Ở mặt khác Phùng Triết Mình cũng từ trên Ma Văn khung máy móc vỡ nát. phát hiện một ít bộ kiện có thể sử dụng, tỷ như linh kiện Kẻ Hủy Diệt cơ pháo, cùng với Ma Văn trung tâm điều khiển chính, thậm chí còn phát hiện hai cái bộ phận phản lực Ma Văn khung máy móc hoàn hảo không tổn hao ai, đây khẳng định sẽ có chỗ trọng dụng.
Ước chừng trải qua bốn tiếng tìm kiếm, lại nhìn gần hai mươi người đà thu thập được đủ loại vật dụng, đặt trên một chỗ đất trống, ước chừng hình thành một đống như một gò đất.
Những mảnh vỡ hợp kim Vi Mễ này có thể chế tác Khí Vãn Vi Mễ, mặt khác chính là hai thanh súng trường Cự Liên hư hỏng, thậm chí còn có một số các Ma Văn đủ thứ linh tinh.
Điều khiển Tiêu Hoằng cảm thấy mừng rỡ là, lúc trước Tiêu Hoằng đặt vào trong Cụ Phong Hào nguyên bộ dụng cụ chế văn, tuy ràng có một phần nhỏ có chút hư hao, nhưng cũng có thể đủ dùng.
Ngoài ra, còn có một ít hệ thống động lực và Ma Văn trung tâm điều khiển chính tháo dỡ xuống từ bên trong Ma Văn khung máy móc.
Nếu như ở Vũ Nhuận Tinh hoặc ở Tập đoàn Thiên Xà, mẩy thứ này trên cơ bản đều là rác rưỡi, nhưng ở đây tuyệt đối là bảo bối.
- Này, này, này... ngươi hẳn không bắt các bảo bối của ta vận chuyển nhiều thứ như vậy chứ?
Hạ Lục Đế nhìn thấy trước mắt ước chừng tới mấy thước cao đồ vật cũ nát linh tinh, nàng nhăn mũi không tinh nguyên nói.
- Yên tâm! Sẽ không làm mệt văn thú của tiểu thư đâu!
Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua bộ dáng Hạ Lục Để, giọng điệu bình thản nói.
- Ngươi có biện pháp gì hay à?
Hạ Lục Đế hỏi tiếp:
- Ta thật không muốn nói khó với ngươi! Không phải ta không muốn, nhưng các bảo bối của ta thật sự không vận chuyển được nhiều vật nặng như vậy!
Tiêu Hoằng không có đáp lại, trực tiếp từ trong núi đồ vật rách nát lật lên tìm ra bốn loại Ma Văn phản lực nhỏ, những thứ này đều là tháo dỡ từ trong Cụ Phong Hào. Sau đó Tiêu Hoằng tiện tay lấy ra Ma Văn công cụ tìm được từ trong Cụ Phong Hào, rồi ở bốn góc cái thùng nhôm lớn, cắt bỏ bốn miếng, sau đó gắn Ma Văn trang bị lên, đồng thời cố định lại.
Sau đó phân phó cho bốn người Phùng Triết Mình phụ trách điều khiển.
Tiếp theo sau Tiêu Hoằng liền không hề khách sáo, trực tiếp lệnh cho mười mấy người này chuyển tới tất cả vật tìm được, toàn bộ chứa vào bên trong thùng.
Trong chớp mắt, mảnh vỡ hợp kim Vi Mễ lớn có nhỏ có, linh kiện, Ma Văn hoàn hảo, đều toàn bộ chất vào bên trong thùng.
Hạ Lục Đế đứng một bên không kiềm được khóe miệng giật giật. Trước đỏ nàng còn cảm thấy Tiêu Hoằng này ra tay rất hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, hiển nhiên giờ này nàng mới dần dần phát hiện, tên Tiêu Hoằng này thật đúng là không dễ dàng chiếm tiện nghi của hắn như vậy.
Ước chừng mất thời gian hai giờ, đám người Tiêu Hoằng mới chất toàn bộ các thứ nhật được vào hết trong các thùng nhôm, trên cơ bản ngoại trừ bốn người Phùng Triết Mình điều khiển Ma Văn phản lực, còn lại mười mấy người kia đều phải đeo trên lưng túi hành trang chứa đầy đồ vật, ngồi phía trên thùng nhôm, trên người được buộc dây an toàn.
Thây Tiêu Hoằng một lần nữa ngồi ở phía sau mình, sắc mặt Hạ Lục Đế ít nhiều có chút khó coi, nghiêm mặt nói với Tiêu Hoằng:
- Nói ra trước tốt hơn! Nếu Ám đồng long không bay lên được, thì phải vứt bỏ một phần đồ vật này xuống!
- Yên tâm, không thành vấn đề! Tuy nhiên có lẽ phải bay thấp một chút!
Tiêu Hoằng đáp lại, tiếp theo liền ra hiệu bảo có thể “trở về địa điểm xuất phát”.
Theo Ám đồng long vô cảnh bay lên, chi thấy đám người lái kinh nghiệm phong phú Phùng Triết Mình, bắt đầu chậm rãi khu động Ma Vãn phản lực trong bốn góc, tiếp theo liền thấy Ám đồng long từ từ bay lên, rõ ràng không phí khí lực lớn lắm.
Về phần các con linh thú khác, bởi vì bên trong; chuyên chờ, phần lớn đều là loại vật thể Ma Văn không nặng lắm, bởi vậy cất cánh cũng coi như thuận lợi,
đồng thời bắt đầu từng chút từng chút bay về hướng Mặc Hoàng Thành.
Tốc độ so với lúc đi rõ ràng chậm hơn rất nhiều, đồng thời độ cao đại khái chỉ có hơn một trăm thước một chút.
Hạ Lục Đế khẽ liếc nhìn thùng lớn treo phía dưới, ở bốn góc không ngừng phun ra dòng khí màu lam nhạt, trong mắt nàng hiện lên vẻ vô cùng ngạc nhiên.
- Đó rốt cuộc là cái gì?
Hạ Lục Đế hỏi Tiêu Hoằng.
- Ma Vãn phản lực!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, cũng không có lãng phí giải thích quá nhiều.
Ngược lại tên mập trắng ngồi trên thùng nhôm ở phía dưới, không kiềm được bĩu môi, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, mỹ nữ chủ động đến gần, còn không nhân cơ hội xuống tay? Quả thực thiên lý khó dung mà.
“Thật sự là đầu gỗ, không biết phong tỉnh là gì, cơ hội này nếu đưa cho ta...” Tên mập trắng không ngừng lầm bẩm nói thầm trong miệng.
Bởi vì chứa nhiều hàng hóa, tốc độ phi hành giảm chậm lại rất nhiều, mãi đến mặt trời ngã về tây, đám người Tiêu Hoằng mới quay về tới Mặc Hoàng Thành.
Theo thật lớn Ám đồng long cùng với các con linh thú khác hạ xuống mặt đất, rõ ràng có thể nhìn thấy, Ám đồng long cùng với các linh thú đã thở hồng hộc, hiển nhiên những hàng hóa này cũng không nhẹ.
- Đa tạ!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng cảm tạ Hạ Lục Đê, rồi nhảy xuống lưng Ám đồng long, sau đó bắt đầu chỉ huy binh sĩ Bổi La lúc này đang chờ sẵn, vận chuyển những đồ vật “rách nát” nhặt được này vào kho hàng ở gần đó.
- Tiêu đại nhân! Không biết ngài tìm về nhiều thứ vứt đi như vậy định làm gì?
Tân Địch đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng hỏi.
- Một bộ phận dùng để chế tạo vũ khí, một bộ phận khác dùng để chế vũ khí uy lực lớn, để xem có thể săn bắt Kim quan điểu được hay không!
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc nổi, đồng thời nhặt lấy công cụ chế vãn có chút hư hao, lấy ra từng cái xem xét rồi cho vào một cái túi da.
Phần Tân Địch nghe nói như thế, vốn vẻ mặt hơi có chút nghi hoặc không kiềm được vừa động, săn bắt Kim quan điêu? Đây chính là chuyện ngay cả Đại trưởng giả cũng không dám tùy tiện nếm thử, đương nhiên điều này ít nhiều có liên quan với tuổi tác đã cao của Đại trưởng giả. Nhưng dù vậy, Kim quan điểu kia cũng tuyệt đối là khó săn bắt có tiếng.
Nhưng mà, ngay lúc Tân Địch cảm thấy khó tin, liền nhìn thấy hai khẩu súng trường Cự Liên bị hư hỏng kia, tính cả hai cái máng tồn trữ Ngự lực lần lượt được vận chuyển đi.
Nhìn thấy súng trường Cự Liên cực lớn đó, Tân Địch không kiềm được nuốt một ngụm nước miếng:
- Đây... đây là thứ gì vậy?
- Súng trường Cự Liên hư hỏng, uy lực của nó không sai biệt lắm có thể đánh sụp một ngọn núi!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng giới thiệu, sau đó liền xách lên túi hành trang tùy thân, mang theo túi da chứa dụng cụ chế văn, đi về hướng nơi mình cư ngụ.
Thấy Tiêu Hoằng rời đi. Ngả Nhĩ Vãn đang sắp xếp lại hàng hóa, không có do dự vội vàng đi theo phía sau Tiêu Hoằng Tuy rằng nơi này thiểu vũ khí, nhưng Ngả Nhĩ Vãn dù sao cũng từng thường xuyên đùa nghịch vũ khí. Tuy đây là lần đầu tiên Ngả Nhĩ Vãn nhìn thấy hợp kim Vi Mễ nhưng hẳn có thể khẳng định đây nhất định không phải là vật bình thường, nếu chế thành vũ khí, so với vũ khí của bọn hắn hiện tại không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Trước đó hắn cũng từng nhìn thấy, một thanh chùy thủ bên người của binh sĩ Bối La, toàn bộ đều chế tạo bằng hợp kim Vi Mễ, trên cơ bản nếu không khu động bất kỳ Khí Vãn nào cũng có thể dễ dàng chém gãy đoạn vũ khí của họ, giống như chém gãy món đồ chơi.
Nếu có thể sử dụng loại hợp kim Vi Mễ này. cộng thêm Khí Vãn của Tiêu Hoằng tạo hình; hai thứ hợp làm một, cùng với Chiên Văn của Tiêu Hoằng, vậy thì sức chiến đấu của họ sẽ tăng lên cũng không phải tuột hai cấp bậc, mà là lột xác hiếm thấy.
Nhưng làm phiền Tiêu Hoằng trong lòng Ngả Nhĩ Văn có chút áy náy. Dù sao, bọn họ cũng không có làm gì nhiều cho Tiêu Hoằng.
- Còn có chuyện gì?
Thấy Ngà Nhĩ Văn lẽo đẽo đi theo phía sau mình, Tiêu Hoằng hỏi với giọng điệu bình thản, đồng thời chậm bước chân, đợi Ngả Nhĩ Văn đi tới bên cạnh mình.
Lúc này chỉ thấy Ngả Nhĩ Văn đã mặt đỏ tới mang tai, ấp úng hồi lâu mới mở miệng nói:
- Tiêu đại nhân! Thu thập những tài liệu kia, có phải dùng để chế tác vũ khí hay không?
- Đúng vậy!
Tiêu Hoằng đáp lại phi thường thoải mái.
- Vậy... vậy có thể cũng chế tạo cho chúng ta một ít hay không? Ngài cũng biết, vũ khí của chúng ta... Thật làm phiền ngài, chúng ta...
Ngả Nhĩ Văn ấp a ấp úng nói.
- Nếu ta đà tới nơi này, như vậy chính là người một nhà, chuyện trợ giúp các người cường hóa sức chiến đấu, đây cũng là bổn phận của ta! Chỉ là ta có một nguyện vọng nho nhỏ, còn hy vọng Ngả Nhĩ Văn tiên sinh có thể thỏa mãn ta!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói.
- Có yêu cầu gì, Tiêu đại nhân cứ nói thẳng là được!
Ngả Nhĩ Văn phi thường thống khoái đáp lại.
- Đó chính là chia xẻ một chút kỹ năng của các ngươi cho thuộc hạ của ta như thế nào? Ta cung cấp vũ khí cho các ngươi, ngươi dạy kỹ thuật thích khách của các ngươi cho thủ hạ của ta. Thủ hạ ta cũng chỉ dẫn kỹ thuật vận dụng Chiến Văn cho các ngươi, không biết có thuận tiện hay không?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, trong lòng Tiêu Hoằng biết rất rõ, bằng vào mấy ngày nay tạo quan hệ cùng Ngả Nhĩ Văn, nếu Tiêu Hoằng ở trong này bị tấn công, như vậy Ngả Nhĩ Văn thậm chí Thích Khách Mình xác định vừng chắc sẽ hỗ trợ, nhưng nếu rời nơi này thì sao?
Tiêu Hoằng không dám cam đoan bọn họ có thể đi theo mình hay không? Nhìn từ góc độ trước mắt, lực lượng tin cậy nhất trong tay Tiêu Hoằng tự nhiên chính là 200 binh sĩ Bối La đi theo mình đến giờ.
- Thật không dám giấu Tiêu đại nhân ngài, nếu là chi dạy đại khái, tại hạ thậm chí toàn bộ Thích Khách Mình sẽ không từ chối, nhưng nếu là tinh túy thì nhất định phải xin chỉ thị của Đại trưởng giả!
Ngả Nhĩ Văn đáp lại rất đúng trọng tâm.
- Vậy phiền ngươi đi hỏi Đại trưởng giả một tiếng! về phần vũ khí ngươi yên tâm, ta sẽ cung cấp cho các ngươi, nhớ kỹ đây không phải là điều kiện trao đôi, mà chính là thỉnh cầu!
Tiêu Hoằng thân thiết vỗ vỗ cánh tay Ngả Nhĩ Vãn, sau đó liền xách theo túi da đi tiếp về chỗ ở tạm cửa mình.
Thấy bóng lưng Tiêu Hoằng càng lúc càng xa, đồng thời bị một đám đứa nhỏ vây ở giữa, muốn được chế tạo Ma Vãn hình ảnh. Ngả Nhĩ Văn biết rõ, tuy rằng Tiêu Hoằng nói không phải là điều kiện trao đổi, nhưng trong lòng Ngả Nhĩ Vãn hiểu ràng, nếu Thích Khách Mình chỉ một mặt đổi lấy, mà không trả giá, sau này còn không biết xấu hổ lên tiếng gì được nữa chứ?
Vì thế, Ngả Nhĩ Văn thầm hạ quyết tâm, tận khả năng thuyết phục Đại trưởng giả cho phép dạy kỹ thuật thích khách cho thuộc hạ của Tiêu Hoằng. Sau đó Ngả Nhĩ Văn liền rảo bước về hướng đại sảnh trưởng giả.
Chỉ có điều khiến Ngả Nhĩ Vãn không nghĩ tới là đi vào đại sảnh trưởng giả, khi Ngả Nhĩ Vãn nói rõ sự việc cho Đại trưởng giả biết, Đại trưởng giả lại tỏ thái độ khác thường, không một chút do dự liền đáp ứng ngay.
Điều này làm cho Ngả Nhĩ Văn ít nhiều có chút bất ngờ. Nên biết ràng, tinh túy kỹ thuật thích khách cũng là tinh túy của Đại trưởng giả, sẽ không dễ dàng truyền cho người ngoài, nhưng đối mặt với Tiêu Hoằng vì sao Đại trưởng giả khẳng khái như vậy?
Có thể nói, thời điểm này, Ngả Nhĩ Văn đã càng ngày càng cảm thấy, Tiêu Hoằng cũng không phải chỉ là một người từ ngoài đến đơn giản như vậy, xác định vững chắc còn có thân phận cao sâu, mới có thể làm cho Đại trưởng giả khẳng khái như vậy.
- Hiện tại có Tiêu Hoằng, bế tắt về vũ khí hoàn toàn có thể giải quyết, bởi vậy chúng ta còn có 800 Ngự Sư kia cũng cùng lúc dạy kỳ thuật thích khách đi. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, các ngươi phải học trung thành với Tiêu Hoằng!
Đại trưởng giả đứng ở bên cửa sổ, nhìn mặt trời chiều ngã về tây ngoài cửa sổ giống như tuổi thọ của lão không còn bao lâu sẽ tắt. nhẹ giọng phân phó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT