Thấy Hạ Kỳ Phong như vậy, vẻ kiêng kị của Trát Gia Lạc lập tức hóa thành sắc bén, hừ lạnh một tiếng.
-Hừ!
- Tướng quân Trát Gia Lạc xin bớt giận. Ta biết mấy ngày nay thiệt thòi cho ngài rồi. Lần này ta tới chính là đặc biệt phụng lệnh của tướng quân cố Hoành Thần và Chu Bằng thả ngài ra.
Hạ Kỳ Phong cung kính nói.
Nghe vậy, Trát Gia Lạc cảm thấy không thể tin vào tai mình, hơi nhìn Hạ Kỳ Phong một chút, cảnh giác nói.
- Các ngươi có âm mưu gì đây?
- Không dám, không dám.
Hạ Kỳ Phong lại nói tiếp.
- Lệnh phóng thích tướng quân là do Chu Bằng tướng quân đặc xá, còn hy vọng Trát Gia Lạc tướng quân nể thành ý của Chu Bằng tướng quân, đừng làm khó Nam Du Quận chúng ta. Tướng quân cố Hoành Thần còn bảo ta chuyển tới nữ vương quý quốc và A Tư Mạc Đan tướng quân lòng kính trọng của hắn.
Hai gã binh sĩ Bối La ở bên cạnh nghe vậy bị chọc tức muốn bùng nổ. Tiêu Hoằng không sợ gian hiểm, bất sống được Trát Gia Lạc, giờ lại bị thả ra, mục đích cũng chỉ là để lấy lòng đối phương, không chọc giận đối phương sao? Thế này còn có chút huyết tính của quân nhân không? Rõ là đớn hèn!
Còn chuyển đạt kính ý? Ta khinh! Hai quốc gia đã tới mức này rồi, Thụy Lạp Tinh Quần Quốc cũng khinh tới tận cửa rồi, còn kính ý gì nữa. Theo như tư tưởng của Tiêu Hoằng dung nhập vào đầu óc bọn họ, đối mặt với tất cả kẻ địch tới xâm phạm thì chỉ có giết!
Chẳng qua không ngờ là cổ Hoành Thần và Chu Bằng dẫn dắt Nam Du Quận lại trở nên hèn hạ tới mức này!
Nhưng dù vậy thì hai gã binh sĩ Bối La này cũng không thể nói gì, chỉ dùng ánh mắt như phun lửa đứng ở một bên.
Cách theo cách lý giải của cố Hoành Thần và Chu Bằng, cho đối phương ân tình, đối phương sẽ mang ơn. Như đối với chiến tranh, lùi bước thì kết quả duy nhất chính là sẽ khiến kẻ địch càng không kiêng nể gì!
Trát Gia Lạc ngồi trên chiếc giường giản dị nhìn Hạ Kỳ Phong đưa tay mời ra cửa, vẻ mặt cũng không khỏi lộ chút khinh thường. Ngay sau đó hắn liền ra vẻ uy nghiêm cao cao tại thượng, chậm rãi đứng lên chấp tay sau đít, đi ra phía bên ngoài.
Chẳng qua khi thấy hai gã binh sĩ Bối La mắt như đang phun lửa, hắn cũng không kiềm chế được mà khóe miệng giật giật, đi xa ra một chút rồi bước V phía Ma Văn châm quân dụng của Hạ Kỳ Phong. Còn Hạ Kỳ Phong thì lại cẩn cẩn thận thận đi theo Trát Gia Lạc, cũng gửi tin thông báo cho Trát Gia Lạc.
Nhận được tin tức, Chu Bằng liền lập tức trả lời, trong nội dung chỉ có: Trả Trát Gia Lạc về, trở về Nam Du Quận khí độ rộng rãi, lấy ơn báo oán, hy vọng Thụy Lạp Tinh Quần Quốc sẽ coi đây là ý tốt, cũng tỏ vẻ kính trọng từ đáy lòng đối với nữ vương của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc.
Còn về Thụy Lạp Tinh Quần Quốc vốn chẳng cần phải bồi thường gì.
Biết tin tức này, có thể nói quân đoàn Bối La tức giận vô cùng. Bọn họ liều chết liều sống mới bắt được Trát Gia Lạc, vậy mà lại bị thả đi như vậy. Có thể nhận thấy Cố Hoành Thần, thậm chí Chu Bằng đều gửi gắm chiến cuộc là việc đối phương hạ thủ lưu tình.
Nhìn thì như khẳng khái nhưng thực ra cũng chẳng khác gì cầu xin tha thứ, yếu đuối tới cực điểm rồi!
Tuy nhiên thời điểm này binh sĩ Bối La cũng chẳng thể nói được gì. Bọn họ chỉ còn biet khổ sở trông chờ Tiêu Hoằng trở về.
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Tiêu Hoằng vẫn ở bên trong tĩnh thất, ngồi xếp bằng bên trên bồ đoàn. Ở bốn
góc phòng có bảy tám cái Ma Văn hình ảnh. Ngự lực của Tiêu Hoằng như sợi tóc xẹt qua, Ma Văn hình ảnh liền được khởi động, hình thành đủ loại đồ án, sau đó lại tắt đi, cứ không ngừng lập lại như thế.
Không nghi ngờ gì nữa, trải qua chừng ba ngày điên cuồng huấn luyện, độ chính xác của Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới yêu cầu.
Có phát hiện như vậy, khóe miệng Tiêu Hoằng không kiềm được mà nhếch lên.
Ở tĩnh thất ước chừng hai giờ, Tiêu Hoằng mới bước ra. Mà mỡ Vũ thú mà Đại trưởng giả cho Tiêu Hoằng cũng đã bị hắn dùng hết sạch.
Đi tới trước bàn viết, Tiêu Hoằng bắt đầu sửa sang lại Chiến Văn và Lưu Văn chế tác mấy ngày nay. Bởi vì có khí cụ chế văn chuyên nghiệp, hơn nữa độ chính xác của Tiêu Hoằng tăng tới mức trước nay chưa từng có, thế nên hiệu suất chế văn của Tiêu Hoằng, thậm chí cả chất lượng cũng tăng lên rất nhiều.
Trên bàn gỗ giản dị đã có thêm mười mấy Đao Phiến Chiến Văn và hai mươi mấy Lưu Văn bình thường. Đây đều là những thứ khi Tiêu Hoằng lúc không có việc gì chế tác ra.
Ngoài ra còn có một thanh chùy thủ do hơp kim Vi Mễ chế thành. Đây là thứ do thợ rèn Mặc Hoành Thành chế ra .Tuy nói nói nơi này không có Khí Văn sư phụ trong Mặc Hoàng Thành vẫn có ba năm người thợ rèn. Chứ nếu không thì Mặc Hoàng Thành dùng cái gì chứ?
Thật cẩn thận cầm lấy chùy thủ lớn bằng bàn tay , đánh giá một chút, thấy trình độ thợ làm khéo léo phi thường . Đây cũng là truyền thống của Lạc Đan Luân, ai cũng theo đuổi sự hoàn mỹ.
Chùy thủ hoàn toàn chế tác dựa theo yêu cầu Tiêu Hoằng, không phải hình thoi mà lộ ra dáng vẻ hình mũi tên, hai bên sườn có lưỡi dao sắc bén.
Cầm chùy thủ hợp kim Vi Mễ này, lật qua lật lại, Tiêu Hoằng không dừng lại chút nào mà lấy Lân Kim ra, bắt đầu rất thành thạo tạo hình Khí Văn lộ trên chùy thủ bằng hợp kim Vi Mễ.
Theo như dĩ vãng, tốc độ tạo hình có thể nói là cực nhanh. Bởi độ chính xác của ngự lực được đề cao, đao phong Ngự lực của Lân Kim cũng sắc bén hơn, tạo hình khiển người ta có cảm giác giống như viết nhẹ nhàng trên chùy thủ vậy.
Đại khai trôi qua hai phút, trên mặt của chùy thủ đã được Tiêu Hoằng tạo hình Khí Văn dày đặc. Bởi vỉ trước đây chế tạo rất nhiều chi giả Ma Văn và khung máy móc Ma Văn nên Tiêu Hoằng cũng có hiểu biết không tầm thường đối với Khí Văn.
Sau đó hắn bắt đầu tìm kiểm tài liệu, chế tác Ma Văn dịch, rót vào, kích hoạt.
Toàn bộ quá trình không tới mười mấy phút. Một thanh chùy thủ Ma Văn lấp lánh sáng liền được Tiêu Hoằng chế tạo thành. Phía trên chùy thủ có đường cong màu đen uốn lượn, lưu loát mà đẹp đẽ.
Sau đó Tiêu Hoằng liền ngừng lại một lát, hoạt động thân thể một chút, tiện tay để chùy thủ Ma Văn vào bên trong túi da. Hắn mang cả Đao Phiến Chiến Văn trong túi rồi đi xuống lầu.
Hiện giờ xung quanh khu nhà đã đầy lúa nương màu vàng óng. So với lúa nương bình thường thì loại này to hơn rất nhiều, cũng cao hơn, đã chín vàng rồi.
Bất cứ lúc nào cũng có thể thu hoạch. Tiêu Hoằng định sử dụng một phần để ăn, một phần tiếp tục gieo trồng nhưng điều kiện đầu tiên là cần phải có thật nhiều Ma Van thúc đẩy.
May mà phát hiện ra Mặc Ngân Động, tài liệu chế tạo Ma Văn thúc đẩy nào cũng có.
Chỉ là đánh giá ruộng lúa một chút, Tiêu Hoằng liền đi ra ngoài, lập tức tiến về phía nơi ở của Đại trưởng giả. Hiện giờ độ chính xác của ngự lực của Tiêu Hoằng đã đủ tư cách. Bước tiếp theo hắn còn muốn học tập một ít kỹ thuật ám sát. Tuy ràng Tiêu Hoằng không định trở thành một thích khách thật nhưng cái gọi là nhiều nghề không sợ đói, cũng giống như tiền, có ai chê nhiều tiền bao giờ đâu?
Tiêu Hoằng cũng phi thường tin tưởng là dung nhập tinh túy thích khách vào trong hệ thống chiến đấu của bản thân, nhất là loại kỹ thuật ẩn độn như Ám Ẩn
này, một kích là chí mạng.
Trên đường đi tới đại sảnh Đại trưởng giả, đi ngang qua một sân huấn luyện nhỏ, Tiêu Hoằng có thể thấy rõ ràng nhìn thấy Tân Địch và bảy tám gã Bạch Y Thần Vương đang huấn luyện hàng ngày, mồ hôi như mưa.
Thấy Tiêu Hoằng đứng ngoài sân huấn luyện nhìn mình, Tân Địch lập tức ngừng huấn luyện, chạy thẳng tới trước mặt Tiêu Hoằng, cung kính hô:
- Tiêu đại nhân, ngài là...
- Vừa chế tạo xong, để Ngả Nhĩ Văn phân phát đi.
Tiêu Hoằng chỉ để lại một câu, cầm túi trong tay giao cho Tân Địch, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trưởng giả đại sảnh.
Tân Địch cẩn thận mở túi ra, trước mắt lập tức sáng ngời. Bên trong đó đúng là Ma Văn Tiêu Hoằng chế tạo ra. Ánh mắt của thành vien Thích Khách Minh đều lộ vẻ chờ mong.
Hả?
Ngay khi Tân Địch mở túi ra xem có bao nhiêu Ma Văn, Tân Địch bỗng nhiên chú ý, bên trong Ma Văn có một thanh chùy thủ. Vừa lấy ra, cảm thấy rất thu hút, dưới ánh mặt trời phản xạ, mà lại không hề có chút phản quang. Khí Văn tinh tế, hoa văn uốn lượn khúc chiết, từ vẻ ngoài cũng không biết là tốt hơn chùy thủ bọn họ đang dùng bao nhiêu lần.
- Tiêu đại nhân, đây là...
Lấy Ma Văn chùy thủ ra, Tân Địch đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Tiêu Hoằng, hơi nghi hoặc hỏi, giọng nói rất cẩn thận.
Tiêu Hoằng hơi quay đầu lại, thấy chùy thủ trong tay Tân Địch, thần sắc không biển hóa lớn, dừng chân, xoay người, đi về phía Tân Địch, nói khẽ:
- Đây là hàng mẫu chùy thủ chế tạo mới cho các ngươi, tên là Tước Linh.
Tiêu Hoằng nói xong liền vươn tay lấy thanh chùy thủ bằng hợp kim Vi Mễ tới, khởi động Khí Văn trên mặt nó, sau đó tiện tay dùng sức ném vào trung tâm mảnh đất trống làm sân huấn luyện.
Nhìn chùy thủ Tước Linh bay giữa không trung đột nhiên lóe lên ánh sáng màu tím đen, ngay sau đó nó liền phân ra làm mấy chục thanh chùy thủ năng lượng dày đặc, giống như mưa năng lượng bắn xoạt xoạt vào tấm đá lát trên mặt đất, đồng loạt nổ ở đó!
- Ầm!
Một tiếng vang nặng nề truyền ra, sau đó mặt đất lát đá cẩm thạch trực tiếp bị cuốn lên. Mảnh vỡ của đá cẩm thạch bắn tung tóe. Chùy thủ Tước Linh cũng bị nổ bay đi nhưng lại một lần nữa rơi xuống trên mặt đất, vân hoàn hảo không tổn hao, vẫn có thể sử dụng tiếp.
Thậm chí Tân Địch và bảy tám gã thành viên của Thích Khách Minh khác nhìn vùng đất trống ở sân huấn luyện, trong nháy mắt thân thể như cứng đờ ra, khóe miệng hơi hơi mở ra, thần tình giật mình.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Khí Văn nhỏ bằng bàn tay mà lại bộc phát ra được lực phá hoại mạnh như vậy.
Quay đầu cứng ngắc, đám người Tân Địch liền thấy Tiêu Hoằng đã chậm rãi tránh ra. Hắn cũng không mảy may kinh ngạc đối với uy lực của Tước Linh, dường như mọi thứ đều nằm trong ý liệu vậy.
- Cái... Cái tên kia rốt cục có thực lực biến thái tới mức nào chứ?
Một gã Bạch Y Thần Vương thì thào nói, lại đưa ánh mắt một lần nữa nhìn về phía một khối đá cẩm thạch lớn trong sân bị nổ bay, không kiềm được mà cố gắng nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, trong lòng chấn động liên tục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT