Lại một lần nữa đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, núi lửa phun trào càng mãnh liệt. Dung nham cuồn cuộn giống như một người khổng lồ bị trọng thương, miệng vết thương đang túa máu vậy.
Tuy rằng còn sáng như sắc trời đã ảm đạm vô cùng rồi.
Thoáng giật mình, hai mắt giống như hồ sâu của Tiêu Hoằng giật giật. Hắn nghĩ tới hai gã binh sĩ Duy Lâm trước kia, trong lòng đột nhiên nghi hoặc.
Binh sĩ Duy Lâm đã rút khỏi Vũ Nhuận Tinh, tin tức này Tiêu Hoằng đã biết. Vậy thì ba gã binh sĩ Duy Lâm này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Có âm mưu gì sao?
Xoay người lại, Tiêu Hoằng lại trở về trên đài công tác, mang Ngưng vân giao còn thừa lấy ra một giọt, đợi tới khi cô đọng lại liền rất nhanh tạo hình hoa văn dày đặc như sợi tóc, cũng rót Ma Văn dịch vào, sau đó kích hoạt trở thành một cái Ma Văn thoạt nhìn như không bắt mắt nhưng thực ra lại vô cùng phức tạp.
Đây là một cái Sức Văn nghe trộm.
vẫn mang theo những thứ quý giá tùy thân, Tiêu Hoằng bắt đầu ra ngoài đi dạo. Đối với binh sĩ Duy Lâm, có thể nói là Tiêu Hoằng oán hận vô cùng, đương nhiên giờ khắc này càng muốn biết vì sao bọn họ lại tới Hách Bác Thành, vì sao lại xuất hiện ở nơi này mà không đi theo Bệ Đồ, rút quân đi.
Giả vờ vô tình, Tiêu Hoằng đi tới phòng số 3018 rất nhanh, ánh mắt đánh giá cửa phòng một phen. Không thể không thừa nhận là khách sạn này tương đối chuyên nghiệp, cửa làm bằng hợp kim phòng hộ, tuyệt đối cách âm, hơn nữa thiết kế khép kín hoàn toàn, bảo vệ tốt an toàn và sự riêng tư của khác, gần như không thể xuống tay được.
Khó làm rồi đây.
Ánh mắt Tiêu Hoằng lộ vẻ ác liệt, sau đó trở về phòng, đầu óc bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
Chỉ qua mười mấy phút, Tiêu Hoằng đột nhiên đứng lên, nhẹ nhàng ra cửa sổ, gõ vài cái lên thủy tinh, đồng tử biển đổi. Ngay sau đó Tiêu Hoằng liền mở cửa sổ ra.
Trong không khí hỗn loạn mùi sun-fua đi-ô-xít, ập tới mặt. Tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng không bận tâm quá nhiều, điều khiển Hấp Bàn Chiến Văn trực tiếp vọt ra ngoài cửa sổ. Khi thân thể đột nhiên rơi xuống, tứ chi Tiêu Hoằng liền kề sát vào phía lầu, sau đó giống như thạch sùng bò rất nhanh về phía cửa số phòng 3018.
Bởi vỉ đã tới gần hoàng hôn, lại có tro bụi núi lửa nên toàn bộ thế giới đã rất mờ mịt, hành động của Tiêu Hoằng cũng rất khó thấy.
Đi tới ngoài cửa sổ phòng 3018, phỏng chừng binh sĩ Duy Lâm có nằm mơ cũng không ngờ được ngoài cửa sổ giờ này còn có người. Trong phòng lúc này đèn đã sáng trưng, không thể nghi ngờ Tiêu Hoằng sẽ xuống tay.
Vươn tay nhổ kẹo cao su ra, Tiêu Hoằng liền trực tiếp lấy Sức Văn nghe trộm ra dính vào khe hở trên cửa sổ, sau đó xoay người rời đi, động tác rất tự nhiên lưu loát.
Trở lại trong phòng rồi, Tiêu Hoằng liền lấy Ma Văn thu tín hiệu ra, cũng thông qua Ngự lực điều khiển, cố gắng bắt sóng ngắn của Ma Văn nghe trộm.
Không thể không thừa nhận công tác bảo vệ của toàn bộ khách sạn rất tốt, ngay cả cửa sổ tầng ba mươi cũng cách âm quá chuẩn.
Tuy nhiên dù vậy Tiêu Hoằng vẫn thông qua Ma Văn nghe trộm nghe được một số tin tức có đoàn Bối La.
Tuy rằng chỉ nghe được đôi câu nhưng Tiêu Hoằng dường như đã có thể đoán được đại khái. Ba người này rất có thể cũng giống mình, đến đây để trở thành Ngự Sư. Nhiệm vụ thứ hai đó là dường như Bệ Đồ còn chưa mang hết quân đội đi, chuẩn bị âm thầm cho quân đoàn Bối La một đòn nghiêm trọng.
Tuy nhiên nhiệm vụ thứ hai chỉ là suy đoán, Tiêu Hoằng còn không dám khẳng định.
Đương nhiên đối mặt với binh sĩ Duy Lâm, Tiêu Hoằng cũng không có ý định bỏ qua, chỉ ghi tạc chuyện này trong lòng. Tiêu Hoằng tiến vào trong phòng ngủ, cố gắng cho bản thân ở trạng thái tốt nhất.
Chớp mắt đã lại qua một ngày. Sáng sớm, Hách Bác son bùng nổ, hơn nữa còn kịch liệt hon cả ngày hôm qua.
Ăn sáng xong, điều chinh Ngự lực trong người một chút, Tiêu Hoằng liền mang theo túi hành toang đi ra khỏi khách sạn, thẳng tới chỗ cho thuê phi cơ Ma Văn gần đó.
Nơi này cách khách sạn khá gần, chỉ qua một dãy phố mà thôi, bên trong có một dãy nhà lớn, bốn phía là kho hàng, có các loại phi cơ Ma Văn loại nhỏ, cũng có tán cơ Ma Văn.
Cái gọi là Ma Văn tán cơ là một loại Ma Văn nhẹ có khả năng chịu nóng rất cao, độ rộng chỉ ba thước, bên trên có trang bị mấy cái Ma Văn phun khí, không có khoang điều khiển, người lái chỉ cần nám tay vào tay vịn liền có thể điều khiển nó phi hành, làm người ta có cảm giác như đang cầm một cái ô che. Cái tên tán cơ cũng sinh ra từ đó.
Khi Tiêu Hoằng bước vào sân, hán có thể thấy rõ ràng trong sân có bảy tám người, đều là Ngự Giả cấp năm, cũng có cả ba gã binh sĩ Duy Lâm.
Tuy nhiên hán không để ý, chỉ hơi kéo mũ xuống một chút. Tiêu Hoằng biết rõ ba người này đều là Ngự Giả cấp năm, nếu giờ động thủ thì đứng là không sáng suốt.
- Này, ngươi nói núi lửa phun trào hung mãnh như vậy thì có nên tiến vào không?
- Ai nói là không chứ?
- Xem ra chuyến này đi tới vô ích rồi, chỉ có thể chờ lần khác núi lửa phun thôi.
- Chờ lần khác phun? Thế thì phải chờ tới bao giờ? Ta chờ không nổi nữa. cấp bậc Ngự Sư đó...
Tiêu Hoằng tới gần liền nghe rõ tiếng bàn luận. Tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng không để ý, chỉ có đánh giá bốn phía một chút, ánh mắt rất nhanh dừng lại trên người đàn ông trung niên có đeo thẻ công tác.
- Ông chủ, thuê tán cơ thế nào?
Tiêu Hoằng đi tới bên cạnh người đàn ông, nói khẽ.
- Ngươi nếu muốn lái tán cơ tới miệng núi lửa thì mỗi ngày 10 kim tệ, đồng thời còn phải trả 300 kim tệ tiền thế chấp.
Người đàn ông trung niên dùng giọng nói khàn khàn đáp.
- Tuy nhiên ta khuyên người không nên đi vào lúc núi lửa bùng nổ thế này thì hơn, dê mất mạng lắm, hơn nữa căn bản không có chỗ đứng cho ngươi tu luyện.
- Không sao. Cho ta một cái tính năng tốt nhất.
Tiêu Hoằng nói xong liền đặt năm trăm kim tệ vào tay người đàn ông trung niên, giọng nói bình thản như nước.
- Này này này, ta nói này anh bạn. Ngươi điên rồi à? Ngươi không thấy núi lửa bùng nổ hung mãnh thế à? Ngươi lô mãng như vậy đi vào đó thì chưa rèn luyện Ngự lực xong, dù có khôi giáp bảo hộ cũng sẽ chết đuối trong dung nham đó.
Cách Tiêu Hoằng không xa, một gã đàn ông mập mạp trắng trẻo nói.
Tiêu Hoằng hơi liếc gã này một cái, không nói gỉ, trực tiếp xoay người bảo người đàn ông trung niên dân đường.
Người này thấy vậy cũng không khuyên nữa. Dù sao 500 kim tệ đã đủ giá trị của tán cơ rồi, thậm chí là có lời. Nếu người tóc bạc trước mắt này không sợ chết thì còn cản hắn làm gì.
- Đi theo ta.
Người này nói xong liền đi vào trong kho. Tiêu Hoằng đi phía sau
-Ra vẻ à?
Tên mập thấy Tiêu Hoằng không có phản ứng với mình thì biểu môi, giọng nói
hơi bất mãn.
- Ta bảo này lão đệ. Người ta muốn chết, ngươi ngăn làm gì? Nhìn đi, tiểu tử kia tám phần là đi mà không trở về.
Người đàn ông bên cạnh gã mập nói.
- Thật sự không thể tưởng trên thế giới có người không biết trời cao đất rộng như vậy.
Tên mập nhìn theo Tiêu Hoằng, bĩu môi, khinh thường nói.
về ba gã binh sĩ Duy Lâm dù không nhận ra Tiêu Hoằng nhưng cũng vẫn thấy bóng dáng hắn đi vào trong kho, cũng lộ vẻ khinh thường.
Tuy nhiên mây đen càng lúc càng nhiều, núi lửa toàn ra mãnh liệt, tám phần là không thể đi được rồi. Bọn họ còn có nhiệm vụ, e là cũng không dừng lại được lâu dài, không thể trở thành Ngự Sư. Chấp hành nhiệm vụ chứ không thể mạo hiểm, trong lòng bọn họ cũng chỉ còn biết kêu khổ không ngừng.
Đi vào trong kho, Tiêu Hoằng liền thấy một cái Ma Văn tán cơ màu xám bạc hoàn toàn mới, phía trên có hình như trăng lưỡi liềm, phía dưới có cái giá ba chân, cấu tạo cũng không phức tạp như Ma Văn chiến đấu cơ.
- Đây, cái này mới cứng, chưa dùng lần nào nhé, tính năng tuyệt đối là tốt nhất. Mà ta cũng tặng kèm ngươi một hộp cách nhiệt chịu nóng cao đây, có thể cho trang bị vào đó, không bị nhiệt độ làm tổn hại.
Người đàn ông trung niên ôn hòa nói, sau đó đưa một cái hộp bằng da linh thú cho Tiêu Hoằng, lại giải thích cực kỳ đơn giản các sử dụng tán cơ cho hắn.
- Đa tạ.
Tiêu Hoằng đưa túi hành trang tùy thân vào hộp cách nhiệt, sau đó cầm tán cơ đi ra khỏi kho, bay lên bầu trời.
Có thể nói lái tán cơ cũng đơn giản, có mấy công năng, đi tới, dừng lại, sang toái sang phải, phi thường đơn giản.
Tiêu Hoằng bay lên trời, lại thấy tên mập và mấy người bên cạnh đều lắc đầu, dường như đã thấy trước kết cục bi ai của hắn.
Mà Tiêu Hoằng căn bản không để ý, sau mười mấy phút liền đã tới gần núi lửa cuồng bạo. Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới. Nhiệt độ trên tán cơ báo là 70 độ, đi tới tiếp đã vượt qua cực hạn sinh lý của con người.
Đi vào sườn núi, tới một mảnh đất tương đối bằng phẳng, Tiêu Hoằng liền từ hạ tán cơ xuống, sau đó lấy ống mỡ Hắc tinh u ra, vẽ loạn lên toàn thân, sau năm phút đồng hồ liền có hiệu quả.
Toàn bộ vật phẩm quý báu đều để trong hộp cách nhiệt, khởi động Ma Văn rèn luyện và Ma Văn Châu màu lam sậm, Tiêu Hoằng liền khống chế tán cơ bay về phía miệng núi lửa.
Sau một lát, hắn đã tới phía trên miệng núi lửa. Phía dưới là dung nham cuồn cuộn phun trào, đúng như lời gã mập nói, căn bản không có chỗ đặt chân. Ở bên ngoài nhiệt độ quá thấp, căn bản không có hiệu quả rèn luyện.
Tuy nhiên Tiêu Hoằng đã chuẩn bị từ sớm, lập tức đi tới giữa miệng núi lửa, liên tiếp bắn ra bảy tám đạo Hàn băng vạn năm.
Ầm ầm ầm...
Bảy tám đạo hàn băng lớn bàng cánh tay bắn vào miệng núi lửa, trong nháy mắt liền có khí trắng bay ra. Đợi tới khi sương mù tan hết, Tiêu Hoằng có thể thấy rõ dưới khí lạnh của Hàn băng vạn năm, giữa miệng núi lửa đã có hai chỗ bị đông lại, trong đó có một chỗ đường kinh ba thước, một cái đường kính một thước, cách nhau đại khái hai thước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT