Thu thập túi hành toang tùy thân xong, xác nhận không quên vật gì quý giá, Tiêu Hoằng liền không chần chừ mảy may, đi ra khỏi động đá, quay đầu lại nhìn một lần nữa rồi điều khiển Linh Xà xuyên qua vùng sơn dã rất nhanh. Bản thân đã khôi phục linh hoạt, không cần phải lo lắng phần phổi yếu ớt sẽ bị xé rách nữa.
Chạy như điên trong một giờ, Tiêu Hoằng liền trở lại Phượng Hoàng Thành, đi tới ga tàu Ma Văn, mua vé tới An Vũ Thành. Nơi đó có sân bay Ma Văn, có thể đi máy bay nhanh chóng tới Hách Bác Thành ở gần xích đạo.
Như vậy Tiêu Hoằng cũng chính thức bước trên con đường tới Ngự Sư.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài Bối La Thành, nơi đóng quân khổng lồ của quân đội Bối Ma Ma Văn, diện tích không thua gì Thái Ngô Thành, gọi chung là bố cục tam giác. Sân bay Ma Văn, sân huấn luyện chiến đấu cũng rất đầy đủ.
Đây là quân đội tiêu chuẩn cấp cơ thể. Ở Phục Thản Đế Quốc, thậm chí là ở các quốc gia khác, quân đội phân làm bốn cấp: A , B , C , đang, có thể nói tuyệt đối là đòn sát thủ của quốc gia. Ví dụ như Thánh điện kỵ sĩ đoàn của Phục Thản Đế Quốc là quân chủ lực hoàn mỹ cấp B. cấp C là quân đội bình thường, cấp đang là quân không chính quy, thường là vật hy sinh, trên cơ bản là không có sức chiến đấu.
Giờ phút này Thượng tá La Kiệt đang ở trong văn phòng xem tài liệu, ánh mắt tràn ngập vẻ tiếc hận. Đối diện hắn là Mặc Huyền.
- Trung tá Mặc Huyền, ta khuyên ngươi nghĩ cho kỹ đi.
La Kiệt bỏ lá thư xin xuất ngũ của Mặc Huyền xuống. Dù sao thì quân đoàn Bối La Ma Văn cũng là quân đoàn cấp B, một sĩ quan cấp bậc Ngự Sư là vô cùng quý báu.
- Đã không cần suy nghĩ nữa. Thuộc hạ có thể cảm nhận rõ ràng là tuổi tác đã cao, không còn tràn đầy tinh lực như thời trẻ nữa. Nhất là quyết định sinh tử trong nháy mắt thì đầu óc rõ là không còn được nữa.
Vẻ mặt Mặc Huyền thoải mái nói.
La Kiệt cũng không lên tiếng nữa, tuy ràng cũng còn hơi không nỡ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
- Nếu trung tá Mặc Huyền đã quyết như vậy thì mấy ngày nữa vừa lúc Thị trưởng của Bối La Thành sẽ về hưu, Mặc Huyền đi đảm nhiệm chức vụ này đi. Cứ như vậy thình thoảng có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Mặc Huyền cũng không đáp, chỉ chào theo nghi thức quân đội, vẻ mặt đã chấp nhận
- Mặt khác Tiêu Hoằng mà ngươi tiến cử dường như đã một tháng rồi đó? Chưa có tin tức gì sao?
La Kiệt hỏi tiếp.
Nghe thế thần sắc của Mặc Huyền hơi ảm đạm, sau đó lắc lắc đầu.
- Xem ra kỳ tích vẫn chưa phát sinh.
La Kiệt cảm thán, vẻ mặt cũng hơi tiếc hận. Dù sao thì một Ngự Giả cấp năm ở trong quân đội Bối La cũng tương đối khá. Mà quan trọng hơn là Tiêu Hoằng còn rất tre tuổi, tuyệt đối là ưu thế rất lớn.
Chính là hiện giờ theo La Kiệt thấy thì dường như cũng chẳng có ích lợi gì nữa.
Hơn nữa trước mắt tin tức hắn thu được là Chuẩn tướng Ách Tề Nhĩ tại chiến tuyến Tây Cương đã gặp sự tấn công của Duy Lâm Công Quốc . Quân đội Bối La sẽ có thể xuất kích bất cứ lúc nào. Bởi vậy La Kiệt cũng không có thể đặt tất cả tinh lực lên Tiêu Hoằng, chỉ còn đành tạm đặt chuyện của hắn sang một bên.
Giữa trưa ngày hôm sau, Tiêu Hoằng đi máy bay Ma Văn tới được trên không của Hách Bác Thành. Hách Bác sơn cách đó hơn mười cây số đã bắt đầu phun trào với quy mô lớn, khói đặc cuồn cuộn che phủ bầu trời, nhìn từ trên không xuống thấy khói đặc như dã thú cắn nuốt tất cả.
- Mời quý khách chú ý, mười phút sau sẽ tới sân bay Hách Bác. Bởi vì núi lửa phun trào nên trong không khí có rất nhiều sun-fua đi-ô-xít, chuyến bay đã chuẩn bị đặc biệt cho quý khách mặt nạ bảo hộ rất tốt, chúc quý khách thuận buồm xuôi gió.
Trong máy bay hành khách Ma Văn truyền tới tiếng phát thanh như vậy. Tiêu Hoằng cũng không quá để ý. Long giáp của hắn cũng đảm bảo phòng hộ rồi.
Máy bay hành khách Ma Văn chạm đất, đi ra khỏi máy bay, Tiêu Hoằng lập tức có cảm giác như tiến vào dòng nước ấm. vốn đã quen với cái lạnh, Tiêu Hoằng cũng có cảm giác khó thích ứng, đi theo dòng người mờ mịt rời khỏi sân bay.
Ngẩng đầu lên nhìn trời chỉ thấy âm trầm một mảnh, đường phố cũng ít người đi lại. Hách Bác sơn ở xa xa đang điên cuồng phun dung nham màu đỏ.
Dựa theo lý thuyết mà nói thì Hách Bác Thành đúng ra phải phồn hoa hơn cả Thái Ngô Thành, từ kiến trúc cao ngất bốn phía là có thể thấy được. Nhưng giờ khắc này người trên đường thưa thớt, đại bộ phận đều tránh trong nhà, trốn khỏi tro bụi núi lửa.
Mở bản đồ Hách Bác Thành ra, nhìn thấy ở Hách Bác Thành chỉ có duy nhất một khách sạn Ma Văn, cũng là loại khách sạn mở ra cho Chế Văn Sư và Ngự Văn Giả.
Đây chính là kết quả đặc sắc của thành thị cao đẳng trên Vũ Nhuận Tinh, bên trong có sân huấn luyện chuyên môn, phòng chế văn và nhiều nơi chuyên môn để tu luyện Ngự lực. Đương nhiên giá cả cũng đất đỏ, tối thiểu cũng phải một kim tệ một ngày.
Tuy nhiên khi Ngự lực đã đạt cảnh giới nhất định rồi thì một kim tệ cũng chỉ xem la tiền lẻ. Ví dụ như Tiêu Hoằng lúc này.
Đi vào trong khách sạn Ma Văn, vừa nhìn đã thấy những kiến trúc cao ngất trong mây hình tháp, chừng khoảng năm mươi tầng.
Được vào trong sân, đúng lúc này Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng người đi lại không dứt. Điều này cũng không có gỉ kỳ quái. Dù sao thì nơi này có thể nói là thành thị mấu chốt giữa bắc bán cầu và nam bán cầu, lữ khách đi lại cũng tương đối lớn.
Tiến vào sảnh của khách sạn, Tiêu Hoằng nhìn danh sách phòng thấy rất bất mắt, có phòng chuyên môn chuẩn bị cho Ngự Văn Sư, cũng có phòng chuyên chuẩn bị cho Ngự Văn Giả, cũng có phòng lại là tổng hợp, giá trị cao nhất là 20 kim tệ một đêm, bên trong có chứa sân huấn luyện cao cấp.
Tùy tiện chọn một phòng trị giá 15 kim tệ, làm thủ tục xong xuôi, Tiêu Hoằng liền được hướng dẫn viên dẫn đi lên thang máy.
Lập tức đi tới tầng ba mười. Nơi này được trang hoàng chưa nói tới vẻ xa hoa thì còn tỏa ra phong cách cổ xưa và cao quý. Dù sao thì nơi này cũng không tiếp đãi loại nhà giàu địa phương mới nổi.
Tuy nhiên ngay vào thời điểm Tiêu Hoằng đi lên hành lang thì đột nhiên có ba người đứng chắn đường, dường như đang trao đổi gì đó.
Dựa theo lẽ thường thì chuyện như vậy phi thường hiếm gặp, nhưng thấy ba người này thì thần sắc Tiêu Hoằng cũng không kìm được mà phải biến đổi.
Nhìn quen mất lắm.
Đây là cảm giác của Tiêu Hoằng đối với ba người này. Loại quen thuộc này không giống như Lý Nhất Thủy, Tiêu Hoằng dường như có thể đoán được.
Trong phút chốc, lông mày của Tiêu Hoằng hơi nhướng lên. Hắn nghĩ ra ba người này là người của Duy Lâm Công Quốc, tên mặt thẹo ở giữa mi tâm Tiêu Hoằng nhớ là lúc Dã Huấn đã từng gặp.
- Bọn chúng sao lại xuất hiện ở trong này?
Tiêu Hoằng thầm nghĩ.
Tiếp theo hắn đi vượt qua ba người này. Ba gã binh sĩ Duy Lâm này tuy biết Tiêu Hoằng nhưng giờ tướng mạo hắn đã thay đổi lớn, mái tóc trắng như tuyết, lại có ai mà liên hệ được hắn với Tiêu Hoằng chứ? Thêm bộ áo choàng đen phủ trên người, gần như đã che kín thân thể Tiêu Hoằng
Hơi quay đầu lại, thấy ba gã binh sĩ Duy Lâm này tiến vào phòng số 3018, mặt Tiêu Hoằng không đổi sắc, tiếp tục đi tới.Rất nhanh Tiêu Hoằng liền tới ngủ lại ở phòng sống 3050. Đây là phòng thiên về Chế Văn Sư. Đẩy cửa đi vào, có thể thấy bên trong quý giá phi thường, phòng chế văn khổng lồ, phòng thí nghiệm Ma Văn, phòng ngủ xa hoa, vân vân, đầy đủ mọi thứ.
Nếu như trước kia Tiêu Hoằng thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ há hốc miệng, nhìn khắp xung quanh, vẻ mặt hưng phấn thì hiện tại ánh mắt hắn lại thật bình thản, hai mắt giống như hồ nước vĩnh viễn không dậy sóng vậy.
Chỉ hơi khoát tay áo, ý bảo hướng dẫn viên có thể rời đi, sau đó Tiêu Hoằng liền khóa cửa phòng lại.
Ngồi trên trường kỷ, hơi ngẩn ra trong chốc lát, dường như sửa sang lại nỗi lòng, Tiêu Hoằng liền đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tầm nhìn tương đối tốt, thậm chí có thể thấy rõ cảnh tượng của Hách Bác sơn đang điên cuồng phun trào như trước, dự tính phải hai ba ngày sau mới chấm dứt.
Mà Tiêu Hoằng tính toán đó là hôm nay chuẩn bị xong liền chính thức tiến vào bên trong núi lửa. Phương pháp hắn đã nghĩ kỹ rồi, có thể đi thuê Ma Văn.
Sau đó Tiêu Hoằng lập tức tiến vào phòng chế văn xa hoa. Nơi này có thể tiên tiến hơn phòng chế văn của Tiêu Hoằng ở học viện Tây Tân Ma Văn mấy lần, diện tích cũng lớn gấp hai.
Chỉ hơi đánh giá nơi này một chút, hắn liền mở túi hành trang, lấy tài liệu chế tạo Ma Văn rèn luyện ra, trong đó bộ phận trung tâm tất nhiên là mặt thú biến dị Đại Ngự Sư cấp năm trở lên. Mà Tiêu Hoằng sử dụng chính là mặt của sấm long biển dị, linh thú biến dị cấp Ngự Hồn. Đây cũng là thứ hắn đổi được từ Mã Khảo, có thể nói là cực phẩm để chế tạo Ma Văn rèn luyện.
về các tài liệu khác đều là thứ Tiêu Hoằng mua từ Phượng Hoàng Thành. Đối với hắn mà nói đó cũng không phải là tài liệu vạn phần quý báu.
Hơi hồi tưởng lại trình tự chế tạo Ma Văn một chút, Tiêu Hoằng liền mang một khối Tái thạch Kim nam thạch ra, lấy Lân Kim để ra một bên, rút một cây rồi điều khiển Ngự lực, rất nhanh tạo hình trên mặt lõm của Tái thạch.
Đối với Ma Văn rèn luyện, Tiêu Hoằng định dùng Đế văn và kỹ thuật văn trong văn, nhờ đó có thể tăng cao hiệu quả, gia tăng rất lớn tỷ lệ thăng cấp lên Ngự Sư thành công.
Đối với Đế văn và kỹ thuật văn trong văn, Tiêu Hoằng hoàn toàn đã như xe nhẹ đường quen, trên cơ bản không có thất bại đáng nói, huống chi còn có Lân Kim trợ giúp.
Chỉ dùng thời gian một giờ, Tiêu Hoằng liền tạo hình hoa văn xong, sau đó chế tác Ma Văn dịch, rót vào bên trong rồi kích hoạt.
Nếu đổi lại là người thường thì quá trình này có thể nói là tuyệt đối phải lo lắng. Mặt thú Sấm long biển dị tuyệt đối là vô giá, không lưu ý một cái liền có thể kiếm củi ba năm, thiêu rụi một giờ, gà bay trứng vỡ ngay.
Tuy nhiên thần sắc của Tiêu Hoằng từ đầu tới cuối đều bình thản như một, nhìn không thấy dao động chút nào. Giờ khắc này năng lực tâm lý của Tiêu Hoằng đã vượt quá sự tưởng tượng của người thường.
Sau ba giờ, Ma Văn rèn luyện đã được Tiêu Hoằng chế tác xong. Ma Văn này chỉ có thể sử dụng một lần nhưng Tiêu Hoằng đã cho Hàn băng vạn năm ở trong đó, thể nên cho tới giờ có thể sử dụng được hai lần.
Hơn nữa hiện tại Tiêu Hoằng có hai bình mỡ của Hắc tinh u. Nói cách khác là Tiêu Hoằng có hai lần cơ hội, tuy nhiên dù là vậy thì hắn vẫn cố gắng hết sức để một lần là thành công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT