Điều khiển tán cơ đáp xuống điểm đông rộng 3m, Tiêu Hoằng không dám ngừng lại, buông vật phẩm tùy thân, nhảy điểm đông nhỏ khoảng 2m, khoanh chân ngồi xuống.
Đối với lựa chọn địa điểm, Tiêu Hoằng rất là chú ý, nắm chắc góc độ vừa đúng, mặc dù thường xuyên có dung nham nhỏ xuống, nhưng bản thân dung nham sẽ không trào lên, mà là bắn ra xung quanh. Nhiệt độ nơi này đến 1300 độ, chỉ mới ở một lát, mép áo giáp của Tiêu Hoằng đã bị nướng đỏ.
5 phút trôi qua, Hắc tinh u mỡ hoàn toàn phóng ra hiệu quả, chỉ chớp mắt, Tiêu Hoằng cảm thấy thân thể như mất đi giam cầm Ngự lực, Ngự lực màu xanh biển bắt đầu bay ra từ trong cơ thể Tiêu Hoằng, không ngừng quay xung quanh người hắn như một cái vòng xoáy.
Lúc này Tiêu Hoằng không dám lơ là, nhanh chóng kích hoạt một cổ năng lượng trong Ma Văn rèn luyện, giữa Ngự lực hình vòng xoáy hình thành đốm đỏ như sao trời.
Dưới nhiệt độ cực cao của dung nham, chậm rãi hòa tan, dung nhập vào vòng xoáy màu lam, theo dung nham lần lượt cọ rửa Ngự lực của bản thân, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được Ngự lực trong người đã trải qua nướng cháy, rèn luyện chưa từng có.
Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu, Ngự lực như ngâm vào trong nước sôi, thân thể như đặt trên bàn ủi, nhưng mà đã trải qua Văn đan chữa trị rửa tội, Tiêu Hoằng đã học được chịu đựng đau đớn.
Có rất nhiều nguyên nhân khiển nhiều người thất bại, có mấy loại chung: những đốm đỏ quanh quẩn trong Ngự lực còn chưa hòa tan hoàn toàn, không thể chịu đựng được nhiệt độ cao, hoặc là thao túng Ngự lực không đủ.
Nhưng lúc này tuy Tiêu Hoằng không mở mắt nhìn, vẫn có thể cảm nhận chân thật một tia năng lượng hòa tan dưới nhiệt độ cao, dung nhập vào trong Ngự lực, sau đó trải qua dung nham cực nóng rèn luyện.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng biết rõ quá trình này cũng là cơ hội tốt để tu luyện Ngự lực, theo một tia năng lượng Ma Văn rèn luyện dung nhập vào Ngự lực của Tiêu Hoằng, rèn luyện ở hơn 1000 độ, chỉ mới vài phút, Tiêu Hoằng cảm thấy số cổ Ngự lực đang điên cuồng gia tăng.
Khác với gia tăng từng cổ trước kia, bây giờ là tăng lên từng mảng, mỗi một tia năng lượng đều sẽ tăng lên một cổ Ngự lực.
Cái này cho thấy một vấn đề mấu chốt, Tiêu Hoằng rèn luyện Ngự lực thành công, rất là thuận lợi. Cái này chủ yểu quy công cho Tiêu Hoằng sử dụng toàn là tài liệu cấp cao, cùng với chế tạo Ma Văn rèn luyện có sử dụng kỹ thuật Để văn cùng văn trong văn.
Vì thế, sắc mặt Tiêu Hoằng vẫn bình thản, nhưng trong lòng đã sinh ra hưng phấn. Chỉ là loại hưng phấn này chỉ chợt lóe qua trong lòng Tiêu Hoằng, từ đầu đến cuối vẫn hết sức tập trung.
Thân thể vẫn đang thừa nhận dày vò khủng khiếp, Tiêu Hoằng dưới áo giáp đã toát mồ hôi như mưa, bởi vì áo giáp đã tiến vào trạng thái đóng kín hoàn toàn, mồ hôi bên trong áo giáp cũng trở nên nóng bỏng, nhưng mà Tiêu Hoằng vẫn cứ chịu được.
Một giờ như một năm, vòng xoáy Ngự Lực vòng quanh thân thể Tiêu Hoằng đã biến thành màu tím nhạt, Ngự lực trong người cũng lập tức tăng lên chừng 700 cổ, vọt đến 4205 cổ. Số cổ Ngự lực này thường được gọi là chuẩn Ngự sư.
Lúc này hiệu quả của Hắc tinh u mỡ cũng đã dần nhạt đi, thừa dịp này, Tiêu Hoằng cũng thu hồi toàn bộ Ngự lực, đồng thời Tiêu Hoằng đã cảm nhận được Ngự lực trở nên càng kiên cố mạnh mẽ hơn
Trên sắc mặt như tro tàn của Tiêu Hoằng, không khỏi hiện lên chút ánh sáng.
Đợi Hắc tinh u mỡ hoàn toàn mất hiệu lực, Tiêu Hoằng mới từ từ mở mắt, sau đó không dám ở lại, nắm lấy rương cách nhiệt cùng tán cơ bay lên, rời khỏi miệng núi lửa.
Lúc này áo giáo đã trở nên nóng rực, như cục sắt ném vào lò nung.
Nhìn lại miệng núi lửa vẫn sôi trào bên dưới, trong lòng Tiêu Hoằng đột nhiên sinh ra ý tưởng to gan, đó là tu luyện một phen trong núi lửa.
Trước đó Tiêu Hoằng có đọc trong sách, trải qua hai lần rèn luyện, Ngự lực sẽ càng tinh luyện, mạnh mẽ hơn Ngự sư cùng cấp. Nhưng mà chân chính có người làm thì không nhiều, nguyên nhân là vì kiếm đủ một bộ tài liệu Ngự sư đã quá sức, huống chi là hai bộ.
Nhưng Tiêu Hoằng lại không lo, bởi vì Ma Văn rèn luyện còn có một cổ năng lượng, hơn nữa hắn còn có một lọ Hắc tinh u mỡ.
Ghi lại ý nghĩ này, Tiêu Hoằng nhanh chóng đi về phía Hách Bác thành, bây giờ Tiêu Hoằng chi cảm thấy khát nước khó nhịn, thân thể như sắp bị nướng chín.
Lúc này, mọi người trong khu cho thuê vẫn đang nhìn miệng núi lửa sôi trào, không ngừng thở dài, trong lòng lo lắng không thôi. Không phải lo cho Tiêu Hoằng, mà là không biết khi nào mới có thể tìm được thời cơ thích hợp.
Ba binh lính Duy Lâm khác cũng thế, bọn họ có nhiệm vụ, lần này là thời cơ tuyệt hảo cho họ trở thành Ngự sư. Nếu bỏ qua, sẽ không cần chờ đến lúc đó nữa, hơn nữa đại chiến sắp đến, trở thành Ngự sư thì đương nhiên sẽ càng bảo hiểm hơn.
Hơn nữa một khi trở thành Ngự sư, vậy thì họ sẽ có địa vị hoàn toàn khác ở quân đội Duy Lâm, quân hàm ít nhất là cấp tá, có thể thăng cấp quân hàm cấp tá, cũng là rất giỏi trong quân đội rồi.
Lúc mọi người đang nhìn "núi" mà than thở, trong bầu trời mù mịt đột nhiên xuất hiện bóng người màu đen, đang cầm tán cơ từ từ đến gần.
Thấy thế, sắc mặt mọi người chợt động, ngay cả ông chủ cũng trợn to mắt.
Một lát sau, bóng dáng Tiêu Hoằng xuất hiện trước mắt, tiếp theo trực tiếp đáp lên sân, bộ giáp đã bị dung nham nướng cháy đen, tán cơ cũng thế.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng trở về bình yên, trong hơi thở hỗn loạn khí tức màu tím nhạt, mọi người trong sân nhìn nhau, sắc mặt khiếp sợ.
Còn tia khí tức màu tím nhạt kia là thể hiện Ngự lực trong người ở trạng thái cực kỳ sôi động, giống như nước đang sôi, 10 phút sau mới bình ổn lại được.
- Tên... tên kia... hắn đã thành công?
Tên mập nhìn người bên cạnh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, bọn họ không dám tin ở hoàn cảnh như thế, Tiêu Hoằng có thể thông qua phương pháp đó thành công.
Ông chủ sân tự nhiên chú ý tới màu tím trong hơi thở của Tiêu Hoằng, ban đầu là khiếp sợ, tiếp đó là nịnh bợ:
- Chúc mừng vị đại nhân này đã thăng cấp thành công.
Ở Vũ Nhuận Tinh, nhân vật cấp Ngự sư cũng không nhiều, tới nay cấp bậc cao nhất là thượng tá La Kiệt - đoàn trưởng quân đoàn Bối La, Ngự sư cấp ba.
Bởi vậy có thể trở thành Ngự sư là sẽ được lễ ngộ rất cao, Ngự lực trải qua rèn vấn đề thời gian. Tiêu Hoằng trở thành Ngự sư chỉ là vấn đề thời gian
Tiêu Hoằng vẫn đeo mặt , sắc mặt không đổi
- Ngươi giữ trữ kim văn, giúp ta kiểm tra tán cơ, ta còn muốn thuê một ngày.
Nói xong, Tiêu Hoằng quay đầu đi lên phố, Tiêu Hoằng từ từ hủy
bỏ hệ thống đóng kín của áo giáp.
Xì xì...
Từ trong khe hở áo giáp, mồ hôi tản ra hơi nóng lập tức trào ra, dội lên mặt giáp nóng bỏng, hình thành đám sương mù nóng, giống như bị sương mù bao bọc.
- Ca... ca... ca... ngài đã làm được?
Ngay khi Tiêu Hoằng mới ra sân, tên mập trước đó vẫn luôn khinh thường tươi cười ra đón, khách khí nói với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng liếc tên mập, khóe mắt liếc ba tên binh lính Duy Lâm cách đó không xa, tên trên mặt có vết sẹo hình như là thủ lĩnh của họ. Bởi vì Tiêu Hoằng có thể thấy được hành động của hai người kia dường như đều lấy nam mặt sẹo là trung tâm.
- Ngươi nghĩ ràng ta sẽ tùy tiện nói cho ngươi hay sao?
Tiêu Hoằng khẽ nói với tên mập, sau đó đi về phía con phố đối diện.
- Đừng, đừng, đừng mà. Ca, nhìn ngài nói kia, ngài yên tâm, ta là thiếu chủ Vọng Tinh thành, có điều kiện gì ngài cứ đưa ra.
Tên mập nói tiếp, rất là kiên nhẫn.
- Ồ, thật không? Vậy thì nói sau đi, ta xem núi lửa này sẽ bùng nổ, hai ba ngày cũng không bỉnh ổn được.
Tiêu Hoằng ném lại lời này, liền phất tay bỏ đi. Đối với thiếu chủ, Tiêu Hoằng cũng không bất ngờ, có thể tìm đủ tài liệu Ngự sư, làm gì có kẻ đầu đường xó chợ?
- Này, này, này, sau đó thì sao?
Thấy Tiêu Hoằng đã đi qua phố, tên mập hỏi tiếp.
- Tới lúc đó mới nói.
Tiêu Hoằng không quay đầu, không nóng không lạnh nói.
Trở về phòng, Tiêu Hoằng dốc nước uống, sau đó ngồi lên sô pha bắt đầu điều chinh lại Ngự lực đã rèn luyện.
Lúc này, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận rõ ràng Ngự lực màu tím trong người rất kiên cố, làm cho bản thân mình toàn ngập lực lượng.
Khoảng 10 phút sau, Tiêu Hoằng mới vỗ yên Ngự lực, làm nó khôi phục bình tĩnh.
Đứng lên, cởi áo giáp ra, Tiêu Hoằng bắt đầu kiểm toa tỉ mỉ. Cả bộ chích long giáp đã cháy đen, bờ mép có dấu hiệu rạn nứt, nhưng mà có thể chịu được một lần lửa nóng rửa tội nữa.
Kiểm toa toàn bộ áo giáp một lần, hơn nữa tiến hành xử lý chi tiết, khi Tiêu Hoằng quay lại chỗ ngồi, bắt đầu suy ngẫm làm sao đối phó ba tên binh lính Duy Lâm kia.
"Phải xử lý!"
Đây là ý nghĩ rõ ràng nhất trong lòng Tiêu Hoằng, đương nhiên trước khi diệt bỏ, phải lấy được thứ trên người họ thì tốt rồi.
Bây giờ Tiêu Hoằng là chuẩn Ngự sư, có lẽ rèn luyện tiếp tục thì hẳn là có thể tiếp cận hoặc thành tựu Ngự sư. Nhưng dù thế, xử lý một cái thì còn dễ, nếu một hơi ba cái thì không dê dàng, dù sao bây giờ trong tay Tiêu Hoằng không có Chiến văn cấp Ngự sư mạnh mẽ.
Ngược lại có thể thăng cấp Ma Văn Châu lam đậm, nhưng cái này cần thời gian, nhưng trước mắt núi lửa phun trào còn không tới 2-3 ngày, dự tính không còn kịp.
Tiêu Hoằng không khỏi vuốt mũi, đầu óc nhanh chóng suy ngẫm, phương pháp tốt nhất phải là đơn giản, hữu hiệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT