Áp chế Ngự lực, không hiển lộ trình độ chân thật, mục đích của Tiêu Hoằng rất đơn giản, đó là không muốn bại lộ thực lực của mình quá sớm, sau đó bị nhóm người kia chú ý, trở thành cái đích của mọi người.
Đợi xe Ma Văn vận tải của Tiêu Hoằng đầy học sinh của Phân viện xong, chiếc xe liền khởi động mà chạy. Thùng xe không có cửa nên rất khó phán đoán địa phương nó sắp đi.
Cùng lúc đó, trong phòng huấn luyện, số liệu về cường độ Ngự lực của tân sinh đã bị gửi đi. Trong tân sinh, thông qua các loại thủ đoạn để trở thành cấp bậc Ngự Giả không nhiều, chỉ ít ỏi mấy người mà thôi.
Đúng lúc này những cao thủ cấp chủ nhiệm như Sài Tang, thậm chí là Miêu Đông Thăng và Hàn Thần đều hoàn toàn tập trung lực chú ý vào số 700 đến 850 của Phân viện Tây Tân Ma Văn. Lúc này bọn họ rõ ràng hiểu được trong đó chắc chắn có học sinh bí ẩn của Phân viện.
Tuy nhiên khiến mọi người ngạc nhiên chính là trong số liệu thống kê, Phân viện lại không có một nhân vật cấp bậc Ngự Giả nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc Sài Tang hơi thay đổi. Chẳng lẽ học sinh bí ẩn kia chưa tới Phân viện sao? Theo ý tưởng của Sài Tang thì phần thưởng lớn như vậy không có lý do gì lại không hấp dẫn hắn tới Phân viện.
Ngay cả trong lòng Lạc Tuyết Ninh cũng cả kinh. Bởi vì trước đó nàng đã được chính Tiêu Hoằng chứng thực là sẽ tham gia Dã Huấn, thậm chí vừa rồi nàng còn thấy Ma Văn Xa của Tiêu Hoằng tiến vào trong sân trường.
Lâm trận bó chạy sao? Không đúng đâu. Nếu mà bỏ cuộc lúc này thì trong dãy số hẳn phải thếu tên của hắn mới đúng. Lúc này danh sách đầy đủ mà.
Nghĩ vậy, Lạc Tuyết Ninh cũng cảm thấy nghi hoặc. Hay là tên kia sử dụng thủ đoạn nào đó ẩn tàng thực lực bản thân rồi. Nếu như vậy thì Lạc Tuyết Ninh thấy Tiêu Hoằng thật sự rất giảo hoạt.
Tiết Kinh Nhất và Tập đoàn Từ Duệ sắm vai thợ săn trong sân thể dục trung tâm tất nhiên chú ý tới số liệu của nhóm tân sinh, cũng khiến bọn họ cảm thấy ngạc nhiên là bên trong danh sách của Phân viện lại không có nhân vật cấp bậc Ngự Giả.
- Thế là sao? Chẳng lẽ học sinh bí ẩn kia không tới?
Tiết Kinh Nhất thầm nghĩ. Tuy rằng thế này sẽ làm giảm độ khó khi săn bắt tân sinh nhưng cùng mất đi tính khiêu chiến chứ chẳng ngờ gì nữa.
- Thật sự là đáng tiếc mà. Vốn còn muốn xem học sinh bí ẩn này của Phân viện rốt cục lợi hại tới đâu.
Từ Duệ cách Tiết Kinh Nhất không xa hơi lắc đầu, trong giọng nói có sự thất vọng.
Sau đó hắn xoay người, đồng thời đưa cấp bậc Ngự lực vào, sau đó tiến vào bên trong xe tải Ma Văn.
Tiêu Hoằng ngồi trong xe đeo số báo danh, lấy một cái mặt nạ bảo hộ đeo lên, sau đó ngồi một góc khép hờ hai mắt, trong đầu bắt đầu không ngừng tính toán chiến thuật.
Tiêu Hoằng hiểu rõ lần này tham gia Dã Huấn hơi mạo hiểm nhưng hắn vẫn chuẩn bị rất nhiều để ứng phó với những chuyện sẽ xảy ra.
Về phần học sinh năm đầu bốn phía căn bản chẳng có chú ý đến Tiêu Hoằng, đang lôi kéo làm quen với nhau, hy vọng có thể kết thành tổ đội, cùng tiến cùng lui.
Đại khái hơn một giờ di chuyển, xe vận tải Ma Văn chậm rãi mờ ra. Trước mặt Tiêu Hoằng đã là một cảnh tượng hoàn toàn mới. Đây là một mảnh đất trống tạm thời, bốn phía còn có thể thấy lều trại được dựng rất tốt và đài cao cho phi cơ Ma Văn neo đậu, hiển nhiên là doanh trại của Dã Huấn.
Có tổng cộng năm doanh trại như vậy trong khu vực này. Tiêu Hoằng đang ở khu số 3.
khu số 3.
Đi xuống xe, Tiêu Hoằng nhìn xung quanh, không thấy thân ảnh của Mộ Khê Nhi. Hiển nhiên nàng không ở doanh trại số 3 rồi. Thần sắc Tiêu Hoằng hơi biến đổi, lấy Ma Văn truy tìm ra.
Loại Ma Văn truy tìm này cũng có dạng chính phụ, Ma Văn phụ ở trong tay Mộ Khê Nhi, thể nên Tiêu Hoằng sẽ có thể biết được phương hướng của nàng, tìm tòi trong phạm vi mười km.
Tuy nhiên khi Tiêu Hoằng khởi động Ma Văn truy tìm thì lại không thấy bất cứ tín hiệu nào. Hiển nhiên là Mộ Khê Nhi không nằm trong phạm vi của nó rồi.
Có như vậy, vẻ mặt của Tiêu Hoằng ẩn hiện chút ác liệt. Hắn biết rõ Dã Huấn hung hiểm, tuy rằng có lệnh nghiêm cấp gây tổn thương ác ý nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được hành vi này.
Nhất là Mộ Khê Nhi vốn là nhân vật ngôi sao. Đương nhiên Tiêu Hoằng càng lo lắng con linh thú biến dị Cầu Cầu kia, tuy đã được Mộ Khê Nhi thuần hóa, mật thú không thể hoàn toàn phát huy hiệu quả nhưng toàn bộ thân thể vẫn là bảo vật, ngày thường không sao chứ trong này nhất định vẫn có người thương nhớ.
Cùng lúc đó, nhân viên công tác cũng bắt đầu gửi một tấm bản đồ bằng nhựa mềm cho từng học sinh, cùng báo cho bọn họ biết mười lăm phút nữa sẽ tiên vào rừng, phải chuẩn bị tốt để lúc đó tiến hành "đuổi giết".
Nhìn lướt qua bản đồ trong tay, đây là một khu vực đường kính 70 cây số, trong đó hướng chính nam là mỏ đá Đông Thành!
Hướng chính bắc là Tạp San Thạch Lâm, Tiêu Hoằng đã đi qua một lần. Nơi đó ngoài đá tảng ra thì có một số hang đá, rất hoang vắng.
Quy tắc Dã Huấn cùng rất đơn giản, về phần học sinh năm thứ nhất chỉ cần đi ra được khu vực 70 cây số này là thắng hoặc tránh né đả kích trong rừng cây, kiên trì được ba ngày.
Sau khi nhân viên công tác phát bản đồ xong, Dã Huấn liền tuyên bốn chính thức bắt đầu. Hơn hai trăm học sinh năm đầu tại khu Tiêu Hoằng đều không dám
chậm trễ, khởi động rồi vọt vào rừng núi đang mùa lá rụng.
Tuy nhiên ngay khi Tiêu Hoằng vừa bước vào trong rừng một khắc thì Ma Văn thông tin trong ngực bỗng vang lên tin tức của Mộ Khê Nhi. Em ở doanh trại số 1, đi về hướng tây, hy vọng lúc đó có thể gặp anh.
Thấy tin tức như vậy, mặt Tiêu Hoằng không đổi sắc, dưới chân phát lực, biến vào trong rừng nhanh như chớp.
Cùng lúc đó, Mộ Khê Nhi ôm Cầu Cầu mập ú đang chạy vào rừng, dựa theo chỉ đạo của Tiêu Hoằng mang theo ít hành lý. Tuy nhiên Cầu Cầu quả thật cùng tương đối nặng.
- Này, ta bảo Mộ Khê Nhi. Ngươi ôm linh thú như vậy có thể chạy xa sao? Linh thú chỉ dùng để chiến đấu, cũng không phải là sủng vật. Như vậy thì nó sẽ trở thành vật cản trở ngươi đó.
Một nữ sinh bên cạnh thấy Mộ Khê Nhi ỏm Cầu Cầu liền nói.
- Cùng khó trách được. Bản thân Mộ Khê Nhi không phải là Hoán Văn sư chính quy đúng không? Ta thấy linh thú này đúng là sủng vật không có sức chiến đấu rồi. Nhìn dáng vẻ mập ú của nó kia. Sao ngươi lại chọn một linh thú như vậy nhỉ?
Lại có nữ sinh khác nói.
Nghe thấy hai nữ sinh này khinh thường Cầu Cầu như vậy, vẻ mặt của Mộ Khê Nhi cùng khó coi hơn. Hơn nữa Mộ Khê Nhi đôi khi rất quật cường, nghe người ta nói như vậy lại càng muốn ôm nó theo.
- Ôm hay không là chuyện của ta. Mấy vị không cần quan tâm.
Mộ Khê Nhi nghiêm mặt, nói tương đối khách khí.
- Vậy thì ngươi tiếp tục ôm đi. Chúng ta xin đi trước. Nghe bọn họ nói trong học sinh năm hai có vài đại sắc lang, tốt nhất là đừng để chịu thiệt.
Một nữ khác nói xong liền cất bước nhanh hơn, bỏ qua Mộ Khê Nhi nhanh như chớp.
- Ôm một con mèo béo tham gia Dã Huấn, quả thực là chết cười.
Ngay khi bọn họ tách rời Mộ Khê Nhi thì nàng còn loáng thoáng nghe được lời trào phúng như vậy. Tuy nhiên nàng cũng không để ý. Nàng không chịu buông Cầu Cầu, sợ nhất là đánh mất nó. Đối với Mộ Khê Nhi mà nói, Cầu Cầu đã có một vị trí nhất định trong cuộc đời nàng.
Mười lăm phút lướt qua rất nhanh. Đợi tới khi tất cả học sinh năm đầu biển mất trong rừng, học sinh năm hai cũng được xe vận tải Ma Văn đưa tới.
Học sinh năm hai và học sinh năm nhất bất đồng ở hộ giáp và áo khoác, đều phân biệt rất rõ ràng. Học sinh năm đầu dùng áo thường, hộ giáp có thể mặc bên trong. Còn học sinh năm hai lại phải mặc giáo phục vận động.
Đối với Dã Huấn, Thái Ngô Thành và Ty Cảnh Sát đều có thể nhìn thấy, tiện cho việc giám sát.
Bởi vì Thị trưởng, thậm chí là một số nhân viên quan trọng của Thái Ngô Thành đều có thể quan sát từ hình ảnh do trực thăng Ma Văn thu lại.
Về phần học sinh năm ba, năm tư của Thái Ngô Thành cũng có thể thông qua màn hình tại trường hoặc nơi để thấy hình ảnh tiến triển, thậm chí có cả số liệu chuyên môn gồm số báo danh, cấp bậc chiến đấu, vỊ trí, vừa xem là hiểu ngay. Đương nhiên học trưởng không thể thông qua Ma Văn thông tin để báo cho nhau tọa độ của học sinh, nếu không sẽ bị khai trừ.
Trải qua mười lăm phút di chuyển, Tiêu Hoằng một đường đi về phía bắc. Mục tiêu đầu tiên của hắn là gặp được Mộ Khê Nhi. Giờ phút này trên cơ thể Tiêu Hoằng đầy cành lá, cơ bản ngụy trang cho tốt, đứng trên sườn núi, quan sát biến hóa của doanh trại. Rất nhiều học sinh năm hai giống như lang hổ vọt vào rừng.
Dựa theo lẽ thường thi chỉ cần tiến về phía trước, duy trì tốc độ cao là có thể lẩn tránh những học sinh năm hai này. Nhưng trên thực tế, học viện Tây Tân Ma Văn đã sớm ngăn chặn thủ đoạn này phát sinh.
Nếu học sinh năm đầu cứ tiến như vậy thì sẽ gặp phải học sinh năm hai từ các doanh trại khác đón đầu, trốn cũng không trốn nổi.
Tóm lại muốn thoát được thì nhất định phải chiến đấu, trừ phi là khả năng ẩn nấp đã đạt cực hạn rồi.
Sau một lát, dưới chân núi, Ma Văn quang liền bắt đầu không ngừng lấp lánh, hiển nhiên là một số học sinh đi chậm đã bị học sinh năm hai đuổi theo, hai bên giao chiến.
Tiêu Hoằng cùng chẳng mảy may có ý định tiếp viện, lấy Cố Áp Sức Văn trong áo ra, sau đó nhanh chóng khởi động chiến Văn thường dùng.
Hắn cũng điều động Liệp Cung tùy ý tập trung vào một học sinh năm hai, bắn một quả năng lượng hình lông chim, đương nhiên uy lực phải điều chỉnh cẩn thận, không dùng toàn lực mà bắn để cam đoan có thể đánh bại mà không gây thương tổn.
Bắn một quả năng lượng ra xong, Tiêu Hoằng cũng không nhìn lại mà khởi động Linh Xà và Hấp Bàn chiến Văn, nhanh chóng biến mất trong núi rừng.
Nhìn lại chân núi, những học sinh năm hai có thể được đưa tới doanh trại số 3, trong lòng đã nở hoa. Bởi vì phần lớn nơi này đều là học sinh Phân viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT