- Hôm nay ta phải giết cho sướng tay. Nhớ rõ là không được tranh với ta đó.

Một gã học sinh năm hai cắt tóc ngắn, vẻ mặt tràn ngập hưng phấn nói. Tên hắn

là An Tiểu Địch.

Nơi này không có Tiết Kinh Nhất, không có Từ Duệ, chỉ có học sinh rác rưởi của Phân viện, thể không phải là vớ bở sao?

Hơn nữa nơi này có có hắn là cấp Ngự Giả, có thể nói là vận đỏ tới rồi.

Trực tiếp xử lý một gã học sinh năm đầu xong, An Tiểu Địch đưa ánh mắt hưng phấn nhìn về hai gã học sinh năm đầu khác của Phân viện.

- Hai người các ngươi, ta khuyên các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn...

Ầm.

Không đợi An Tiểu Địch nói xong câu tiếp theo thì một quả năng lượng dạng lông chim đã lập tức đánh vào đầu hắn, trực tiếp kiến hắn ngất xỉu.

Hai gã học sinh năm hai còn lại thấy An Tiêu Địch ngã xuống không chút dấu hiệu báo trước, thần sắc lập tức biến đổi, sau đó nhìn về phương hướng công kích của năng lượng thể hình lông chim, kết quả là không thấy một vật gì.

Vẻ mặt hai gã này liền hơi nghi hoặc, sau đó là kinh ngạc.

Nếu chỉ là chiến Văn bình thường công kích thì dựa theo lẽ thường An Tiêu Địch nên tránh được mới đúng, thậm chí là đỡ tốt. Nhưng trước bọn họ có thể thấy rõ là An Tiểu Địch dường như không hề có chút phản ứng đã bị đánh ngất rồi.

Là ai thế?

Hai gã học sinh năm đều này thầm nghĩ, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác, sợ bị đánh lên tiếp, bắt đầu không tin vào ý nghĩ là số quá đỏ như vừa rồi nữa.

Lại nhìn về phía hai gã học sinh năm đầu giống như dê béo chờ thịt kia, lúc này đã thừa dịp hỗn loạn mà liều mạng chạy thoát rồi.

Đồng thời cùng với đợt giao chiến đầu tiên, màn hình lớn xếp thứ tự của học viện Tây Tân Ma Văn bắt đầu xảy ra biến hóa đầu tiên.

Số 17 An Tiểu Địch đánh chết ba người, tạm thời đứng đầu.

Thành tích như vậy tất nhiên có thể khiến học sinh năm ba năm bốn nhìn. Mọi người hơi ngước lên, cũng có hơi bất ngờ.

- A, không thể ngờ được là An Tiểu Địch lại có biểu hiện không tồi, vừa vào đã đánh chết ba người.

- Đúng vậy. Cứ phát triển tiếp như thế thì thực có thể so với đám Tiết Kinh Nhất đó. Thử xem thành tích như vậy giữ được bao lâu.

Học sinh năm cao trên sàn thể dục đều bàn luận, lời nói có vé rất nhẹ nhàng, giống như binh phẩm trận đấu vậy. Mà siêu sao của trận này chính là Tiết Kinh Nhất và TừDuệ.

Tuy nhiên đúng lúc này thì màn hình lại xảy ra biến hóa một lần nữa. số 845 đánh chết một gã học sinh năm hai, khiến học sinh năm nhất đứng đầu.

- Vậy sao? Không ngờ được học sinh năm đầu có thể phát lực, còn đánh chết một gã học sinh năm hai.

Trên sân thể dục, hai nữ trêu ghẹo.

- chỉ là một học sinh năm hai tép riu mà thôi, đã vậy còn...

Không đợi học sinh năm cao nói xong, trên màn hình lớn đã ghi số liệu tỉ mỉ. Số 845 đánh chết số 17.

-Số 17.

- Số 17 vừa rồi không phải là An Tiểu Địch biểu hiện phi thường không tồi sao?

- Không thể nào. Học sinh năm đầu có người có thực lực này sao?

Nhìn đèn tín hiệu màu xanh biểu hiện cho An Tiêu Địch trên màn hình đã biện thành màu đỏ, học sinh năm cao trong quảng trường bắt đầu bàn luận, ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.

Không hề nghi ngờ gì nữa, giờ khắc này số 845 đã bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người, cũng đồng thời tuyên bố kết thúc Dã Huấn của An Tiêu Địch vừa được xem trọng. Thành tích như vậy sẽ bị người phía sau vượt qua rất nhanh.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đề cao tốc độ trong rừng cây mà rời đi khỏi ngọn núi kia, dùng Hấp Bàn chiến Văn và Linh Xà, những nơi đi qua không hề cuốn lên một phiến lá.

Cả người hắn giống như gió nhẹ, cũng thường xuyên xem Ma Văn truy tìm, ánh mắt bình thản, mặt không đổi sắc.

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh. Thứ tự trên bảng điểm đã thay đổi kịch liệt.

Tiết Kinh Nhất dẫn đầu, đánh chết 9 học sinh năm một, đứng đầu bảng, theo sau là Từ Duệ hạ 7 người. Người thứ ba cũng là một học sinh năm hai đạt Ngự Giả.

Về phần danh sách học sinh năm đầu thì có vẻ ít hơn rất nhiều, cho tới nay chỉ có năm tên có ghi lại việc hạ được đối thủ. Danh sách mười người đứng đầu giờ vẫn còn trống, trên bảng tổng còn chưa thấy tên học sinh năm đầu đâu.

- Viện trưởng Sài Tang, thực lực của học sinh năm đầu cũng quá yếu rồi.

Mặc Huyền trong phòng điều khiển chính của Dã Huấn ngồi nói khẽ.

Hắn là sĩ quan Bối La, vẫn rất quan tâm tới huấn luyện trong trường. Dù sao hắn cùng xuất phát từ đó.

Không sai, học sinh năm thứ nhất và thứ hai tất nhiên chênh lệch thực lực, nhưng cũng không nên quá cao. Giống như cảnh trước mắt, trong ba mươi người đứng đầu lại chẳng có một học sinh năm đầu nào.

Đối với câu hỏi này, khóe miệng Sài Tang hơi giật giật, tuy rằng vẫn mang vẻ tươi cười như trước nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy một chút ý vị không muốn người biết tới.

Làm viện trưởng như hắn tất nhiên hiểu rõ nguyên nhân căn bản của tình huống này. Đó là do trong số học sinh năm đầu có khá nhiều kẻ đi cửa sau, đồng thời lại không có thực lực, thế nên mới dẫn tới cục diện trước mắt này. Học sinh năm hai quả thực là đồ sát học sinh năm nhất.

Về phần Lạc Tuyết Ninh thi vẻ mặt lại hơi nghi hoặc. Tiêu Hoằng đi đâu rồi?

Vừa rồi biểu hiện của số 845 quả thực khiến nàng cảm thấy đó chính là Tiêu Hoằng. Nhưng chỉ đánh chết một người, điều này khiến Lạc Tuyết Ninh không dám khẳng định.

Ngồi chờ biến đi. Lạc Tuyết Ninh thầm nhủ.

Dã Huấn diễn ra lâu hơn, có thể nói học sinh năm hai bắt đầu không ngừng đại phát thần uy, nhất là Tiết Kinh Nhất và Từ Duệ, thành tích tăng vọt, giống như hổ đói đánh tan cả đám học sinh năm đầu.

Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, Tiết Kinh Nhất đã đánh chết 21 người, thành tích đầu bảng. Từ Duệ đánh 19, không hề yếu thế, ước chừng hơn người thứ ba 9 người.

Không hề nghi ngờ gì nữa, giờ khắc này bọn họ là hai ngôi sao của Dã Huấn. Theo mọi người thấy, lần này phần thưởng Lân Kim đỉnh cấp và mật thú biến dị phải thuộc về một trong hai người này rồi.

Giờ khắc này Dã Huấn dường như đã không còn có gì đáng xem. Thậm chí nhìn bảng danh sách này cũng mất hứng thú, xoay người kéo bạn gái hoặc tụ tập cả lũ kéo đi ăn cơm trưa.

Tiêu Hoằng lúc này đã thấy tung tích của Mộ Khê Nhi, trong vòng 10 cây số, ở hướng TâyBắc.

Xác định phương hướng xong, Tiêu Hoằng từ từ thu hồi Ma Văn truy tìm. Tuy nhiên đúng lúc này thì khóe mắt hắn hơi biến đổi, ánh mắt ẩn hiện vẻ cảnh giác, sau đó thả người nhảy từ trên chạc cây xuống.

Ầm ầm ầm.

Ngay sau đó chỗ chạc cây Tiêu Hoằng vừa đứng đột nhiên bị một loạt năng lượng thể nhiều màu sáng công kích, bị đánh dập nát.

- Thật sự không thể tưởng được trong học sinh năm đầu lại có kẻ phản ứng linh mẫn như vậy. Tuy nhiên lần này ngươi chạy trời không khỏi nắng rồi.

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa rớt xuống đất, tiếng nói như vậy liền vang lên bên tai. Trong đám cây cỏ khô cao tới thắt lưng ở bốn phía Tiêu Hoằng đột nhiên có ba gã học sinh năm hai xuất hiện.

Đầu lĩnh là số 16, tên là Nguyên Thu.

Dựa theo nguyên tắc đánh số của học viện Tây Tân Ma Văn thì trước số 2 đều là học sinh cấp bậc Ngự Giả.

Hai người còn lại thành tích cũng tương đối khác, nhất là số 16 đã thành công tiến vào mười người đứng đầu. Mà biện pháp hắn sử dụng đó là ôm cây đợi thỏ, tiến hành đánh lén.

Tiêu Hoằng thấy ba người này, thần sắc không thay đổi, chỉ liếc qua một chút, đánh giá thực lực của đối phương.

- Ba người chúng ta mà ngươi chỉ có một người, xin khuyên ngươi chủ động đầu hàng trước mặt chúng ta đi, đỡ phải chịu nổi đau da thịt.

Giọng nói của Nguyên Thu âm lãnh cất lên. Trong mắt bọn họ, kẻ mang mặt nạ này dù có chút thực lực nhưng ba đánh một không chột cũng què, nhất định sẽ thua thôi.

Chẳng qua bọn họ cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian.

- Grao.

Gần như Nguyên Thu vừa nói xong, trong nháy mất Tiêu Hoằng đã đánh giá xong, lập tức phát ra một tiếng rống dài với Nguyên Thu.

Trong khoảnh khắc đã có một sóng âm tạo thành đầu rồng hình thành trước mặt Tiêu Hoằng, há mồm to hướng về phía Nguyên Thu.

- Không thể tưởng tượng được ngươi còn dám tấn công. Đây đúng là tự mình chuốc khổ.

Nguyên Thu nhìn sóng âm Long Tức Tiêu Hoằng phát ra, mặt lộ vẻ khinh thường, sau đó nhanh chóng mở lồng phòng hộ, chuẩn bị cho Tiêu Hoằng kích trí mạng.

Ầm.

Ngay sau đó lồng phòng hộ của Nguyên Thu bị đánh nát, toàn thân trong nháy mắt bị sóng âm cường đại đánh xa mấy trượng, va vào một cây to, sau đó ngã xuống không dậy nổi, bị sóng âm mãnh liệt hôn mê, gần như không có sức mảy may trả đòn.

Cảnh tượng như thế tất khiến bị hai học sinh năm hai kia nhìn thấy cả, nhìn về phía Nguyên Thu bị đánh bay ra ngoài, lại nhìn Tiêu Hoằng đeo kính đen, mặt nạ bảo hộ, vẽ mật đột nhiên biến đổi. Bọn họ kinh ngạc, hơi lùi về phía sau hai bước, chuẩn bị bỏ chạy.

Tuy nhiên Tiêu Hoằng sao có thể cho bọn họ cơ hội như vậy. Hai tay hắn đồng thời mở ra, bàn tay lóe lên ánh sáng màu lam, nhắm vào hai gã học sinh. Sau đó hai người này lập tức lảo đảo lui lại, bị Tiêu Hoằng chụp vào trong hai tay.

Trong nháy mắt, hai người đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay Tiêu Hoằng lạnh tới thấu xương, dường như băng giá. Bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng loại giá rét này rót vào máu của bọn họ, thậm chí là cả trong Ngự lực.

Chỉ vài giây, Ngự lực của bọn họ bắt đầu cứng ngắc. Đây chính là kỹ năng tổ hợp mà Tiêu Hoằng nghiên cứu từ Hấp Bàn Chiến Văn và Ma Văn Châu màu lam đậm ra --- Băng chi Hấp Phụ.

- Ngươi... Ngươi là Phân viện...

Một gã học sinh năm hai kinh hãi, hổn hển nói.

Ầm.

Tiêu Hoằng cũng không để hắn có cơ hội nói hết, hai tay hợp lại, khiến hai người va chạm, đồng thời ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play