Ngày cuối tuần cũng là ngày mà Dã Huấn của Học viện Tây Tân Ma Văn bắt đầu.

Toàn bộ Dã Huấn kéo dài trong 3 ngày, nếu trong vòng 3 ngày vẫn không thể phân ra thắng bại, vậy thì sẽ phán định cho học sinh năm nhất thắng lợi, mặc dù không đánh chết đối thủ, thì học sinh năm nhất cũng có thể đạt được Kim tệ cổ vũ.

Đương nhiên, bên trong Dã Huấn, mặc dù có bảo hộ, nhưng hàng năm cũng đều có học sinh bị thương, thậm chí tử vong, nhưng đây cũng không có cản trở Học viện Tây Tân Ma Văn tiếp tục tổ chức loại huấn luyện này.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ có trải qua ma luyện gần với thực chiến, thì mới có thể trở thành một Ngự Văn Giả chân chính, nếu không thì tất cả chỉ là lý luận suông mà thôi.

Từ điểm này có thể nhìn ra, tuy rằng hiện tại Học viện Tây Tân Ma Văn đang có đủ loại vấn đề về tính trung thực, nhưng sở dĩ nó có thể ngạo thị tại Thái Ngô Thành đương nhiên cũng có nguyên nhân thành công của nó.

Về phần quy tắc Dã Huấn, chính là nghiêm cấm làm ra các hành vi đánh bị thương ác ý, mọt bên đã mất đi năng lực phản kháng, thì một bên khác phải lập tức ngừng loại đòn tấn công, nếu không sẽ bị khai trừ ngay lập tức.

Đương nhiên, nếu một bên có ý đồ thương tổn ác ý, như vậy một bên khác cùng có quyền tiến hành đánh trả không hạn chế, đồng thời cũng chỉ được phép làm vậy để tự vệ.

Mà trang bị mang theo trong Dã Huấn, thì không có bất kỳ hạn chế nào, hoàn toàn do bản thân tự cân nhắc.

Tiêu Hoằng bò khỏi giường vào lúc 8h, bắt đầu sửa sang lại một chút, hiện giờ Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 2925 cổ, có thể nói, đã cực kỳ tiếp cận Ngự Giả cấp bốn, tuy rằng còn chưa tới Ngự Giả cấp bốn, nhưng đây cũng là kết quả tăng lên lớn nhất mà Tiêu Hoẳng cố gắng trong mấy ngày qua.

Về phần trang bị mang theo, Tiêu Hoằng có thể nói là cực kỳ chú ý, hơn nữa, nếu như khi hành động mà tiêu hao quá nhiều thể lực, không có bổ sung hiệu quả, thì sẽ có hậu quả hoặc là bỏ cuộc, hoặc là phải chịu giày vò bên trong rừng rậm.

Bởi vi Tiêu Hoằng từ nhỏ đã lớn lên ngay trong rừng rậm, đối với môi trường dã ngoại thì hắn cũng có một chút đánh giá thực tế, dưới tình huống không phải chiến đấu, ngoài Ma Văn thì thứ trọng yếu nhất chính là đao, cần mang theo hai thanh, một thanh khảm đao, một thanh đoản đao.

Tiếp theo là dây thừng, sau đó là các công cụ sinh hoạt, gồm siêu, đồ ăn khẩn cấp, đồ ăn không thể mang theo nhiều lắm, nếu không thì trước khi ăn chúng, sẽ bị chúng làm cho vương chân, dù sao đây là Dã Huấn, chứ không phải là đi dã ngoại ăn uống.

Tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ, những gì cần mang theo vừa vặn nhét đầy một túi hành trang, lấy tay nhấc xem có quá nặng hay không, sau đó Tiêu Hoằng liền đeo túi hành trang lên lưng, xoay người đi ra cửa.

Cho tới bây giờ Tiêu Hoằng vẫn không biết địa điểm Dã Huấn, xem ra công tác giữ bí mật có thể nói là rất tốt.

Đi vào sân thể dục của Phân viện Tây Tân, đúng lúc này, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể nhìn thấy, các học sinh đã tập hợp kín sân, mặc đủ các loại trang phục, một số người còn mang túi lớn túi nhỏ, nhìn qua dường như là đi dã ngoại du lịch vậy, thậm chí còn có một số học sinh gia đình giàu có, còn mang theo Ma Văn vận chuyển khí loại nhỏ, bên trên bày đầy các vật tiếp viện, thậm chí còn có cả lều trại xa hoa.

Về phần học sinh năm hai, bởi vì năm ngoái bọn họ đã có kinh nghiệm làm “con mồi”, nên lần này có kinh nghiệm phong phú hơn rất nhiều, chỉ mang theo các trang bị cần thiết nhất.

Rất nhanh, Tiêu Hoằng liền đi tới trong hàng ngũ Phân viện Tây Tân, cùng đứng ở một góc không bắt mắt, thông qua quan sát, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, một số học sinh Phân viện có vẻ cực kỳ bất an, tuy rằng thực lực của học sinh Phân viện rất bình thường, nhưng mà họ cũng có thể đoán được, trong thời gian sắp tới, bọn họ chính là đối tượng để các học sinh năm hai của Học viện Tây Tân Ma Văn kiếm điểm tích lũy.

Phần thưởng mặc dù dày, nhưng bọn hắn cùng rất rõ ràng, đó không phải là thứ thuộc về bọn họ, chỉ hy vọng vận khí tốt, còn sống sót mà đi ra, thậm chí có một số lượng lớn học sinh Phân viện, đã chủ động lựa chọn rời khỏi.

Bỗng nhiên, Tiêu Hoằng đang ở trong một góc không bắt mắt, thần sắc vừa động, hắn nhìn thấy phía trước có mười mấy người đang đi tới.

Trong đó một vị mang dáng người hơi béo, nét mặt khác là hàm hậu, nhưng là trong ánh mắt lại lóe ra một vẻ lăng lệ, đang đi ở giữa, cười nói liên tục.

Mà ở giữa đám người này có một kẻ hơi béo, chính là Từ Duệ, ở trong trường thì có quan hệ cùng coi như là không tệ, tính tình cùng ôn hòa, nhưng đây là dưới điều kiện tiên quyết ngàn vạn lần không đi chọc giận hắn, hoặc là không có ý đồ cướp miếng ăn từ trong miệng hắn.

Nhìn thấy Từ Duệ xuất hiện, các học sinh Phân viện Tây Tân Ma Văn đã bắt đầu có chút biến sắc, có nét sùng bái, cũng có hâm mộ, còn có cả vẻ tràn ngập căm thù.

Những người tràn ngập vẻ căm thù này, đều là những học sinh có thực lực nhất định trong Học viện Tây Tân Ma Văn,, luôn luôn tranh cao thấp với Từ Duệ, cùng là những kẻ liên tục bị Từ Duệ đạp dưới chân.

Theo Từ Duệ xuất hiện, tất cả học sinh trên quảng trưòTig đều hướng ánh mắt vào Từ Duệ, có một vài học sinh không rò tên tuổi, còn đang muốn tới chào hòi Từ Duệ, ý đồ lôi kéo làm quen.

Mà Từ Duệ thì nhìn như bình thản, hơi hơi khoát tay áo, qua loa cho xong, thần sắc bình thản cũng tràn ngập một tia ngạo nghễ.

Có thể nói, trong các học sinh năm hai, địch nhân duy nhất của hắn chính là tên gia hỏa Tiết Kinh Nhất thăng cấp như ngồi tên lửa kia.

Nghĩ đến đây, Từ Duệ hơi hướng ánh mắt về phía Tiết Kinh Nhất đang đứng ở trung tâm sân thể dục, Tiết Kinh Nhất có dáng người uy mãnh, trên mặt mang góc cạnh rõ ràng, phía sau tên này cũng có một đám người, mậc dù không nhiều như đám người Từ Duệ, nhưng phần lớn đều là cao thủ trong số học sinh năm hai.

Bỗng nhiên, trên mặt Từ Duệ khẽ lộ một nét cười nhàn nhạt, tiếp theo lập tức đi tới phía Tiết Kinh Nhất, nét mặt hơi có chút nghiền ngẫm.

- Này, đứng thẳng như vậy làm gì a, đang duyệt binh à?

Từ Duệ sờ sờ cằm, như cười như không mà nói, trong số các học sinh năm hai, cũng chỉ có hai người bọn họ mới xứng là đối thủ của nhau, cũng là những người đứng trên đỉnh cao.

Đối với Sài Sương, bọn họ thật sự không lấy ra so sánh làm gì, đối với danh hiệu thiên chi kiều nữ của Sài Sương, bọn họ cũng chỉ cười cười một chút mà thôi, chứ không mang ra so sánh với minh.

Đối mặt với câu cợt nhả của Từ Duệ, Tiết Kinh Nhất chỉ hơi nhìn một chút, khóe miệng hơi cong lên, coi như là trả lời.

- Lần trước, nhớ khi chúng ta vẫn còn là “con mồi”, biểu hiện của ngươi cùng rất chói mắt, lần này định như thế nào đây? Hơn nữa lần này phần thưởng khá là dày đó.

Từ Duệ cũng không bởi vì Tiết Kinh Nhất lạnh lùng mà ngừng nói.

- Danh hiệu đệ nhất là của ta!

Tiết Kinh Nhất đáp, hắn chính là kiểu người như vậy, vì đạt được mục đích sẽ không chết không ngừng.

- Đó cũng không nhất định a, đầu tiên, còn ta ở đây cơ mà, ngươi chắc gì đã có thể thắng được ta, lại còn có học sinh bí ẩn của Phân viện nữa, rất có thể đang ẩn bên trong các con mồi đó, cẩn thận chưa ăn được con mồi thì đã bị nghẹn yết hầu đấy!

Từ Duệ chậm rãi nói, tuy nhiên, trong lời nói tràn ngập hương vị khiêu khích và cảnh cáo.

- Học sinh bí ẩn của Phân viện? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là Sài Sương hay sao? Cho dù đơn đả độc đấu không phải đối thủ của hắn, nhưng nhìn lại xem phía sau ta có nhiều người như vậy cùng tiến lên, cũng đủ để quật chết hắn rồi.

Tiết Kinh Nhất hướng ngay ánh mắt vào Từ Duệ, đáp.

- Có tin tưởng là tốt rồi, tốt lắm, tiếp theo sẽ xem chúng ta ai có thể săn được học sinh bí ẩn của Phân viện trước!

Từ Duệ nói, sau đó xoay người, tùy tiện tìm một hướng rời đi, ý tưởng của hắn kỳ thật cũng không sai biệt lắm với Tiết Kinh Nhất, một lần trước, bọn họ nhìn thấy Tiêu Hoằng ra tay, thực lực rất mạnh, giống như một con man ngưu, nhưng mà trong mắt Từ Duệ, con man ngưu này cũng không phải là không thể hàng phục.

Về phần những người khác, những học sinh năm hai đã đạt tới cấp bậc Ngự Giả, nhưng không đi theo Tiết Kinh Nhất, Từ Duệ, thì có người tụ hợp lại với nhau, cũng có người tự mình độc hành.

Rất nhanh, các nhân viên công tác của học viện đã khởi động Ma Văn xe vận tải, chậm rãi đi vào trong sân thể dục, phân phát hộ giáp.

Vì để cho tiếp cận hơn với thực chiến, nên hộ giáp này rất nhẹ mỏng, sử dụng sợi tơ của Hắc nha tàm chế tạo thành, có màu vàng, có thể dùng để bảo vệ đầu, trái tim và các bộ vị yếu hại, đồng thời còn có một khối vật thể giống đồng hồ, đây là dụng cụ cứu mạng, một khi ấn xuống, thì cũng giống như tuyên bố “tử vong”, một khối Ma Văn trên đỉnh đầu cũng sẽ lập tức sáng lên, sẽ không còn bị các học sinh khác công kích nữa, đồng dạng cùng sẽ nhanh chóng được cứu đi.

Mặt khác, còn có đánh số Dã Huấn, trong Dã Huấn, đây là đánh dấu thân phận duy nhất.

Cuối cùng, Tiêu Hoằng đạt được đánh số 845, một con số không bắt mắt, cũng là dãy số bài danh phía sau, đối với điều này thì Tiêu Hoằng không có bất kỳ ra vẻ nào, tiện tay đặt thẻ bài vào trong túi hành trang, hắn cũng không muốn bị người khác nhìn thấy dãy số của mình.

Giờ phút này đám người Sài Tang, Miêu Đông Thăng thậm chí cả Lạc Tuyết Ninh, thì đang dừng lại trong phòng điều khiển của Học viện Tây Tân Ma Văn, một loạt các chỗ ngồi được xếp phía trước, mười mấy màn hình theo dõi đang được điều chỉnh thử.

Lạc Tuyết Ninh ngồi một bên, thần sắc vẫn không có thay đổi gì lớn, tuy rằng đại đa số phần thưởng quý báu lần này đều do nàng cung cấp, trên cơ bản coi như là tài trợ cho cuộc Dã Huấn lần này, nhưng sự hứng trí của Lạc Tuyết Ninh chỉ có thể nói là bình thường.

- Hẳn là xong xuôi rồi chứ.

Nhìn Ma Văn đồng hồ, Lạc Tuyết Ninh nhẹ nhàng nói.

Nghe Lạc Tuyết Ninh nói như vậy, Sài Tang hơi cung kính gật đầu, lập tức hạ lệnh cho cuộc Dã Huấn tiến vào vòng chuẩn bị cuối cùng.

Ngay sau khi Sài Tang tuyên bố mệnh lệnh được vài phút, sáu Ma Văn trực thăng đã cất cánh từ các sân thể dục, đi về phía đông của Thái Ngô Thành, những Ma Văn trực thăng này được sử dụng để làm hai việc, một là giám thị, hai là cứu viện.

Đứng trên sân thể dục, Tiêu Hoằng hơi nhìn Ma Văn trực thăng, khóe miệng hiện lên một nét tươi cười, đi về phía đông, đúng là vị trí của mò đá Đông Thành, Ma Văn trực thăng bay tới nơi đó, hiển nhiên Dã Huấn sẽ nằm ngay tại nơi đó, Tiêu Hoằng lại vô cùng quen thuộc địa phương này, dù sao hắn cũng đã sống tại nơi đó một thời gian, còn thường xuyên đi tới đó để thu thập thảo dược nữa.

Rất nhanh, Dã Huấn liền chính thức tiến vào bước cuối cùng trước khi xuất phát, đó chính là kiểm tra cấp bậc của các học sinh, nhất là tân sinh, tác dụng chủ yếu của việc này là để dễ dàng hơn cho việc theo dõi ghi lại.

Các học sinh hễ đã tiến vào Ma Văn xe tải, chuẩn bị xuất phát, thì đều ấn một chút lên Ma Văn trong tay Bối La sĩ quan, để kiểm tra cấp bậc.

Đối với trình tự này, Tiêu Hoằng đã sớm có chuẩn bị, lấy ra một cái kính mắt màu trà mà Mộ Khê Nhi mua cho hắn cách đó không lâu, đeo lên mắt, sau đó lấy ra bảy tám cái Cố Áp Ma Văn từ trong túi hành trang, đặt vào bên trong hộ giáp.

Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy áp lực bốn phía được nhân lên gấp bội, Ngự lực đến gần Ngự Giả cấp bốn, đã bị áp chế đến chỉ còn cường độ của Ngự Đồ cấp bảy, sau đó hắn chậm rãi tới cạnh Bối La sĩ quan đứng tại Ma Văn xe vận tải, ấn lên một chút, tiếp theo nhảy vào trong Ma Văn xe tải.

Về phần Ngự lực cấp bậc Ngự Đồ cấp bảy, đối với những học sinh đã từng ở lại một thời gian trong Học viện Tây Tân Ma Văn thì thật sự có vẻ không quá bắt mắt, cho dù tại Phân viện thì cũng như vậy, một số học sinh Phân viện ưu tú cùng có thể có Ngự lực đạt tới Ngự Đồ cấp bảy, cấp tám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play