Trong khoảnh khắc, lại nhìn người dân Cao Tương vô cùng phấn khởi, ở dưới oanh kích liên tiếp của Ma Văn phi đạn lập tức máu thịt bay tung tóe. Phần còn lại của chân tay cụt văng bắn khắp nơi.
Chỉ thời gian một phút ngắn ngủi, cả ốc đảo này rốt cục im lặng lại.
Nhìn lại chỗ ốc đảo của Cao Long Đình, giờ phút này Cao Long Đình như trước đứng ở trên bãi đá, tuyên dương thần uy của Áo Cách Tư Thần, cùng với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vô cùng “cường đại” trong miệng hắn.
Nhưng mà, đúng lúc này, Ma Văn chiến đấu cơ của Lạc Đan Luân đế quốc ào ào xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn, tiếp theo không nói hai lời, chính là một trận cuồng oanh lạm tạc.
Người dân Cao Tương còn đang chuyên chú học tập ý chí của Áo Cách Tư Thần, nhìn Ma Văn phi đạn cuồn cuộn mãnh liệt bay đến, trong ánh mắt không kìm được hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bọn họ không phải là quốc gia mạnh nhất sao? Cao Tương Chân Nghĩa Quốc không phải thực sự vô địch sao? Áo Cách Tư Thần không phải bất cứ lúc nào cũng che chở cho bọn họ sao? Nhưng trong bầu trời, Ma Văn chiến đấu cơ của Lạc Đan Luân rít gào lại là chuyện gì xảy ra?
“Ầm, ầm, ầm, ầm...”
Ngay lúc người dân Cao Tương ôm trong lòng những nghi hoặc này, Ma Văn phi đạn của Lạc Đan Luân đế quốc đã oanh kích rải thảm xuống dưới che phủ trời đất, trong nháy mắt làm cho đám người phân khởi đó trở nên im lặng.
Cao Long Đình còn đang bày ra bộ dáng kích động, vừa ngẩng đầu nhìn Ma Văn chiến đấu cơ cuồn cuộn che kín bầu trời, cùng với chi chít Ma Văn phi đạn không ngừng nổ tung, hai mắt liền bị thay thế bằng vẻ sợ hãi vô cùng vô tận.
Lạc Đan Luân đế quốc lại dùng hành động thực tế nói cho người dân Cao Tương biết: Ai mới là cường giả một phương, cường giả là phải dùng hành động để biểu hiện, mà không phải cứ cả ngày thổi phồng mà thành, càng không phải hôi tưởng mà ra được.
Đối mặt với cảnh này, Cao Long Đình đã hoàn toàn vứt bỏ cái gọi là giảng giải tuyên truyền, trực tiếp xoay người chạy trối chết.
Nhưng muốn trốn thì có thể chạy trốn tới chỗ nào chứ?
Hiện giờ toàn bộ Hàm Ba Tinh đã bị hạm đội Lạc Đan Luân đế quốc khống chế, ở ngoài Hàm Ba Tinh lại còn đông nghìn nghịt Ma Văn chiến hạm của Lạc Đan Luân Đế Quốc.
Nhìn thấy Cao Long Đình khởi động Lưu Văn điên cuồng chạy trối chết, Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính Tiên Nữ Hào, chỉ liếc mắt nhìn một cái khinh miệt. Sau đó không hề để ý tới, mà bắt đầu thương thảo một loạt kế hoạch kế tiếp với Áo Thác.
Kế hoạch nhằm vào, chính là đánh hạ ba cái tinh quận khác ở khu vực phía đông Thượng Bang. Hiện giờ ở nơi đó số lượng Ma Văn chiến hạm đã còn rất ít, chỉ lưu lại một số Ma Văn chiến hạm, tổng cộng không tới 60 chiếc để trấn giữ các vị trí trọng yếu.
- Truyền lệnh ta, từ trong Ma Văn chiến hạm thu được của Thượng Bang, chọn lựa ra 50 chiếc Ma Văn chiến hạm, sau đó cho hạm viên tìm cứu trở về của chúng ta vào trong đó. Tức khắc tiến vào trạng thái chiến đấu! Về phần tù binh Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, thì áp giải đến Lam Kình Hào cùng với các Ma Văn hạm khác, chạy về Ma Duệ Tinh, cho đài ngộ với chủ nghĩa nhân đạo, đồng thời, canh giữ nghiêm khắc.
Theo Tiêu Hoằng chỉnh hợp một lần kế hoạch với Áo Thác xong, Tiêu Hoằng liền phát ra mệnh lệnh như thế.
Ước chừng trải qua ba giờ ngắn ngủi nghỉ ngơi và hồi phục, hạm đội Lạc Đan Luân đế quốc, tính cả đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Bất Khuất Dực, số lượng đã đạt tới 288 chiếc, Ma Văn Đại Mẫu Hạm thì đạt tới con số kinh người: 4 chiếc.
Tất cả đều đậu lại ở trong hư không, trùng trùng điệp điệp, chờ xuất phát.
Ngay lúc Tiêu Hoằng chuẩn bị hạ đạt mệnh lệnh tiến công lần nữa, cánh cửa hợp kim của phòng điều khiển chính Tiên Nữ Hào bỗng nhiên mở ra, tiếp theo liên thấy hai binh sĩ Lạc Đan Luân nắm tóc Cao Long Đình kéo thẳng tới trước mặt Tiêu Hoằng, cả người hắn vết thương lớp lớp, y phục rách tung toé...
- Bệ hạ! Hàm Ba Tinh đã tàn sát xong, người kia nên xử trí như thế nào?
Một gã binh sĩ Lạc Đan Luân nói xong, liền giống như đối xử với con chó, đá Cao Long Đình quỳ sụp ở trước mặt Tiêu Hoằng.
Giờ phút này Cao Long Đình đã hoàn toàn không có chút dáng vẻ Thần phụ không ai bì nổi, mà mặt đầy vẻ sợ hãi, thân mình không ngừng run cầm cập.
Đối với Cao Long Đình, Tiêu Hoằng sớm đã không có xem hắn trở thành đối thủ, thậm chí ngay cả nhìn cũng không hề liếc mắt nhìn Cao Long Đình một cái, nhìn xem số liệu trong màn hình, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Người như thế lưu lại làm gì? Lôi ra ngoài loạn đao chém chết đi!
Nhìn lại Cao Long Đình nghe nói như thế, cả người lập tức run bần bật như trước! Tuy rằng hắn đã dự kiến phải chết, nhưng khi giờ khắc đó thực sự tới, Cao Long Đình vẫn là cảm thấy vô tận sợ hãi.
- Tiêu... Tiêu Hoằng, Tiêu đại vương, xin tha mạng! Về sau ngài chính là Áo Cách Tư Thần, lời nói của ngài chính là tư tưởng vĩ đại nhất!
Cao Long Đình liên tục cầu xin tha thứ, làm cho người ta có cảm giác giống như một con chó chết chủ.
- Đừng đánh đồng ta với Áo Cách Tư Thần của các ngươi! Ta là Ma đầu, không phải cái gọi là Thần quang vinh vĩ ngạn trong miệng các ngươi, ta tiêu thụ không nổi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, tiếp theo khẽ nhấc ngón tay chỉ ra ngoài phòng điều khiển chính.
Hai gã binh sĩ Lạc Đan Luân hiểu ý, không do dự lập tức kéo Cao Long Đình ra ngoài.
Mười mấy phút sau, liền nhìn đầu người Cao Long Đình, tính cả một đống thịt vụn, trực tiếp trở thành rác rưởi bị ném ra ngoài Tiên Nữ Hào.
Cùng lúc đó, hạm đội của Lạc Đan Luân đế quốc khổng lồ, một lần nữa khởi động, mục tiêu chỉ thẳng tới Tái Tư Tinh Quận.
Bốn chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm, 288 chiếc Ma Văn chiến hạm, cùng với hơn 2000 chiếc Ma Văn vận binh hạm tạo thành hạm đội khổng lồ, không cần tiến công, chỉ là hình ảnh tiến tới này đã đủ để cho bất kỳ một chi hạm đội nào, nghe tin đã sợ mất mật.
Đối mặt với cảnh này, ngay cả Hải Đình Gia cao cao tại thượng, quyền to nơi tay không ai bì nổi, đều bắt đầu cảm thấy da đầu run lên, sau lưng lạnh buốt.
Một chi hạm đội như vậy, đã đủ để làm cho Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc trải qua một trường hạo kiếp.
Chỉ dựa vào một chút xíu binh lực của ba tinh quận quân khu phía đông như vậy, muốn ngăn chặn chống lại Lạc Đan Luân đế quốc, giờ khắc này, đã trở thành không có khả năng.
Trên thực tế, đối mặt với cảnh ngộ như thế, bốn tinh quận phía đông trên cơ bản đã xem như bị đánh hạ.
- Truyền lệnh đi, Ma Văn chiến hạm, Ma Văn vận binh hạm còn lại ở quân khu phía đông, toàn bộ rút khỏi khu vực phía đông, tất cả công xưởng Ma Văn, phương tiện quân dụng, cũng toàn bộ phá hủy, cho dù hủy diệt cũng không lưu lại cho Ma quỷ Lạc Đan Luân!
Hải Đình Gia phát ra mệnh lệnh.
- Chúng ta rút quân, đối với con dân chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Một nam nhân trung niên ngồi ở phòng họp trung tâm lên tiếng. Hắn tên là Tân Duy, là chủ quản Sở thương nghiệp tối cao của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
- Chủ quản Tân Duy! Ngươi nói xem đến lúc này nên làm cái gì bây giờ?
Hải Đình Gia lộ vẻ mặt khó coi, hỏi lại một câu. Tiếp theo liền truyền mệnh lệnh xuống, hoàn toàn không để cho Tân Duy có cơ hội trả lời.
Mà lời nói của Hải Đình Gia ý cũng đã phi thường rõ ràng: Đó chính là thời điểm này với đại cục làm trọng, đã không quản được chết sống của dân chúng Thượng Bang.
Theo Hải Đình Gia truyền ra mệnh lệnh xuống, Ma Văn chiến hạm, Ma Văn vận binh hạm của Tái Tư Tinh Quận, An Nặc Tinh Quận cùng với Nhiệt Á Tinh Quận ở phía đông Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ngay khoảnh khắc không ngừng rời đi với tốc độ cao nhất chạy trối chết tới phương hướng chính tây.
Quân trú đóng ở các tinh quận cũng như thế, đều chạy vào Ma Văn vận binh hạm, hơn nữa ngay khoảnh khắc Ma Văn vận binh hạm vừa mới bay lên không trung, Ma Văn thuốc nổ cài ở trong căn cứ quân sự đều được kích nổ, phá hủy căn cứ quân sự bản bộ.
Công xưởng Ma Văn trọng yếu cùng như thế.
Tiêu Hoằng đang bay tới hướng Tái Tư Tinh Quận, tự nhiên có thể thông qua Ma Văn dụng cụ thăm dò ở phía trước, biết được một loạt cử động của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, trên mặt không có chút đổi sắc.
Không sai, căn cứ quân sự, công xưởng Ma Văn bị phá hủy toàn bộ, điều này quả thật có hơi đáng tiếc, nhưng Tiêu Hoằng nếu muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Tuy nhiên lời này còn nói ngược lại, Hải Đình Gia làm như vậy đối với Tiêu Hoằng mà nói, cũng rất tốt, lần này quân đội Lạc Đan Luân cùng đỡ phải hy sinh tính mạng.
- Nếu Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã buông bỏ chống cự, như vậy liền ra lệnh cho binh sĩ chúng ta, đều tiến vào tiếp quản chiếm giữ trên các Nghi Cư Tinh đi! Bất Khuất Dực, Phổ Hưu Tư, ba đoàn chiến đấu Mẫu Hạm khổng lồ suất lĩnh 80 chiếc Ma Văn chiến hạm, phân biệt tiến vào chiếm giữ trong Tái Tư, An Nặc, Nhiệt Á tinh quận. Hãy nhớ trong Nhiệt Á Tinh có Lãnh Thu Tinh, nhìn như không bắt mắt, nhưng phải làm trọng điểm phòng hộ. Đồng thời bắt đầu từ giờ khắc này, tuyên bố với Thái Qua Vũ Trụ: Ba cái tinh quận Tái Tư, An Nặc, Nhiệt Á này đều được nhập vào bản đồ của Lạc Đan Luân đế quốc!
Tiêu Hoằng đưa ra mệnh lệnh tiếp.
- Như vậy hiện tại chúng ta không tiếp tục tiến thêm một bước sao? Tiếp tục phát động tiến công tới các tinh quận khác, còn có bá tánh bình dân của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc thì nên làm gì bây giờ?
Phất Lạc đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng hỏi.
- Tiến công tiếp thì không cần! Hiện tại Lạc Đan Luân đế quốc tuy rằng thành lập, nhưng lập quốc chưa ổn, chiếm giữ đất đai nhiều lắm, chúng ta ăn không tiêu. Dù sao quân lễ của chúng ta như trước có hạn, trước khi không có hình thành đầy đủ hệ thống, cho dù đánh hạ được cũng không nhất định có thể thủ được. Đến lúc này, chúng ta phải hiểu được cầu ổn định, trọng tâm nhất định phải chuyển hướng phát triển và quật khởi của chính mình!
Tiêu Hoằng vô cùng bình tĩnh nói:
- Về phần bá tánh bình dân trong bốn quận Thượng Bang này, nếu họ được xếp ở trong bản đồ của chúng ta, thì cho bọn họ quốc tịch Lạc Đan Luân, hưởng thụ toàn bộ phúc lợi giống như người Lạc Đan Luân!
- Hiểu rõ!
Phất Lạc đáp lại.
- Tuy nhiên, có một điều cần phải chú ý, chính là quân khu phía đông đã là một bộ phận lãnh thổ của Lạc Đan Luân, như vậy hết thảy sẽ dựa theo chế độ của Lạc Đan Luân, bao gồm quan viên bổ nhiệm, phải chọn dùng chế độ toàn dân tuyển cử. Mà quan viên Thượng Bang đương nhiệm, sau khi thẩm tra tư pháp, xác định không có vấn đề, đồng dạng có tư cách tham gia dự tuyển!
Tiêu Hoằng tiếp theo phân phó.
- Dạ, bệ hạ!
Phất Lạc đáp lại.
Có thể nói, một loạt động thái của Tiêu Hoằng này, không thể nghi ngờ chính là dùng ý chí khoan dung quảng đại để tiếp nhận người Thượng Bang của khu vực phía đông.
Theo Tiêu Hoằng giao phó xong hết thảy, lại nhìn hạm đội Ma Văn khổng lồ lập tức bắt đầu phân tán ra. Còn Tiên Nữ Hào thì trở về địa điểm xuất phát Thánh Ni Tinh Quận, đảm nhiệm nhiệm vụ tuần tra phòng ngự Thánh Ni Tinh Quận.
Về phần Tiêu Hoằng thì vào Phù Du Hào. Dẫn dắt các thành viên hạch tâm của Lạc Đan Luân đế quốc xuất phát tới hướng Ma Duệ Tinh. Nhiệm vụ chủ yếu kế tiếp của Tiêu Hoằng chính là làm cho Lạc Đan Luân đế quốc vừa mới thành lập, bắt đầu tiến vào thời kỳ phát triển với tốc độ cao.
Trên thực tế, giờ này khắc này còng dàn tiến vào chiếm giữ Lạc Đan Luân đế quốc, đã phi thường tự giác phát triển chính mình, bất kể là pháp luật hay là trật tự, toàn bộ nơi theo chế độ lúc trước của Tiêu Hoằng ở Thiên Tế Tinh.
Bởi vì chế độ này, trên cơ bản đã hình thành một loại thói quen của người Lạc Đan Luân. Đương nhiên, lề lối chế độ này, cũng không phải do một mình Tiêu Hoằng phát minh ra, mà toàn bộ là từ Á Bình Ninh liên hợp thể phục chế ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT