Một lần nữa quay về đến vương điện Tử La Lan Thành, Tiêu Hoằng hạ đạt mệnh lệnh thứ nhất không phải thành lặp cứ điểm quản sự, cũng không phải thành lập cái gì bia kỷ niệm phục quốc, càng không phải luận công phong thưởng, mà là yêu cầu thu hồi tập trung hết thảy các quyến sách mang đi khi rời khỏi Ma Duệ Tinh trước kia, đồng thời cho phục chế thêm toàn bộ.

Tất cả trường học đi vào vận hành bình thường.

- Bệ hạ! Theo cá nhân ta cho rằng, Lạc Đan Luân vừa mới phục quốc, hẳn là xây dựng một cái kiến trúc làm dấu hiệu thứ nhất, coi đây là lưu lại một kỷ niệm cho hậu nhân!

Tiết Huyền Vinh đứng ở trong Đại Vệ Vương Thính, đề nghị với Tiêu Hoằng ngồi trên vương tọa.

- Vậy xây dựng một tòa đại học đi! Đúng, chính là đại học! Dựng lên một tòa đại học kỷ niệm thành lập Lạc Đan Luân đế quốc! Ta cũng không ngại nói cho ngài, và mọi người biết.

Tiêu Hoằng nhìn lướt qua các tướng lĩnh, cùng với quan viên trung tâm ở trước mặt:

- Ở trong lòng ta, một tòa đại học ưu tú, còn hơn 100 sư đoàn tốt đẹp, càng hơn hẳn vô số chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm. Đối với Lạc Đan Luân Đế Quốc, ta tạm thời không kỳ vọng trong khoảng thời gian ngắn vũ lực của chúng ta trở thành đệ nhất của Thái Qua Vũ Trụ, không hề kỳ vọng trong khoảng thời gian ngắn kinh tê của chúng ta trở thành đệ nhất ở Thái Qua Vũ Trụ, nhưng ta tha thiết chờ mong, Lạc Đan Luân Đế Quốc chúng ta có thể có một khu nhà học phủ cao đẳng tiến vào mười hạng đầu ở Thái Qua Vũ Trụ!

Tiêu Hoằng nói lời này ý đã rõ, trên cơ bản là người đều có thể nghe ra được: Đó chính là phương hướng phát triển của Lạc Đan Luân Đế Quốc sau này, giáo dục hoàn toàn nằm ở vị trí thứ nhất, sau đó mới là quân sự và kinh tế.

Vẫn là câu nói kia, từ đầu đến cuối, Tiêu Hoằng đều vô cùng kiên định cho rằng: Sự cường đại của Á Bình Ninh liên hợp thể, không phải là quân đội của họ mạnh tới mức nào, cũng không phải kinh tế của họ có cao không thể với tới bao nhiêu, mà là gần như họ đã chiếm cứ một nửa học phủ nổi tiếng ở Thái Qua Vũ Trụ.

Đây mới là chỗ căn bản sự cường đại của Á Bình Ninh liên hợp thể, “ngàn vàng dễ kiểm, nhân tài khó cầu”! “Thiếu niên mạnh thì quốc gia hưng thịnh, thiếu niên yếu thì quốc gia suy bại”.

Mà sự mạnh yếu của thiếu niên nhân tố căn bản chính là ở chỗ giáo dục.

- Đề nghị của Bệ hạ thật ra không tệ, nhưng tiền xây dựng trường học giáo dục, lấy từ đâu ra bây giờ? Hiện tại Lạc Đan Luân đế quốc vừa mới thành lập, dự trữ quốc khổ là số không!

Tiết Huyền Vinh nói tiếp. Trên thực tế nếu thành lập một cái bia kỷ niệm, tất cả mọi người lật túi, còn có thể kiểm ra đủ kim tệ. Thế nhưng chuyện xây dựng trường học này, thì không phải chuyện dễ như vậy.

- Vậy thì phát ra tin tức tới toàn bộ Lạc Đan Luân đế quốc, à không, là toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ, biểu đạt ra hoàn toàn theo ý ta, nhìn xem có ai nguyện ý bỏ vốn thành lập học phủ, như vậy người đó chính là chủ tịch của Sở giáo học này, hắn toàn quyền nắm trong tay về trường học. Về phần nơi xây dựng, trừ Thiên Tế Tinh ra, hắn có thể tùy tiện chọn lựa trên Ma Duệ Tinh!

Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Dạ, bệ hạ!

Tiết Huyền Vinh lên tiếng hồi đáp, rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Theo Tiết Huyền Vinh đi ra, Bác Sơn, Mạc Hi và Mộ Khê Nhi cũng từ trong đám người đi ra.

- Lão đại! Nếu Lạc Đan Luân đế quốc ta đã yên ổn, chúng ta hãy thương lượng một chút, quyết định cho tập đoàn của chúng ta tự chưởng quản, nhập vào Lạc Đan Luân Đế Quốc!

Bác Sơn lên tiếng nói.,

Đây cũng là điều không thể chậm trễ, bất kể là Tập đoàn Thiên Xà, hay là Tập đoàn Thợ Săn xét đến cùng đều là do Tiêu Hoằng làm lão bản. Tiêu Hoằng đã trở thành vua của Lạc Đan Luân, như vậy những tập đoàn này tự nhiên phải trở về bên cạnh Tiêu Hoằng. Xét đến cùng, mấy người bọn họ chỉ là thủ hạ của Tiêu Hoằng mà thôi.

- Trở về, chuyện này dĩ nhiên tốt lắm, nhưng không cần phá hủy nghiệp vụ của các ngươi ở quốc gia cũ. Đồng thời từ hôm nay trở đi, hai nhà tập đoàn các ngươi này, áp dụng quyền chủ quản cổ phần. Bác Sơn, 51% công ty cổ phần Tập đoàn Thợ Săn, ta toàn bộ tặng cho ngươi mặt khác còn 49%: Trong đó 20% giao cho hội nghị quốc gia của Lạc Đan Luân còn lại 29%, dùng cho thành lập quỹ phúc lợi quốc dân, lại cho giám thị nhiều phương diện. Mạc Hi và Khê nhi cũng giống như vậy, hai người các ngươi cộng đồng chưởng quản 51% cổ phần trong đó!

Tiêu Hoằng không chút do dự nói.

- Lão đại! Vậy còn của ngài đâu? Hai cái tập đoàn chúng ta này, đều là một tay ngài thành lập lên!

Mạc Hi ít nhiều có phần nghi hoặc nói. Dựa theo phân phổi của Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng trực tiếp chia đi toàn bộ hai đại tập đoàn, chính mình lại không có một phần nào.

- Ta không lấy mảy may nào! Từ giờ khắc này trở đi, ba người các ngươi chính là lão đại, cộng thêm lão bản của tập đoàn các ngươi quản hạt. Các ngươi cũng không cần băn khoăn gì cả, các ngươi cứ làm cho hai đại tập đoàn này trở thành trụ cột của Lạc Đan Luân đế quốc, chính là hồi báo tốt nhất đối với ta!

truy cập //truyencuatui.net/❤để đọc truyện

Tiêu Hoằng bình thản đáp lại.

Bác Sơn, Mạc Hi, Mộ Khê Nhi đưa mắt nhìn nhau, cũng không có nói gì thêm nữa. Bọn họ có thể cảm nhận được, hiện tại Tiêu Hoằng đã trở thành Vương giả chân chính của Lạc Đan Luân, hấn phải thành lập một quốc gia thiên đường, mà không phải một vị trí để hưởng lạc.

Trên thực tế, loại tình trạng tiền bạc này đối với Tiêu Hoằng thật sự đã phải nhạt rất nhiều, nếu không hắn tùy tiện chế tạo ra một cái Chiến Văn, không sai biệt lắm đều là vô giá.

Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng liền bắt đầu từng hạng mục phân phó rất nhiều công việc cho Lạc Đan Luân đế quốc, bao gồm bổ nhiệm quan viên, thành lập hội nghị quốc gia, cùng với trù bị các hạng mục tuyển cử, vân vân...

Nhất là về hiến pháp Lạc Đan Luân, Tiêu Hoằng tăng thêm cường điệu, trích dân từ hiến pháp Á Bình Ninh, đồng thời tăng thêm một điều chỉnh là bất kỳ phạm tội gì nhằm vào nhi đồng, giống nhau đều thi hành án tử hình.

Có thể nói, điều pháp luật này cực kỳ nghiêm khắc, đây cũng là bảo hộ cho tương lai của một quốc gia.

Nói trắng ra là, tạo thành một quốc gia tốt nhất lưu lại cho thế hệ đời sau.

Cùng lúc đó, Tiết Huyền Vinh rời đi vương điện, liền khoảnh khắc không ngừng, gửi đi ra ngoài tin tức Tiêu Hoằng muốn thành lập một khu nhà đại học, dùng đó để kỷ niệm ngày thành lập Lạc Đan Luân đế quốc.

Theo Tiêu Hoằng gửi đi tin tức như thế, mấy người Cách Lâm ở Á Bình Ninh liên hợp thể liền trước tiên nhận được tin.

Giờ khắc này mấy người Cách Lâm, Vưu Kim... Đang ở trong văn phòng, đã là vẻ mặt vui sướng. Lạc Đan Luân đế quốc phục quốc ở trong mắt bọn họ, không có gì khiến người ta cao hứng hơn so với chuyện này. Người Lạc Đan Luân đồng tử màu xanh biếc, một lần nữa tìm được chốn quay về của tâm linh.

Hiện tại những đại lão của Á Bình Ninh liên hợp thể này cần phải lo lắng, chính là làm thế nào bồi dưỡng cho Lạc Đan Luân Đế Quốc tiến thêm một bước quật khởi.

Điều này hiện giờ trở thành ý tưởng chung của mỗi một người Lạc Đan Luân phiêu bạt tha hương, đồng thời họ có điều thành tựu.

Nhìn trong màn hình Tiết Huyền Vinh phát ra tin tức, Cách Lâm không nói hai lời, trực tiếp phân phó cho trợ thủ của mình:

- Đi, xuất ra 50 tỉ kim tệ, chuyển khoản cho Tiết Huyền Vinh. Đồng thời chuyển cáo cho hắn, thiếu cái gì cứ trực tiếp tới tìm ta, đừng im thin thít là được!

- Tiền bối! Hay là để ta đi tới đó, đối với chuyện xây dựng đại học, kinh nghiệm của ta có thể nhiều một ít!

Vưu Kim vẻ mặt thoải mái, chủ động xin ra quân.

Cách Lâm liếc mắt nhìn Vưu Kim một cái, cười sang sảng, cả người thoạt nhìn trẻ lại được mấy chục tuổi:

- Được rồi, vậy để cho ngươi! Tuy nhiên, ta hy vọng ngươi hãy nhớ kỹ, sở giáo học này có thể tượng trưng cho khôi phục Lạc Đan Luân Đế Quốc, phải toàn bộ coi trọng lên trên hết thảy!

- Điều này đương nhiên ta hiểu, tiền bối hoàn toàn có thể yên tâm!

Vưu Kim nói xong, liền nối liên lạc với Tiết Huyền Vinh, cho biết mình nguyện ý xuất ra 50 tỉ kim tệ, thành lập một khu nhà đại học cho Lạc Đan Luân đế quốc.

Lạc Đan Luân đế quốc ở sau khi Tiêu Hoằng trải qua vô số gian khổ, rốt cục nghênh đón hào quang sáng ngời, nhìn lại ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ngược lại chỉ có một cảnh tượng như nhau.

Nhìn bốn tinh quận bị Lạc Đan Luân đế quốc chiếm cứ, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã trải qua một hồi thảm bại xưa nay chưa từng có, sắc mặt Hải Đình Gia có thể nói rất khó coi, trong ánh mắt có nghiêm trọng, cũng có lấp lánh vẻ tức giận.

- Giáo chủ đại nhân, không cần cảm thấy quá nghiêm trọng, chúng ta chỉ là tổn thất bốn tinh quận mà thôi. Đối đại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ta mà nói, cũng chỉ là một góc núi băng, chúng ta vẫn còn có lãnh thổ quốc gia rộng lớn gấp ngàn lần Lạc Đan Luân đế quốc hiện tại, chúng ta không có gì phải lo lắng. Chờ chúng ta điều chỉnh xong, bằng vào thực lực cường hãn của quốc gia chúng ta, tất nhiên có thể tiến hành một lần phản công hung mãnh, thu hồi hết những gì chúng ta hiện tại mất đi.

Đỗ Khải Dương thật cẩn thận nhìn Hải Đình Gia, lên tiếng nói, nửa lấy lòng nửa an ủi.

Hải Đình Gia mặt không đổi sắc, chỉ là liếc xéo Đỗ Khải Dương một cái. Thời điểm mới bắt đầu, Hải Đình Gia đối với những lời xu nịnh của Đô Khải Dương, còn cảm thấy rất thư thái, nhưng lâu ngày chảy tháng cũng chán ngán. Đồng thời hắn phát hiện, qua thời gian dài tới nay, Đỗ Khải Dương so với Bách Lạp Đồ, trừ nói theo tâm ý của hắn, ngoài ra các chuyện khác chênh lệch quá lớn so với Bách Lạp Đồ.

Đại khái chỉ trầm tư trong chốc lát, Hải Đình Gia cũng không có nói một câu gì, đứng dậy rời khỏi phòng họp trung tâm.

Nhân Ái Tinh, đây là một viên Nghi Cư Tinh cách Bác Anh Tinh gần nhất, phong cảnh xinh đẹp tuyệt vời, khí hậu dễ chịu, thường thường cũng là nơi để Hải Đình Gia và những thành viên hạch tâm của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc nghỉ phép hưởng nhàn.

Sau khi Bách Lạp Đồ bị cách chức, chính là bị giam lỏng tại đây, trong một tòa biệt thự hoa lệ, duy chỉ không có thoải mái là, ở bốn phía trang viên của Bách Lạp Đồ có một sư đoàn trấn giữ.

Giờ phút này Bách Lạp Đồ, đang nằm trên ghế tiêu dao trong thư phòng, một thân mặc áo khoác ngắn màu trắng, trong tay cầm một quyển sách, nghiên đọc tỉ mỉ, thoạt nhìn thực yên ả.

“Kẽo kẹt.”

Ngay lúc Bách Lạp Đồ hết sức chuyên chú đọc sách, bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ.

Bách Lạp Đồ không có nhìn lên, ánh mắt như trước nhìn vào trang sách, chỉ là nhẹ giọng nói:

- Đến đây rồi?

Lại nhìn đứng ở ngoài cửa, đúng là Hải Đình Gia, cả người thoạt nhìn ít nhiều có chút tiều tụy.

- Ngươi sớm biết rằng ta sẽ đến?

Hải Đình Gia lên tiếng hỏi, sắc mặt cũng không dễ xem lắm. Có thể nói, hiện tại tâm tình của Hải Đình Gia quả thực chính là cực kỳ không tốt.

- Ở trong ý nghĩ của ta, lập tức vứt bỏ bốn tinh quận... Ái chà không phải... Là năm, ngài dù sao cũng không ngồi yên được!

Bách Lạp Đồ buông quyển sách trên tay xuống, dời ánh mắt bình thản nhìn Hải Đình Gia chậm rãi nói tiếp:

- Tìm đến ta, có chuyện gì?

- Ta nghĩ, trước đây chúng ta tồn tại một ít hiểu lầm, như vậy ngươi công khai đi ra nói lời xin lỗi, ta cho ngươi phục hồi nguyên chức, như thế nào?

Hải Đình Gia ngừng một hồi lâu, rốt cục mới lên tiếng nói.

- Ta vốn không có gì sai, vì sao phải xin lỗi? Vi sao phải chịu lỗi?

Bách Lạp Đồ đáp lại. Nhìn như bình thản, nhưng bên trong giọng điệu tràn ngập ý vị quả quyết.

- Ngươi chống lại mệnh lệnh của ta, đồng thời tạo hình ảnh cực kỳ ác liệt cho chính phủ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đây là sai!

Hải Đình Gia đáp lại.

- Nếu điều đó coi như là sai, như vậy ta cự tuyệt xin lỗi!

Bách Lạp Đô đối chọi gay gắt, làm cho người ta có cảm giác giống như một người bảo thủ, nhưng lại cực kỳ dồi dào nguyên tắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play