Đối với nhóm thôn dân nhiệt tình chào hỏi, Tiêu Hoằng không có đáp lại, chỉ là vẫy vẫy tay chào, cười cười thản thiện, cùng lại lần nữa khôi phục vẻ bình thản, một đường đi về hướng căn nhà đá của mình.

- Tiên sinh tóc bạc!

Ngay lúc Tiêu Hoằng đi qua cầu gỗ trên dòng suối nhỏ, Trân Trân bỗng nhiên giơ cao cánh tay lên, mặt đầy vẻ tươi cười kêu Tiêu Hoằng.

Gọi xong, Trân Trân liền vội vàng cầm lấy chậu nhôm nhỏ của mình, bên trong đựng đầy chén đũa vừa rửa sạch.

- Ai nha! Trân Trân! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ngươi xưng hô với Từ đại sư phải thân mật một chút, như vậy mới có lợi cho...

Một cô gái ra vẻ thần bí nói.

- Ta cảm thấy gọi “tiên sinh tóc bạc” đã rất thân thiết rồi! Mấy vị tỷ tỷ, muội muội, tạm biệt!

Trân Trân cười nói, sau đó liền sôi nổi ôm chậu nhôm nhỏ, đi theo phía sau Tiêu Hoằng.

Đẩy ra cửa nhà đá, toàn bộ bên trong nhà đá như trước là ngăn nắp sạch sẽ, mỗi một chỗ đồ vật này nọ, đều xếp đặt quy củ. Phía trên cửa sổ còn đặt hai cây hoa trắng nhỏ, thêm một chút sinh cơ bên trong phòng.

Trong phòng bếp, thức ăn sôi sục truyền ra từng đợt mùi thơm, hấp dẫn người ta thèm ăn.

- Tiên sinh tóc bạc! Ngài trước chờ một chút, thức ăn lập tức có ngay. Hôm nay ta vừa mới học được từ trong sách cách nấu món ngỗng nha!

Trân Trân liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cách tinh quái, rồi nhanh như chớp đi vào bên trong phòng bép, sau đó liền truyền ra từng tràng tiếng va chạm nồi niêu thìa muỗng.

Tiêu Hoằng cũng không có nói thêm gì, ngồi trên trường kỷ trong phòng khách, hai chân đặt trên bàn trà, tiện tay từ bên cạnh cầm lấy một quyển sách, bắt đầu tự mình lật xem.

Nhưng mà, đúng lúc này, ngoài sân bỗng nhiên truyền đến liên tiếp tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Nhìn ra ngoài cửa, đúng là thôn trưởng cùng với Ạ Kim, và bên cạnh A Kim còn có một nữ nhân qua tuổi trung niên nâng đỡ A Kim, hết tám phần hắn là lão bà của A Kim.

Nhìn thấy thôn trưởng, Tiêu Hoằng mới nhớ tới, buổi sáng đã đáp ứng với thôn trưởng, buổi chiều muộn một chút sẽ trị liệu cho con trai lão.

Vừa nhớ lại, Tiêu Hoằng cũng không dám chậm trễ, chậm rãi buông hai chân xuống chuẩn bị đi mở cửa.

- Tới rồi!

Ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng mới vừa chuẩn bị đứng dậy, Trân Trân ở bên trong phòng bếp đã nhảy vọt ra, phi thường nhanh nhẹn mở ra cửa phòng, sau đó mặt đầy nhiệt tình đón tiếp.

Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng cũng không có nói thêm gì, chỉ có thể ngồi lại trên trường kỷ.

Ngay sau đó, thôn trưởng, trong tay xách theo một cái túi nhỏ, trìu mến nhìn Trân Trân, khen vài câu, sau đó vẻ mặt cung kính và thấp thỏm không yên, mang theo đứa con, con dâu, thật cẩn thận cất bước đi vào bên trong phòng khách.

- Vừa mới nghe người trong thôn nói, Từ đại sư ngài đã trở về, ta liền mạo muội dẫn con tới, hy vọng không có quấy nhiễu ngài!

Thôn trưởng vẻ mặt khách sáo nói, sau đó cùng con dâu đỡ đứa con vào đứng ở cửa.

Bộ dáng một Thôn trưởng đã không còn sót lại chút gì, có chăng chỉ là một phụ thân khát vọng đứa con mình được hồi phục, cùng với vẻ thấp thỏm không yên với chuyện sắp phát sinh.

- Không sao! Ta vừa mới trở về, cũng đang định thông báo cho thôn trưởng ngài đấy! Ngài tự mình đến tất nhiên là tốt nhất!

Tiêu Hoằng chậm rãi buông quyển sách trên tay, lộ ra vẻ tươi cười nói.

- Như vậy...

Thôn trưởng chỉ nói một nửa câu, sau đó liền đặt cái túi nhỏ ở trước mặt Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không có nói gì, chỉ giơ tay chậm rãi mở ra cái túi, bên trong chứa toàn bộ dược liệu theo yêu cầu của Tiêu Hoằng.

Nhìn lại A Kim cứ như vậy nắm chặt tay người vợ, trong ánh mắt toát ra vẻ khẩn trương và lo âu, ý đồ ở trong mắt Tiêu Hoằng tìm kiếm một ít manh mối, nhưng lại không thu hoạch được gì.

- Nếu đều đã chuẩn bị tốt, vậy thì bắt đầu đi!

Tiêu Hoằng cầm lấy cái túi, chậm rãi đứng dậy nói, ánh mắt nhìn ngay A Kim.

Lại nhìn A Kim thấy Tiêu Hoằng nhìn ngay mình, trong ánh mắt khẩn trương và lo âu của hắn trở nên quá nặng, không khỏi quay nhìn phụ thân và thể tử của mình.

- Không sao đâu, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi! Đi theo ta!

Tiêu Hoằng xách lên cái túi, đi vào thư phòng của mình, cũng ra hiệu bảo A Kim đi theo.

Đợi A Kim cũng đi vào bên trong thư phòng, Tiêu Hoằng liền chậm rãi khép kín cửa thư phòng lại, sau đó ra hiệu cho A Kim nằm trên giường nhỏ.

- Từ đại sư! Thật sự không có vấn đề gì chứ?

A Kim thật cẩn thận nằm trên giường, hiển lộ ra hết loại tình cảm không yên trong ánh mắt.

- Yên tâm tốt lắm, ngủ một giấc sẽ xong xuôi!

Nói xong, Tiêu Hoằng giơ một ngón tay, trực tiếp điểm một cái ngay mi tâm A Kim, lập tức mí mắt A Kim hơi cụp xuống, sau đó nhắm hai mắt lại, vang lên tiếng ngáy rung trời.

Nghe tiếng ngáy như thế, Tiêu Hoằng khẽ lắc lắc đầu, tiếp theo liền tự mình ngồi ở trên ghế da, mở ra cái túi thôn trưởng đưa tới, bắt đầu chê tạo Ma Văn cho hắn. Lần này, Tiêu Hoằng muốn chế tác Ma Văn, đại khái chỉ có hai cái: Một cái là Ma Văn chữa trị bộ phận sụn mềm, một cái chính là Ma Văn trị bệnh.

Ma Văn trị bệnh Tiêu Hoằng đã ngựa quen đường cũ, Ngự Đồ cấp hai, hạ bút là thành vãn còn Ma Văn chữa trị bộ phận sụn mềm, cấp bậc hơi cao một chút, nhưng đơn giản chỉ là cấp bậc Ngự Giả mà thôi.

Đại khái chỉ qua mười mấy phút, hai cái Ma Văn đã được Tiêu Hoằng chế tạo xong.

đọc truyện ở //truyencuatui.net/

Sau đó Tiêu Hoằng liền từ trong túi hành trang lấy ra một cái hộp điều trị giản dị, đi tới bên cạnh A Kim. Từ trong túi Ma Văn lấy ra Ma Văn sát trùng cố định ở phía trên khung trị liệu, sau khi khởi động liền cho chiếu rọi chỗ đầu gối của A kim.

Đại khái đợi mười mấy giây, Tiêu Hoằng lập tức khởi động Hàn Võ, đầu ngón tay xuất hiện một lưỡi dao băng mỏng như cánh ve. Tiếp đó, Tiêu Hoằng một lần nữa quan sát một chút trên màn hình nhỏ Ma Văn thăm dò điều trị, rồi dùng lưỡi dao rất nhanh rọc mở ra theo khớp xương bánh chè của A Kim.

Hạ đao có thể nói cực kỳ chuẩn xác, gần như có thể dùng thước do li mét để do lường, vết cắt cũng đại khái chỉ có mười li, tận khả năng cho vết cắt nhỏ nhất.

Một lần nữa quan sát một chút bộ phận sụn mềm tổn hại, Tiêu Hoằng liền nhanh chóng khởi động Dược Văn chữa trị bộ phận sụn mềm, tiến hành chữa trị cực nhanh, đồng thời máu tươi cũng bắt đầu không ngừng từ miệng vết thương chảy ra thành dòng.

Chỉ dùng mười mấy giây, chỗ tổn hại bộ phận sụn mềm ở đầu gối A Kim, đã được Tiêu Hoằng cực kỳ nhanh nhẹn chữa trị xong, tiếp theo Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, sử dụng Dược Văn trị bệnh cực kỳ cẩn thận chữa trị khép lại vết cắt ở đầu gối A Kim.

Sửa sang hết thảy lại xong, Tiêu Hoằng liền từ bên cạnh mang tới một cái khăn tay trắng, lau máu trên tay, lại chùi sơ vết máu dính trên giường. Sau đó lại từ trong túi Ma Văn lấy ra một quả Văn đan bổ huyết, trực tiếp cho vào trong miệng A Kim đang hé mở, lại bấm vào cổ họng A Kim để cho A Kim nuốt xuống.

Hết thảy dọn dẹp xong xuôi, Tiêu Hoằng một lần nữa ngồi lại trên ghế da, dọn dẹp sơ qua các thứ trên bàn.

Lại qua thời gian năm phút đồng hồ, tiếng ngáỵ đinh tai nhức óc trong thư phòng, rốt cục ngừng lại, A Kim mở hé ra hai mắt, đầu tiên liền nhìn thấy hình ảnh Tiêu Hoằng đang cầm cái bàn chải nhỏ lau rửa ống nghiệm, sắc mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

- Từ đại sư! Ta... Ta ngủ bao lâu rồi? Còn chân của ta...

A Kim nhìn Tiêu Hoằng, ít nhiều có chút không yên nói, đồng thời chỉ cảm thấy trong bụng có cảm giác nóng hầm hập truyền đi khắp thân thể, cả người rất thoải mái.

- Chừng hai mươi phút rồi! Chân ngươi ta đã giúp ngươi chữa trị tốt lắm, có thể bước đi một chút nhưng không nên quá dùng sức!

Tiêu Hoằng rửa sạch một cái ống nghiệm, liền cầm lấy một cái khác tiếp tục lau rửa, từ đầu đến cuối không hề nhìn xem A Kim.

Trong lúc nhất thời A Kim có chút kinh ngạc, chữa trị tốt lắm? Nhưng hắn từ đầu đến cuối cũng không có chút cảm giác gì, duy nhất có cảm giác chính là mình vừa ngủ một giấc thật say.

Tuy nhiên, dù vậy, A Kim vẫn thật cẩn thận nâng lên cái chân bị thương, chính là trong nháy mắt, ánh mắt A Kim bỗng nhiên vừa động, chỉ cảm thấy cái chân bị thương của mình so với trước có vẻ vô cùng nhẹ nhàn& hơi gấp khúc không có bất kỳ cản trở hoặc là cảm giác khó chịu như trước kia. "

- Cái này...

A Kim không kìm được phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Trong ánh mắt tràn ngập vé kinh ngạc, tiếp theo liền cực kỳ cẩn thận từ trên giường đứng lên. Chỉ có từ dưới giường chảy ra máu tươi, dường như chứng tỏ quá trình chữa trị đầu gối của A Kim.

Một lần nữa đứng trên mặt đất, trừ cảm thấy chân có vẻ còn yếu không đủ sức, ngoài ra đã không có bất kỳ cảm giác khác thường gì, cất bước đi tới hai bước, chỗ đầu gối đã không có cảm nhận bất kỳ không khoẻ, mà rất tự nhiên, làm cho người ta có cảm giác không có bất kỳ khác thường gì so với trước khi bị thương.

Trên mặt A Kim rốt cục toát ra vô tận vui mừng. Loại thân thể khỏe mạnh này, chỉ có mất đi rồi có lại, mới có thể tăng nỗi vui mừng lên gấp đôi.

Đồng thời ánh mắt A Kim nhìn về phía Tiêu Hoằng, cũng đã tràn ngập vô tận kính trọng và cảm kích.

- Từ... Từ đại sư... Ta...

Trong lúc nhất thời A Kim không biết nói cái gì cho tốt.

- Còn có cảm giác gì khác thường sao?

Tiêu Hoằng lại chà lau sạch một cái ống nghiệm, khẽ ngẩng đầu nhìn ngay A Kim, hỏi.

A Kim vội vàng lắc lắc đầu, vô cùng vui vẻ nói:

- Đã không có, đã không có! Tốt lắm, hoàn chỉnh tốt lắm!

- Đã không có, là tốt rồi!

Tiêu Hoằng nói xong, liền thảy bàn chải nhỏ trong tay lên mặt bàn, sau đó chậm rãi đứng lên mở ra cửa thư phòng.

Ngay sau đó, lại nhìn ngoài cửa, vẻ mặt thôn trưởng và người vợ A Kim còn đang thấp thỏm lo âu như trước.

Thấy cửa phòng mở ra, thôn trưởng và người vợ A Kim rất nhanh đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, lo lắng hỏi:

- Từ đại sư! Tình trạng A Kim thế nào rồi?

Tiêu Hoằng không có đáp lại, chỉ hơi né tránh thân mình, sau đó A Kim liền từng bước một đi ra. Tuy rằng bước chân dưới chân rất chậm, nhưng đã không còn bộ dáng khập khiễng.

Nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt thôn trưởng không khỏi vừa động, tiếp theo đánh giá một chút A Kim từ trên xuống dưới.

Chỉ thấy A Kim không cố sức chút nào, bước qua cánh cửa, sau đó đi tới trước mặt phụ thân của mình, vẻ mặt hưng phấn vui mừng:

- Cha, chân của con tốt rồi!

Câu nói như vậy truyền Váo trong tai thôn trưởng, không khỏi làm trên mặt thôn

Trưởng tràn ngập cảm xúc xúp động.

- Hiện tại cũng chỉ là hồi phục cơ bản mà thôi, trong vòng nửa năm phải hoạt động nhiều hơn, và không được làm việc nặng, về ăn uống nghiêm cấm uống rượu, và ăn thức ăn có tính kích thích!

Tiêu Hoằng chậm rãi ngồi trên trường kỷ, một lần nữa cầm lấy quyển sách vừa rồi xem qua, nhẹ giọng căn dặn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play