Trước khi Tiêu Hoằng chưa đến đây, A Kim gần như đã buông tha cho trị liệu, chấp nhận vận mệnh, nhưng nghe nói Tiểu Hoàng y thuật cao siêu, liên tục không ngừng trị lành chứng bệnh nan y cho thôn dân, hắn dường như lại lân nữa toả sáng hy vọng, đồng thời lại sợ Tiêu Hoằng sẽ ban cho hắn án “tử hình” một lần nữa.

- Nằm xuống!

Tiêu Hoằng chậm rãi đứng lên, ý bảo A Kim nằm trên giường đất, đưa tay kéo lộ ra bộ phận chân bị thương.

Bởi vì đã bị thương vài năm, chân của A Kim nhìn qua đã rút nhỏ lại vài vòng so với chân khỏe mạnh kia, tuy nhiên may mà bắp thịt không có khô héo.

- Chỗ gãy trước là chỗ nào? Vì sao bị thương? Có cảm giác gì không?

Tiêu Hoằng nâng lên gọng mắt kính cực lớn, giọng điệu bình thản nhẹ giọng hỏi.

- Khi đi lên núi bị ngã gãy chân, nhưng sau khi được Dược sư tiếp xương, vẫn còn cảm thấy cả cái chân không linh động, nhất là đầu gối gặp lại rất khó khăn!

A Kim hết sức thực tế đáp lại.

Tiêu Hoằng khẽ gật gật đầu, suy tư một lát, liền lấy ra Ma Văn thăm dò, nhắm ngay bộ phận chân bị thương của A Kim, sau đó, ở trong màn hình trên bàn tay Tiêu Hoằng, liền xuất hiện đồ hình thăm dò xương đùi của A Kim, chỗ gãy đã hoàn toàn mọc tốt, không có vấn đề gì quá lớn.

Xem ra hẳn là không phải vấn đề xương cẳng chân, tiếp theo Tiêu Hoằng dời Ma Văn thăm dò nhắm ngay bộ vị đầu gối của A Kim. Sau một lúc thăm dò toàn phương vị, Tiêu Hoằng liền bắt đầu quan sát tỉ mỉ vài cái hình ảnh hiện lên trên màn hình.

Kết cấu xương cốt hoàn toàn không có vấn đề, không có sai vị trí, càng không có tổn thương, vậy vấn đề ở chỗ nào?

- Hả?

Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát ra thanh âm như vậy trong lòng. Ánh mắt lại thoáng hơi đổi sắc, chỉ thấy chỗ đầu gối của A Kim, chỗ tiếp giáp hai cái xương đùi, bộ phận sụn mềm rõ ràng có dấu vết tổn thương.

Tiêu Hoằng thầm nghĩ trong lòng, tiếp theo liền thu hồi Ma Văn thăm dò, đồng thời sửa sang lại áo quần một chút.

Lúc này A Kim, thôn trưởng Ngũ Tư, lão phụ, ba người trước mặt này sắc mặt trở nên vô cùng khẩn trương, đồng loạt dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng.

- Từ đại sư! Ngài xem, chân của khuyển tử...

Thôn trường thử hỏi, bên trong giọng điệu rõ ràng tràn ngập loại tình cảm không yên tâm.

- Rất phiền toái, cần tiến hành giải phẫu, nhưng còn cứu được!

Tiêu Hoằng tạm dừng một lát, mới chậm rãi lên tiếng.

- Thật sự?

Nghe nói như thế, trên mặt A Kim không kìm được toát ra một chút tia sáng.

Tiêu Hoằng không có đáp lại, mà lại lần nữa ngồi trên ghế gỗ, đồng thời lấy ra Ma Văn máy chữ, bắt đầu cho vào một tờ giấy, dùng kiểu chữ ngay ngắn gõ lên trên đó toàn bộ tài liệu cần thiết, sau đó giao cho thôn trưởng.

- Đây là tài liệu cần yếu, đại khái chừng hai kim tệ! Hiện tại ngài có thể đến Trần lão bản nơi đó mua về, phỏng chừng hắn nơi đó hẳn là đều có đủ. Chiều muộn một chút, ta lại đến tiến hành trị liệu!

Tiêu Hoằng giao cho thôn trưởng trang giấy trong tay, sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lại nhìn thôn trưởng, biểu tình trên mặt cũng không nói nên lời cái dạng gì. Một câu nói của Tiêu Hoằng, không thể nghi ngờ đã mang đến hy vọng thật lớn cho thôn trưởng. Lão sống tới ngần tuổi này, trong nhà có ba cô nương, toàn bộ lấy chồng xa nhà, chỉ có một con trai. Theo truyền thống của người Thạch Đông Thôn, đứa con trai đương nhiên là kế thừa hương khói trong nhà, cũng là sức lao động chủ yếu của gia đình.

Cúi đầu, nhìn xem tài liệu Tiêu Hoằng kê đơn, đại khái chừng hai kim tệ, số tiền này đối với thôn trưởng mà nói, vẫn là có thể tiếp nhận.

- Nếu không có chuyện gì, vậy ta đi trước, ta còn có việc!

Tiêu Hoằng nói xong, liền cất bước đi ra bên ngoài.

Thôn trưởng, A Kim cùng với lão phụ nhìn Tiêu Hoằng đi ra ngoài, cũng không lưu lại, chỉ có thể cúi mình xum xoe đi theo phía sau giống như đưa tiên gia gia, cũng không biết nói cái gì cho phải. Tóm lại là vẻ mặt đầy cảm kích.

- Không biết Từ đại sư, ngài đến khám bệnh tại nhà phí tổn tính như thế nào?

Đi ra tới cổng sân, thôn trưởng bộ dáng khúm núm, hỏi.

[ truyen cua tui . net 】 http://truye

ncuatui.net/ Nên biết rằng, nếu đứa con mình có thể hồi phục, cho dù là hơi có chuyển biến tốt đẹp, đều là một lần ân đức đối với nhà bọn họ.

- Phí đến khám bệnh tại nhà tạm thời quên đi!

Tiêu Hoằng phất tay áo, nhìn như phi thường khẳng khái nói. Trên thực tế, Tiêu Hoằng cũng có thể nhìn ra, vị thôn trưởng này cũng là một người có trách nhiệm thanh liêm. Tuy rằng cuộc sống coi như sung túc, nhưng trong nhà hết tám phần cũng không có bao nhiêu kim tệ, chút tiền lẻ như vậy, Tiêu Hoằng thật đúng là chướng mắt, thiếu tiền cứ hướng Trần lão bản nơi đó thông báo một tiếng, so với nơi đây còn nhiều hơn.

- Cái này... Cái này coi sao được?

Thôn trưởng nghe nói như thế, trên mặt cũng nói không nên lời cái dạng gì, có cảm kích, cũng có thẹn thùng.

- Quên đi được rồi!

Tiêu Hoằng lại lần nữa phất tay áo chào thôn trưởng, ý bảo đừng đưa xa, rồi đi ra ngoài cổng. Sau đó một mình đi tới núi rừng ở Thôn Đông.

Đi vào một cụm rừng vắng lặng. Tiêu Hoằng liền mở ra khe nứt không gian, liên tục hai lần sau, Tiêu Hoằng một lần nữa đi tới lối vào hang động linh thú. Dời đi thảm cỏ và đá đậy kín cửa hang, Tiêu Hoằng liêu đi thăng vào trong đó, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới ngọn núi đầy Hồng quang thạch kia.

Một lần nữa đi vào chỗ mấy ngày trước đã tới, Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi có hình cái chùy này, cùng với trên sườn núi khảm khối Hồng quang thạch thật lớn, sau đó khởi động Ma Dực chậm rãi bay lên không trung hướng tới gần khối Hồng quang thạch to lớn, đồng thời rất nhanh tìm được một chỗ lõm xuống cao chừng hai thước, chiều sâu đại khái chừng ba thước, thoạt nhìn giống như một cái sơn động nho nhỏ.

Nơi này, có thể nói là một chỗ tu luyện tuyệt hảo cho Tiêu Hoằng, năm mặt chung quanh đều được bao bọc trong Hồng quang thạch, gần như có thể phát huy hiệu ứng của Hồng quang thạch đến mức lớn nhất.

Đứng ở bên trong chỗ lõm này, Tiêu Hoằng liền có thể cảm nhận được, khối Hồng quang thạch to lớn này sinh ra ảnh hưởng đối với Ngự lực trong cơ thể, giống như một lực lượng to lớn vô hình thúc đẩy Tiêu Hoằng đi tới phía trước.

Không hề dừng lại lâu, Tiêu Hoằng liền khoanh chân ngồi bên trong chỗ lõm, đồng thời lấy ra Ma Văn tu luyện Ngự Hóa, sau đó khởi động.

Theo Tiêu Hoằng tiến vào trạng thái tu luyện Ngự lực, Hồng quang thạch ở bốn phía dường như hoàn toàn mất đi áp chế, giống như cuồng phong thổi quét ở trong biển Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng, nhấc lên sóng lớn cuồn cuộn.

Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới tiến vào trạng thái tu luyện, Ngự lực trong cơ thể liền trực tiếp tăng lên một cổ. Đối với Đại Ngự Sư cấp bốn mà nói, điều này tuyệt đối là chuyện khó tin.

Ngay cả Tiêu Hoằng tự mình đều cảm thấy có phần kinh dị, Hồng quang thạch khổng lồ trải qua năng lượng chồng lên, tản phát ra một loại lực lượng khó tin.

Đại khái chỉ qua thời gian mười phút, Tiêu Hoằng đột nhiên phát hiện: Ngự lực trong cơ thể ở dưới tác dụng song trọng của Ma Văn tu luyện Ngự Hóa chuyển hóa Ngự lực Ngự Không, cùng với Hồng quang thạch to lớn, liền trực tiếp tăng lên tới hơn mười cổ.

Tốc độ như vậy, ngay cả bản thân Tiêu Hoằng đều cảm nhận vô cùng rung động, khối Hồng quang thạch này hiệu suất gia tăng đối với thăng cấp cũng không phải một chút nửa điểm.

Thử nghĩ một chút, một khối Hồng quang thạch lớn bằng cỡ bàn giấy, Kiều Gia Ninh đã xem là bảo bối, thế thì một khối Hồng quang thạch lớn thế này, lại tính là cái gì? Hơn nữa cả khối thấu phát ra so với một khối nhỏ thì cũng đủ hiểu. Bởi vì nguyên nhân năng lượng hỗ trợ lẫn nhau, hoàn toàn không thể so sánh được.

Giờ khắc này, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể giống như núi lửa bùng nổ, ở vào giai đoạn sinh động trước nay chưa từng có. Đối với Đại Ngự Sư cấp bốn mà nói, mỗi tăng lên một cổ Ngự lực đều cảm thấy rất khó khăn, nhưng ở trong này, dưới trợ giúp của Ngự lực cấp Ngự Không và Hông quang thạch, liên có cảm giác không hề cố sức chút nào.

Cứ như vậy Tiêu Hoằng ở lại trong này chính là một buổi sáng, thẳng đến hai giờ chiều, ước chừng tu luyện năm tiếng đồng hồ, Tiêu Hoằng mới chậm rãi mở ra hai mắt. Giờ này cả người Tiêu Hoằng đã đổ mồ hôi đâm đìa, áo vải bô trên người cũng toàn bộ ướt đẫm.

Theo Tiêu Hoằng chậm rãi mở ra hai mắt, trong ánh mắt đã hiện lên một chút hàn quang. Trải qua năm tiếng đồng hồ tu luyện, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng ước chừng đã tăng lên 300 co, đạt tới 31098 cô. Tuy rằng cách Đại Ngự Sư cấp năm còn có một đoạn đường phải đi, nhưng dựa theo tốc độ tăng lên thế này, dự tính thời gian trong vòng nửa tháng, dường như là đủ rồi.

Sau đó là rảo bước tiến lên hướng về chuẩn Ngự Hồn. Khi Ngự lực đạt tới 35000 cổ là Đại Ngự Sư cấp năm, 40000 cổ là Chuẩn Ngự Hồn. Nói đúng ra, chính là đạt tới cổ số Ngự lực yêu cầu của Ngự Hồn, nhưng “trạng thái” của Ngự lực trong cơ thể cũng chưa có phát sinh biến hóa, vẫn còn ở trạng thái thể hơi, mà không phải là trạng thái thể lỏng, Ngự lực biến trở thành màu xanh theo yêu cầu trở thành Ngự Hồn.

Một lần nữa cảm thụ một chút Ngự lực, mặc dù sử dụng một lần Ma Văn châu Ám Dạ, hiện giờ Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng, như trước không đủ một vạn cổ. Dựa theo thói quen của Tiêu Hoằng, đây đã là cảnh giới Ngự lực hạ thấp nhất, quá mức tiêu hao, gặp phải nguy hiểm sẽ rất khó chống lại.

Từ chỗ lõm trên Hồng quang thạch to lớn nhảy xuống, Tiêu Hoằng liền bắt đầu thăm dò khắp nơi bên trong hạng động linh thú, tận khả năng ghi nhớ ở trong óc mỗi một chỗ chứa nhiều tài liệu, nếu khi nào cần loại nào là có thể tới lấy được ngay. Nghiễm nhiên Tiêu Hoằng đã xem hang động linh thú này trở thành hậu hoa viên của nhà mình.

Tới năm giờ chiều, Tiêu Hoằng lại góp nhặt một số tài liệu ở bên trong hang động linh thú, rồi mới rời hang động linh thú.

Sau khi che phủ kín cửa hang động linh thú và xóa hết mọi dấu vết lưu lại, Tiêu Hoằng mới mở ra khe nứt không gian, khoảnh khắc không ngừng quay về Thạch Đông Thôn.

Giờ phút này mặt trời đã bắt đầu ngã về tây, đang vô tư chiếu tia sáng cuối cùng trên mặt đất, mỗi một tòa nhà đều kéo theo một cái bóng thật dài.

Dưới ánh nắng chiều ấm áp, ống khói từng nhà đều bốc lên khói bếp lượn lờ, thôn dân bận rộn suốt một ngày ở ruộng nương cũng vác cuốc vừa đi về nhà, vừa trò chuyện vui đùa, trong miệng ngậm điếu thuốc lá giá rẻ.

Xa xa bên cạnh dòng suối nhỏ uốn quanh thôn, Trân Trân cùng vài cô gái trong thôn đang ở bên cạnh suối nước hoặc giặt quần áo, hoặc rửa chén bát, khi thì đùa vui với nhau, té nước trên người đối phương... Trân Trân đồng dạng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng, dùng cánh tay ngăn cản bọt nước, vui mừng nhìn bộ dáng tiểu thư muội muội chơi đùa bên cạnh mình.

Hiển nhiên, Trân Trân đã bắt đầu dung nhập trong thế giới an bình này rồi.

- Này, Từ đại sư! Đúng lúc như vậy nha!

- Này, Từ đại sư! Gần đây đangvội cái gì vậy?

Ngay lúc Tiêu Hoằng đang lẳng lặng nhìn hình ảnh bên cạnh dòng suối nhỏ, bỗng nhiên truyền đến tiếng chào hói. Là mấy thôn dân dáng vẻ cung kính và nhiệt tình.

Không thể phủ nhận, ở Thạch Đông Thôn bởi vì chuyện Trần lão bản, Trình nhị thẩm, thêm vào lão bản nương nơi nơi nhiều chuyện, danh hiệu Từ đại sư này đã truyền rộng khắp Thạch Đông Thôn, tạo cho bọn họ cảm giác, Tiêu Hoằng chính là một Đại Thiện Nhân thủ đoạn cao siêu, luôn vui vẻ giúp người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play