Thấy Tiêu Hoằng lên tiếng, thôn trưởng vội vàng xoay người, cúi người vẻ mặt cung kính nói với Tiêu Hoằng.
- Một khi đã như vậy, cũng không có chuyện gì, trở về dưỡng thương cho tốt nửa năm, mới có thể hoàn toàn hồi phục!
Tiêu Hoằng nói tiếp, sau đó liền làm ra một thế tay “xin tự tiện”.
Thôn trưởng, A Kim cùng với người vợ hắn, thời điểm này cũng không biết nên nói cái gì cho phải, vẻ mặt mang ơn, lại không biết nên báo đáp như thế nào.
- Nói ngắn lại, cảm tạ đại ân đại đức của Từ đại sư, sau này có chuyện gì cần tới lão phu, Từ đại sư cứ việc nói thẳng, chỉ cần có thể làm được, nghĩa bất dung từ!
Thôn trưởng ôm quyền nói với Tiêu Hoằng, vẻ mặt cảm kích, tiếp theo liền mở ra hai tay, trong tay là hai kim tệ:
- Một chút lòng thành, không thành kính ý, mong ràng Từ đại sư không chê ít!
- Thôn trưởng khách sáo rồi! Nhấc tay làm chút chuyện nhỏ mà thôi, không cần trả phí!
Đồng thời lại nhìn Trân Trân, đã bưng lên một cái mâm lớn, phía trên đặt đúng là thịt ngỗng tươi mới, mùi thịt thơm ngát lập tức ập vào mặt.
Thấy vậy, thôn trưởng cũng không tiện nói gì thêm. Trên thực tế, trong nhà họ cũng chỉ còn lại có hai kim tệ tiền mặt.
- Từ đại sư! Người thật tốt!,
Thôn trưởng cảm kích rơi nước mắt một lần nữa ôm quyền nói với Tiêu Hoằng. Phía sau A Kim còn hơn thế, đối với Tiêu Hoằng gần như có một loại sùng bái, ở trong lòng hắn Tiêu Hoằng giống như Thần minh.
Tiếp theo sau, đám người thôn trưởng cũng không có trì hoãn, liền đi ra phía ngoài.
- Ngũ gia gia! Sắc trời không còn sớm, cơm nước xong rồi đi!
Trân Trân bưng mâm cơm đi ra, thây đám người thôn trưởng sắp đi, nhiệt tình kêu lên.
Lại nhìn thôn trưởng không có nhiều lời, tò ý cảm ơn với Trân Trân một chút, rồi phất tay áo cung kính rời khỏi phòng.
- Tiên sinh tóc bạc! Ngài mau tới đây nếm thử, xem hương vị thế nào?
Thấy đám người thôn trưởng đi ra sân, Trân Trân cười khanh khách nói với Tiêu Hoằng.
- Tốt quá!
Tiêu Hoằng nhìn thịt ngỗng trong mâm đã sớm nóng lòng muốn thử, nghe Trân Trân lên tiếng, liền vội vàng từ trên trường kỷ đứng lên, trực tiếp vươn tay, nắm lấy một cái đùi ngỗng, cắn một miếng, sau đó liên tục gật đâu:
- Ồ! Ngon lắm, tay nghề giỏi a!
- Ăn ngon à, vậy tiên sinh tóc bạc ngài ăn nhiều một chút đi!
Trân Trân nghe Tiêu Hoằng khen, cười cười nói. Sau đó lại đem ra một mâm rau cải đặt ở bên cạnh Tiêu Hoằng, theo quy củ từ trước, một món mặn một món chay lạt.
http://truy
encuatui.net/Ngay lúc Tiêu Hoằng đang thưởng thức món thịt ngỗng thơm ngon, ngoài cửa sổ đã hơi tối, Trần lão bản mang theo đám người Uông Võ một lần nữa đi tới hướng nhà Tiêu Hoằng bên này.
Trong tay Trần lão bản thì thật cẩn thận mang theo một cái hộp gỗ.
Nhìn thấy một màn như thế, Trân Trân cũng hiểu được điều này rốt cuộc có ý gì, nhìn lướt qua Tiêu Hoằng một cái, liền buông chén đũa tự mình chạy ra ngoài.
Sau một lát, Trần lão bản đi vào phòng khách, gật gật đầu cung kính chào Tiêu Hoằng, sau đó phân phó cho gia đinh, đem cái bao lớn để vào góc phòng, rồi ra ngoài chờ.
Nhìn thấy tư thế của Trần lão bản này, Tiêu Hoằng dường như cũng hiểu được dụng ý của Trần lão bản, chậm rãi buông miếng thịt gặm ăn trong tay, sau đó lau lau tay.
Đợi gia đinh đem bảy tám cái túi lớn để vào góc phòng khách, lại nhìn Trần lão bản, hơi hơi cúi mình, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng:
- Từ đại sư! Đây là phần của ngài nên có, tất cả ở chỗ này!
Nói xong, Trần lão bản liền thật cẩn thận mở ra hộp gỗ, bên trong đặt ngay ngắn 64 kim tệ, không nhiều không ít.
Tiêu Hoằng nhìn kim tệ bên trong hộp gỗ, không có nói lời nào, chỉ là hơi liếc mắt nhìn Trân Trân đứng ở bên cạnh, rồi lấy ra 14 kim tệ đưa cho Trân Trân nói:
- Trân Trân! Đây là tiền chi phí tháng sau, cùng với tiền tiêu vặt của cô, thu cất đi!
- A? Nhiều như vậy?
Trân Trân chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc nói. Ở trong mắt Trân Trân, một tháng hai kim tệ đã là dư rồi, chỉ cần nhiều hơn một kim tệ một chút là được. Một lần lại lấy tới 14 kim tệ, Trân Trân có chút phát mộng.
- Coi như có thêm tiền tiêu vặt của cô! Cầm lấy!
Tiêu Hoằng nắm lên bàn tay nhỏ bé của Trân Trân, đặt toàn bộ kim tệ vào trong tay Trân Trân.
Về phần 50 kim tệ, cứ như vậy đặt ở bên cạnh bàn ăn, không hề liếc mắt nhìn một cái.
- Trân Trân tiểu nha đầu này, bộ dạng càng ngày càng xinh đẹp! Ha ha... Từ đại sư thật may mắn nha!
Trần lão bản nhìn Trân Trân, so với lúc vừa mới đi vào Thạch Đông Thôn, gương mặt gầy gò đã trở nên đầy dặn trắng mịn, cộng thêm Tiêu Hoằng mua cho quần áo mới, thân mình thon thon, cũng là bên ngoài lôi lõm, không thể chối cãi là một tiểu mỹ nhân.
Mà trọng yếu hơn là, cả người đã bắt đầu dần dần trở nên sáng sủa lên.
Đối mặt với Trần lão bản khen, Trân Trân nhếch miệng, ngượng ngùng cười cười.
Tiếp theo Trần lão bản liền thật cẩn thận ghé sát vào bên cạnh Tiêu Hoằng, thấp giọng nói:
- Từ đại sư, 100 Ma Văn trước kia đã bán hết, lần này còn muốn làm phiên ngài, chế tạo 500 cái!
- Ừm!.
Tiêu Hoằng gật gật đầu, sau do nói tiếp:
- Tuy nhiên, giá cả bán ra phải điều chỉnh lại, bán ra theo giá thị trường!
- Vì sao vậy?
Trần lão bản nghe nói như thế, thuận miệng hỏi. Tuy nhiên, cũng không có kinh ngạc gì quá lớn, từ lần trước kiếm được 8000 kim tệ, Trần lão bản đối với kim tệ có cảm giác đã không coi trọng giống như trước kia.
- Nếu linh thú có thể ở chợ đen bán ra giá tốt, như vậy đối với thị trường Dược Văn cũng không cần quá phận đi phá hư quy củ của người ta. Chúng ta bán ra giá thấp rõ ràng chính là đạp đô bát cơm của người ta, không phải là hành động sáng suốt!
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ rồi nói.
- Được! Ta nhớ rồi!
Trần lão bản tiếp theo đáp lại, có vẻ vô cùng phục tòng. Trên cơ bản hiện tại Trần lão bản gần như chính là một con rối ôm kim tệ.
- Còn nữa, ngươi theo ta vào đây một chút!
Tiêu Hoằng nói với Trần lão bản một câu, rồi đi vào bên trong thư phòng, đợi Trần lão bản theo vào, Tiêu Hoằng liền mở ra trữ vật khe nứt không gian, từ bên trong lấy ra mấy cái túi nhựa đậy kín.
- Mới đây, ta lại đi một chuyến vào hang động linh thú, mang về mấy thứ tài liệu, ngươi mang đến chợ đen tiếp tục bán ra đi!
Nhìn thấy tài liệu linh thú, hai mắt Trần lão bản đột nhiên phát sáng ngời, trong mắt hắn mấy thứ này mới là mang lại đồng tiền lớn.
- Từ đại sư! Cái này... Cái này thật xấu hổ! Lần trước tài liệu ngài mang về, Uông Võ còn đang sửa sang lại, không có bán hết đâu!
Trần lão bản lộ ra vẻ cười nịnh nọt, xoa xoa tay nói.
- Tài liệu sau này còn có thể có nữa. Tuy nhiên, ta hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với thuộc hạ!
Tiêu Hoằng tiếp theo nhắc nhở.
- Điều này đương nhiên! Những người tâm phúc trước đó, ta đều phát ra cho mỗi người 1000 kim tệ, trừ con lớn nhất của ta. Ngài cũng biết, cho nhiều tiền như vậy, nhất định nó ham chơi không học hỏi! Mà tiền của ta, tương lai chẳng phải là của nó sao?
Từ lão bản cười cười nói.
Ly nhiên, cũng không có kinh Trần lão bản đối với kim tệ
- Ừm!
Tiêu Hoằng khẽ gật gật đầu, rồi ra hiệu cho Trần lão bản có thể rời đi.
Đợi thời gian tới bảy giờ tối, Tiêu Hoằng ăn no nê xong, một lần nữa chui vào thư phòng, bắt đầu nghiên đọc mấy quyển sách kinh điển của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc còn sót lại không nhiều lắm.
Trong đầu óc, Tiêu Hoằng như trước phát họa kế hoạch cho tương lai.
Cứ như vậy thời gian nửa tháng nhoáng lên một cái mà qua. Trong nửa tháng này, Tiêu Hoằng gần như dùng hầu hết thời gian vào việc tu luyện ở hang động linh thú, cùng với thăm dò hang động linh thú, thu thập tài liệu.
Thời gian còn thừa một chút, cũng chính là chế tạo mấy trăm cái Dược Văn cho Trần lão bản... Đây dường như chính là toàn bộ sinh hoạt của Tiêu Hoằng.
Ngoài ra, chính là thưa thớt thôn dân đến bái phỏng Tiêu Hoằng, trị liệu một ít tạp chứng nan y linh tinh, nhấc tay làm! Thút chuyện nhỏ, Tiêu Hoằng có thể giúp liền giúp.
Không nên hỏi, có thể nói nàng rất có chừng mực.
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng như trước khoanh chân ngồi ở bên trong chỗ lõm trên Hồng quang thạch to lớn, khép hờ hai mắt, khởi động Ma Văn tu luyện Ngự Hóa, toàn tâm toàn ý tu luyện bản thân mình.
Trải qua nửa tháng tu luyện, hiện giờ Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 34998 cổ Ngự lực, ở trong kỳ trân dị bảo Hồng quang thạch to lớn cùng với dưới “trợ giúp” của Mạc Cáp Đốn, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng tiến cảnh khiến người ta líu lưỡi, chỉ cần hai điểm nữa là có thể tăng lên Đại Ngự Sư cấp năm.
Đã đến lúc này, nếu nói trong lòng Tiêu Hoằng không có một chút dao động, thì đó hoàn toàn là dối gạt người. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng vẫn là tận khả năng giữ cho tâm tính của mình bình ổn, càng đến gần thời điểm thăng cấp, càng cần phải bình tĩnh.
Ngắn ngủn hai phút qua đi, ngay lúc Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đạt tới 35000 cổ, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể, trong nháy mắt trở nên kiên cố một ít, cường đại thêm một ít. Có cảm giác như vậy, có lẽ nhận biết rõ ràng hơn so với dĩ vãng.
Đồng dạng, Tiêu Hoằng cũng vì để bản thân đạt tới cảnh giới Ngự Hồn, lại bước ra vững vàng từng bước, kế tiếp chỉ cần lại tăng lên 5000 cổ là có thể thành tựu Chuẩn Ngự Hồn.
Tuy nhiên, nếu muốn chính thức bước vào cảnh giới Ngự Hồn, thì cũng không phải chuyện dễ, khi đó đã không còn là nhu cầu tài liệu gì là có thể dân đến hiệu quả.
Mà cần một loại cảm ngộ: Hiểu được linh hồn, thân thể cùng với Ngự lực. Cận hiểu được nhân sinh, lĩnh ngộ được chính mình, để Ngự lực trong cơ thể, linh hồn và thân thể đạt tới một loại cộng mình, Ngự lực mới có thể từ trạng thái thể hơi hoàn toàn chuyển biến thành trạng thái thể lỏng, đạt tới một loại cảnh giới vượt ra khỏi phạm trù người phàm.
Muốn vượt ra khỏi phạm trù người phàm cần phải cho chính mình cảm nhận được mình chân chính.
Mà từ trước mắt mà nói, Tiêu Hoằng đạt tới Đại Ngự Sư cấp năm đã là một chuyện rất chỉ là vui vẻ.
Khi Tiêu Hoằng lại lần nữa mở hé ra hai mắt, Ngự lực trong cơ thể đã tới 35011 cổ, theo hai mắt Tiêu Hoằng mở ra, một luồng hàn mang trực tiếp từ trong mắt Tiêu Hoằng bắn thẳng ra, làm cho người ta có một loại cảm giác chấn nhiếp lòng người.
Ở trong mắt Tiêu Hoằng, không có chuyện gì làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy cao hứng, phấn chấn hơn so với Ngự lực tăng lên.
Ít nhất hiện tại là như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT