Trân Trân liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái. Cuối cùng chậm rãi mở ra kiện hàng nhỏ nhất, thật cẩn thận lột bò lớp giấy gói, bên trong là một cái hộp nhỏ vô cùng tinh mỹ, mở ra vừa thấy, đúng là một sợi dây chuyền vô cùng tinh xảo, mặt dây chuyền là một đồ án Khổng Tước, mặt trên có khảm bảo thạch sáng bóng.

- Oa!

Trân Trân kìm lòng không được bật thốt ra như thế, trong ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên vui mừng.

Tiếp theo Trân Trân liền liên tục không ngừng mở ra các gói khác, bên trong có khăn lụa, có áo lót, cũng có một số các vật nhỏ khác, mỗi một loại đều vô cùng tinh xảo, so với hàng hóa Trân Trân mua giá rẻ trước đây, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Nhìn lại Tiêu Hoằng, không nói thêm gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Trân Trân vặn vẹo eo nhỏ ở trước gương, không ngừng thưởng thức các thứ Tiêu Hoằng mua về, trong ánh mắt tràn ngập vô tận vui mừng, vô cùng vui sướng thuần khiết.

Nếm qua bữa tối thật đơn giản với Trân Trân. Trong khi Trân Trân còn ở bên trong phòng khách không ngừng đùa nghịch lễ vật của mình, Tiêu Hoằng thì quay về phòng của mình, đồng thời khóa cửa lại.

Tiêu Hoằng lấy ra Ám kim thạch, lật qua lật lại quan sát một phen, sau đó liền lấy ra tiểu đao, từ phía trên cạo xuống một nhúm bột phấn, sau đó tiến hành chiết xuất, lấy ra toàn bộ ám kim ở bên trong.

Tiếp theo sau Tiêu Hoằng liền lấy ra từ trong tủ trữ vật tài liệu chế tạo sẵn trước đó, đặt trên bàn viết thật lớn ở trước mặt. Trong đầu óc thì không ngừng nhớ lại trình tự chế tạo Ma Văn tu luyện Ngự Hóa, cùng với những chỗ cần chú ý.

So với chế tạo Dược Văn lúc trước, lần này, sắc mặt Tiêu Hoằng có vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều.

Bởi vì một lần này Tiêu Hoằng phải vận dụng toàn lực chế tạo Ma Văn tu luyện Ngự Hóa của Đại Ngự Sư cấp bốn, tài liệu được sử dụng bên trong đều là quý báu siêu cấp.

Ước chừng trầm tư nửa tiếng, Tiêu Hoằng mới tận khả năng cho tâm tình bình thản, sau đó bắt đầu chế tạo Ma Văn dịch từng món một. Trần lão bản đưa tới ống nghiệm tinh ngọc trước đó, đều sử dụng toàn bộ.

Trải qua một giờ, Tiêu Hoằng mới pha chế xong toàn bộ, ước chừng hai mươi mấy loại Ma Văn dịch, ở trước mặt Tiêu Hoằng hình thành một số lọ nhỏ đủ mọi màu sắc.

Ngay sau đó Tiêu Hoằng liền lấy ra một cái Tái thạch mặt cầu, sử dụng cấp Hồn bắt đầu rất nhanh tạo hình văn lộ, kỹ thuật văn trong văn, kỹ thuật Để Văn, kỹ thuật Ma Văn hình cầu các thứ, có thể dùng đều toàn bộ tận khả năng dùng vào, mục đích chính là phát huy tính năng của Ma Văn tu luyện Ngự Hóa tới mức cao nhất.

Ước chừng lại trôi qua một giờ, đợi Tiêu Hoằng tạo hình xong tất cả văn lộ, liền bắt đầu dùng Ma Văn dịch chế tạo trước đó, dựa theo ý nghĩ của mình rót vào bên trong văn lộ, sau đó thật cẩn thận tiến hành kích hoạt.

Thẳng đến thời gian tới hai giờ sáng, trước mặt Tiêu Hoằng liền hình thành một cái Ma Văn châu đủ mọi màu sắc, văn trong văn khi thì lóng lánh điểm sáng màu lam sẫm, hoà lẫn với vầng sáng phát ra từ chủ văn phía trên, giống như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng rực rỡ.

Lúc này Tiêu Hoằng ngồi ở phía trên ghế da, trên trán đã đầy mồ hôi. Tiêu Hoằng dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau lau vài cái, thừa dịp trong cơ thể còn thừa lại một chút Ngự lực, liền khoanh chân ngồi ở một góc giường, từng chút từng chút khởi động Ma Văn tu luyện Ngự Hóa trong lòng bàn tay.

Sau đó Tiêu Hoằng liền điều động tinh hoa năng lượng trong Ma Văn tu luyện Ngự Hóa, từ từ rót vào bên trong đùi phải.

Dược Văn tu luyện Ngự Hóa lần này, Tiêu Hoằng sử dụng toàn bộ kỹ thuật, không còn khiến Tiêu Hoằng cảm nhận được chút đau đớn nào trong cơ thể, giống như bàn tay dịu dàng từng chút từng chút bóc ra Ngự lực đọng lại trong đùi phải. Sau đó thừa dịp trước khi Ngự lực màu vàng kia tiêu tán, năng lượng bên trong Ma Văn tu luyện Ngự Hóa, trực tiếp che lại từng tia từng tia Ngự lực màu vàng, tiếp đó từng chút từng chút hòa tan dựa theo phương thức của Tiêu Hoằng mong muốn.

“Bá!”

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt của Tiêu Hoằng bỗng nhiên biến đổi, theo Ngự lực màu vàng kia dần dần hòa tan, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể đột nhiên bắt đầu sôi trào lên cực độ, giống như một que diêm châm đốt cả một biển dầu.

Sôi trào này so với Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên còn mãnh liệt hơn nhiều, một tia Ngự lực Ngự Không hình thành hiệu quả, quả thực khiến người ta ngạc nhiên thán phục.

Đại khái chỉ qua thời gian mười phút, Tiêu Hoằng có được Đại Ngự Sư cấp bốn, Ngự lực trong cơ thể liền trực tiếp tăng lên ba cổ Ngự lực, tốc độ như vậy kỳ thật có thể nói là vô cùng kinh người.

Đồng dạng Ngự lực sôi trào trong cơ thể, cũng làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy có hơi khó chịu. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể chịu được. Cứ như vậy Tiêu Hoằng khoanh chân ngồi, không nhúc nhích, tận khả năng để cho tâm tình trở nên ổn định, không xảy ra mảy may sai lầm.

Thời gian đi vào nửa đêm về sáng, trải qua một giờ tu luyện, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng cũng tăng lên hơn 20 cổ. Lúc này Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng cũng đã tiêu hao hầu như không còn.

Một lần nữa mở hai mắt, trên trán Tiêu Hoằng đã đẫm ướt mồ hôi. Có thể nói, với phương thức tu luyện này đối với Ngự lực, đối với thân thể Tiêu Hoằng, tiêu hao Ngự lực đều là rất lớn.

Nhìn lại hai mắt Tiêu Hoằng lúc này sáng lóng lánh mà lạnh như băng. Mạc Cáp Đốn tưởng là đã làm thương tổn Tiêu Hoằng, hiện giờ dưới kỹ thuật cường hãn của Tiêu Hoằng, đã biến thành trợ lực cường đại giúp Tiêu Hoằng thăng cấp.

Tiếp theo sau Tiêu Hoằng cũng không có dừng lại lâu, thu cất Ma Văn tu luyện Ngự Hóa, rồi ngã nằm trên giường êm ái, Trân Trân đã lót sẵn, lãng lặng đi vào giấc ngủ. Bản thân Tiêu Hoằng cùng đã nghỉ tốt, sáng sớm ngày mai một lần nữa đi vào bên trong hang động linh thủ, tới chỗ phiến Hồng quang thạch to lớn, tiến hành tu luyện tốc độ nhanh nhất.

Đảo mắt, thời gian tới sáng sớm, được Trân Trân hầu hạ, sau khi vệ sinh, đơn giản nếm qua bữa sáng, Tiêu Hoằng liền chuẩn bị một người một mình đi tới hang động linh thú. Mục đích chỉ có một, đó chính là thăm dò thỏa đáng hang động linh thú, mục đích chủ yếu vẫn là đi tới chỗ khối Hồng quang thạch kia tiến hành tu luyện điên cuồng.

Nhưng mà, ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới khoát túi vải bố lên vai chuẩn bị ra cửa, lại phát hiện phía trên đường nhỏ dưới chân núi, một lão già đang đi tới hướng Tiêu Hoằng bên này, ăn mặc cũng không tính tồi tàn lắm, nhưng bộ dáng cũng rất phong cách cổ xưa, trên cằm để chòm râu thật dài, đã có chút hoa râm, trong tay nắm một cây can, xem ra rất tiên phong đạo cốt.

Ở lại Thạch Đông Thôn một đoạn thời gian, đương nhiên Tiêu Hoằng nhận được lão già này rốt cuộc là ai! Đó chính là Ngũ Tư thôn trưởng của Thạch Đông Thôn, lão nhân đã hơn bảy mươi tuổi.

Nhìn thấy thôn trưởng chậm rãi đi lên, ánh mắt Tiêu Hoằng hơi động, có chút không rõ thôn trưởng Ngũ Tư tới làm gì?

Sau một lát, vị thôn trưởng này đã chậm rãi đi tới cổng sân nhà đá, nhìn Tiêu Hoằng toát ra vẻ tươi cười hòa ái.

Trân Trân thấy thế sắc mặt cũng toát ra vẻ tươi cười, dùng tạp dề lau lau tay, rồi vội vàng đi ra mở cổng, vẻ mặt cung kính nói:

- Thôn trưởng! Ngài dậy sớm a!

Thôn trưởng nhìn bộ dáng Trân Trân xinh đẹp, khẽ gật gật đầu chào, sau đó nói:

- Ta là đến tìm Từ đại sư!

- Thôn trường tiên sinh! Ngài tìm ta có chuyện gì?

Tiêu Hoằng đứng ở cửa nhà đá, chắp tay sau lưng, giọng điệu bình thản nói.

- Sớm đã nghe nói, Từ đại sư diệu thủ hồi xuân, hôm nay đặc biệt đến gặp, thuận tiện có một chuyện muốn nhờ!

Ngũ Tư chậm rãi ôm hai tay quyền già nua, nói với Tiêu Hoằng, bên trong lời nói mang đầy vẻ cung kính.

- Diệu thủ hồi xuân thì không dám nhận, Từ mỗ chỉ là người thích đọc sách, hiểu được chút ít Dược sư thuật mà thôi!

Tiêu Hoằng thần sắc bình thản, toát ra một chút tươi cười mờ nhạt, đáp lại.

- Từ đại sư khiêm tốn rồi! Chuyện Trần lão bản, Trình nhị thẩm ta đã nghe nói. Lão phu tới đây cũng là đặc biệt có chuyện muốn nhờ!

Thôn trưởng tiếp theo vô cùng khách sáo nói.

- Thôn trưởng có việc gì xin cứ nói!

Tiêu Hoằng bình thản nói. Tuy nhiên trong lòng thầm than, có việc gì nói nhanh lên a, ta còn có việc đây!

Một bên Trân Trân không có lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở phía sau, chỉnh ngay ngắn quần áo phía sau Tiêu Hoằng.

- Là như vầy: Lão phu có một đứa con, mấy năm trước lên núi bị ngã gãy chân, vẫn không thể khỏi hẳn, hiện tại đi đứng đều rất khó khăn, ta cũng vì thế mà phát sầu rất lâu. Mong rằng Từ đại sư đi nhìn một cái, nhìn xem có trị liệu được không? Đương nhiên, phí điều trị phải có.

Ngũ Tư cung kính nói. Tuy rằng cực lực che dấu, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập vẻ thấp thỏm không yên.

Đối với khẩn cầu của thôn trưởng, Tiêu Hoằng cũng không tiện cự tuyệt, hơi tạm dừng một lát, chỉ có thể nâng tay lên, ý bảo thôn trưởng đi trước dẫn đường.

Nhà của Thôn trưởng ở vào khu trung tầng Thạch Đông Thôn, cách trang viên Trần lão bản cũng không tính quá xa đọng dạng chính là một tòa nhà đá coi như mới tinh, chỉ là so với nhà của Tiêu Hoằng hơi lớn một ít, chỗ cửa còn treo từng chuỗi từng chuỗi trái bắp óng ánh vẳng, cùng với một ít cây ớt đỏ.

Nhìn qua không có khác gì so với nhà nông gia bình thường.

- Đây là tệ xá, mời Từ đại sư vào trong!

Thôn trưởng bày ra một thế tay “mời” Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng khẽ gật gật đầu, lại nhìn xem Ma Văn thời gian, trên mặt không có toát ra chút biểu tình gì, cất bước đi vào bên trong nhà đá.

Đi vào trong phòng liền nhìn thấy bên trong phòng trừ một lão phụ, còn có một nam nhân trung niên ngồi trên giường, thoạt nhìn đã có hơn bốn mươi tuổi, làn da có chút ngăm đen, lưu giữ một đầu tóc ngắn, bên cạnh đặt một cây gậy.

- Lão bà, A Kim! Xem ta mời Từ đại sư tới này!

Ngay thời điểm Tiêu Hoằng bước vào nhà thôn trưởng, Ngũ Tư phát ra một tiếng kêu già nua.

Ngay sau đó, nam nhân trung niên được gọi là A Kim liền chống cây gậy, vội vàng khập khiễng đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, đồng thời cúi người nói:

- Từ đại sư diệu thủ hồi xuân, vãn bối sớm đã nghe tiếng, lần này làm phiền Từ đại sư đích thân đi một chuyển!

Ở bên trong phòng bếp lão phụ đang bận rộn, lại lộ vẻ mặt nhiệt tình tiếp đón:

- Từ đại sư! Mời ngài mau vào bên trong!

Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng chỉ là gật gật đầu, đi vào trong phòng, ngồi xuống một cái ghế gỗ.

- Từ đại sư! Đến đây ngài nếm thử xem, đây là đậu phộng ta vừa mới rang, đều là cây nhà lá vườn!

Lão phụ phi thường nhiệt tình, lập tức mang tới một cái mẹt lớn, bên trong là đậu phộng rang hơi có chút cháy khét.

Đối với chuyện này Tiêu Hoằng chỉ là hữu hảo gật gật đầu, rồi dời ánh mắt nhìn ngay A Kim đang chống gậy, sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Đi vào chính đề đi, cho ta xem chân của ngươi thế nào!

Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, trên mặt A Kim không kìm được hiện lên vẻ thấp thỏm lo âu. Một chân của hắn này cho tới nay đã tìm đến đây bảy tám Dược sư, thậm chí Dược sư của Tiểu Lung Thành nhưng cũng không thấy khả quan, mỗi người đều chi nói một câu: Không trị được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play