Tiêu Hoằng tháo nón xuống, mở tủ lấy cây lược gỗ, bắt đầu chải lại mái tóc bạc lộn xộn của mình.

- Tiên sinh tóc bạc, hay là để ta giúp ngài.

Trân Trân nói xong, liền cầm lấy cày lược gỗ trong tay Tiêu Hoằng, bắt đầu tỉ mỉ chải chuốt gọn gàng mái tóc bạc lộn xộn, sau đó còn tự nhiên dùng dây da buộc tóc lên, tối thiểu nhìn sạch sẽ hơn một chút.

Nhìn lại mình trong gương, sắc mặt Tiêu Hoằng cũng không có thay đổi lớn, có lẽ bộ dạng mình như thế này cùng đủ qua cửa rồi.

Theo Trân Trân rời phòng, đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Tiêu Hoằng cầm lấy Ma Văn thông tin của ông chủ Trần đưa cho, phát ra tin nhắn cho ông chủ Trần: Hàng đã đến chỗ, buổi chiều lấy.

Lúc này ông chủ Trần đang dùng bữa trưa trong nhà, nhận được mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, trực tiếp hóa đá tại chỗ, 100 cái Dược văn đã xong trong buổi sáng? Điên hả?

Khóe miệng ông chủ Trần không khỏi co rút mấy cái, hắn tự nhận hiệu suất làm việc của mình đã rất nhanh, không ngờ tới Tiêu Hoằng còn nhanh hơn hắn mấy lần.

- Rốt cuộc là cái thứ quái vật gì thế này?

Ông chủ Trần không khỏi rên rỉ, thiếu chút sặc cả cơm.

Còn bên Tiêu Hoằng thì không quá để ý tới, lại cầm sách bắt đầu đọc.

Không thể không nói, chỉ thông qua bộ sách này, Tiêu Hoằng có thể tưởng tượng được ngàn năm trước văn hóa Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc sáng lạn cỡ nào. Tiêu Hoằng cũng hấp thu được rất nhiều tri thức, kỹ thuật hữu dụng với mình từ trong đó.

Nếu không bị thần Áo Cách Tư tàn phá, mọi thứ sẽ tốt bao nhiêu?

Chẳng qua đây chỉ là ý nghĩ của Tiêu Hoằng mà thôi, thực tế nếu Tiêu Hoằng lại quật khởi, kẻ tử địch cuối cùng chắc chắn là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Trong lúc Tiêu Hoằng đang tập trung đọc sách, sắc mặt bỗng hơi thay đổi, lập tức phát hiện ngoài sân nhà có một người phụ nữ trung niên cõng đứa bé trai mười mấy tuổi, đang đi tới đi lui trước sân nhà, thường hay nhìn ngó xung quanh, có phần lén la lén lút.

Phát hiện điều này, ánh mắt Tiêu Hoằng co rút, trên mặt lại không có vẻ cảnh giác gì, đội mũ len vang lên, đi ra cửa hỏi người phụ nữ trung niên kia:

- Ngươi là ai? Có chuyện gì?

Phụ nữ trung niên kia nhìn Tiêu Hoằng đeo kính to, không khỏi khựng một chút, ánh mắt xẹt qua một tia sợ sệt.

- Xin hỏi ngài là Từ Văn Từ đại sư

Phụ nữ trung niên kia sợ sệt hỏi.

- Là ta, tìm ta có chuyện gì?

Tiêu Hoằng hỏi tiếp.

- Từ đại sư xin cứu mạng.

Phụ nữ trung niên kia nói xong, ánh mắt lo lắng khổ sở, cõng đứa bé trai hấp

Hối quỳ trước cửa nhà Tiêu Hoằng.

Thấy thế, Tiêu Hoằng như hiểu được, cũng không có tỏ vẻ vì, vội bước nhanh ra cửa, đỡ người phụ nữ trung niên này dậy. Đánh giá một chút, quần áo lam lũ trên người phụ nữ này đầy mụn vá, bé trai trên lưng thì gầy còm, cảm giác rất suy yếu.

- Có gì thì đứng lên rồi nói. Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.

- Mấy ngày trước con tôi đột nhiên không khỏe, hơn nữa bệnh bệnh tình xấu đi, trong nhà còn sót có 2 ngân tệ xài hết cũng không trị khỏi. Nghe Lâm dược sư đầu thôn nhắc tới ngài có thể diệu thủ hồi xuân, xin Từ dược sư cứu mạng, lão phụ này sẵn sàng làm trâu làm ngựa.

Phụ nữ trung niên này nói xong, nước mắt đã chảy dài.

Thấy thế, Tiêu Hoằng vẫn thản nhiên như trước, không có một chút rung động, nhưng ngẫm một hồi, cũng cúi người đỡ lên nói:

- Trước tiên đừng khóc nữa, vào trong rồi nói.

Nói xong, Tiêu Hoằng đã quay đầu vào trong sân.

truy cập //truyencuatui.net/❤để đọc tr

uyện Lão phụ nghe thể, ánh mắt tuyệt vọng không khỏi sáng lên, vội đi theo sau lưng Tiêu Hoằng.

Vào trong phòng khách, Tiêu Hoằng bảo người phụ nữ này để đứa bé trai lên sô pha, ngồi xổm bên cạnh, vạch mí mắt, ánh mắt dại ra, xem lưỡi, bựa lưỡi phủ đầy gân máu, thân thể cực suy yếu, đã sắp thành da bọc xương rồi.

Thấy thế, ánh mắt Tiêu Hoằng khẽ giật, đi vào trong thư phòng, khép cửa lại, mở túi Ma Văn trong khe nứt không gian, lấy ra Ma Văn thăm dò chữa bệnh, lại đi ra bắt đầu kiểm tra toàn diện cho bé trai.

Nhìn mấy thứ này, phụ nữ trung niên kia toàn mù mờ, vẻ mặt lo lắng.

Một phút sau, kiểm tra xong, Tiêu Hoằng nhìn thấy trong bụng bé trai xuất hiện khác thường, có vầng sáng màu đen không ngừng chớp động.

- Thì ra là thể.

Tiêu Hoằng không khỏi thì thầm, cũng không để ý phụ nữ trung niên kia, lại quay người vào trong thư phòng, trong đó còn sót chút tài liệu của ông chủ Trần để lại, tìm kiếm một phen, lấy ra mấy thứ dùng được. Tiêu Hoằng lấy ra cấp Hồn, nhanh tay tạo hình một cái Dược văn.

Kỳ thật Tiêu Hoằng ra tay cứu bé trai cùng người phụ nữ này cũng không có mục đích gì, càng không phải tình yêu tràn lan, chỉ vì một nguyên nhân là không thể thấy chết mà không cứu, để cho người phụ nữ trung niên này quỳ mãi ở cửa được?

Dù là ma, nhưng tiện tay mà thôi, có thể giúp thì cứ giúp.

2 phút sau, Tiêu Hoằng cầm Dược văn đơn giản đi ra, xốc vạt áo đứa bé lên, khởi động Dược văn. Một chùm tia sáng đen bắn về phía bụng đứa bé.

Ngay sau đó, bụng đứa bé bỗng nhiên quay cuồng, đồng thời đứa bé đã hấp hối cũng nhe răng, không ngừng giãy dụa, như cảm nhận được đau đớn dữ dội.

Phụ nữ trung niên ở bên cạnh thì rất khẩn trương, nhưng không dám nhiều lời.

Khoảng vài phút sau, bụng đứa nhỏ mới ổn định lại, Tiêu Hoằng đặt bàn tay vuốt bụng đứa nhỏ, để nó nằm xuống sô pha.

- Trân Trân, còn nhớ hôm qua mua 2 bộ bao tay không, cho ta một bộ.

Tiêu Hoằng lên tiếng, nhìn về phía phòng bếp.

- A.

Trân Trân đáp lại một tiếng, trong phòng bếp truyền ra tiếng tìm kiếm đồ vật, sau đó Trân Trân đem tới một bộ bao tay cao su sạch sẽ cho Tiêu Hoằng, gật đầu với phụ nữ trung niên kia, lại chạy vào bếp, tiếp tục phát ra tiếng đinh đinh đang đang.

Tiêu Hoằng cầm bao tay, dùng Ma Văn tiêu độc tiến hành sát trùng sơ, đeo vào tay, sau đó vạch quần đứa nhỏ, mò mẫm trên mông một hồi, cuối cùng kéo tay ra. Ngay sau đó, trên tay Tiêu Hoằng kéo theo một con sâu dài nửa mét, giống như ống trúc, toàn thân đen thui, đầy xúc tua.

Thấy cảnh này, phụ nữ trung niên kia sắc mặt tái nhợt, tay bịt miệng không cho mình hét lên. Thoáng cái mà trong tay Tiêu Hoằng có cái thứ khủng bố như thế, quả thật làm phụ nữ trung niên này bị dọa nhảy dựng.

- Con này gọi là trùng thủy tuyến, ấu trùng ký sinh trong nước, sau đó tìm kiếm vật chủ. Nếu không được trị liệu, sẽ bị nó hút khô, lần sau bơi trong nước nhớ phải mặc quần lót.

Nhìn con sâu dài nửa mét này, Tiêu Hoằng không đổi sắc, tiện tay ném con trùng cùng bao tay vào trong túi nhựa.

- Trong thời gian này đứa nhỏ mất quá nhiều dinh dưỡng, về nhà bổ sung một chút.

Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, cầm túi nhựa đưa cho người phụ nữ này, ý bảo cầm về tự xử lý.

Về phần phụ nữ trung niên này, vừa mừng vừa lo, mừng thì đương nhiên không cần nói, lo là vì mấy ngày trước vì coi bệnh cho con trai, trong nhà chỉ còn mỗi 2 ngân tệ đã hết rồi, còn đâu ra tiền bổ sung dinh dưỡng nữa chứ.

Nhưng dù thế, phụ nữ trung niên này vẫn cảm động rớt nước mắt với Tiêu Hoằng.

Lúc này, Trân Trân bận rộn một hồi đã làm xong đồ ăn, dọn lên bàn, thức ăn đơn giản mà tỉ mỉ, một tô nấm hầm, hai cái chân gà, còn có cơm trắng.

Thoáng cái mùi thức ăn thơm phức tràn ra khắp phòng khách không lớn, không khỏi làm đứa bé trai nửa nằm trên sô pha nuốt nước miếng, ánh mắt ngóng trông nhìn hai cái chân gà.

Trân Trân dọn cơm cho Tiêu Hoằng chú ý tới bộ dạng tội nghiệp của đứa bé, cười khẽ, sau đó cầm một cái chân gà trên bàn đưa cho bé trai, cười hì hì nói:

- Đói bụng không? Chị cho em ăn.

Dù biết thế này là không được, nhưng mà đứa bé đói khát khó nhịn, cần phải bổ sung dinh dưỡng gấp, vẫn cầm lấy chân gà gặm lấy gặm để, không bỏ qua cả khúc xương.

Phụ nữ trung niên kia ở bên cạnh cũng không biết nói gì mới được, nhìn Trân Trân, lại nhìn Tiêu Hoằng, cảm kích không biết nói sao cho hết.

- Vợ chồng các vị đều là người tốt, người tốt sẽ có phúc.

Phụ nữ trung niên này nói.

Còn Trân Trân nghe nói vậy, mặt đỏ lên, mím môi không nói, ánh mắt thường hay liếc về phía Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng thản nhiên như thường, không nói chuyện, chỉ gắp chân gà đặt vào chén của Trân Trân, sau đó một mình ăn nồi nấm.

Đúng lúc này, ông chủ Trần dẫn theo Dược sư tư nhân của nhà mình vội vàng đi tới, chỉ là thấy tỉnh cảnh trong phòng khách, cũng có phần kinh ngạc.

- Trình nhị thẩm, sao lại ở chỗ này?

Ông chủ Trần nhìn phụ nữ trung niên ngồi ở ghề sô pha, hiếu kỳ hỏi.

- Nhị cẩu tử không phải bị bệnh còn gì? May mà có Từ đại sư ra tay cứu giúp, bằng không thật là không biết sao nữa.

Người phụ nữ trung niên được gọi là Trình nhị thẩm nói.

- Tuy rằng bệnh tình con trai chị ấy đã ổn định, nhưng sau này cần bổ sung chút dinh dưỡng, chỉ là xem ra chị ta thiếu thốn lắm, ông chủ Trần không cứu tế một chút?

Tiêu Hoằng vẫn đang ăn, mặt không đôi sắc, giọng điệu bình thản nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play