Ngay thời điểm gia đinh tới tới lui lui không ngừng bận rộn, Trần lão bản và Trần phu nhân cùng nắm tay cô bé Hương Hương nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tiêu Hoằng.
Trần phu nhân lại vẻ mặt hổ thẹn, nhớ rõ trước đó nàng còn lộ vẻ mặt khinh miệt đối với Tiêu Hoằng.
- Tiểu nữ bái kiến Từ đại sư, trước đây có mắt như mù, mong rằng thứ lỗi!
Trần phu nhân đi vào trước mặt Tiêu Hoằng, vô cùng cung kính nói.
- Không sao!
Tiêu Hoằng bình thản nói, cũng không có tính toán truy cứu quá nhiều.
- Đây này, Hương Hương! Đây là thúc thúc chữa bệnh cho con, còn không cảm ơn người ta?
Trần phu nhân nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh Hương Hương, dùng giọng điệu trìu mến nói.
- Hương Hương ra mắt thúc thúc tóc bạc!
Hương Hương liền lanh lợi đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, sau đó vô cùng lễ phép khom người thật sâu trước Tiêu Hoằng một cái, nói giọng giòn tan, hiển nhiên gia giáo vô cùng tốt.
Thấy Hương Hương cột hai cái bím tóc, bộ dáng vẫn còn có phần non nớt, trên mặt Tiêu Hoằng cũng hiện lên một chút nhu hòa. Bất kể là quốc gia nào, trẻ con vĩnh viễn là hồn nhiên nhất.
Nhẹ ngồi xổm thân mình xuống, Tiêu Hoằng nhìn Hương Hương, sau đó lộ ra vẻ tươi cười mờ nhạt nói:
- Hương Hương năm nay bao nhiêu tuổi?
[ truyen cua tui dot net ] http://truyen
cuatui.net/ - Ta năm nay bảy tuổi!
Hương Hương như trước giòn giã hồi đáp. Đôi con ngươi nhỏ ở trong hốc mắt chuyển động không ngừng, một chút không có sợ sệt Tiêu Hoằng.
- Thúc thúc! Tóc ngài sao bạc trắng vậy?
Hương Hương tới sát trước mặt Tiêu Hoằng, vươn tay sờ sờ tóc bạc của Tiêu Hoằng, tò mò hỏi.
- Thúc thúc không thích ăn rau xanh, cho nên tóc bạc đấy!
- Xem ra về sau ta phải ăn nhiều rau xanh, nếu không tóc ta cũng sẽ trở thành trắng!
Hương Hương một tay ôm trên cổ Tiêu Hoằng, tự lẩm bẩm nói.
Nhìn lại Trần lão bản, thấy bộ dáng của Tiêu Hoằng giờ này, trên mặt cũng vẫn duy trì ý cười mờ nhạt, hiển nhiên đối mặt với Hương Hương, Tiêu Hoằng dường như đã thay đổi thành một người khác, trên người không có mảy may lệ khí và lạnh lùng, thậm chí làm cho người ta cảm thấy có một loại từ ái.
Cùng lúc đó, bên trong phòng khách phía sau Tiêu Hoằng, Trân Trân đã châm một bình nước trà nóng, bắt đầu mời đám gia đinh uống trà nóng giải khát.
Hết thảy đều có vẻ yên ấm bình hòa.
Vài phút sau, đợi Tiêu Hoằng buông Hương Hương, mang theo đám người Trần lão bản cất bước đi vào phòng khách, Trần lão bản một lần nữa tới gần nói bên tai Tiêu Hoằng:
- Từ đại sư! Dược liệu, Tái thạch ta đã chuẩn bị tốt cho ngài, giai đoạn đầu 100 Dược Văn, khi nào có thể giao hàng?
- Ngày mai tới lấy là được!
Tiêu Hoằng phi thường tùy ý đáp.
Nghe nói như thế, Trần lão bản cũng không nói thêm gì, càng không có chút khác thường, hắn đã dần dần học được cách đối đãi với Tiêu Hoằng như một cao nhân.
- Mặt khác, còn chuyện ta nói với ngươi ngày hôm qua: Thời điểm bán ra Dược Văn, tận khả năng không cần đề cập tới ta, bởi vì ta không muốn xuất đầu lộ diện!
Tiêu Hoằng tiếp theo nói thêm.
- Cái này ngài yên tâm, ta đã nghĩ tốt rồi! Đến lúc đó tìm cho ngài một thế thân, nếu ai hỏi, ta đẩy thế thân ra là được!
Trần lão bản cười khanh khách nói.
Tiêu Hoằng không có nói gì thêm, chậm rãi ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cầm ly nước trà xanh đặt ở trước mặt Trần lão bản.
- Còn nữa a!
Trần lão bản bỗng nhiên nhìn chung quanh một chút, hạ thấp giọng nói sát bên tai Tiêu Hoằng:
- Còn hang động linh thú kia, không biết Từ đại sư có đối sách gì tốt hay không!
- Có cơ hội đi nhìn trước xem sao! Không nên gấp gáp!
Tiêu Hoằng nhấm một ngụm nước chè xanh, nhẹ giọng đáp lại.
Cứ như vậy, đám người Trần lão bản cũng không có ở lại lâu, hàn huyên ngắn gọn vài câu với Tiêu Hoằng, rồi mang theo đám gia đinh ào ào rời đi.
Đồng thời, trong phòng của Tiêu Hoằng cũng đã thay đổi hẳn, cái bàn cũ nát, đã đổi thành cái bàn vật liệu gỗ quý báu khí phái, ghế dựa bọc da, giường nhỏ nghỉ ngơi bằng mây tre v. V... Đầy đủ mọi thứ.
Lúc này Trân Trân sau khi chuẩn bị bữa sáng tinh xảo cho Tiêu Hoằng, liền bắt đầu chà lau dọn dẹp trong phòng Tiêu Hoằng, hơn nữa cực kỳ có chừng mực, một ít chỗ bí ẩn ngăn kéo các thứ, đều hỏi trước Tiêu Hoằng, sau đó mới lau dọn.
- Tiên sinh tóc bạc! Chút nữa ta sẽ đi chợ mua vài thứ, trừ kính mắt, ngài còn cần cái gì không vậy?
Trân Trân vừa làm việc, vừa hỏi giọng giòn tan.
- Mua cái mũ đi! Còn các thứ khác cô xem nên mua thì mua là được rồi! Đừng quên cũng mua thêm cho chính cô vài thứ!
Tiêu Hoằng ăn bánh thịt bò trong tay, rất tùy ý đáp lại.
Đơn giản ném qua bữa sáng, Tiêu Hoằng liền hơi hơi ngồi xổm xuống thân mình, bắt đầu sắp xếp tám cái túi lớn ở góc tường. Trong đó hai cái là chứa rất nhiều công cụ chế văn, đương nhiên không có Điêu văn đao. Ngoài ra, toàn bộ đều là dược liệu và Tái thạch bạch ngọc giá rẻ.
Nhìn qua tất cả tài liệu một lần, đại khái trong lòng hiểu rõ, Tiêu Hoằng liền đem toàn bộ những tài liệu này vào bên trong phòng mình, bắt đầu... Sắp xếp lại từng món, trong óc cũng không ngừng vẽ ra cấu tứ của Dược Vãn Ngự Đô cấp hai sắp chế tác.
Nhóm đầu tiên Tiêu Hoằng tính toán chế tạo chính là hai loại Dược Văn: Loại thứ nhất là Dược Văn tiêu viêm, loại thứ hai là Dược Văn trị liệu ngoại thương. Giữ theo sách lược chính là cấu tạo đơn giản và thực dụng, hàng vốn nhẹ và tận khả năng che dấu đao pháp của bản thân.
Trên cơ bản Tiêu Hoằng đã có thể bước lên vị trí Chế văn sư đỉnh cao ở Thái Qua Vũ Trụ, đối với Dược Văn Ngự Đồ cấp hai, tự nhiên là chuyện nhỏ. Đại khái chỉ qua mười mấy giây suy nghĩ, Tiêu Hoằng đã có được ý tưởng sơ bộ, sau đó liền lấy ra công cụ chế văn đặt ở trên bàn khổng lồ, bắt đầu chế tạo từng lọ từng lọ Ma Văn dịch.
Tiếp sau đó đem cắt, mài tốt Tái thạch bạch ngọc bày hình chữ “nhất” ở trước mặt mình, Tiêu Hoằng liền lấy ra Điêu văn đao Cấp Hồn, bắt đầu rất nhanh tạo hình phía trên Tái thạch.
Tốc độ tạo hình, có thể nói mau chóng kinh người, làm cho người ta có cảm giác rất thuần thục, quá trình tạo hình hoàn tất một ci đều chưa dùng tới năm giây.
Một phút đồng hồ qua đi, mười cái Tái thạch đã hoàn thành tạo hình xong, tiếp theo Tiêu Hoằng liền rót vào Ma Văn dịch từng cái, sau đó kích hoạt.
Mười phút sau, mười Dược Văn đã chế tạo xong.
Cho những Dược Văn này... Từng cái vào hộp gỗ, Tiêu Hoằng liền bào chế đúng cách, chế tạo nhóm thứ hai, nhóm thứ ba...
Hai giờ sau, 100 cái Dược Văn Ngự Đồ cấp hai, đã được Tiêu Hoằng chế tạo hoàn thành. Đơn giản thu thập một chút đống hỗn độn trên mặt bàn, Tiêu Hoằng hoạt động thân thể một chút, rồi đứng lên đi tới trước giá sách thật lớn kia.
Ở trên giá này gần như thuần một sắc đều là sách của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc. Trước đây Tiêu Hoằng đối với văn hóa của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, tràn ngập hứng thú sâu đậm, là một quốc gia cổ xưa nổi danh cùng với Lạc Đan Luân, gần như lúc nhân loại bắt đầu xuất hiện đã tồn tại tới nay.
Ở trong mắt giới bên ngoài, văn hóa của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, hẳn là giống như Lạc Đan Luân, ở trong dòng sông lịch sử, tràn ngập hào quang rực rỡ chói mắt như ngân hà.
Hơn nữa bất kể là bản thân Tiêu Hoằng, hay là tộc nhân Lạc Đan Luân, cũng không có bởi vì là quốc gia đối địch mà xa cách hết thảy văn hóa của địch nhân ở ngoài ngàn dặm, ngược lại tích cực học tập sở trường của đối phương, dung nhập vào nền văn minh của chính mình.
Tuy nhiên, khi Tiêu Hoằng mở ra giá sách, lật xem sơ qua một quyển sách, trong lòng quả thực chợt lạnh xuống: Trong sách lịch sử bị bóp méo rối tinh rối mù, ca ngợi đối với Áo Cách Tư Thần tùy ý chỗ nào cũng có thể thấy được.
Cầm tiếp một quyển khác lật xem một chút, vẫn y hệt như thế, trong sách không có mảy may quan điểm của chính mình, mà toàn là ngôn ngữ ca ngợi Ao Cách Tư Thần, ca ngợi Giáo Hoàng Mạc Cáp Đốn, ca ngợi giáo chủ Hải Đình Gia... Liên miên không dứt, trong ngôn ngữ a dua nịnh hót toát ra chính từ sắc mặt nịnh nọt của người viết.
Ở trong ấn tượng của Tiêu Hoằng, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc kế thừa văn hóa sáng lạn không nhìn thấy nửa điểm bóng dáng, phàm là viết gì đó vi phạm tư tưởng với Áo Cách Tư Thần, gần như thuần một sắc bị xóa bỏ sạch sẽ.
Kế thừa văn hóa mấy vạn năm của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đã bị ăn mòn mục nát không chịu nổi, đã không có kế thừa văn hóa, chủng tộc này dường như cũng chân chính mất đi linh hồn.
- Ôi...
Tiêu Hoằng không kìm được thở dài một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một chút sầu não.
May mà còn an ủi một chút chính là, trong mấy trăm quyển sách này, cuối cùng Tiêu Hoằng vẫn còn tìm được mấy quyển sách có giá trị, cũng có thể nói là chân chính kế thừa văn hóa của chủng tộc Thượng Bang. Tuy nhiên, những sách như vậy, bản thân người Thượng Bang đều đã bắt đầu không người nào hỏi tới.
Đặt mấy quyển sách hữu dụng này qua một bên, Tiêu Hoằng liền mở ra một quyển sách về chế văn nguyên thủy của Thượng Bang, bắt đầu vùi đầu vào xem.
Nhìn thấy chỗ nào mấu chốt, Tiêu Hoằng sẽ dừng lại, đánh dấu lên trên, sau đó lăn qua lộn lại cân nhắc tìm hiểu, đồng thời ghi chép vào sổ chuẩn bị phân tích, ý đồ từ bên trong lời nói cực độ mịt mờ này, tìm ra một vài kỹ thuật mới, hay là tri thức mới.
Nếu tưởng tượng văn hóa rực rỡ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc như một tòa đô thị lớn siêu cấp, như vậy hiện tại tòa đô thị siêu cấp lớn này đã biến thành một mảnh phế tích. Hiện tại Tiêu Hoằng phải làm chính là, thừa dịp đoạn thời gian mình đang dưỡng thương, nghỉ ngơi và hồi phục này, nhìn lại xem có thể hay không từ trong đống phế tích này, tận khả năng tìm ra tri thức hữu dụng cho chính mình, dung nhập vào hệ thống tri thức của mình.
Cứ như vậy Tiêu Hoằng xem sách, hoàn toàn quên bãng thời gian.
Thẳng đến thời gian tới chính ngọ, Trân Trân mới từ chợ trở về, trong tay xách theo bao lớn túi nhỏ linh tinh. Sau đó thật cẩn thận đi vào bên trong nhà đá.
Thấy cửa phòng của Tiêu Hoằng nửa khép nửa mở, Tiêu Hoằng đang hết sức chuyên chú đọc sách, Trân Trân hơi tạm dừng một chút, mới thật cẩn thận khẽ gõ hai cái, tận khả năng không kinh động quấy nhiễu đến Tiêu Hoằng.
- Tiên sinh tóc bạc! Ngài muốn gì đó đều mua về đây!
Thấy Tiêu Hoằng hơi ngẩng đầu lên, Trân Trân mới nhỏ giọng nói.
- Đưa vào đi!
Tiêu Hoằng buông quyển sách trên tay, nói với Trân Trân.
Ngay sau đó Trân Trân liền đem vào một cái mũ dạ màu vàng đất và một cái hộp mắt kính, đặt ở trên bàn giấy trước mặt Tiêu Hoằng.
Nhìn xem mũ dạ, Tiêu Hoằng lại mở ra hộp mắt kính, chỉ nhìn thấy bên trong, là một cái mắt kính khung lớn, gọng kính màu vàng đất chỉ là nhựa cứng bình thường, gần như có thể che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
- Có phải rất quê mùa hay không?
Thấy Tiêu Hoằng từ từ đeo mắt kính lên, Trân Trân không kiêm được hơi nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói.
Tiêu Hoằng cầm lấy gương, soi sơ qua một chút, làm cho người ta có cảm giác thứ nhất, chính là một lão giả tóc hoa râm qua tuổi thất tuần, đeo kính lão, hơn nữa hơi chút che khuất hai mắt của Tiêu Hoằng, anh khí bị chặn bót đi không ít.
- Cũng không tệ lắm, rất tốt!
Tiêu Hoằng nói xong, lại đội lên cái mũ dạ màu vàng đất, một lần nữa soi trong gương, cả người thoạt nhìn đã rất là bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT