Ông chủ Trần tự nhiên cũng có nghe qua chuyện nhà của Trình nhị thẩm, chồng và con lớn làm việc trong thành phố đột nhiên cùng mất mạng, chỉ để lại cô nhi quả phụ.

Trước đó ông chủ Trần cũng cứu tế một lần, nhưng ông chủ Trần không phải mờ nhà từ thiện, trên đời này có nhiêu người nghèo như thế, dựa vào một cái ti chủ nho nhỏ như hắn có thể cứu được bao nhiêu?

Nhưng nếu Tiêu Hoằng đã lên tiếng, ông chủ Trần cũng ngại ngùng, sờ túi tiền, cuối cùng lấy ra 1 ngân tệ. Nghĩ nghĩ lại, trong lòng ca thán một tiếng, nhân tâm trực tiếp lấy ra 2 cái, sau đó làm ra vẻ quan tâm nhét 2 ngân tệ vào trong tay Trình nhị thẩm.

Thấy thế, Trình nhị thẩm thật là được chiều mà sợ, vốn nàng đang trong tuyệt vọng cực độ, không thể ngờ tới liên tục gặp được quý nhân.

Đầu tiên là Tiêu Hoằng trị được bệnh cho con trai nàng, sau đó ông chủ Trần lại hào phóng cứu tế, không khỏi làm Trình nhị thâm khóc ra, nói cái gì cũng muôn quỳ lạy Tiêu Hoằng, ông chủ Trần.

Tiêu Hoằng không để ý đến, vẫn cứ tiếp tục ăn, ông chủ Trần thì lựa lời khuyên bảo một phen, vẻ mặt tươi cười thân thiện, sau đó nói Trình nhị thẩm đi trước.

Nhìn Trình nhị thẩm đã ra sân, ông chủ Trần lại biến thành bộ mặt cười nịnh, không nói chuyện, chỉ là tay không ngừng chà chà, ý đồ quá rõ.

Tiêu Hoằng bưng cơm, liếc ông chủ Trần, dùng đũa chỉ vào thùng gỗ ở trong góc.

Sau đó, ông chủ Trần liền bổ nhào tới cái thùng, cẩn thận mở ra, nhìn thấy bên trong xếp suốt 100 cái Dược văn.

Ông chủ Trần không khỏi chớp mắt, hắn vẫn không thể tưởng tượng được Tiêu Hoằng giống như tùy tiện một buổi sáng, đã chế tạo xong 100 cái Dược văn.

Dược sư Uông Võ bên cạnh ông chủ Trần cẩn thận lấy ra một cái Dược văn, cấu tạo có vẻ như đơn giản, nhưng có thể chế tạo Dược văn đơn giản như thế, xóa đi toàn bộ phức tạp, tiết kiệm được nhiều chi phí, đây mới là bản lãnh chân chính.

Cảm giác như là chỉ cần đặt mấy đao xuống, đã xong một cái Dược văn.

Uông Võ không khỏi lấy ra một cái Dược văn, khởi động lên, trong khoảnh khắc, Uông Võ cảm thấy một cỗ lực lượng truyền tới, tràn ngập sức kéo, biểu hiện này có nghĩa là hiệu quả điều trị cao hơn mấy cấp bậc so với ngoài chợ, sô cỗ năng lượng bên trong không nhiều không ít, vừa vặn 100.

Phát hiện điều này, Uông Võ không khỏi liếc Tiêu Hoằng lẳng lặng ăn cơm, lúc này Trân Trân đang xé nhỏ đùi gà, đặt vào chén Tiêu Hoằng.

Rốt cuộc cái tên kia là quái thai gì thế?

Đây là cảm giác rõ ràng nhất của Uông Võ, tiếp theo cầm lấy cái thứ hai, cảm nhận vẫn y như thế.

Ủa?

Bỗng nhiên Uông Võ cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì cái Dược văn thứ hai, vẫn là 100 cổ năng lượng.

Cái này là trùng hợp, hay là cố ý làm ra?

Trong lòng Uông Võ không khỏi nghi ngờ, nếu thật sự là cố ý làm thể, vậy thì năng lực khống chế phải mạnh tới cảnh giới nào.

Trùng hợp, nhất định là trùng hợp.

Trong lòng Uông Võ không khỏi nghĩ vậy, sắc mặt không ngừng thay đổi, sau đó lại cầm một cái. Kết quả phát hiện vẫn cảm nhận đó, hơn nữa vẫn là 100 cổ năng lượng.

Cái thứ tư, thứ năm vẫn thể.

Nhìn lại Uông Võ, lúc cầm lấy cái thứ sáu đã hóa đá tại chỗ, mắt trợn trừng, không phải biết nói như thế nào để bày tỏ cảm nhận trong lòng mình bây giờ.

[ truyen

cua tui ʘʘ net ] Bỗng cảm giác mình ở trước mặt những Dược văn này, cứ như đứa con nít chưa dứt sữa.

Còn Tiêu Hoằng vẫn thản nhiên như ban đầu, đặt bát đũa xuống, cầm chén trà xanh Trân Trân rót sẵn, thản nhiên ngồi nhấm nháp.

Ông chủ Trần ở một bên dù chưa từng kinh doanh Dược văn, nhưng nói sao cũng là người bán dược liệu, cũng có chút hiểu biết về Dược văn này. Chỉ cần nhìn một cái, ông chủ Trần đã cảm thấy khác biệt, lại nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm cứng ngắc ra đó của Uông Võ, trong lòng không khỏi căng thẳng.

- Uông Võ, cảm giác thế nào?

Ông chủ Trần hỏi Uông Võ.

- Không cần hỏi hắn, tuyệt đối không có vấn đề, giúp ngươi tiết kiệm 50 đồng tiền chi phí, tức là chi phí mỗi cái Dược văn chỉ có 1 bạc 50 đồng, mỗi cái Dược văn đều khống chế ở 100 cổ năng lượng, tức là dùng được 100 lần, không nhiều không ít.

Tiêu Hoằng một hơi uống cạn chén trà.

- Cái gì? Một cái Dược văn tiết kiệm 50 đồng tiền? Mỗi cái đều là 100 cổ năng lượng?

Ông chủ Trần nghe thế, trừng lớn mắt như sắp lọt ra.

Đúng thể, một cái Dược văn tiết kiệm 50 đồng tiền, thoạt nhìn không có gì, nhưng mà cả ngàn cả chục ngàn cái Dược văn. Vậy thì sẽ tiết kiệm rất nhiều tiên.

Quan trọng hơn là mỗi cái đều là 100 cỗ năng lượng, từ nhỏ đến lớn, ông chủ Trần còn chưa nghe tới chuyện thần kỳ như vậy.

Trên thực tế, làm cho mỗi một cái Dược văn Ngự đồ cấp hai đều đạt tới 100 cổ năng lượng, ở trong mắt Tiêu Hoằng thì không phải là chuyện gì to tát lắm, tùy tiện Chế văn sư Đại Ngự sư cấp bốn nào cũng có thể điều động Ngự lực mạnh mẽ mà đạt đến hiệu quả đó.

- Nếu đã không có vấn đề, vậy hai ngươi theo ta vào đây.

Tiêu Hoằng cũng không để ý vẻ kinh ngạc của ông chủ Trần và Uông Võ, đứng dậy vào trong thư phòng.

Ngồi xuống ghế da, nhìn ông chủ Trần và Uông Võ kính cẩn đứng trước mặt Tiêu Hoằng, vẻ mặt đầy cung kính.

- Tiểu tử trẻ tuổi này, là thế thân ngươi tìm cho ta phải không?

Tiêu Hoằng dựa vào ghế da, bình thản nói.

- Không... Không dám.

Uông Võ nghe vạy, vội xua tay, không khỏi lùi lại mấy bước. Đúng thế, trước đó ông chủ Trần quả thật tính để hắn làm thế thân của Tiêu Hoằng, nhưng hiểu được một góc thực lực như núi bằng của Tiêu Hoằng, Uông Võ liên có phân sợ.

- Không cần khiêm tốn, ngươi đi, ta thấy ngươi cũng được.

Tiêu Hoằng chỉ vào Uông Võ, bộ dạng như không cho từ chối, sau đó mở tủ lấy ra xấp tài liệu, đưa cho ông chủ Trần.

- Bên trên là bản kế hoạch hoạt động của ngươi trong vòng nửa năm sau, cứ làm dựa theo phương án trên đó, trong vòng nửa năm, ta đảm bảo ngươi trở thành người giàu có nhất thành Tiểu Lung.

Tiêu Hoằng thản nhiên nói.

Ông chủ Trần nghe vậy, không khỏi có chút nửa tin nửa ngờ, hắn không biết, Tiêu Hoằng dựa vào cái gì lại nói cam đoan như thế.

Nhưng khi ông chủ Trần mở bản kế hoạch ra, ánh mắt thay đổi, bên trên không phải do Tiêu Hoằng tự tay viết, mà là dùng Ma Văn in ân gõ ra, ghi lại chi tiết kinh doanh và phát triển Dược văn, giống như một quyển bí tịch tu luyện tập.

Mỗi một bước phát triển và suy luận đều gọn gàng, có lý có chứng, không có lỗ thủng hay thổi phồng nào, ông chủ Trần không thể không tin.

Lần này, ông chủ Trần ngày càng cảm thấy Tiêu Hoằng không đơn giản là Dược sư lang thang, chẳng qua chuyện hang động linh thú cũng đã nói cho Tiêu Hoằng, mặc kệ Tiêu Hoằng là thần thánh phương nào, hắn cũng không có lựa chọn, phải đứng về phía Tiêu Hoằng.

- Cứ yên tâm, Từ đại sư, ta sẽ làm hoàn toàn theo căn dặn của ngài.

Ông chủ Trần nói.

Tiêu Hoằng cũng không đáp lại, liếc nhìn phong cảnh ấm áp ngoài cửa sổ, cùng với cảnh Trân Trân đang cầm cuốc nhỏ và hạt giống hoa gieo trồng trong sân, im lặng một lúc, mới nói tiếp:

- Còn có một việc, ta đã nghĩ kỹ, 3 ngày sau dẫn theo vài thủ hạ tâm phúc của ngươi, đi hang động linh thú kia xem một thoáng. Mấy ngày này ngoài làm Dược văn, còn phải đi thị trường chợ đen xem một chút, thể mới có tính toán được.

- Từ đại sư cứ yên tâm, Trần mỗ sẽ làm theo lời ngài.

Ông chủ Trần kính cẩn đáp, đã không nhìn ra được quan hệ vốn là hợp tác giữa hắn và Tiêu Hoằng, lại cảm thấy như Tiêu Hoằng đã biến thành ông chủ sau màn của bọn họ.

Cũng khó trách, Tiêu Hoằng là ai, ông chủ Trần là ai? Mặc kệ là thực lực hay thân phận, hai người đều không cùng cấp bậc.

Sau đó Tiêu Hoằng cũng không nói gì thêm, khoát ra ý bảo ông chủ Trần có thể đi.

Đợi ông chủ Trần đi ra, Tiêu Hoằng khóa trái cửa thư phòng, kéo rèm cửa, sau đó dùng tài liệu còn thừa, cùng với tài liệu chứa trong khe nứt không gian, lấy ra một đống nhỏ tài liệu, suy ngâm một lúc, bắt đầu xử lý tài liệu trong tay, hoặc là chế thuốc thử, hoặc là chế Ma Văn dịch.

Chừng 2 giờ sau, đến khi mặt trời đã về tây, trên mặt bàn đã có thêm một cái Ma Văn cùng một lọ thuốc thử màu đen.

Đây là dụng cụ do Tiêu Hoằng chế tạo ra, thí nghiệm chân phải có thể nào chứa dựng được Ngự lực của Ngự Không hay không.

Nhìn lại bình thuốc thử, cùng Dược văn cảm ứng Ngự lực dùng công nghệ đặc biệt chế tạo ra, Tiêu Hoằng chầm chậm kéo ống quần lên, sau đó cầm kim tiêm, cắm vào đùi phải, rút ra một ống máu, trong này có bao gồm cả Ngự lực Đại Ngự sư cấp bốn.

Sau đó Tiêu Hoằng dùng máu của mình, rót vào trong ống nghiệm.

Xoạt!

Ngay sau đó, ống nghiệm trong tay Tiêu Hoằng đột nhiên bùng lên làn sương màu máu, đó là Ngự lực của Đại Ngự sư cấp bốn. Tác dụng của lọ thuốc thử màu đen này là phát huy toàn bộ Ngự lực của Đại Ngự sư cấp năm trở xuống.

Như thế, nếu bên trong còn chứa Ngự lực, chỉ có một loại khả năng là Ngự lực cấp Ngự Không của Mạc Cáp Đốn. Chiếu đèn nhìn hỗn hợp thuốc thử và máu của mình, Tiêu Hoằng không do dự, đổ chất lỏng bên trong vào Ma Văn cảm ứng Ngự lực.

Một lát sau, Dược văn cảm ứng Ngự lực dính chất lỏng màu đen bỗng lóe lên, thoáng cái là qua.

Có phản ứng!

Phát hiện điều này, ánh mắt Tiêu Hoằng sáng ngời, hào quang trên Ma Văn cảm ứng Ngự lực đủ đại biểu cho loại bỏ Ngự lực Đại Ngự sư cấp năm trở xuống, bên trong chất lỏng vẫn chứa dựng Ngự lực, không cần nói đó là Ngự lực gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play