- Này!

Trần lão bản gần như vô ý thức, lên tiếng.

Chỉ có điều, ngay khoảnh khắc Trần lão bản vừa mới xoay người định đi, dường như một lần nữa nghĩ tới điều gì, có phần do dự.

- Trần lão bản, còn có việc gì?

Tiêu Hoằng khẽ nhướng mí mắt, lên tiếng hỏi.

- Mạo muội hỏi một câu, Từ đại sư hẳn không chỉ là Ngự Giả cấp bốn cấp năm theo như lời các tiểu Dược sư kia nói chứ?

Trần lão bản cố lấy dũng khí, xoay người lại, hỏi.

Nếu là ở Ma Duệ Tinh trước đây, có người hỏi như vậy, Tiêu Hoằng tuyệt đối sẽ trở nên vô cùng cảnh giác, nhưng trước mắt, Tiêu Hoằng lại như trước là vẻ mặt bình thản, nhìn không ra chút khác thường, lạnh nhạt nói:

- Theo ngươi thấy ta nên là cấp bao nhiêu?

- Theo ta thấy, tối thiểu thực lực hẳn là Ngự Sư trở lên, thậm chí không loại trừ Ngự Sư cấp bốn cấp năm. Bởi vì ta tính đơn giản một chút, người cấp bậc Ngự Giả, trong vòng một tuần là không có khả năng chế tạo 500 cái Dược Văn!

Trần lão bản liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, ngay sau đó đời ánh mất đi, không dám nhìn thẳng quá lâu.

- Ngươi dường như cảm thấy rất hứng thú với cấp bậc Ngự lực của ta nha!

Tiêu Hoằng không có trả lời ngay câu hỏi, khẽ dựa vào trên chiếc ghế tàn tạ,

Cười cười nói. Vẻ thản nhiên tự nhiên rõ ràng đối lập hẳn với ánh mắt khẩn trương của Trần lão bản kia.

- Ta là muốn... Nếu ta đã có quan hệ hợp tác với Từ đại sư, thì chính là “con châu chấu buộc chung trên sợi dây”, một khi đã như vậy, không biết Từ đại sư có nghĩ đến một lần cơ hội phát đại tài hay không?

Trần lão bản tiến lên một bước, hạ thấp giọng nói, sắc mặt trở nên vô cùng thần bí.

* (Châu chấu buộc chung trên một sợi dây: Có nghĩa là so sánh hai người chung một hoàn cảnh, Ai cũng đừng mong từ chối trách nhiệm, chết thì cùng chết, sống thì cùng sống, vì vậy phải đoàn kết với nhau.)

- Trần lão bản có lời gì xin nói thẳng!

Trên mặt Tiêu Hoằng cũng từng chút từng chút trở nên nghiêm túc, lên tiếng hỏi.

- Được rồi, nhưng là ta tín nhiệm Từ đại sư, cũng hy vọng Từ đại sư có thể giữ bí mật. Ta nói thẳng, mấy năm trước... Thời điểm ta vào núi với mấy tên tâm phúc thu thập dược liệu, phát hiện một cái hang động linh thú. Bên trong có vẻ có linh thú phi thường cường đại, thậm chí căn bản là không phải người của Lãnh Thu Tinh có thể đối phó. Nếu Từ đại sư có thực lực khả quan, có thể mang theo vài tên tâm phúc của ta đi nhìn một lần xem. Một khi bắt được linh thú, chúng ta liền phát đại tài rồi!

Trần lão bản rốt cục lên tiếng nói, biểu tình cũng dần dần trở nên nghiêm túc lên.

Tiêu Hoằng nghe nói như thế, biểu tình trên mặt cũng không khỏi thoáng động. Hiện tại Tiêu Hoằng đang cần một số lớn tài liệu không thể mua được ở chợ, hang động linh thú đồng dạng cũng là nhu cầu cấp bách của Tiêu Hoằng.

Tuy nhiên, dị sắc như vậy chỉ là nhoáng lên một cái ở trong mắt Tiêu Hoằng, ngay sau đó Tiêu Hoằng một lần nữa toát ra thần sắc lạnh nhạt, thử tính hỏi:

- Căn cứ pháp luật của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, là nghiêm cấm buôn bán tủy não linh thú, cùng với tài liệu tương quan về chế tạo Chiến Văn. Một khi phát hiện chính là trọng tội nha!

- Cái này có sao! Ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc có câu tục ngữ: Lớn gan thì sống, nhát gan thì chết! Không cho buôn bán tủy não linh thú ư? Điều đó chỉ là nhằm vào bình dân, còn ở chợ đen, buôn bán tủy não linh thú cả đông. Ta cũng không giấu Từ đại sư, trong nhà ta còn có ba cái tủy não linh thú, cùng với một ít tài liệu chế tạo Chiến Văn đấy!

Trần lão bản nói tiếp.

- Xem ra, Trần lão bản là một người vĩnh viễn không biết thỏa mãn nha!

Tiêu Hoằng như trước giọng điệu lạnh nhạt.

- Nếu mỗi người đều biết thỏa mãn? Trên thế giới này đã không có phú hào siêu cấp như vậy, bao gồm cả Từ đại sư ngài, chẳng phải cũng giống nhau sao?

Trần lão bản nói tiếp.

- Cái hang động linh thú kia ở địa phương nào?

Tiêu Hoằng khẽ quay đầu lại, ánh mắt nhìn ngay Trần lão bản, giọng điệu rốt cục trở nên nghiêm túc hơn.

- Cái này...

Trần lão bản có chút do dự.

- Yên tâm đi! Nếu là manh mối của ngươi cung cấp, ta tự nhiên sẽ kéo theo ngươi cùng nhau làm. Hơn nữa cam đoan cho ngươi một cái giá vô cùng vừa lòng!

Tiêu Hoằng vỗ nhẹ nhẹ bả vai Trần lão bản, nhỏ giọng nói.

- Bên trong một chỗ thung lũng cách phía đông Thạch Đông Thôn đại khái chừng 200 cây số, lối vào rất nhỏ, đồng thời đã bị ta che giấu rồi!

Trần lão bản một lần nữa nhìn Tiêu Hoằng, cẩn thận nói.

- Tốt lắm! Chuyện này, ngươi và ta trước để qua một bên đi, đợi tìm được cơ hội, ngươi ta cùng đi!

Tiêu Hoằng một lần nữa vỗ vỗ bả vai Trần lão bản nói.

Trần lão bản gật gật đầu, không có nói gì thêm, xoay người định rời đi.

- Chờ một chút!

Ngay lúc Trần lão bản vừa mới ra tới cửa phòng, Tiêu Hoằng bỗng nhiên một lần nữa gọi lại Trần lão bản.

- Không biết Từ đại sư còn có gì phân phó?

Trần lão bản vội vàng xoay người, cung kính nói, nhưng trong lòng đã khẩn trương đến không chịu được, chỉ sợ Tiêu Hoằng có điều gì đổi ý chăng.

- Ngày đó ta thấy bên trong thư phòng nhà ngươi có rất nhiều sách, cho ta mượn mấy quyển đọc!

Tiêu Hoằng khôi phục vẻ mặt bình thản, lên tiếng nói.

Nghe nói như thế, Trần lão bản rốt cục thở dài một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt cũng trở nên thoải mái hơn lên:

- Từ đại sư xin yên tâm! Ngày mai, ta cho thủ hạ đem giá sách của ta, tính cả thư phòng đồng loạt dời hết qua cho ngài, tặng ngài.

Trên thực tế, Trần lão bản ngoại trừ hơi tháo vát một chút, chính là một người thô triển quê mùa, thư phòng đó chính là để trang điểm mà thôi.

Đợi Trần lão bản rời đi, Tiêu Hoằng đi vào phòng khách liền nhìn thấy Trân Trân đã thay bộ quần áo mới mua, đang không ngừng soi mình uốn qua uốn lại trước một mặt gương nhỏ. Trong cái nồi lớn vừa mới mua đặt trên bếp đang sôi sục bốc hơi lên, thỉnh thoảng còn tỏa ra mùi thơm của món ăn.

Thấy Tiêu Hoằng một tay chống trên khung cửa, ánh mắt nhìn về phía mình, lập tức gương mặt xinh đẹp của Trân Trân ửng đỏ lên, tiếp theo nhanh như chớp, giống như một cái con thỏ nhỏ chạy ào vào phòng bép, ngồi phía trên bàn bếp mím miệng, không nói một lời.

Nhìn thấy một màn như thế, vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Hoằng không kìm được cười cười, hiện lên một chút ấm áp.

Sau một lát, lại nhìn Trân Trân lặng lẽ không lên tiếng, bung mâm thức ăn đi lên. Đồ ăn rất đơn giản, một tô thịt bò hầm, đĩa rau xào... Mặt ửng đỏ không dám nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng.

- Lần sau soi gương, tốt nhất mua vài món quần áo xinh đẹp chút!

Tiêu Hoằng thấy Trân Trân xới một chén cơm đặt trước mặt mình, tươi cười nói.

Lại nhìn Trân Trân cũng không nói gì, nhưng mặt đã đỏ hồng giống như trái táo.

- Ta đi trải giường chiếu cho ngài!

Trân Trân đẩy chén cơm tới trước mặt Tiêu Hoằng, từ cổ họng lí nhí ra mây chữ.

- Chờ chút rồi làm sau, vội gì, ăn cơm trước đi!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nắm cánh tay Trân Trân, nhẹ giọng nói.

- Ừm!

Trân Trân nhỏ giọng đáp, tựa như cục cưng ngoan tự mình bới cơm, sau đó thật cẩn thận ngồi ở đối diện Tiêu Hoằng. Thấy Tiêu Hoằng bắt đầu ăn, chính mình mới thật cẩn thận gắp chút rau.

Không thể phủ nhận, Trân Trân còn là rất có thiên phú nấu cơm, trừ hàm lượng đạm hơi thiếu chút hỏa hậu, hương vị phi thường không tệ.

Giờ khắc này Tiêu Hoằng cũng khó có được một lần ăn cơm canh ngon như vậy, một hơi liền ăn luôn ba chén lớn, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.

Trân Trân cũng như thế, bụng nhỏ đã hơi phình lên, nàng nghỉ ngơi một lát, rọi bắt đầu thu dọn chén đũa. Sau đó đem chăn đệm mới ra, chuẩn bị trải giường chiêu cho Tiêu Hoằng, cả người có vẻ vô cùng chịu khó, tay chân lại vô cùng nhanh nhẹn.

- Cái chăn mỏng lót cho ta đi, chăn dày cô giữ lấy dùng, ta thích ngủ giường cứng. Nhớ kỹ, về sau tiết kiệm là chuyện tốt, nhưng đừng quá hà khắc với chính mình!

Tiêu Hoằng ngồi phía trên bàn án, uống trà nóng Trân Trân mới châm, hơi tăng cao giọng, nói.

Sớm trước đó Tiêu Hoằng đã nhìn ra, Trân Trân mua gì đó cho chính mình, đều là hàng hóa giá rẻ, mua cho Tiêu Hoằng thì tốt hơn một chút.

Mà Tiêu Hoằng nói lời này tuy rằng giọng điệu hơi có vẻ lạnh lùng, nhưng truyền vào trong tai Trân Trân, lại vô cùng ấm áp. Dù sao bắt đầu từ lúc mười mấy tuổi, Trân Trân đã sống đơn độc một mình. Tuy rằng Tiêu Hoằng lạnh lùng, nhưng nàng có thể từ trên người Tiêu Hoằng tìm được cảm giác an toàn. Mà trọng yếu hơn là, nàng có thể cảm nhận được Tiêu Hoằng cũng không phải người xâu.

Nàng không biết rằng, ở Thái Qua Vũ Trụ kế tiếp sau Cáp Thụy Sâm, Tiêu Hoằng đã bị nhận định là một Ma đầu siêu cấp từ trước tới nay.

Xích Nghĩa liên hợp thể, Tân Bối Ba liên hợp thể, Á Tế Á liên hợp thể... Ở trên đài tin tức chủ lưu đang thay nhau đưa tin bôi nhọ Tiêu Hoằng, nghiễm nhiên đắp nặn cho Tiêu Hoằng thành công trở thành một Ma đầu siêu cấp vô tình, lạnh lùng, tàn nhẫn...

- Này, đúng rồi!

Tiêu Hoằng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tiếp theo dặn dò Trân Trân:

- Ngày mai cô có đi chợ, thuận đường mua giúp ta một bộ mắt kính, kính bình thường, hơi quê mùa một chút là được!

- Ừm!

Trân Trân cũng không có hỏi gì, phi thường sảng khoái hồi đáp.

Khi tới chín giờ tối, hầu hạ xong cho Tiêu Hoằng, Trân Trân liền tránh về trong phòng mình nghỉ ngơi. Còn Tiêu Hoằng thì lẳng lặng năm ở trên giường sưởi, ánh mắt nhìn trần nhà hơi loang lổ, phát họa kế hoạch cho tương lai.

Nhất là hang động linh thú chưa khai phá của Trần lão bản cung cấp kia, lại khiến Tiêu Hoằng tràn ngập hứng thú. Nếu nơi đó có được tài liệu Tiêu Hoằng đang cần, hết thảy sẽ làm ít công to.

Hơn nữa Tiêu Hoằng bằng vào thực lực Đại Ngự Sư cấp bốn, chỉ cần không có Vũ thú cấp bậc Ngự Hồn, trên cơ bản Tiêu Hoằng đều có thể ứng phó được.

Đồng dạng coi như có được một căn nhà, ném qua một bữa tối ngon lành, ở trong một môi trường yên tĩnh, tâm cảnh của Tiêu Hoằng cũng dần dần bắt trở nên bình hòa lại.

Bất giác, Tiêu Hoằng bình thản đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đảo mắt một ngày qua đi, trời vừa sáng sớm, Tiêu Hoằng vừa mới rời giường, liền nhìn thấy Trần lão bản mang theo hơn mười người thuộc hạ, khiêng gia cụ lớn có nhỏ có, cùng với từng bao từng bao lớn chứa dược liệu, Tái thạch đang đi lên sườn núi.

Hiển nhiên một tuần 80 kim tệ, đối với Trần lão bản mà nói, khẳng định là một dụ hoặc không nhỏ.

Trần lão bản đi ở sau cùng, trừ Trần phu nhân còn dắt theo đứa con gái nhỏ của Trần lão bản, tên là Hương Hương, hiện giờ đã linh động vui vẻ chạy nhảy.

Xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy một bộ hình ảnh như vậy, Tiêu Hoằng không hề có nhiều phản ứng, chỉ là vươn tay lấy hai quyển sổ ghi chép trong ngăn kéo, cho vào túi ngực, sau đó chắp tay sau lưng như trước hơi có chút khập khiễng, đi tới phòng khách.

Ngay sau đó, liền thấy gia đinh của Trần lão bản, đã khiêng bàn giấy rất lớn, giá sách, bàn trà, sạp gỗ các thứ, từng món toàn bộ đặt ở trong sân.

- Từ đại sư! Các thứ ngài yêu cầu, lão gia đều chuyển tới cho ngài, xin hỏi đặt ở chỗ nào?

Gia đinh lau mồ hôi trên đầu, vô cùng cung kính nói với Tiêu Hoằng.

- Dọn sạch các thứ bên trong, rồi dựa theo bày biện trước đó, thế chỗ vào là được!

Tiêu Hoằng chỉ chỉ tay vào phòng bên tay phải, nói với đám gia đinh.

- Được rồi!

Gia đinh phi thường sảng khoái lên tiếng, rồi một lần nữa khiêng lên bàn ghé, đi vào phòng theo hướng Tiêu Hoằng chỉ, mà phòng bên tay phải trừ cái bàn gỗ cũ kỹ cũng không có gì nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play