Hình ảnh Tiêu Hoằng biến mất. Đại sảnh hội nghị vẫn một mảnh im ắng. Vốn theo họ nghĩ, đối mặt với An Khải Thụy, với quốc sứ các nước, Tiêu Hoằng nhất định sẽ yếu thế, khẩn cầu giúp đỡ. Vì sinh tổn, hội nghị liên hợp Thái Qua nói cái gì, Tiêu Hoằng sẽ nghe theo thế đó.
Những chuyện xảy ra không hề ngây thơ như họ nghĩ, Tiêu Hoằng cùng người Lạc Đan Luân sau lưng hắn, giống như dù có chết cũng không chịu cúi thấp cái đầu cao ngạo của họ.
Biểu hiện như vậy, nói dễ nghe là có lòng tin, nói không dễ nghe thì là không biết tốt xấu.
Chẳng qua, cái này nói đi phải nói lại, cái gì gọi là không biết tốt xấu. Hội nghị liên hợp Thái Qua ngay cả việc Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc tấn công diệt tộc cũng không ngăn cản được, Tiêu Hoằng người ta không nể tình cũng là lẽ bình thường, có lẽ bây giờ chỉ bản thân hội nghị liên hợp Thái Qua mới còn coi mình có quyền.
Còn ở Ma Duệ Tinh, Tiêu Hoằng ngồi tàu Thái Thượng đang đáp xuống bên cạnh thành Thánh Tử, chậm rãi bước ra, Tiêu Hoằng nhướng mày nhìn khói lửa nổi lên khắp nơi. Toàn thành Thánh Tử đầy gạch đá, gần như đã là phế tích.
Ngày xưa có thể sinh sống ở thành Thánh Tử, gần như toàn là nhân vật cấp quý tộc ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Nhưng lúc này, “thiên đường” của quý tộc đã bị Tiêu Hoằng đánh thành địa ngục.
Nhìn binh lính, bình dân Cao Tương chạy tán loạn trong thành, Tiêu Hoằng nhấc tay lên, dùng Ma Văn thông tin hạ lệnh:
- Giết!
Khoảnh khắc, tất cả hạm vận chuyển Ma Văn sau lưng Tiêu Hoằng mở cửa khoang, tiếp theo binh lính Lạc Đan Luân mặc áo giáp Liệt Qua tràn ra, bắt đầu tiến hành tàn sát tà ác lên thành Thánh Tử.
Về phần lời An Khải Thụy nói, Tiêu Hoằng căn bản không để ý. Tiêu Hoằng muốn làm cái gì, không cần người khác phải chỉ trỏ, lại càng không cho phép bất kỳ ai can thiệp!
Đồng thời, 1 triệu quân Lạc Đan Luân chia đơn vị đoàn, tiến thẳng bắc bán cầu Ma Duệ Tinh. Mục đích duy nhất là giết chóc, chiếm lĩnh, sau đó khống chế.
Hiện tại, theo Tiêu Hoằng dẫn dắt, đã không có gì cản nổi quân đội Lạc Đan Luân trên Ma Duệ Tinh nữa.
Không chỉ như thế, địa khu Gia Tác ở nam bán cầu nhận được số lượng lớn tiếp tế từ tàu ngầm Ma Văn, đã bắt đầu phát động tấn công binh lính Cao Tương ở nam bán cầu.
Quân đội Thượng Bang trên Ma Duệ Tinh đã bị đuổi ra hoàn toàn, lọt vào trong hỗn loạn, có thể thấy được hình ảnh người Cao Tương bị giết chóc khắp nơi, đến nỗi Ma Duệ Tinh như đang bị máu tươi nhuộm dần.
Chỉ trong 1 ngày, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có đến mấy trăm triệu dân cư, đã bị giết đến hơn 100 triệu, lúc này Tiêu Hoằng đã phát huy khí phách Ma vương đến cực hạn.
Tắm máu như thế, còn dữ dội gấp trăm, gấp ngàn lần so với người Cao Tương hãm hại người Lạc Đan Luân.
Về phần Thần phụ mà người Cao Tương ngày đêm sùng bái, cảm thấy không ổn đã sớm chuồn mất, đi tới Hàm Ba Tinh ôm gối phát run.
Ở trong không gian, Thân Trọng Ngạn cùng Biện Húc Nam cũng thấy được những cảnh này, sống lưng rét run. Chiến đấu tới mức này, Ma Duệ Tinh đã không còn chỗ cho quân đội Thượng Bang đặt chân nữa. Còn muốn tấn công Ma Duệ Tinh, trừ khi vận dụng toàn bộ lực lượng quốc gia Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, nhưng làm sao có thể làm như vậy được?
Đúng vào lúc này ở ngoài hệ Hằng tinh Ma Duệ, một đám hạm cứu viện cuối cùng đã đến, trong đó bao gồm 5 chiếc hạm lắp ráp động cơ, chủ yếu đảm nhiệm kết nối vào động cơ khổng lồ trên thân Đại Mẫu Hạm Ma Văn, có thể cung cấp lực đẩy tạm thời cho hạm Liệu Nguyên, rời khỏi nơi này.
Nhìn đoàn hạm đội cứu viện cuối cùng đang tới gần, trên mặt Thân Trọng Ngạn không khỏi toát ra vẻ như trút được gánh nặng, quay sang Biện Húc Nam, vẫn đau khổ như cũ.
Trước đó Hải Đình Gia ra lệnh có nói rõ, Thân Trọng Ngạn cùng hạm Liệu Nguyên rút lui, về Bác Anh Tinh báo cáo công tác. Biện Húc Nam toàn quyền tiếp quản công việc tiền tuyến.
Đối với Biện Húc Nam, nhìn như là chuyện tốt, nắm giữ quyền lớn. Trên thực tế chính là ném củ khoai lang phỏng tay Ma Duệ Tinh này cho một mình Biện Húc Nam.
Hiện giờ, chuyện duy nhất mà quân đội Thượng Bang có thể làm là dừng lại ở ngoài tầng khí quyển Ma Duệ Tinh, nhìn quân đội Lạc Đan Luân muôn làm gì thì làm. Ngoài ra, không dám có hành động gì khác, ngay cả dũng khí tiến vào tầng khí quyển Ma Duệ Tinh cũng đã không còn tồn tại.
Bản thân Hải Đình Gia tạm thời cũng không có ý định tăng quân, dù sao Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã tổn thất quá nhiều trên Ma Duệ Tinh.
Đến buổi chiều, chỉ huy chiến đấu một ngày, Tiêu Hoằng vào phòng điều khiển hạm vận chuyển Thái Thượng, trước mặt là thức ăn đơn giản, một cái đùi gà, một dĩa rau xanh, một chén cơm, một ly nước. Cứ thế, không khác gì binh lính Lạc Đan Luân bình thường.
Căn bản không thể nào so sánh với Hải Đình Gia, Cao Long Đình, một bữa là mấy chục món ăn. Tiêu Hoằng không cần, hắn chỉ thích đơn giản và im lặng.
Trong khi Tiêu Hoằng đang gặm đùi gà, Ma Văn thông tin bên cạnh lại rung lên. Tiêu Hoằng cũng không cố kỵ hay chuẩn bị gì, liếc dày sổ xa lạ trên đó, liền bấm nghe.
Tiếp theo, người xuất hiện trên màn hình, là Cách Lâm già nua.
Đối với Cách Lâm, người có thể một tay che trời ở thể liên hiệp Á Bình Ninh, tự nhiên Tiêu Hoằng cùng nghe qua, không tính là hiểu biết. Chẳng qua nhìn tròng mắt xanh của Cách Lâm, Tiêu Hoằng liền biết hắn là địch hay bạn.
Còn Cách Lâm, đối mặt nhìn Tiêu Hoằng, cùng với cái đùi gà mà Tiêu Hoằng đang cắn, nhìn bộ dạng như thế, sắc mặt tràn đầy thân thiết.
- Bái kiến Tiêu Hoằng bệ hạ.
Đây là câu đầu tiên Cách Lâm nói khi gặp Tiêu Hoằng, giọng hơi run lên, ánh mắt đầy rung động, mắt đỏ lên, sau đó từ từ đứng dậy, kéo thân thể già nua quỳ bái Tiêu Hoằng.
Thấy Cách Lâm hành động như thế, Tiêu Hoằng có phần được sủng mà sợ, bỏ đùi gà xuống, vội ra hiệu ngăn cản:
- Cách Lâm tiền bối, không cần đa lễ, vãn bối không gánh nổi.
- Không! Bệ hạ, thần chỉ muốn quỳ một lần, để cho tâm linh của mình lại có được chỗ dựa.
Ánh mắt già nua của Cách Lâm mong chờ nhìn Tiêu Hoằng, lẩm bẩm.
- Cách Lâm tiền bối, ta hiểu được ý của ngài, ta sẽ cố gắng chống đỡ chủng tộc Lạc Đan Luân.
Tiêu Hoằng nhìn Cách Lâm, giọng bình thản nhưng đầy kiên quyết, gằn giọng nói.
- Thần đã thuyết phục thể liên hiệp Á Bình Ninh, hiện giờ quân đội bọn họ đang đánh với thể liên hiệp Tân Bối Ba, chỉ cần Ma Duệ Tinh và thể liên hiệp Á Bình Ninh một ngày không thông, chúng ta sẽ kiên quyết tiếp tục chiến đấu.
đọc truyện ở //truyencuatui.net/Cách Lâm nói tiếp.
Tiêu Hoằng nghe thể, không nói gì nữa, chỉ hơi gật đầu.
Tuy rằng chỉ vừa gặp mặt Cách Lâm, nhưng hai người như bạn già mấy trăm năm, bọn họ đều là tộc nhân Lạc Đan Luân.
- Yên tâm, Tiêu Hoằng ta không chết, Lạc Đan Luân sẽ vĩnh viễn không diệt vong, mặc kệ là bao nhiêu khó khăn.
Tiêu Hoằng nói, nhìn Cách Lâm già nua.
Cuộc nói chuyện giữa Tiêu Hoằng và Cách Lâm kéo dài hơn 1 giờ, cuối cùng mới kết thúc, phần lớn những chuyện nói sau đều là về chiến lược.
- Bệ hạ, vừa nhận được tin xác thực, số hạm đội cứu viện cuối cùng của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã tới, 5 chiếc hạm động cơ hỗ trợ đang kết nối với hạm Liệu Nguyên. Dự tính sáng ngày mai, đoàn chiến đấu hạm Liệu Nguyên sẽ rút lui khỏi chiến trường.
Sĩ quan tình báo dùng Ma Văn thông tin trên hạm báo cáo cho Tiêu Hoằng.
- Có thu được hành động tiếp theo của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc là gì không?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Không có.
Sĩ quan tình báo lắc đầu, thoáng có phần uể oải.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng lại trầm tự, Tiêu Hoằng không rõ, ở bên kia Hải Đình Gia là thật sự bó tay, hay là đang chuẩn bị tấn công dữ dội hơn.
Chừng 10 phút sau, Tiêu Hoằng mới cầm lấy Ma Văn thông tin, gọi cho Kiều Lâm Sâm.
- Bệ hạ, có chuyện gì?
Liên lạc được, Kiều Lâm Sâm hỏi.
- Ta cần một thứ có thể bám lên trên thân hạm, tiến hành thu gom tình báo, không biết ngươi có cách gì không?
Tiêu Hoằng hỏi Kiều Lâm Sâm.
Kiều Lâm Sâm không đáp ngay, đứng đó suy ngẫm một lúc, mới nói:
- Biện pháp thì vẫn có, đó là bắn ra phi đạn Ngân Hà lần nữa. Chẳng qua sẽ không sử dụng đầu đạn của phi đạn Ngân Hà, mà sử dụng một loại đầu đạn đặc biệt.
Nói xong, Kiều Lâm Sâm lấy giấy bút ra, vẽ một vòng tròn, giống cái lọ nhọn, cao khoảng 5cm, rộng 2cm, bên trong ngoài một loại keo đặc biệt, còn có hệ thống thu nhận tín hiệu nano. Mặc kệ là phi đạn bắn trúng mục tiêu hay bị chặn giữa đường, vụ nổ nhiệt độ cao sẽ hòa tan lớp bọc ngoài, keo đặc biệt bên trong sẽ bí mật mang theo máy thu tin hiệu, rất dễ bám lên thân hạm.
Bởi vì chiến hạm Ma Văn có hình thể khổng lồ, cộng với ánh sáng vụ nổ che giấu, thường dễ bị coi nhẹ, ít nhất duy trì 10 ngày nửa tháng, hẳn là không thành vấn đề.
- Mặc kệ hiệu quả hay không, thử xem. Chuẩn bị 100 viên phi đạn như thế, sáng ngày mai, làm quà đưa tiễn hạm Liệu Nguyên.
Tiêu Hoằng dặn dò xong, liền tắt liên lạc, sau đó chìm vào trầm tư. Bởi vì Tiêu Hoằng không biết, tiếp theo Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc sẽ có phản ứng thế nào? Tiếp tục trưng binh? Hay là chó cùng rứt giậu, lựa chọn sách lược cực đoan.
Trầm tư chừng nửa giờ, cuối cùng Tiêu Hoằng mở khe nứt không gian, lấy ra ba lô tùy thân của mình. Mở ra, lấy ra một cái hộp gỗ cũ kỹ, bên trong là Ma Văn hình tam giác của Cáp Thụy Sâm để lại, cùng một tấm bản đồ bằng giấy dầu.
Đây là di vật Cáp Thụy Sâm để lại cho Tiêu Hoằng, trước đó có nói, Cáp Thụy Sâm căn dặn Tiêu Hoằng khi Lạc Đan Luân tiến vào thời điểm nguy cấp nhất mới dùng nó.
Nhìn lại tờ giấy dầu kia, chỗ đánh dấu là một chỗ hoang mạc cằn cỗi ở xích đạo, đó là sa mạc Khảm Tát, cách phía đồng thành Thánh Tử 5000 km.
- Hạ lệnh, Thiên Tế Tinh điều động 100 ngàn binh lính Lạc Đan Luân, lập tức chiếm lĩnh đại sa mạc Khảm Tát.
Tiêu Hoằng thả hai thứ trên tay vào hộp gỗ, không ngẩng đầu, nói với sĩ quan thông tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT