Đỉnh dãy núi Áo Lôi Tư cao ngất trong mây. Ở dưới dẫn dắt của Hàn sương long, rậm rạp Long Kỵ sĩ cũng đều xẹt qua từ trên đỉnh chóp Áo Lôi Tư, lập tức vọt tới hướng phòng tuyến Thượng Bang đang hỗn loạn!
Phòng tuyến Thự Quang cũng như thế, binh sĩ cuồn cuộn mãnh liệt từ bên trong phòng tuyến Thự Quang xung phong đi ra!
Ngoài ra, Tiêu Hoằng, Phất Lạc, Thái Tư, Vĩ Ngạn, Mã Di... Các thành viên trung tâm Thiên Tế Tinh, cùng xung phong tới hướng trận địa địch. Đây là người Lạc Đan Luân phát động quyết chiến với quân đội Thượng Bang.
Ai mạnh ai yếu vừa thấy là biết ngay.
Ít nhất xem theo thế cục trước mắt, dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng, người Lạc Đan Luân bất kể là khí thế hay là trang bị, đều vượt hơn xa quân đội Thượng Bang.
Còn binh sĩ Thượng Bang đang ở vào tình trạng liều chết giãy giụa, nhìn dãy núi Áo Lôi Tư ào ra, ước chừng 50 vạn binh sĩ Lạc Đan Luân ở dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng, xung phong ào ào lại đây, trong ánh mắt chúng đều bị lấp đầy vẻ hoảng sợ.
Đừng nói binh sĩ Thượng Bang, giờ này khắc này, là người đều có thể hiểu được rõ ràng, một màn như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Hiện tại bọn họ còn có thể giằng co với ba sư đoàn Dã Cẩu kia, nhưng giờ lại nhiều ra thêm 50 vạn quân đội, nói gì giành phần thắng?
Lực đánh vào tâm lý như thế, đối với tất cả binh sĩ Thượng Bang có thể nói là đả kích mang tính huỷ diệt.
Gần như ngay lúc Tiêu Hoằng suất lĩnh 50 vạn quân đội cách phòng tuyến Thượng Bang không tới một cây số, binh sĩ Thượng Bang đã giống như chó nhà có tang, không quản tới hết thảy vứt bỏ phòng tuyến, vùng vẫy giành sự sống tranh nhau mà chạy.
Trong nháy mắt, hai phòng tuyến của Thượng Bang trực tiếp sụp đổ!
Đối mặt với đợt công kích của Thiên Tế Tinh đã không có mảy may lực trả đòn.
Từ trên cao quan sát xuống, binh sĩ Thượng Bang giống như từng con từng con gà con bị dọa cho hoảng sợ bỏ chạy, ở phía sau bọn họ, binh sĩ Lạc Đan Luân chính là khí thế cuồn cuộn điên cuồng đuổi giết.
Và khác biệt với trước kia chính là, lần này, quân đội Lạc Đan Luân cũng không có tư thế có chừng có mực. Tiêu Hoằng giương rộng Ma Dực màu đen làm đầu tàu gương mẫu, trước nhất xông vào đội ngũ đối phương, phía sau là binh sĩ Lạc Đan Luân giống như cơn sóng gió động trời, một đường thổi quét xuống hướng nam, mang theo khí thế hung tàn toàn lực đuổi giết.
Quân đội Thượng Bang giờ khắc này không thể chối cãi có thể nói binh bại như núi đổ.
Bên trong Liệu Nguyên Hào, hai đại chủ soái Thân Trọng Ngạn và Biện Húc Nam này, đều đã xem đến sửng sốt ngây người, cánh tay không kìm được run rẩy, trái tim lại cảm thấy một trận lạnh như băng.
Chuyện cho tới bây giờ, nên làm cái gì đây?
Nếu không có biện pháp thiết thực hữu hiệu, quân đội Thượng Bang còn lại hơn 200 vạn sẽ hoàn toàn triệt để bị đẩy vào vực sâu huỷ diệt, từ đó nâng cao con số quân đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc bỏ mình, hoàn toàn triệt để đột phá tới 500 vạn người, đối với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc có thể nói là tai họa.
Mà ké sáng tạo tai họa này chính là Tiêu Hoằng, mà ngay cả một cái tinh cầu Thiên Tế Tinh kia cũng không có hoàn toàn nắm trong tay.
- Tất cả vận binh hạm, cửa khoang thuyền toàn bộ mở ra. Tận khả năng bằng tốc độ nhanh nhất cho binh sĩ lên hạm, sau đó tiến vào trong hư không, kết nối với đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Liệu Nguyên Hào!
Biện Húc Nam bó tay không có biện pháp, chỉ có thể phát ra mệnh lệnh như thế, ý muốn bảo vệ chút sinh lực cuối cùng của quân đội Thượng Bang.
Theo Biện Húc Nam phát ra mệnh lệnh như thế, lại nhìn binh sĩ Thượng Bang ở hậu phương lớn bị đánh tơi bởi, không quan tâm hết thảy ào ào bỏ chạy tới hướng Ma Văn vận binh hạm gần nhất, dũng mãnh leo vào.
Làm cho người ta có cảm giác giống như ngày tận thế, mọi người tranh nhau leo vào hạm cứu sinh. Cảm giác trật tự đặc biệt của quân nhân đã hoàn chỉnh mất sạch.
Dù sao binh sĩ Thượng Bang khác biệt với binh sĩ Lạc Đan Luân: Binh sĩ Lạc Đan Luân là vì bảo vệ gia viên cuối cùng của mình, bảo vệ sinh cơ cuối cùng của người nhà, bọn họ không thể lui bước.
Còn binh sĩ Thượng Bang thì sao? Cho dù tô son toát phấn cho hành vi của chính mình là quang minh chính đại, cũng không che dấu được ý đồ xâm lược của họ. Thắng hay bại đối với binh sĩ Thượng Bang mà nói, không có khác biệt gì quá lớn, nhiều lắm đạt được một hai quả huân chương. Mà bọn họ lại phải vì vậy trả giá bằng cái chết thảm.
Thời gian tới chính ngọ mười hai giờ, từng chiếc từng chiếc Ma Văn vận tải hạm, gặp phải quân đội Lạc Đan Luân đánh tới, cũng đã không để ý tới binh sĩ có lên hạm hay không, đều khởi động Ma Văn động cơ chậm rãi bay lên trời, không quản tới hết thảy phóng đi ra ngoài tầng khí quyển.
Tổng cộng mang đi ước chừng 150 vạn binh sĩ Thượng Bang, số còn lại nói dễ nghe một chút là kéo dài thời gian cho quân đội Thượng Bang, trở thành đội quân cảm tử nói không dễ nghe, đó chính là trực tiếp bị quân đội Thượng Bang vứt bỏ, vận khí tốt trốn đi, vận khí không tốt...
Đối mặt với từng gã binh sĩ Thượng Bang bị vứt bỏ trên mặt đất, phát ra tín hiệu cầu cứu, hạm trưởng của các chiếc vận binh hạm chỉ có thể bất đắc dĩ tắt hệ thống thông tin.
Đồng thời lại nhìn mấy châu lớn Hồng Tâm, Kính Hiến của Ma Duệ Tinh, đã tùy ý có thể thấy được binh sĩ Lạc Đan Luân đang tiến hành bao vây chặn đường truy sát binh sĩ Thượng Bang bị vứt bỏ, hiển lộ ra hết sự tàn bạo.
Giờ khắc này, cảnh tượng như vậy đã tuyên bố cho tất cả liên hợp thể, cho toàn bộ mọi người ở Thái Qua Vũ Trụ biết: Ở dưới suất lĩnh của Tiêu Hoằng, Thiên Tế Tinh chỉ bằng vào thực lực của chính mình chiến thắng Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc không ai bì nổi, được xưng là đất rộng của nhiều, cùng nhau sáng tạo kỳ tích chiến tranh không thể chổi cãi, phải được viết bằng nét chữ đậm ở bên trong sử sách!
Bất kể xem Tiêu Hoằng trở thành ác ma, hay xem Tiêu Hoằng trở thành anh hùng, Tiêu Hoằng đang dùng phương thức của chính mình, thắng được toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ kính sợ.
Người Lạc Đan Luân ở mọi ngóc ngách bên trong Thái Qua Vũ Trụ, thông qua màn hình nhìn Thiên Tế Tinh phản công như dời núi lấp biển kia, nhìn Tiêu Hoằng một thân Bất Khuất Khải, đội Vương Giả Khôi, đứng sừng sững trên chiến trường màu máu kia... Trong ánh mắt mọi người lóng lánh chính là kiên nghị và kích động.
Bọn họ dường như thấy được tương lai, thấy được Lạc Đan Luân đế quốc sắp quật khởi!
Về phần Cao Long Đình và Dịch Phong Mạch ở trong Thánh Tử Thành, hai người này hiện giờ đã nhìn như bé nhỏ không đáng kê, nhìn thấy quân đội Thượng Bang bị Tiêu Hoằng đánh cho tè ra quần, cuống quít chạy trốn, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi, thân mình không kìm được lạnh run. Khí chất cao quý của Thần phụ trước kia đã không còn sót lại chút gì, giống như hai con chim nhỏ đang kinh hoàng.
Bọn họ tự nhiên hiểu được, quân đội Thượng Bang rút lui khỏi mặt đất Ma Duệ Tinh, rốt cuộc có ý nghĩa gì: Đó chính là Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã hoàn toàn triệt để mất đi che chở, hiện giờ quân đội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, và quân đội Lạc Đan Luân đã hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Mà tương lai của họ sẽ là cái gì? Thực rất có thể chính là hủy diệt, nếu không có cách ngăn chặn, điều này dường như chính là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhìn lại Tiêu Hoằng đứng phía trên chiến trường màu máu, hơi ngẩng đầu, nhìn tình cảnh cả ngàn chiếc Ma Văn vận binh hạm, đang ào ào lao ra tầng khí quyển, hai mắt lãnh ngạo không kìm được hơi híp lại thoáng lóe ra một tia ác nghiệt.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng liền chậm rãi cầm lấy Ma Văn thông tin, ra lệnh:
- Dã Cẩu sáu sư đoàn trang bị Liệt Qua Chiến Giáp, nhanh chóng tập hợp chỗ ta nơi này, toàn bộ Ma Văn vận binh hạm của Thiên Tế Tinh thu được cũng nhanh chóng tới gần ta. Ma Văn tàu ngầm bắt đầu điều chỉ mục tiêu oanh kích, toàn lực oanh kích vào Thánh Tử Thành! Giờ báo thù đá đến!
Nhận được mệnh lệnh của Tiêu Hoằng như thế, sáu đoàn tàu ngầm chiến đấu Bá Vương Long, đều đổi mới phi đạn siêu viễn trình đối địa, sau đó đồng loạt bắn ra liên tiếp Ma Văn phi đạn vào thủ đô của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Phi đạn cuồn cuộn mãnh liệt, giống như mưa rền gió dữ trút xuống Thánh Tử Thành!
Chung quanh Thánh Tử Thành, tùy răng bố trí rất nhiêu hệ thống ngăn chặn phi đạn, nhưng ngay cả quân đội Thượng Bang đều không ngăn được mưa phi đạn, chỉ dựa vào Thánh Tử Thành là có thể ngăn được sao?
Ở bên trong Áo Cách Tư Thần điện, Cao Long Đình nhìn bên trong màn hình ước chừng mấy vạn quả Ma Văn phi đạn, lập tức oanh kích tới hướng Thánh Tử Thành, hai mắt hắn gần như đứng tròng, ngồi ở trên ghế đẹp đẽ quý giá mà hắn chỉ cảm thấy hai chân đã bắt đầu như nhũn ra, run lên.
Đã không còn quân đội Thượng Bang, chỉ dựa vào mấy quả dưa chuột Cao Tương Chân Nghĩa Quốc kia, khi dễ một chút Thiên Tế Tinh trong lúc suy yếu còn may mà nói, nhưng muốn chống lại Thiên Tế Tinh trong lúc đang quật khởi này, quả thực chính là si tâm vọng tưởng, chênh lệch giữa chủng tộc và chủng tộc cũng đã hiện ra quá rõ.
Giờ khắc này, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ở trong mắt Thiên Tế Tinh, toàn bộ hoàn toàn trở thành miếng thịt trên thớt.
- Thần phụ! Hiện tại Ma Duệ Tinh đã ở vào chiến loạn, Thánh Tử Thành đã không còn an toàn. Xin Thần phụ mau đi vào Ma Văn chuyên hạm của ngài, tạm lánh về Hàm Ba Tinh đi!
Dịch Phong Mạch đứng ở bên cạnh Cao Long Đình, vội vàng nói.
Chuyện cho tới bây giờ, Dịch Phong Mạch cũng đã hoàn toàn đắm chìm bên trong sợ hãi. Hắn biết rõ hơn ai hết thế cục trước mắt, cho dù tụ tập tất cả quân đội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cũng không đủ cho 6 vạn chiếc Liệt Qua Chiến Giáp của Thiên Tế Tinh kia tàn sát.
- Được, được...
Ở vào thời khắc này, Cao Long Đình cũng đã hoàn toàn không có chủ ý, chỉ có thể vội vàng gật đầu chấp nhận. Tuy rằng Hàm Ba Tinh bị Cao Tương Chân Nghĩa Quốc lãng phí thành một mảnh đất cằn cỗi, nhưng dù tốt hay xấu, còn có một chỗ ốc đảo có thể tạm lánh nạn.
Tiếp theo, Cao Long Đình không hề do dự, liền vội vàng đi ra văn phòng xa hoa của mình, bước nhanh vào Ma Văn chuyên hạm, sau đó không quản tới hết thảy bay lên trời.
Gần như ngay khoảnh khắc Ma Văn chuyên hạm của Cao Long Đình bay lên trời, Ma Văn phi đạn đột phá hệ thống phòng không ở chung quanh Thánh Tử Thành, rồi cuồn cuộn mãnh liệt oanh kích xuống trong Thánh Tử Thành phồn hoa!
Trong chớp mắt, Thánh Tử Thành trùng trùng điệp điệp tòa lầu cao ngất trong mây, đường cái bằng phẳng, đám người người đến người đi, trực tiếp bao phủ dưới thanh tẩy của Ma Văn phi đạn.
Cùng với tiếng vang cuồn cuộn phi đạn nổ tung, kiến trúc cao ngất trực tiếp liền bị nổ gãy đoạn trên đường cái bằng phẳng phi đạn nổ tung thành quầng sáng mang theo mảnh đạn và đá vụn, bắn tung tóe ra bốn phía phi đạn nổ giữa đám người, máu thịt bay tung.
Tiếng khóc thét, tiếng nỉ non, tiếng kêu thảm thiết... Không dứt bên tai. Ngay cả Áo Cách Tư Thần điện to lớn và phòng vệ nghiêm mật như thế cũng trực tiếp trúng ba quả Ma Văn phi đạn.
Trái tim của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, giờ khắc này đã biến thành địa ngục nhân gian, ở dưới oanh kích của Ma Văn phi đạn, chính là người thân phận cao quý, trong hỗn loạn đều chạy tới hưởng Ma Văn vận binh hạm, hoặc là trong Ma Văn Xa, còn người thân phận tương đối hèn mọn, chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết.
Năm phút đồng hồ sau, bên trong bầu trời lại có mấy chục chiếc Ma Văn vận binh hạm, Ma Văn vận tải hạm đủ loại kiểu dáng, đều từ trong Thánh Tử Thành cất cánh, không quan tới hết thảy chạy ra Ma Duệ Tinh. Những người này đều là người có năng lực chạy trốn, cùng chính cái gọi là người thân cận nhất của Áo Cách Tư Thần. Nói đúng ra chính là kẻ quyền quý, còn bị tội chịu thiệt như trước là bình dân, càng thêm thật đáng buồn chính là: Đã bị nổ thành thịt nát, vẫn còn thật dẻo miệng niệm Áo Cách Tư Thần ban ân, niệm Cao Long Đình vĩ đại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT