Có thể nói. Giờ khắc này Thản Trọng Ngạn và Biện Húc Nam thật sự có chút Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc bị đánh mà hoảng sợ.

Nhất là sau khi Liệt Qua Chiến Giáp xuất động, Liệu Nguyên Hào tê liệt, vẫn đang gấp gáp sữa chữa, thực lực không kích suy yếu trên diện rộng, Ma Văn chiến đấu cơ giữa các tinh không được tiếp tế, tiếp viện đầy đủ. Phía mặt đất thì liên tục thất bại, vậy Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ở Ma Duệ Tinh còn có ưu thế gì?

- Thân lão ca! Cứ tiếp tục như vậy, quân đội chúng ta sớm hay muộn cùng bị Tiêu Hoằng biến đổi đa dạng làm tiêu hao sạch sẽ, chúng ta phải nghĩ một biện pháp mới được!

Biện Húc Nam chau mày, giống như chim sợ cành cong nói.

Bộ dáng hùng hổ khi đến đây đã không còn sót lại chút gì, bị Tiêu Hoằng với các loại phương thức đánh cho thương tích đầy mình.

Hiện tại chưa nói tới vấn đề sỉ nhục, nhục nhã trơ trẽn này, mà có lấy được Ma Duệ Tinh, khống chế được Thiên Tế Tinh hay không, mới là điểm mấu chốt của nhiệm vụ lần này. Nếu ngay cả những điều đó đều không làm được, như vậy đường đường là đại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đối mặt với Thiên Tế Tinh nho nhỏ, phải thua trận từ đầu tới đuôi, không có bất kỳ viện cớ và lý do gì.

- Truyền lệnh đi, lục quân Thượng Bang suốt đêm bắt đầu thành lập chiến tuyến phòng ngự ở phụ cận dãy núi Áo Lôi Tư và chiến tuyến Thự Quang, canh phòng nghiêm ngặt Thiên Tế Tinh đánh bất ngờ và khuếch trương. Nhớ kỹ, đây đã là điểm cuối cùng chúng ta thoái nhượng!

Biện Húc Nam sau một lát trầm tư, phát ra mệnh lệnh cho lục quân dừng lại trên mặt đất ở Ma Duệ Tinh.

Dựa theo đạo lý, thời điểm này, Biện Húc Nam hẳn là đích thân tới chiến trận chỉ huy, nhưng Biện Húc Nam lại không có, sợ chính mình bước theo khuôn của Phạm Gia Tây.

Cứ như vậy, một ngày thời gian vội vàng mà qua.

Thiên Tế Tinh mới tờ mờ sáng, ánh mắt trời đang từ từ nhô lên ở đường chân trời xa xa, chiếu rọi những đám mây trắng biến thành một màu đỏ nhạt.

Giờ phút này Tiêu Hoằng đang đứng ở một chỗ phía nam dãy núi Áo Lôi Tư, ngọn núi không tính nguy nga lẫm, tay nắm Băng Tín Ngưỡng đã hiện ra màu băng máu bao bọc thiêu đốt trong đó.

Ở phía trước Tiêu Hoằng đại khái mấy cây số, đó là quân đội Thượng Bang đang tạo thành phòng tuyến lâm thời, đại khái ước chừng có 60 vạn quân đội trấn giữ, mà lại đang không ngừng tăng binh ùn ùn không dứt.

Giờ khắc này dường như thế cục đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, lần này đến phiên quân đội Thượng Bang bắt đầu đau khổ phòng thủ ở Ma Duệ Tinh.

Ở phía sau Tiêu Hoằng trừ sư đoàn Dã Cẩu, còn có sư đoàn Lý Hải thứ 5, sư đoàn Phong Cốc thứ 9, cộng là 3 vạn binh sĩ có trang bị Liệt Qua Chiến Giáp ngoài ra còn có ước chừng 50 vạn binh sĩ Lạc Đan Luân trang bị hoàn mỹ.

Ở phía bắc dãy núi Áo Lôi Tư, 1500 Long Kỵ Sĩ, dưới dẫn dắt của Hàn sương long, bất cứ lúc nào phục mệnh. Ngoài ra, Phất Lạc, Thái Từ cũng có mặt.

Chiến tuyến Thự Quang, số lượng quân đội hiện diện cũng không ít hơn so với dãy núi Áo Lôi Tư.

Ước chừng trải qua mấy tháng, lần này người Lạc Đan Luân đã hạ quyết tâm, hoàn toàn triệt để loại trừ quân đội Thượng Bang ra khỏi Ma Duệ Tinh!

Quyết chiến đã đến!

Đúng tám giờ sáng, mặt trời đã lên khỏi đường chân trời, sương mù sáng sớm đã tan đi, ánh mặt trời chiếu xuống những tia ấm áp quý giá cho mặt đất rét lạnh này.

Tiêu Hoằng một lần nữa chiếu ánh mắt nhắm ngay phòng tuyến Thượng Bang ở xa xa, rồi liếc nhìn 53 vạn binh sĩ ở phía sau, sau đó từng chút từng chút nâng lên Băng Tín Ngưỡng cầm trong tay, tiếp theo chỉ về phía trước:

- Người Lạc Đan Luân, tân công!

Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, ở phía sau Tiêu Hoằng, lập tức truyền đến tiếng gầm đinh tai nhức óc, ngay sau đó, sư đoàn Dã Cẩu cùng với hai sư đoàn khác có trang bị Liệt Qua Chiến Giáp giống như nước lũ lụt vỡ đê, trực tiếp lướt qua chỗ ngọn núi Tiêu Hoằng. Sau đó không quản tới hết thảy, mang theo khí thế và cừu hận cuồn cuộn, lập tức xung phong tới phòng tuyến của Thượng Bang.

Tuy rằng đợt sóng xung kích đầu tiên chỉ có 3 vạn quân, nhưng 3 vạn người này có thể hình thành sức chiến đấu bao nhiêu, không cần nói cũng biết.

Thân Trọng Ngạn và Biện Húc Nam ở bên trong Liệu Nguyên Hào tàn phá, nhìn bên trong dãy núi Áo Lôi Tư rất nhiều binh sĩ thân mặc Liệt Qua Chiến Giáp xung phong ào ào tới hướng phòng tuyến Thượng Bang, vẻ nghiêm trọng trên mặt lại tràn ngập sợ hãi.

Trước đó 1 vạn chiếc Liệt Qua Chiến Giáp kia đã làm cho bọn họ cảm nhận được cái gì là tai nạn, hiện tại trực tiếp biến thành 3 vạn chiếc, Thân Trọng Ngạn đã không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

Nhưng mà, đây đối với Thân Trọng Ngạn và Biện Húc Nam còn không phải là đợt tấn công lớn nhất. Ngay sau đó, quan báo động lại một lần nữa quay đầu, báo cáo với Thân Trọng Ngạn và Biện Húc Nam:

- Hai vị chủ soái đại nhân! Bên trong chiến tuyến Thự Quang, xuất hiện rất nhiều binh sĩ Lạc Đan Luân mặc chiến giáp, dự tính nhân số 3 vạn quân!

Nghe nói như thế, Thân Trọng Ngạn và Biện Húc Nam đều cứng đờ phía trên chỗ ngồi, trên trán mồ hôi bằng hạt đậu không ngừng tuôn ra, bộ dáng trầm tĩnh trước đó đã bị hoảng sợ lấp đầy.

Đồng thời, phía trên màn hình vừa mới bắn ra, đã xuất hiện hình ảnh của chiến tuyến Thự Quang, như trước là hình ảnh rậm rạp Liệt Qua Chiến Giáp vô cùng khoa học viễn tưởng xuất động.

Đồng thời phòng tuyến phòng hộ bọc thép hoàn toàn do hợp kim Vi Mễ dày nửa thước tạo thành, cũng đã chậm rãi mở ra, cơ giới Ma Văn trọng pháo đường kính đạt tới 500 li, cũng đều duỗi thân ra, đang điều chỉnh góc độ.

Hình ảnh như vậy, rốt cuộc tỏ rõ cái gì không cần nói cũng biết, đó chính là Tiêu Hoằng sẽ phát động ý nghĩa quyết chiến chân chính đối với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Chiến đấu đánh tới nước này, quân đội Thượng Bang không ngừng mềm nhũn, Thiên Tế Tinh ngược lại là binh hùng tướng mạnh.

❤đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện

- Mau, mệnh lệnh cho quân đội Thượng Bang, tiến hành toàn lực phản kích!

Biện Húc Nam dùng giọng khàn khàn nói, sắc mặt một màu tái nhợt.

Theo Biện Húc Nam phát ra mệnh lệnh như thế, chủ pháo Ma Văn xe tăng của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đã nâng cao lên, tiếp theo liền ào ào điên cuồng bắn vào binh sĩ Lạc Đan Luân đang xung phong ào tới!

Chỉ có điều, trọng pháo oanh kích như vậy, đã không còn có hiệu quả rõ rệt như trước đây, có thể tạo thành hiệu quả máu thịt bay tung, mà hoàn toàn bị binh sĩ Lạc Đan Luân bằng vào tính linh hoạt cùng với hệ thống trợ lực của Liệt Qua Chiến Giáp tránh thoát đi, cho dù tránh không khỏi, phi đạn bỏ túi sau lưng cũng có thể chặn lại hai lần.

Trong lúc nhất thời, phía trên chiến trường, hố bom văng khắp nơi, nhưng thương tổn cho binh sĩ Lạc Đan Luân quả thật ít ỏi không có mấy. Cho dù có bắn trúng binh sĩ Lạc Đan Luân, nhiều nhất chỉ là phá huỷ hoàn toàn Liệt Qua Chiến Giáp, nhưng dưới lực bảo hộ siêu cường của Liệt Qua Chiến Giáp, binh sĩ Lạc Đan Luân bên trong cũng miễn cưỡng có thể giữ được tính mạng.

Ngắn ngủn ba phút sau, một phương Tiêu Hoằng 3 vạn binh sĩ Lạc Đan Luân, xuyên qua trận địa tràn đầy Ma Văn đạn pháo, trực tiếp xông vào bên trong phòng tuyến của Thượng Bang.

Sư đoàn Dã Cẩu lại một lần nữa bắt đầu không quản tới hết thảy giết chóc.

Hai sư đoàn kia vẫn là nghiêm khắc dựa theo phân phó của Tiêu Hoằng, giết chết từng gã binh sĩ Thượng Bang đồng thời, sử dụng đoản đao hợp kim Vi Mễ cắt hạ xuống nòng pháo của một chiếc lại một chiếc Ma Văn xe tăng, làm cho chủ pháo của Ma Văn xe tăng mất tác dụng.

Gần như chỉ trong nháy mắt, phòng tuyến của Thượng Bang ở gần dãy núi Áo Lôi Tư, liền trực tiếp bị công phá không còn có năng lực chống cự, ý chí chiến đấu của binh sĩ Thượng Bang, giờ khắc này đã giảm xuống tới cùng cực.

Và binh sĩ Lạc Đan Luân một thân Liệt Qua Chiến Giáp, chênh lệch đã hoàn toàn rớt xa.

Kỳ thật binh sĩ Lạc Đan Luân và binh sĩ Thượng Bang, điều kiện thân thể cũng không hơn kém quá lớn, nhưng tạo thành kết quả hôm nay nguyên nhân chỉ có một: Đó chính là ý chí chiến đấu.

Binh sĩ Thượng Bang được xưng là vua của lục quân, bọn họ từ khi mới sinh ra, tiếp đến vào trường học, bọn họ học tập từ ngữ thứ nhất chính là “phục tùng”, phục tùng cha mẹ, phục tùng thầy giáo, phục tùng hết thảy bên cạnh.

Còn binh sĩ Lạc Đan Luân lại hoàn toàn khác biệt, bọn họ từ ngày sinh ra tới lớn, từ ngừ học tập thứ nhất chính là “tự do”, tự do như thế nào? Chính là chính mình có thể quyết định việc phải làm của chính mình.

Nếu so sánh hai chi quân đội toàn bộ là chim ưng, binh sĩ Thượng Bang nhiều nhất chỉ có thể xem là liệp ưng, từng bị người thuần hóa mà binh sĩ Lạc Đan Luân chính là hùng ưng, bay lượn trên trời cao, không chịu bất kỳ trói buộc, tràn ngập máu tanh và dã tính.

Đây là khác biệt về linh hồn của hai chi quân đội, cũng là một khác biệt về bản chất giữa người Thượng Bang và người Lạc Đan Luân. Hết thảy căn nguyên chính là giáo dục, đây mới là chỗ cơ sở của một chủng tộc.

Ở vào Thịnh Thế Châu, quân đội Thượng Bang có vẻ càng thêm bi thảm. Cơ địa Ma Văn trọng pháo của phòng tuyến Thự Quang thay nhau nổ súng, trước oanh tạc cho phòng tuyến Thượng Bang hỗn loạn thành một đống, sau đó binh sĩ mặc một thân Liệt Qua Chiến Giáp đồng loạt phóng tới, bắt đầu giết chóc bốn phía.

Về phần Ma Văn chiến đấu cơ của quân đội Thượng Bang? Sớm đã bị phi đạn đối không của Ma Văn tàu ngầm, kìm chế đến nỗi ốc còn không mang nổi mình ốc.

Ngắn ngủn nửa tiếng qua đi, hai phòng tuyến lâm thời của quân đội Thượng Bang vội vàng dựng lên, đã trực tiếp sụp đổ, hàng ngũ chỉnh tề trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Số liệu tổn hại biểu hiện trên Liệu Nguyên Hào, giống như đồng hồ bấm giây không ngừng điên cuồng nhảy số.

Mà một màn như vậy đương nhiên cũng có thể được mọi người ở Thái Qua Vũ Trụ xem thấy rành rành, không kìm được ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Thiên Tế Tinh là từ bộ dáng gì phát triển đến bây giờ, mọi người đều rõ ràng trước mắt, lúc trước đâu có ai có thể tưởng tượng được, Thiên Tế Tinh như con kiến nho nhỏ có bao nhiêu đó, hiện giờ rồi lại có thể đánh cho Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc như con voi này không tìm thấy đường về.

Nói không khoa trương chút nào, cái tên của Tiêu Hoằng này, hiện giờ ngay cả đứa nhỏ ba tuổi đều biết. Đồng thời bất kể có nghĩa tốt hay là nghĩa xấu, mọi người không sai biệt lắm đều biết Tiêu Hoằng với danh hiệu Ma Vương.

Lạnh như băng, tàn nhẫn, vô tình, cừu hận, thiết huyết, đây là đại danh từ tốt nhất dành cho Tiêu Hoằng.

Các đại liên hợp thể, hoặc trung lập, hoặc tiếp viện, hoặc ngăn cản, dường như giờ khắc này đã không còn có ý nghĩa quá lớn.

Nhất là khi Liệt Qua Chiến Giáp được sinh ra, lại đánh cho quân đội Thượng Bang tới bên bờ thất bại.

Về phần Hải Đình Gia, nhìn chiến hỏa quân sự cuồn cuộn phía trên mấy mặt màn hình, vẻ phẫn nộ trên mặt đã không còn tồn tại nữa, có chăng chỉ có kinh hãi, cùng với gương mặt tái nhợt kia.

Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, có một ngày Thiên Tế Tinh nho nhỏ, lại phát triển đến trình độ cường đại như thế.

Về phần Tiêu Hoằng đứng ở trên đỉnh núi, ánh mắt tràn ngập vô tận lãnh ngạo, một lần nữa liếc nhìn một cái 50 vạn binh sĩ Lạc Đan Luân ở phía sau, Băng Tín Ngưỡng trong tay đã giơ cao lên, tiếp theo chỉ về hướng phòng tuyến Thượng Bang, làm ra một động tác chém xuống.

- Tất cả dũng sĩ Lạc Đan Luân, xung phong! Một lần dẹp yên hết thảy quân đội Thượng Bang!

Tiêu Hoằng lớn tiếng phát ra mệnh lệnh.

Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng chỉ Băng Tín Ngưỡng về phía trước, ước chừng 50 vạn binh sĩ Lạc Đan Luân đều khởi động Chiến Văn, từ phía sau lưng núi xung phong liều chết phóng đi, mang theo tiếng rít gào, mang theo sát ý!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play