Hơi hơi huy động một chút cự kiếm mỏ neo, theo quỹ tích mũi kiếm hình thành một đường đen, dường như là không gian bị xé rách ra một vết nứt, ước chừng qua mấy giây, đường đen đó mới chậm rãi biến mất.

So với dĩ vàng, rõ ràng có biến hóa.

Huy động cự kiếm, hướng trên mặt đất bổ một nhát, gần như ngay lúc thanh cự kiếm mỏ neo tiếp xúc với mặt đất, lại lần nữa truyền đến một tràng tiếng nổ tung mãnh liệt, lại nhìn mặt đất phủ kín đá, trực tiếp bị chém nổ nứt ra. Cường độ nổ tung này, tối thiểu so với trước tăng cao 50%, thậm chí còn hơn.

Uy lực tăng thêm như vậy, không khỏi làm Tiêu Hoằng cảm nhận từng trận kinh ngạc, trong mơ hồ Tiêu Hoằng có một loại cảm giác, uy lực của thanh cự kiếm mỏ neo này đang không ngừng khôi phục lực lượng của nó ngày xưa.

Đồng thời, ở bên trong Hàn Võ, Tiêu Hoằng còn cảm thụ một cỗ Ngự lực khác lưu động bên trong cánh tay bên phải, dường như là đang tìm kiếm nơi phát tiết. Có một số thời điểm, Tiêu Hoằng đều cảm nhận được, cỗ lực lượng này không kiêng nể gì đang điên cuồng khuếch trương, bên trong lực lượng mang theo tiếng rít gào dữ tợn.

Nguyên vốn Tiêu Hoằng chỉ là định thử một chút uy lực mới của Hàn Võ, nhưng không nghĩ tới lại có biến hóa thật lớn như vậy, dường như bắt đầu từ Đại Ngự Sư cấp ba, Hàn Võ đã tiến vào một giai đoạn khác hẳn.

Mỗi lần tăng lên một c��, chẳng những có thể tăng mạnh uy lực của Hàn băng vạn năm, dường như còn có thanh cự kiếm mỏ neo, cùng với một vài thứ gì đó khiến Tiêu Hoằng thủy chung không nghĩ thấu.

Tuy nhiên, dù vậy, Tiêu Hoằng vẫn là thử điều động cỗ lực lượng quái dị bên trong Hàn Võ này, nhắm ngay một cây đại thụ che trời mạnh mẽ mở ra tay phải.

“Hống!”

Ngay sau đó, một đoàn sương mù năng lượng màu xanh đậm, đột nhiên hình thành ở trong tay Tiêu Hoằng, hoàn toàn bao bọc tay phải Tiêu Hoằng ở trong đó, sương mù năng lượng phát ra năng lượng rất nặng, thậm chí làm cho không gian bốn phía trở nên vặn vẹo, có chứa một loại khí thế dữ tợn, giống như một đâu dã thú không ngừng giãy giụa muốn thoát cũi sổ lồng.

“Xoạt xoạt!”

Cùng với tiếng vang xé rách không gian, bàn tay màu máu thật lớn ẩn giấu ở bên trong Hàn Võ kia, liền trực tiếp từ bên trong màn sương mù màu xanh đậm vươn ra. Tuy rằng như trước là từ một loại năng lượng kỳ lạ tạo thành, nhưng thoạt nhìn không hề khác nhau với bàn tay chân chính.

Một bàn tay lớn tới một thước, phía trên làn da đỏ như máu lớp lớp vết thương, năm ngón tay, đầu ngón tay giống như lợi trảo, làm cho người ta có cảm giác giống như bàn tay của ác ma.

Ngay sau đó, bàn tay này liền chụp thẳng tới cây đại thụ che trời.

Tuy rằng hiện tại là trời đông giá rét, cây cối ở vùng Lý Tư Giai Nội Hải đã có chút khô vàng, nhưng khi ma chưởng màu máu này nắm lấy cây đại thụ che trời ở trước mặt, Tiêu Hoằng liền lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ cây cổ thụ kia đang khô vàng, dần dần mất đi tất cả sinh cơ. Phóng mặt nhìn tới cả thân cây rõ ràng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô héo. Vốn nhánh khô mượt mà, đã bắt đầu từng chút từng chút xuất hiện khô quắt, giống như cây củi chất đống đã mấy năm.

Đồng thời Tiêu Hoằng đứng ở tại chỗ, cũng có thể cảm thụ được rõ ràng, cây đại thụ che trời này đang bị ma trảo màu máu từng chút từng chút hút đi sinh mệnh.

- Này...

Có cảm thụ như vậy, sắc mặt Tiêu Hoằng không kìm được hơi biến đổi. Nhìn ma trảo màu máu kia, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh buốt.

Loại kỹ năng có thể hút đi sinh mệnh của sinh vật này, Tiêu Hoằng chưa từng thấy tận mắt. Trong truyền thuyết, dường như chỉ có đạt tới Ngự Thần, mới có thể có được năng lực khống chế sinh mệnh, nhưng Ngự Thần xưa nay vẫn chỉ là một tồn tại trong truyền thuyết.

“Ầm!”

Ngay lúc Tiêu Hoằng đang cảm thấy kinh ngạc, cây đại thụ che trời đổ sụp ở trước mặt Tiêu Hoằng, chỗ gãy hoàn toàn mục nát, lấy tay sờ vào sẽ thấy đã biến thành vụn gỗ.

Mà sắc mặt Tiêu Hoằng cũng có thể nói hết biến lại đổi, trong mơ hồ Tiêu Hoằng đã có thể cảm nhận được: Có lẽ Cáp Thụy Sâm trước khi chết, hắn đã thành tựu Ngự Thần, đồng thời rót vào trong đó một loại lực lượng kỳ dị cho đời sau của mình, lưu lại di sản để quật khởi.

Chậm rãi thu hồi ma trảo màu máu và cự kiếm mỏ neo, Tiêu Hoằng lẳng lặng đứng tại chỗ thật lâu, trong lòng lại cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Một gốc cây đại thụ che trời là cái dạng này, vậy nếu là một người thì sao? Sẽ có hiệu quả thế nào? Trong lòng Tiêu Hoằng có nghi vấn như vậy, đồng thời nhìn xem tay phải năng lượng màu máu thiêu đốt.

Tuy nhiên, bất kể như thế nào, mặc kệ nó rốt cuộc là thứ gì, tối thiểu Tiêu Hoằng có thể khẳng định đây là một cỗ lực lượng cường đại.

Có ý tưởng như vậy, trong lòng Tiêu Hoằng cũng bình thường lại. Bước tới phía trước vài bước, tiến vào bên trong một cái khe nứt không gian vĩnh cửu, quay về tới vương điện Lạc Đan Luân.

Ánh chiều tà đã chiếu rọi đại địa, hệ thống phòng không khung thép, đã lại một lần nữa giúp người Lạc Đan Luân thấy được hy vọng. Tử La Lan Thành phồn hoa lại một lần nữa khôi phục vẻ nhộn nhịp tường hòa ngày xưa.

Nơi này chính là Tiêu Hoằng lập chí phải thành lập thiên đường ở nhân gian, không còn là ăn nhờ ở đậu người khác.

Một đêm qua đi, rạng sáng ngày hòm sau, Tiêu Hoằng trải qua một đêm nghỉ ngơi, liền một lần nữa đi tới căn cứ Hải Quân. Bên trong căn cứ Hải Quân giống như một tòa thành thị nhà xưởng sản xuất phi đạn đã bắt đầu toàn lực sản xuất phi đạn Ngân Hà, tổng cộng bảy quả. Ngoài ra, đó là những quả đạn rỗng chỉ có thân đạn không có đầu đạn.

Đối với hết thảy việc này, Tiêu Hoằng không hề hỏi đến nhiều, mà chỉ mang theo đám Phất Minh Qua cùng với hơn mười người thành viên đội quân tù nhân Thiết Nam đi vào phòng giam giữ. Giờ phút này, những phi công Thượng Bang đỉnh cấp đang hưởng dụng bữa sáng vô cùng ngon lành.

Thấy Tiêu Hoằng đi đến, tất cả phi công đỉnh cấp đều đình chỉ động tác trên tay, đồng loạt dời ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cảnh giác, thậm chí có ánh mắt không thân thiện.

- Hy vọng các vị đêm qua nghỉ ngơi coi như tốt lành, ngày hôm qua ta yêu cầu các ngươi viết các thứ, nói vậy các ngươi đã viết xong rồi chứ?

Tiêu Hoằng mặc một thân Bất Khuất Khải, khoác áo choàng màu đen, đứng ở trung tâm hành lang lên tiếng hỏi, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Thiết Nam bên cạnh.

Thiết Nam hiểu ý, đi tới chỗ cửa các phòng giam giữ, thu lấy tất cả báo cáo huấn luyện của phi công viết ngày hôm qua, từ bên trong lấy ra, sau đó giao cho Tiêu Hoằng.

Lấy ra tờ báo cáo thứ nhất, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, cả tờ giấy trắng, phía trên chỉ có viết ngoáy một hàng chữ: “Lạc Đan Luân ma quỷ, chủng tộc tà ác, nhất định bị thiên tru địa diệt!”

Nhìn thấy trang giấy có ngôn ngữ nhục mạ như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng chẳng những không hề phẫn nộ, ngược lại hiện lên một chút ý cười mờ nhạt.

- Tờ báo cáo này viết rất khá, là ai viết?

Tiêu Hoằng đưa tờ giấy trắng ra trước mặt, giọng điệu bình thản lên tiếng hỏi.

- Là ta!

Trong phòng giam số 1, một gã nam nhân trên vai đeo quân hàm Thượng tá nói. Trong ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng tràn ngập vô tận cừu thị:

- Đừng thấy chúng ta hôm nay bị bắt, nhưng Lạc Đan Luân nho nhỏ cuối cùng sẽ có một ngày, bị đại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ta san thành đất bằng, các ngươi cứ chờ bị diệt tộc đi!

Các phi công đỉnh cấp khác dưới loại lời nói này, như trước tràn ngập một loại cừu thị bệnh hoạn. Một ngàn năm qua, những dân chúng Thượng Bang này nhận được giáo dục trên cơ bản chính là nói xấu vô tận đối với người Lạc Đan Luân, cùng với miệt thị so sánh chủng tộc Lạc Đan Luân cách rất gần chủng tộc Ma quỷ. Đồng thời với lật đổ Lạc Đan Luân đế quốc mà cảm thấy vô cùng tự hào.

Đối với ưu điểm của người Lạc Đan Luân thì hoàn toàn làm như không thấy.

- Này!

Đối mặt với nhục mạ của tên Thượng tá Thượng Bang này, Tiêu Hoằng như trước không hề phẫn nộ, chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn lại đây.

Ngay sau đó, lại nhìn Thiết Nam và Mặt Thẹo, đã mở ra lan can hợp kim Vi Mề phòng giam giữ, đưa tên Thượng tá Thượng Bang tới trước mặt Tiêu Hoằng, đồng thời cưỡng chế hắn quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Hoằng.

- Dũng khí của ngươi, bản thân Tiêu Hoằng ta rất bội phục, đương nhiên ta cũng rất đáng thương cho ngươi. Cả đời cũng không còn sống thanh tỉnh, ta cũng không lý luận ai đúng ai sai với ngươi, nhưng xúc phạm tới vua của Lạc Đan Luân, là phải trả giá!

Tiêu Hoằng từ trên cao nhìn xuống, nhìn tên Thượng tá Thượng Bang quỳ rạp trước mặt mình, giọng điệu như trước bình thản nói, chỉ là cánh tay phải kia đã dần dần bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ.

- Cùng lắm thì chết đi, có gì đặc biệt chứ!

Gã Thượng tá Thượng Bang nói tiếp.

- Chết ư! Quả thật không có gì đặc biệt, nhưng là chết như thế nào thì phải do ta định đoạt!

Tiêu Hoằng nói xong, cánh tay đột nhiên vươn về phía gã Thượng tá Thượng Bang, đồng thời bàn tay lại lần nữa bị bao bọc trong một đoàn sương mù năng lượng màu xanh sẫm, đồng thời một cỗ khí thế quái dị, lập tức lan ra khắp toàn bộ khu nhà giam, làm cho người ta có cảm giác dường như muốn hủy diệt hết thảy.

Ngay sau đó, lại nhìn bên trong đoàn sương mù năng lượng màu xanh sẫm này, ma trảo màu máu lại một lần nữa rất nhanh duỗi ra, bàn tay thật lớn chụp thẳng lên đầu gã Thượng tá Thượng Bang.

Gần như ngay lúc đầu ngón tay của ma trảo màu máu này vừa tiếp xúc trên đầu của gã Thượng tá Thượng Bang, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến sắc. Trong khoảnh khắc, chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể bắt đầu điên cuồng bốc cháy lên, đồng thời cực kỳ nhanh chóng từ bên trong thân thể bị hút ra ngoài. Làm cho hắn có một loại cảm giác không thể chống cự, đồng thời cảm thấy vô cùng khó chịu.

- A!

Gã Thượng tá Thượng Bang, không kìm được phát ra một tiếng hét thảm thiết, cả người không kìm được bắt đầu rung chuyển lên, sau đó là giãy giụa. Tuy nhiên tất cả đều phí công, bởi vì đầu hắn đã hoàn toàn bị ma trảo màu máu nắm lấy.

Bởi vì người phi công này chỉ có Ngự Sư cấp hai cấp ba, đại khái chỉ trôi qua một phút đồng hồ, Ngự lực bên trong thân thể đã bị mạnh mẽ hút khô, tiếp theo rút ra chính là sinh mệnh của hắn. Không khác gì với cây đại thụ che trời ngày hôm qua, bộ mặt, tứ chi với mắt thường có thể thấy được tốc độ trở nên khô úa, khô quắt.

Phi công Thượng Bang trong phòng giam trước đó còn liều mạng kêu gào, nhìn thấy bộ dáng gã Thượng tá quỳ gối trước mặt Tiêu Hoằng, không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, không ngừng giãy giụa, đồng thời thân thể bắt đầu dần dần trở nên khô héo, ai nấy đều ngậm miệng lại, cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, tất cả phòng giam trở nên một mảnh tịch mịch.

Ngay cả đám người Phất Minh Qua, Thiết Nam ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nhìn thấy ma trảo màu máu kia, trên mặt đều tràn ngập khiếp sợ và sợ hãi. Bọn họ cũng không biết, rốt cuộc khi nào thì Tiêu Hoằng lại làm ra một vật như vậy, làm cho người ta có cảm giác ngoại trừ khủng bố, không có gì khác.

Lại một phút đồng hồ qua đi, lại nhìn gã Thượng tá Thượng Bang này, đã hoàn toàn ngừng giãy giụa, hơi nước bên trong làn da dường như toàn bộ bốc hơi sạch, giống như một khối thây khô, đã chết trong sợ hãi, khuôn mặt dữ tợn đủ để cảm nhận được trước khi chết hắn vô cùng thống khổ... Thật khiến mọi người không rét mà run

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play