“Ca ca...”

Cùng với vài tiếng gãy vỡ, lại nhìn cổ gã Thượng tá Thượng Bang này đã có chút rạn nứt, cuối cùng thân thể gãy cụp rời ra.

Thây khô không đầu giống như một khối gỗ mục nát, sụp đổ trên mặt đất, trong cơ thể máu, chất lỏng toàn bộ khô cạn.

Ầm!

Ngay sau đó, lại nhìn Tiêu Hoằng, hơi hơi dùng một chút lực, ma trảo màu máu bóp một cái trực tiếp bóp nát cái đầu biểu tình thông khô, bộ mặt dữ tợn kia, giống như bóp nát một khối thạch cao, bột phấn đâu người chậm rãi từ khe hở giữa năm ngón tay ma trảo, giống như hạt cát từng chút từng chút chảy xuống.

Nhìn một màn như thế, sắc mặt tất cả phi công Thượng Bang đã bắt đầu xảy ra biến hóa. Hai ngày trước, có thể nói bọn họ nhận được đủ ưu đãi, bất kể là chỗ ở hay là ăn uống, bất kể so với phòng giam ở nước nào đều tuyệt đối xem như là thượng tầng.

Nhưng một người đã làm cho Tiêu Hoằng khởi xướng độc ác, hoàn toàn là một cực đoan khác, thậm chí thủ đoạn của Tiêu Hoằng sử dụng, đã không thể dùng thuần túy là tàn nhẫn để hình dung.

Trong lúc nhất thời, có phi công Thượng Bang cá biệt, hai chân đã bắt đầu không kìm được run lên bần bật, bộ dáng kêu gào sớm đã không còn sót lại chút gì, thay thế bằng đầy vẻ sợ hãi vô tận trên mặt bọn họ.

Thu hồi ma trảo màu máu, thần sắc Tiêu Hoằng như trước là một bộ bình thản. Tuy nhiên, vẻ bình thản như vậy lại làm cho người ta một loại cảm giác vô cùng sợ hãi.

- Nhìn thấy ở phía trước chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã dùng cọc gỗ bày ra chữ CHẾT kia không? Đem treo nó lên đi!

Tiêu Hoằng chỉ chỉ thây khô ở trước mặt, ra lệnh.

Sau đó chậm rãi cúi đầu, Tiêu Hoằng ném xuống tờ báo cáo thứ nhất, tờ thứ hai chỉ có một tấm giấy trắng. Đây là một loại trầm mặc, không có dũng khí nhục mạ, cũng không có dũng khí phản bội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Đối với loại người như vậy, Tiêu Hoằng tạm thời không đi để ý tới, trực tiếp bỏ qua. Tờ thứ ba lại là hàng chữ nhục mạ: Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc vạn tuế, Lạc Đan Luân nho nhỏ thiên tru địa diệt!

- Tấm này là ai viết?

Tiêu Hoằng đưa ra tờ báo cáo thứ ba, cũng không tức giận, nhìn vào phòng giam, ôn hòa hỏi.

Lại nhìn các phi công Thượng Bang trong phòng giam nhìn bộ dáng bình thản của Tiêu Hoằng kia, trong lòng khiếp sợ một trận. Đều lắc đầu, sau đó đồng loạt lui từng bước về phía sau, trong ánh mắt tràn ngập khiếp đảm, không một người nào dám thừa nhận.

- Trước đây, ta vẫn cho rằng, nam tử hắn đại trượng phu dám làm dám chịu, không thể tưởng được các ngươi cũng chỉ là một đám người nhu nhược, chỉ biết công phu mồm mép. Nếu không có người nào dám thừa nhận, tốt lắm, xấp báo cáo này là lấy ra từ phòng giam số 1. Chín người còn lại trong phòng giam số 1, toàn bộ bắt đến đây cho ta!

Giọng nói của Tiêu Hoằng bỗng nhiên trở nên cao vút lên.

- Rõ, lão đại!

Thiết Nam đáp một tiếng, liền mang theo hơn mười người đội quân tù nhân, hùng hổ đi tới hướng phòng giam số 1.

Hiển nhiên, Tiêu Hoằng làm như vậy chính là muốn xử trí toàn bộ người trong phòng số 1.

- Chậm đã! Không cần, chúng ta không có nhục mạ người Lạc Đan Luân. Hắn, là hắn!

Lại nhìn phi công Thượng Bang đã giống như chim sợ cành cong, thấy cửa phòng giam chậm rãi mở ra, đều bật thốt ra như thế, tiếp theo đều đưa tay chỉ về phía một nam nhân cạo đầu bóng lưỡng, sau đó đều nói:

- Là hắn! Chữ nhục mạ đó là hắn viết ra!

Mà nam nhân đầu bóng lưỡng kia thì quay trái quay phải, nhìn từng chiến hữu bán đứng hắn, chính là để bảo toàn chính mình đã không còn chút gì lời thề đồng sinh cộng tử.

Mở ra cửa phòng giam, Thiết Nam liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, không nói hai lời, vươn tay nắm áo gã đầu trọc bóng lưỡng, trực tiếp kéo hắn từ trong phòng giam đi ra.

Tiêu Hoằng nhìn thấy một màn như thế trong lòng thầm chán ngán, đây là một quân đội không có ý chí và tín ngưỡng, về phần Áo Cách Tư Thần kia chỉ là áp đặt lên mà thôi.

Bản tính của người Thượng Bang cũng hoàn toàn bại lộ ra, không thể nghi ngờ mỗi người đều không có chút ý thức cùng sống cùng chết, mỗi người đều tràn ngập ích kỷ.

“Phù phù!”

Gần như ngay khoảnh khắc gã đầu bóng lưỡng này bị kéo đến trước mặt Tiêu Hoằng, hai chân gã mềm nhũn quỳ sụp xuống trước mặt Tiêu Hoằng, sắc mặt sợ hãi:

- Tiêu... Tiêu... Ta đáng chết... Ta sai lầm rồi, ta thu hồi lời nói trước đó... Xin đại nhân ngài đừng chấp kẻ tiểu nhân!

- Nếu ngươi đã nói đáng chết, còn bảo ta làm thế nào buông tha ngươi?

Tiêu Hoằng vẻ mặt bình thản thủy chung không có đổi sắc, chỉ là cánh tay phải kia khởi động Hàn Võ, lại một lần nữa nổi lên màn sương mù màu xanh sâm, sau đó từng chút từng chút thò tới đầu bóng lưỡng:

- Giống như các ngươi này quả thực chính là đồ đê tiện, trước đây ta đối đãi với các ngươi có thêm lễ ngộ, các ngươi lại muốn bịt mũi lên mặt, hiện tại sau một trận đòn lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đây không phải đê tiện thì là cái gì?

Nói xong, ma trảo màu máu của Tiêu Hoằng lại lần nữa duỗi ra, một lần nữa nắm lấy đầu gã đầu trọc bóng lưỡng.

Trong khoảnh khắc, truyền đến tiếng kêu thảm thiết bất lực của gã đầu trọc bóng lưỡng, trong ánh mắt vẻ thống khổ và sợ hãi đã hoàn toàn giao hòa cùng nhau, cả thân thể vặn vẹo, giãy giụa ngự lực bị rút sạch, sau đó thân thể liền bắt đầu từng chút từng chút trở nên khô héo.

Sau hai phút, lại một thây khô không hề có sinh cơ, xuất hiện ở trước mặt Tiêu Hoằng, sau đó bị binh sĩ Lạc Đan Luân kéo đi.

Cứ như vậy, trôi qua một giờ, Tiêu Hoằng dùng loại phương thức cực kỳ tàn ác này, xử tử hai mươi mốt tên phi công Thượng Bang, số còn lại đã toàn bộ biến thành chim sợ cành cong, đối mặt với Tiêu Hoằng thậm chí đã không còn dám nhìn thẳng, một số ngay cả thở mạnh cũng không dám.

- Tiếp tục cho các ngươi thời gian một ngày, ngày mai đúng giờ này, nếu ta còn không nhìn thấy cái gì, các ngươi hẳn là biết kết quả ra sao chứ? Hơn nữa, ta phát hiện về thức ăn thức uống kia, các ngươi dường như ăn không quen. Vây từ hôm nay trở đi, thức ăn của các ngươi sẽ được đãi ngộ giống như người Cao Tương, chất đạm rất cao, bởi vì trong đầu các ngươi trừ chất đạm, cũng không có thứ gì khác!

Tiêu Hoằng ném lại những lời này, rồi trực tiếp xoay người rời đi.

Chỉ để lại những phi công Thượng Bang đang trong hoảng sợ kia. Ngày hôm qua và hôm nay bọn họ nhận được đãi ngộ có thể nói là cách biệt giữa trời và đất. Đây cũng là chính là tự bọn họ làm ra, không trách được người khác. Đây cũng là điểm mấu chốt kết cục của kẻ có ý đồ khiêu chiến với Lạc Đan Luân.

Mà Tiêu Hoằng rời khu giam giữ, thời điểm này, cũng rõ ràng có thể thông qua Ngự lực trong cơ thể cảm nhận được, vừa mới rút đi hơn hai mươi Ngự lực và sinh mệnh, cũng không phải tiêu tán không công, mà toàn bộ bị cánh tay này hút vào bên trong thân thể to lớn phong ấn ở trong Hàn Võ kia.

Bản thân Tiêu Hoằng cũng rõ ràng cảm nhận được, theo chính mình không ngừng khai phá Hàn Võ, chính mình cũng có thể từng chút từng chút khống chế thân thể to lớn kia, chuyển hóa lực lượng đó trở thành lực lượng của chính mình, đó là một cỗ lực lượng hủy diệt.

Tiêu Hoằng cũng thực chờ mong, nếu tiếp tục tiến hành khai phá Hàn Võ, thì sẽ xuất hiện loại hiệu quả nào?

Mà điều này cần phải chờ tới thời điểm Đại Ngự Sư cấp năm, mới có thể biết được.

Cứ như vậy, thời gian một tuần trong bận rộn vội vàng mà qua. Trong thời gian một tuần này, không quân của Đại Mẫu Hạm Liệu Nguyên Hào và 300 vạn quân đội, từng liên hợp phát động một lần đại quy mô tập kích không trung. Tuy nhiên, đối mặt với hệ thống phòng không khung thép đã được cường hóa một lần, như trước là phí công vô ích. Ngược lại bản thân đối mặt với phản kích của Thiên Tế Tinh, lại lần nữa bị tổn hại.

Liệu Nguyên Hào tổn thất chiến đấu cơ 55 chiếc, quân đội không trung của Biện Húc Nam tổn thất ước chừng 300 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, có thể nói lại tiếp một lần bị thương nặng.

Ngược lại Thiên Tế Tinh, đã bắt đầu ở khu vực Thịnh Thế Châu và Sùng Cao Châu, từng chút từng chút lắp đặt hệ thống phòng không khung thép. Nói đúng ra, đối mặt với công kích của đoàn chiến đấu Mẫu Hạm, Thiên Tế Tinh chăng những không có bị thương nặng, ngược lại bắt đầu trong ổn định cầu tiến, từng chút từng chút không ngừng mở rộng khu vực khống chế thực tế ở bên ngoài.

Ý đồ trong khoảng thời gian ngắn, sẽ hoàn toàn triệt để nhét Thịnh Thế Châu và Sùng Cao Châu vào bên trong hệ thống phòng ngự của Thiên Tế Tinh, sau đó với phòng tuyến Đại Vận Hà Thự Quang cùng với dãy Áo Lôi Tư một lần nữa dựng hai phòng tuyến không thể phá vỡ.

Nếu liên tục phát triển tiếp, cuối cùng có một ngày, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc sẽ hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát Ma Duệ Tinh. Công kích của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cũng chỉ còn trên danh nghĩa!

Thậm chí không cần tới các nơi khác cứu viện, Thiên Tế Tinh đã có thể tự lập thành quốc gia.

Hải Đình Gia ở Bác Anh Tinh, biết được trong một tuần Thiên Tế Tinh đối mặt với đoàn chiến đấu Mẫu Hạm cùng với 300 vạn quân đội Thượng Bang tập kích, chẳng những không có bị thương nặng, ngược lại có điều phát triển, khu vực khống chế không ngừng mở rộng ra bên ngoài, suýt nữa hắn trực tiếp ngất đi.

Quân đội có thể chống lại một quốc gia giữa các tinh, vậy mà ngay cả một Thiên Tế Tinh nho nhỏ, đều không thể san bằng, ngược lại bản thân bị tổn thất thảm trọng. Đây quả thực chính là một sỉ nhục không thể chối cãi.

Thậm chí các liên hợp thể khác đánh giá đối với quân đội Thượng Bang chính là hổ giấy, trừ chiến thuật biển người không hề có sức chiến đấu. Một quốc gia có gần cả tỉ dân cư, tự xưng là cường quốc siêu cấp, mà lại ngay cả Thiên Tế Tinh chỉ có 20 triệu dân cư đều đánh không lại.

Lời nói như vậy sao có thể không làm cho Hải Đình Gia phẫn nộ? Về phần dân chúng bổn quốc, đối với tin tức tiền tuyến đưa về, đã toàn diện phong tỏa, thỉnh thoảng đề cập tới thì ngoài miệng cũng là nói quân đội bên ta đang thận trọng tiến bước nào, rào bước ấy.

- Đường đường là hai chủ soái, thực không khác gì đồ con lợn? Ta đã cấp cho bọn họ hết thảy để chiến đấu, Ma Văn Đại Mẫu Hạm, Ma Văn xe tăng, Ma Văn chiến đấu cơ lại vô số, nhưng bọn họ thì sao?

Hải Đình Gia dùng một loại giọng điệu âm trầm nói.

Triết Khoa, Đỗ Khải Dương thì ngay cả thở mạnh cũng không dám, ánh mắt thường thường nhìn ngay Bách Lạp Đồ. Chính cái gọi là quốc nạn mới nhớ tới tướng tài, thời điểm này rốt cục đã nghĩ tới Bách Lạp Đồ.

Nhìn lại Bách Lạp Đồ, thời điểm này liền lựa chọn trầm mặc, bày ra một bộ tư thái: Ta không có quyền hỏi đến quân sự.

- Truyền mệnh lệnh của ta cho Thân Trọng Ngạn và Biện Húc Nam, mệnh lệnh chỉ một câu: Bọn họ vẫn là một tuần, không đánh hạ được thì cũng đừng làm chủ soái nữa!

Hải Đình Gia ngồi ở phía trên chủ vị, tận khả năng áp chế lửa giận trong lòng nói.

Cả người lại bị áp lực, có đến từ Thiên Tế Tinh, cũng có đến từ Tân Bổi Ba liên hợp thể và Á Tế Á liên hợp thể.

Ngoài ra, càng làm cho Hãi Đỉnh Gia hết sức lo sợ chính là tin tức đến từ Mạc Cáp Đốn: Một lần nữa yêu cầu, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc mau chóng đánh hạ Thiên Tế Tinh, bởi vì Đồ Ma Kiều Gia Ninh, nhân vật cấp thượng tôn của Tân Bối Ba liên hợp thể, đã tự mình liên lạc với Mạc Cáp Đốn. Hiển nhiên không đến vạn bất đắc dĩ, Tân Bối Ba liên hợp thể sẽ không làm như vậy.

Mà Ngự Không càng sẽ không tùy tiện lựa chọn ra tay, bởi vì Ngự Không ra tay thường thường chính là cùng một đạo lý với vận dụng Ma Văn Hắc Động Đạn. Ngự Không phe nào ra tay trước, Ngự Không của các liên hợp thể khác sẽ cùng ra tay. Một khi Ngự Không không kiêng nể gì ra tay, hậu quả chỉ có một: Đó chính là hủy thiên diệt địa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play