Nhìn Tiêu Hoằng đội Vương Giả Khỏi, một mình đứng trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, toàn bộ chiến tuyến không còn một binh lính Lạc Đan Luân, Phạm Gia Tây híp mắt lại.

Hắn có một loại cảm giác, Tiêu Hoằng bắt đầu làm hắn có một loại cảm giác xa lạ, loại cảm giác tràn đầy khí thế vương giả chưa từng thấy ở trước kia. Nếu Lạc Đan Luân là ma, vậy thì Tiêu Hoằng hiện giờ, chính là ma vương Lạc Đan Luân.

Phát hiện điều này, không khỏi làm Phạm Gia Tây cảm thấy những làn hơi lạnh trồi lên trong lòng, vẻ mặt phẫn nộ lúc nãy bị khí thế của Tiêu Hoằng đè bẹp.

Binh lính Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc thì càng không khỏi nuốt nước miếng, bọn họ chưa từng thấy chỉ một người đứng trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, lại tản mát ra khí thế vương giả uy nghiêm như vậy.

Đó còn là Tiêu Hoằng ư?

Lúc này, Tiêu Hoằng khiến người ta cảm thấy xa lạ, giống như Tiêu Hoằng khi trước lúc đội Vương Giả Khôi lên đã lặng lẽ chết đi, bây giờ đứng ở nơi này, là vương giả Lạc Đan Luân cao quý.

Đôi cánh đen sau lưng mở xoạt ra, áo choàng rách nát như lá cờ xí bay trong gió, như đại biểu ý chí người Lạc Đan Luân, chịu đủ tang thương khổ nạn, nhưng vẫn cứ sừng sững mãi không ngã xuống.

- Tiêu Hoằng, ngươi cho rằng làm như vậy là sẽ thay đổi được gì hay sao? Chỉ dựa vào quần thể Lạc Đan Luân nho nhỏ kia, có thể chống lại được Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc hay sao? Đúng là mơ mộng hão huyền, ngươi cho rằng không còn phong ấn Cáp Thụy Sâm, ngươi có thể giữ vững được Thiên Tế Tinh hay sao?

Phạm Gia Tây đứng trên đỉnh hạm, lạnh lùng nhìn Tiêu Hoằng nói.

Tất cả trọng pháo Ma Văn, đã tiến vào trạng thái đợi lệnh!

- Giữ vững? Hừ! Quá buồn cười.

Tiêu Hoằng nhìn Phạm Gia Tây ở xa xa, cười lạnh lùng, tiếp theo một tay đặt lên chuôi kiểm Băng Tín Ngưỡng, sau đó chầm chậm rút ra.

Thân kiếm lạnh băng dưới ánh sáng trời chiều chiếu rọi, phát ra hào quang rét lạnh, đầu Hàn sương long ở chuôi kiểm bắt đầu tỏa sáng.

Thân kiếm ma sát với vỏ kiếm như tiếng rít khi hổ dữ xổ lồng, còn Băng Tín Ngưỡng chính là nanh vuốt.

Tiêu Hoằng rút hết Băng Tín Ngưỡng ra, liếc đằng sau lưng, Hàn sương long đang bám lên lưng núi, sau ngọn núi là cả ngàn Long kỵ sĩ đã xếp hàng.

Ngoài ra, trong đám người không thấy tận cũng là Trùng Phong thú đã được thuần hóa, Thiết cốt thú trải rộng khắp nơi.

Cả một mảnh đất toàn là ánh sáng Chiến văn lấp lánh như sao trời.

Đồng thời, trong mắt Tiêu Hoằng cũng lóe lên hàn quang, tuy rằng bộ mặt bị Vương Giả Khôi bao trùm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt kiên cường của Tiêu Hoằng. Tay nắm chặt Băng Tín Ngưỡng chậm rãi giơ lên, mũi kiếm chỉ thẳng phía trước, giọng trầm thấp rít gào, ra lệnh:

- Lạc Đan Luân, tiến công!

Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, cửa thành chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã khổng lồ đồng loạt mở ra, từ bên trong, là hàng loạt chiến sĩ Lạc Đan Luân!

Không có ngập ngừng, không có do dự, càng không có nhát gan, nháy mắt cửa thành mở ra, vô số chiến sĩ Lạc Đan Luân phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc, không chút chùn bước lao ra khỏi chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã mà họ vẫn giữ vững, xung phong về phía 1.3 triệu quân đội Thượng Bang!

Hàn sương long dẫn theo Long kỵ sĩ dày đặt, bay vụt lên không trung, vọt qua bầu trời chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, lao thẳng vào trận địa Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

http://truyenc

uatui.net Tất cả binh lính Lạc Đan Luân cấp bậc Ngự lực cao hơn, thì mở ra Lưu văn, xẹt qua trên đỉnh chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.

Chỉ trong nháy mắt, chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã như nước lũ vỡ đê, chiến sĩ Lạc Đan Luân ồ ạt toàn về phía hàng ngũ quân đội Thượng Bang oai phong lâm liệt.

Thoáng cái, cả chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã nổ tung.

Đứng ở kỳ hạm, Phạm Gia Tây nhìn đám đông ồ ạt toàn về phía mình, sắc mặt hơi đổi. Hắn tuyệt đối không ngờ, người Lạc Đan Luân đã ở bờ vực nguy nan, chìm trong tuyệt cảnh, lại từ bỏ phòng thủ, rít gào phẫn nộ xông thẳng về phía quân đội của hắn.

Thể hiện ra khí phách ngọc đá cùng nát.

- Thật nghĩ rằng như thế sẽ có hiệu quả hay sao? Đúng là tự tìm đường chết.

Phạm Gia Tây híp mắt, sắc mặt toát ra tàn nhẫn, sau đó ra lệnh cho quân đội:

- Xe tăng Ma Văn, nhắm thẳng vào đám đông, bắn! Tất cả binh lính Thượng Bang, chuẩn bị nghênh chiến!

Theo mệnh lệnh của Phạm Gia Tây, tất cả xe tăng Ma Văn nâng họng pháo, lóe lên ánh sáng chói, đồng loạt bắn ra đạn pháo Ma Văn sáng vàng vào giữa đám đông Lạc Đan Luân xung phong!

Ầm ầm ầm ầm...

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, giữa đám đông ồ ạt xông lên bỗng bừng lên hàng loạt đoàn ánh sáng, mỗi một đoàn ánh sáng bừng lên là hình ảnh máu thịt người Lạc Đan Luân bắn tứ tung. Nhưng dù là thế chiến sĩ Lạc Đan Luân vẫn không có ý lùi bước, rít gào dữ tợn như thác lũ ngập trời đổ ập về phía quân đội Thượng Bang.

Ban đầu, mấy đợt pháo trút xuống, tiêu diệt một mảng lớn người Lạc Đan Luân, khóe miệng Phạm Gia Tây còn lộ ra vẻ hung ác, nhưng 5 phút sau, chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã vẫn có người Lạc Đan Luân cuồn cuộn xông ra, vẻ tươi cười hung ác đã cứng lại trên mặt Phạm Gia Tây.

Ánh mắt hung ác đó cũng bị kinh hãi không thôi thay thế, phóng mắt nhìn, cả một mảnh khu vực rộng lớn, người Lạc Đan Luân nhìn không thấy cuối, lúc này nhân số đã quá 800 ngàn, tính sơ sơ, nhân số nhìn thấy cũng đã là 5 triệu, hơn nữa vẫn còn có đông đảo người Lạc Đan Luân đang tràn ra từ chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.

Phóng mắt nhìn đúng là cả một biển người, không thấy tận cùng.

Trong đó còn kèm theo đủ loại linh thú, Hàn sương long cùng Long kỵ sĩ che trời lao về phía Phạm Gia Tây.

- Sao... Sao... Sao lại thế này được?

Phạm Gia Tây không kìm được hô lên, ánh mắt âm độc trừng to, phun ra hoảng sợ, mồ hôi cuồn cuộn toát ra trên trán.

Phạm Gia Tây tuyệt đối không ngờ tới, vào lúc này người Lạc Đan Luân lại phát ra khí thế kinh người như vậy, càng không ngờ người Lạc Đan Luân lại thật sự có được thực lực toàn dân đều là binh lính.

Kỳ thật Phạm Gia Tây kinh ngạc cũng khó trách được, toàn bộ bình dân thể liên hiệp Xích Nghĩa bị nghiêm cấm mang theo Chiến văn, muốn toàn dân là binh lính, chỉ có thể cho bình dân mang theo cuốc xẻng, dao phay, không thể nào so sánh được với Chiến văn.

Lúc này, Tiêu Hoằng mở ra Chiến văn, sách lược cho phép con dân tự do tu luyện Ngự lực, đã thể hiện hiệu quả kinh người.

Bình thường chơi Chiến văn chỉ là đam mê xa xi, khi có chiến sự tùy tiện một người đứng ra cũng là binh lính.

Từng phút trôi qua, chiến sĩ Lạc Đan Luân lao ra từ chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã đã lên đến 7 triệu người, đây là cái khái niệm kinh người gì chứ.

Chỉ tính riêng từ nhân số, số lượng quân đội Lạc Đan Luân đã gấp 7 lần quân đội Thượng Bang, nguyên bản quân đội Thượng Bang trăm trận trăm thắng ở trước mặt biển người Lạc Đan Lu, liền trở nên nhỏ bé.

Binh lính Thượng Bang chuẩn bị làm lớn một trận, trực tiếp ngây ra, bọn họ có mơ cũng không ngờ dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hoằng, người Lạc Đan Luân đã ở bờ vực tuyệt vọng lại bùng nổ sức chiến đấu hung hãn như thế.

Điều này thật quá kinh người, binh lính Thượng Bang mới nãy còn nhe nanh múa vuốt, trực tiếp câm họng.

Nhìn Tiêu Hoằng sừng sững trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy khiếp đảm, cả người phát lạnh, không khỏi dựa sát vào nhau, khí thế lúc trước đã bị phẫn nộ ngập trời của người Lạc Đan Luân bao phủ.

- Báo cáo Phạm Gia Tây đại nhân, phía biển nội địa Lý Tư Giai có rất nhiều phi đạn Ma Văn đang oanh tạc vào trận địa, xin hỏi chúng ta phải làm gì đấy?

Trợ thủ vội hỏi Phạm Gia Tây, không còn một chút vẻ nhàn nhã khi nãy.

Đúng thế, Thiên Tế Tinh làm như vậy không khác gì đánh địch một ngàn tự tổn tám trăm, nhưng mà trong một ngàn này, giống như bao gồm cả 1.3 triệu quân hiện tại sẽ toàn diệt ở đây.

Nghe báo cáo, Phạm Gia Tây cả người cứng ngắc tại chỗ, phái ra chiến đấu cơ Ma Văn đánh chặn, Long kỵ sĩ trên trời thì sao đây?

Dùng xe tăng Ma Văn? Binh lính Lạc Đan Luân đang lao tới, phải làm gì bây giờ?

Nhất thời, Phạm Gia Tây bỗng có cảm giác hai tay khó chống bốn nắm đấm.

Lại nhìn binh lính Lạc Đan Luân không ngừng tới gần, kéo theo phẫn nộ, rít gào, tràn đầy khí thế khiến người ta sợ hãi.

- Hạ lệnh, xe tăng Ma Văn ở phía đông tiến hành đánh chặn phi đạn Ma Văn, những xe tăng Ma Văn khác bảo trì tấn công phía trước. Tất cả binh lính Thượng Bang không cần kích động, dùng xe tăng Ma Văn yểm trợ, bảo trì trận hình.

Phạm Gia Tây chỉ cần trầm tư 1 giây, liền hạ lệnh!

Mệnh lệnh Phạm Gia Tây vừa mới phát ra, người Lạc Đan Luân khí thế hùng hồn phía trước đã lao vào đội ngũ Thượng Bang ngoài cùng.

Chỉ va chạm một chút, sau đó là binh lính Thượng Bang ở ngoài cùng bị hàng ngũ Lạc Đan Luân bao trùm mất.

Dưới ưu thế nhân số tuyệt đối, binh lính Thượng Bang không có chút sức chống cự.

Thấy cảnh này, ánh mắt Phạm Gia Tây bắt đầu xuất hiện bối rối. Đúng thể, từ lý luận chiến tranh mà nói. Thiên Tế Tinh làm như thế sẽ có sức bật rất mạnh, nhưng năng lực kéo dài sẽ rất yếu, nhưng mặc kệ năng lực kéo dài yếu cỡ nào, bùng nổ trước mắt cùng đủ để xé nát Phạm Gia Tây.

Về phần sau này sẽ như thế nào, tám phần là hắn không nhìn thấy được.

Nhìn binh lính Thượng Bang ngoài cùng liên tục bị người Lạc Đan Luân hạ gục, xé nát như dã thú, da mặt Phạm Gia Tây không khỏi co rút, sau đó lại nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng đứng ngạo nghễ. Vào lúc này, cuối cùng hắn cảm nhận được sự đáng sợ của Tiêu Hoằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play