Cùng lúc đó, người Lạc Đan Luân lưu lạc ở Thái Qua Vù Trụ, nhìn gia viên bị giẫm lên, vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng nhưng giờ khắc này, khi họ nhìn thấy Tiêu Hoằng một mình một người yên lặng bước trên Ma Đỉnh Sơn, khi họ nhìn thấy vương kỳ của Lạc Đan Luân lại một lần nữa được Tiêu Hoằng thức tỉnh, nhìn người Lạc Đan Luân ở Thiên Tế Tinh một lần nữa toả sáng ý chí chiến đấu anh dũng phản kháng.

Trong nháy mắt, quảng trường Á Bình Ninh nơi người Lạc Đan Luân tụ tập, trên mặt mỗi người đều chảy nước mắt phấn ch��. Nhìn Tiêu Hoằng giống như hùng ưng kiệt ngạo, bay lên trời, nhìn Hàn sương long rít gào, xoay quanh trên không trung Thiên Tế Tinh, vạn vật sùng bái. Quảng trường trung tâm rộng lớn như vậy, tất cả người Lạc Đan Luân bất kể thân phận cao thấp thế nào, mỗi người đều ào ào quỳ lạy ở trước mặt Tiêu Hoằng, nghẹn ngào, hò hét cực độ bi thương.

Di chí của Cáp Thụy Sâm thức tỉnh, Tiêu Hoằng trở thành vua của Lạc Đan Luân một thế hệ mới, người Lạc Đan Luân một lần nữa có nơi ký thác tâm hồn, bọn họ lại có được vua của chính mình!

Giờ khắc này, con cháu Lạc Đan Luân qua nhiều thế hệ đã đợi ròng rã cả ngàn năm.

Cách Lâm ở trong văn phòng, dĩ nhiên có thể thông qua màn hình, nhìn thấy hết thảy phát sinh ở Thiên Tế Tinh, đương nhiên lão có thể nhìn thấy Hàn sương long quen thuộc kia, tự nhiên lão có thể nhìn thấy hình ảnh Ma Dực màu đen giương cánh bay cao, có thể nhìn thấy hình dáng người Lạc Đan Luân vì bảo vệ tín ngưỡng bất khuất, thề sống chết anh dũng chiến đấu.

Cách Lâm đứng ở nơi đó, trên gương mặt già nua hai hàng nước mắt nóng hổi chảy ra ồ ồ. Cuối cùng, gần như Cách Lâm bàn tay che phủ bầu trời ở Á Bình Ninh không kìm được bắt đầu thất thanh khóc rống lên, ngàn năm bi thương đều hóa thành nước mắt, phun trào ra, hai vai bắt đầu không ngừng run run.

- Cáp Thụy Sâm đại nhân...

Cách Lâm nghẹn ngào nói ra mấy chữ này. Có thể nói, giờ khắc này Cách Lâm là quá vui mừng mà khóc, cũng có thể nói, Tiêu Hoằng trở thành vua của Lạc Đan Luân làm cho lão như trút được gánh nặng. Giờ khắc này lão tin tưởng vững chắc Tiêu Hoằng có thể làm cho Lạc Đan Luân cất mình trỗi dậy.

Đám người Ái Lạc, Vưu Kim lúc này cũng hốc mắt đỏ hồng, duy chỉ có không giống nhau là, trong ánh mắt kia tràn ngập kiên nghị đặc biệt của Lạc Đan Luân.

Đây cũng là ánh mắt chung của người Lạc Đan Luân.

Bọn họ dường như thấy được tương lai, nhìn thấy hy vọng Lạc Đan Luân quật khởi và đứng ở Thái Qua Vũ Trụ, bất kể bầu trời u ám trước kia, hoặc là đầy đường gai góc, bọn họ đều có dũng khí, không chùn bước vượt qua, mặc dù vết thương lớp lớp, mặc dù hiến dâng tính mạng của mình, Lạc Đan Luân vẫn luôn dũng cảm tiến tới.

Chủng tộc Lạc Đan Luân giờ khắc này sôi trào!

Ở biên giới Á Bình Ninh liên hợp thể và Tân Bối Bá liên hợp thể, theo hình ảnh Tiêu Hoằng lên ngôi làm vua hiện ra, ngay sau đó chiến đấu liền hoàn toàn tiến vào tới hồi gay cấn.

Binh sĩ Lạc Đan Luân là phục vụ Á Bình Ninh liên hợp thể, dựa vào các loại vũ khí chiến đấu cực kỳ tiên tiến. Lúc này giống như phát cuồng phát động công kích mãnh liệt vào Tân Bối Ba liên hợp thể.

Nhất là Bất Khuất Dực hạm đội vương bài của Á Bình Ninh liên hợp thể, toàn bộ hạm đội có người Lạc Đan Luân cấu thành lại giống như dã thú. Toàn bộ hạm đội hầu như đều bày ra “lưỡi đao sắc nhọn”, không quản tới hết thảy, điên cuồng công kích tới hướng hạm đội của Tân Bối Ba liên hợp thể không có kẽ hở.

Cái gọi là công kích không có kẽ hở, chính là công kích không có khoảng cách.

Cường độ hỏa lực như vậy, cũng chỉ có hạm đội Bất Khuất Dực của Á Bình Ninh liên hợp thể mới có thể thực hiện.

Trong lúc nhất thời, Tân Bối Ba liên hợp thể còn có thể chống lại Á Bình Ninh liên hợp thể đã xuất hiện dấu hiệu bại lui, trong khoảnh khắc liền trực tiếp vứt bỏ ba hệ Hằng tinh, trong đó bao gồm một viên Nghi Cư Tinh.

Giờ khắc này, Tân Bối Ba liên hợp thể đã thật cảm nhận được rõ ràng sự cường đại của Á Bình Ninh liên hợp thể.

Dưới tranh chấp cương cường, Tân Bối Ba liên hợp thể đã bắt đầu xuất hiện tình thế thất bại.

Hải Đình Gia ở Bác Anh Tinh của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, với tình hình biến động ở Thiên Tế Tinh, tự nhiên trước tiên nhận được tin, trên mặt không kìm được hiện lên vẻ không vừa lòng.

- Không nghĩ tới người Lạc Đan Luân chết tiệt này, thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc có lòng tốt cho bọn họ cơ hội còn mạng sống, đồng thời sẽ cho trẻ con của họ có cơ hội nhận giáo dục và được nuôi dưỡng, không thể tưởng được bọn họ lại lấy oán trả ơn, thật sự là lòng muông dạ thú mà!

Hải Đình Gia nhìn tin tức bên trong màn hình, thì thào tự nói, bày ra một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt.

Tuy nhiên, nhìn Tiêu Hoằng đã đội lên Vương Giả Khôi, trong lòng Hải Đình Gia vẫn là có một chút kiêng kị, hắn dường như thấy được bóng dáng Cáp Thụy Sâm ở trên người Tiêu Hoằng, hắn dường như lại lần nữa thấy được ác ma tàn sát hết thảy kia lại lần nữa buông xuống nhân thế. Mặc dù hiện tại cấp bậc Ngự lực của Tiêu Hoằng còn không phải cường đại đến không có cách nào áp chế, nhưng để mặc cho hắn tiếp tục phát triển, một ngày nào đó hắn sẽ hoàn toàn phục chế con đường của Cáp Thụy Sâm đi qua.

Tiêu Hoằng kia dường như chính là Cáp Thụy Sâm trước khi chết để lại một hạt giống gây bất an, náo động.

Cái này phải diệt trừ mới được!

Bách Lạp Đồ không có lên tiếng, nhưng trong lòng đã đầy lòng kiêng kị, hắn nằm mơ đều không nghĩ tới đã tới nước này rồi, chủng tộc Lạc Đan Luân này lại còn có thể phản kích, chẳng lẽ bọn họ thật sự không biết rốt cuộc Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc mạnh tới mức nào hay sao? Cho dù là binh sĩ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đều nhiều hơn gấp mấy lần so với tổng dân cư của Thiên Tế Tinh, toàn bộ chuyện này hoàn toàn là trứng chọi đá, nhưng là dù vậy, người Lạc Đan Luân vẫn vì nghĩa không chùn bước.

Triết Khoa ở một bên, đồng dạng sắc mặt lạnh như băng, nhìn Tiêu Hoằng phía trên màn hình, đồng thời nheo mắt suy nghĩ: Tuy rằng hiện tại Tiêu Hoằng vẫn rất yếu như trước, nhưng không thể không thừa nhận, Triết Khoa đã từng chút từng chút bắt đầu xem Tiêu Hoằng làm như địch nhân chân chính để đối đẫi.

- Truyền lệnh xuống, cho Phạm Gia Tây tăng thêm phòng bị, đợi phong ấn của Cáp Thụy Sâm tiêu tán, liền phát động công kích hủy diệt vào Thiên Tế Tinh. Chúng ta đã cấp cho người Lạc Đan Luân đường sống, là người Lạc Đan Luân không biết quý trọng!

Hải Đình Gia chưa từng có nhiều suy tư, bày ra một giọng điệu cương quyết nói.

Mệnh lệnh như vậy cũng đã chứng minh rõ ràng mục đích cuối cùng của Hải Đình Gia, chính là hoàn toàn hủy diệt Thiên Tế Tinh, để cho trên Ma Duệ Tinh không còn một tên mắt màu xanh biếc nào.

Cùng lúc đó, ở Thiên Tế Tinh, 20 vạn binh sĩ Thượng Bang trước đó đi vào tiếp nhận đầu hàng, tất cả đều bị người Lạc Đan Luân với các loại phương thức đánh chết.

Giờ khắc này, ở phía trên quảng trường trung tâm Tử La Lan Thành, ước chừng 20 vạn binh sĩ Thượng Bang đã chất thành một núi thi thể khổng lồ. Trên mặt mỗi một người Lạc Đan Luân trưởng thành đều toát ra vẻ kiên nghị vô tận.

Bọn họ không hề nhìn lên phong ấn của Cáp Thụy Sâm trên bầu trời, bọn họ hoàn toàn không cần biết rốt cuộc đã tiêu tán bao nhiêu.

Bởi vì bọn họ đã có thủ lĩnh mới, bọn họ cần chính là tự cường, mà không phải bảo vệ mình.

Phố lớn ngõ nhỏ, tùy ý có thể nhìn thấy hình ảnh: Nam nhân trường thành tạm biệt cha mẹ, và tạm biệt người nhà, ưỡn thẳng ngực hát vang hành khúc Lạc Đan Luân, nắm Chiến Văn, nắm vũ khí, lao tới tiền tuyến.

Phú hào vứt bỏ kim tệ trong tay, vứt bỏ trữ kim văn từng dẫn tới giàu sang quyền thế, cầm lấy Chiến Văn, đồng dạng lao tới tiền tuyến.

Lão nhân gần đất xa trời, chiếu cố trẻ con cùng leo lên từng chiếc từng chiếc xe linh thú, sau đó được đưa đến căn cứ Hải Quân khổng lồ để được che chở.

Nơi đó lúc này tuy rằng chật chội, nhưng chính là địa phương vô cùng an toàn.

Tất cả Ma Văn tàu ngầm, cũng đều quay lại Lý Tư Giai Nội Hải, ở dưới đáy biển sâu phái ra đội ngũ chỉnh tề, hầm phát xạ phi đạn đều được mở ra.

Giờ khắc này, người Lạc Đan Luân ở dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng, phải toàn lực chiến một trận!

Không luận thắng bại, ngươi đã là địch nhân thì phải trả bất cứ giá nào? Vứt bỏ vận rủi của số mệnh, trời không sợ, đất không sợ, chỉ có tín ngưỡng!

Đợi đến khi đạp phá vũ trụ, các ngươi nhất định phải máu nhuộm bầu trời!

Đây là chiến ý của người Lạc Đan Luân!

Không lâu sau, tất cả thành trì Lạc Đan Luân đã toàn bộ biến thành nhà không thành trống, lão ấu phụ nữ và trẻ em được di dời tới căn cứ Hải Quân trong lòng đất, mọi người gần như cũng không có mang đi cái gì, chỉ có mang đi: Đó là toàn bộ bộ sách, cùng với kỹ thuật của Lạc Đan Luân, một quyển cũng không thiếu.

Nhà cửa không trọng yếu, tiền tài không trọng yếu, chỉ có sách vở, phương diện này bao gồm, chính là văn hóa, tinh thần cùng với tín ngưỡng của người Lạc Đan Luân.

Người trưởng thành có thể chiến đấu, bất kể nam nữ đều tập trung ở Lập Đốn Quận. Ngoài ra, các thành trì Thiên Tế Tinh khác, đều toàn bộ biến thành nhà không thành trống.

Ma Văn chiến đấu cơ, Ma Văn xe tăng muốn oanh kích thì cứ việc, bởi vì toàn bộ Ma Duệ Tinh chính là gia viên của họ, vòm trời là nóc nhà, mặt đất là chiếu, núi lửa là hỏa lò, mặt trời treo trên cao chính là Ma Văn đăng cao nhất.

Giờ khắc này, người Lạc Đan Luân đã hoàn toàn vứt bỏ hết thảy phòng thủ, chỉ có bất khuất, quyết một trận tử chiến!

Không biết qua bao lâu, vầng mặt trời trên bầu trời đã dần dần ngã về tây, ánh nắng chiều chiếu rọi trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã loang lổ một màu vàng óng ánh, trên bầu trời, tuyết trắng đã ngừng rơi, ánh sáng chiếu rọi mặt đất.

Xe tăng lạnh như băng của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã xếp thành một hàng thẳng tắp, các khẩu pháo thật lớn kia dưới ánh trời chiều, phản xạ sáng bóng lạnh như băng.

Bổn phía cùng với phía sau Ma Văn xe tăng là từng gã binh sĩ Thượng Bang biểu tình lạnh lùng, nghiêm nghị, nhìn thẳng vào nhất cử nhất động của Thiên Tế Tinh, đợi lệnh xuất phát bất cứ lúc nào.

Bản thân Phạm Gia Tây đã đi ra kỳ hạm, đứng trên đỉnh kỳ hạm, nhìn hết thảy biến chuyển ở chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.

“Ầm!”

Ngay vào lúc này, bên trên bầu trời hiện lên một luồng sáng đen, giống như một ác ma sao băng, từ trên bầu trời đáp thật mạnh phía trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.

Một đôi Ma Dực tràn ngập khí tức Vương giả hoàn toàn duỗi thân mở ra, khí thế bàng bạc bao phủ khắp Ma Duệ Tinh, toát ra một khí tức khiến vạn vật sùng bái.

Cả vật thể áo giáp loang lổ kia, dưới chiếu rọi của ánh trời chiều, phản chiếu ánh sáng rạng rỡ, Vương Giả Khôi trên đầu lại hiển lộ rõ khí thế Vương giả, mỗi một binh sĩ đều là dáng vẻ thành kính sùng bái Tiêu Hoằng.

Dần dần ở trước mặt Tiêu Hoằng, ở phía trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng đã đứng đầy người Lạc Đan Luân, có binh sĩ, có người dân, Chiến Văn phát sáng, giống như ban đêm đầy sao. Kéo dài tới đâu mút Thiên Tế Tinh, liếc mắt một cái nhìn không thấy giới hạn. Trên sườn núi, trên bình nguyên... Toàn bộ đều là người Lạc Đan Luân, nhân số không thể làm công tác thống kê. Nói tóm lại, người có thể chiến đấu đều đã tới, bọn họ và binh sĩ xen lẫn cùng một chỗ không phân biệt thân phận, trong ánh mắt có chăng chỉ có địch nhân và đồng bạn.

Tiêu Hoằng hơi hơi gấp khúc hai đầu gối, quay đầu nhìn lướt qua quân đội của mình, sau đó chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào hàng ngũ quân đội Thượng Bang khổng lồ, bên trong hai mắt tia sáng màu xanh biếc tràn ngập vô tận ngạo nghễ, đối mặt với địch nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play