Chậm rãi bước trên lưng núi, đứng phía trên mặt đất đầy tuyết trắng, Tiêu Hoằng có thể quan sát được toàn cảnh cả tòa Phí Cổ Thành, cùng với Phí Cổ Thành và Tiêu Hoằng chi cách đó thành cỏ một 112011 núi.

Nơi đó phía trên đường phố đã tràn ngập binh sĩ Thượng Bang. Chỗ binh doanh từng gã binh sĩ Lạc Đan Luân bất khuất đang bị đòn hiểm, bọn họ không dám phản kháng, bởi vì giờ khắc này phản kháng chính là kháng chỉ, là trái với mệnh lệnh của Lạc Lý Tư.

Bọn họ mang theo ánh mắt bất khuất, bị binh sĩ Thượng Bang cùng hung cực ác đánh ngã xuống đất, ngã xuống trong vũng máu.

Chiến sĩ Lạc Đan Luân cao ngạo, bất khuất đang chịu đủ khi dễ và lãng nhục, bọn họ đúng ra phải chứng tỏ tôn nghiêm của chính mình ở trên chiến trường, mà không phải sống tạm như thế này.

Bị ức hiếp, bảo vệ gia viên lại bị gán cho ác danh tù chiến tranh.

Mà ở bên trong khu cư xá Lạc Đan Luân, binh sĩ Thượng Bang đang mạnh mẽ cướp đi những đứa trẻ Lạc Đan Luân trong tay cha mẹ chúng, giam giữ trong xe linh thú vừa cướp đoạt.

Đứa trẻ bị bức rời ba ba, mụ mụ thất thanh khóc rống, cảnh tượng khắc thật sâu trong lòng Tiêu Hoằng, còn có cha mẹ mất đi đứa con âu yếm, quỳ xuống đất thống khổ kêu gào không ngừng. Ngay sau đó là cảnh từng gã binh sĩ Thượng Bang mạnh mẽ lôi kéo tách ra nữ nhân từ trong tay trượng phu, từ bên cạnh người yêu, tiến hành phân loại giam giữ.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ bên trong Thiên Tế Tinh, thảm kịch như thế tùy ý có thể thấy được.

Binh sĩ dùng thanh âm thê thảm ngâm xướng quân ca Lạc Đan Luân, mơ hồ lại truyền vào trong tai Tiêu Hoằng.

- Chủng tộc Lạc Đan Luân đừng quên, không thể chấp nhận khi dễ!

Tiêu Hoằng đứng trên lưng núi, thì thào tự nói, sau đó cầm lấy Ma Văn thông tin, ý đồ phát ra lời kêu gọi tới Lạc Lý Tư, sau đó được đến trả lời thuyết phục là cự tuyệt tiếp nối.

Nhìn thấy một màn như vậy, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng thu hồi Ma Văn thông tin, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tuyết rơi, chậm rãi từ trong túi Ma Văn, lấy ra một quả Ma Văn châu màu đỏ, khởi động sau đó dùng sức ném lên bầu trời.

“Vù!”

Cùng với một tiếng va chạm kịch liệt xé không khí, một đạo hồng quang lập tức từ trong tay Tiêu Hoằng bắn ra. Tiếp theo kích nổ, hình thành một viên pháo hoa màu đỏ rực rỡ nở rộ trên bầu trời.

Đây đúng là tín hiệu tập kết của đội quân tù nhân.

Phất Lạc ở bên trong Phí Cổ Thành, nhìn thấy pháo hoa trên bầu trời như vậy. Hai mắt trống rỗng lại một lần nữa toả sáng sinh cơ, Tiêu Hoằng trầm mặc đã bắt đầu hành động.

Ở bên trong căn cứ quân sự Phí cổ, đội quân tù nhân tiến thối lưỡng nan, vẻ mặt mờ mịt, nhìn pháo hoa màu máu kia nở rộ từ lưng núi, ánh mắt lại lần nữa khôi phục kiên nghị, không còn chút mờ mịt, sau đó bước nhanh đi tới hướng lưng núi.

Mười mấy phút sau, phía sau Tiêu Hoằng, Phất Lạc và đội quân tù nhân đã toàn bộ đến đông đủ, mọi người đều không nói gì, mà đều nửa quỳ ở phía sau Tiêu Hoằng.

- Nếu trời xanh có mắt, vì sao giáng xuống loạn ly như thế. Nếu đại địa có linh, vì sao bắt chúng ta một mình phiêu lưu, nếu có Thần minh, vì sao nhìn chúng ta lang bạc không nhà... Ta không phụ trời cao, không phụ đại địa, không phụ thần minh, nhưng họ lại đối đãi với chúng ta như thế, vậy chúng ta vì cái gì còn phải tuân theo nhân nghĩa lễ phép bọn họ đặt ra? Nếu hết thảy là họ an bài, Tiêu Hoằng ta tình nguyện nghịch thiên đạo, nghịch thần minh, chúng ta phải thuộc về vận mệnh của chúng ta, nắm giữ trong tay vận mệnh chúng ta, mà không phải bị ai an bài!

Tiêu Hoằng chắp hai tay sau lưng, nói gằn từng chữ, giọng điệu tràn ngập rung động, trong lòng tràn ngập bi thống, sau đó chính là khẽ giơ lên một ngón tay.

Phất Lạc hiểu ý, lập tức mở ra một cái khe nứt không gian.

Tiêu Hoằng không nói gì thêm, chỉ nhìn lại một chút núi cao nguy nga, nhìn thành thị Lạc Đan Luân xinh đẹp phía sau kia, cùng với những khuôn mặt gào khóc, sau đó chậm rãi giơ tay đội lên đầu cái mũ nối liền áo thật lớn, một tay nắm Băng Tín Ngưỡng, vì nghĩa không chùn bước, bước vào bên trong khe nứt không gian.

Ngay sau đó, hiện ra ở trước mặt Tiêu Hoằng là Tử La Lan Thành to lớn, Thánh thành của Đế Quốc Lạc Đan Luân. Giờ phút này ba cái Thượng Chung, ở dưới bánh răng kéo thật lớn không ngừng lắc lư, đại biểu sự cao ngạo thâm trầm mà trang trọng của nó, đại biểu cho bất khuất, đại biểu tín ngưỡng của người Lạc Đan Luân, đại biểu duy nhất là không khuất phục.

Nhìn một cái thật sâu về hướng vương điện, Tiêu Hoằng liền bước đi trên đường thông tới vương điện, Phất Lạc, đội quân tù nhân theo sát phía sau.

Một đường đi qua dãy hồng yên hoa, cánh hoa bay bay khắp mặt đất, đồng thời có chứa mùi thơm mờ nhạt độc đáo theo gió bay thoang thoảng vào mũi.

Ở bên trong Đại Vệ Vương Thính, Lạc Lý Tư đang một người một mình lẳng lặng ngồi phía trên vương tọa không nhúc nhích, lão biết tình cảnh bên ngoài đang xảy ra như thế nào.

Càng biết rõ Thái Tư, Vĩ Ngạn đã quyết định rời đi, như vậy cũng tốt.

Mà Lạc Lý Tư cũng đã hạ lệnh cho thủ vệ quân vương điện, bất luận kẻ nào cũng không tiếp kiến, phong tỏa vương điện chờ đợi chuyển giao quyền lực.

Nhưng mà, đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên hiện lên một chút hào quang, xuyên thấu qua khe cửa, từng tia ánh sáng chiếu rọi trên mặt đất.

Ngay sau đó, cửa gỗ thật lớn của Đại Vệ Vương Thính chậm rãi mở ra, Tiết Huyền Vinh Quận trưởng của Hàn Thương Quận chống một cây gậy, một thân mặc trường bào thô sơ, chậm rãi đạp bước tiến vào.

- Tiết Huyền Vinh! Ngươi tới làm gì?

Lạc Lý Tư nhìn thấy Tiết Huyền Vinh không mời mà đến, lên tiếng hỏi.

- Ngài có nhìn thấy bên ngoài đang xảy ra chuyện gì không? Bọn họ đang cướp đoạt con của chúng ta, cướp đoạt tương lai chúng ta, bọn họ đang giẫm lên hết thảy, làm dơ bẩn tín ngưỡng của người Lạc Đan Luân... Ngài làm như vậy, sẽ chỉ làm cho người Lạc Đan Luân đoạn tử tuyệt tổn! Hãy thu hồi vương lệnh của ngài đi! Bệ hạ!

Tiết Huyền Vinh hơi cúi người nói với Lạc Lý Tư, bên trong giọng điệu không có khẩn cầu, chỉ có đề nghị.

- Không được, ta đã quyết định rồi! Bất kể nhận được khốn khổ như thế nào, dù sao bọn họ cũng còn sống!

Lạc Lý Tư đáp lại giọng điệu kiên quyết.

- Còn sống ư? Cũng là sống không bằng chết! Mẹ mất con, chồng mất vợ, người Lạc Đan Luân mất đi tín ngưỡng bất khuất... Sống như vậy còn không bằng chết đi!

Tiết Huyền Vinh nói.

Đúng lúc này, hai gã thủ vệ quân vương điện cầm trong tay Ma Văn trường mâu thật lớn, giao nhau ở trước mặt Tiết Huyền Vinh. Điều này không thể nghi ngờ là ý bảo Tiết Huyền Vinh phải rời đi.

- Sự cố chấp của ngài, sự yếu đuối của ngài, sẽ trở thành tội nhân của chủng tộc Lạc Đan Luân!

Tiết Huyền Vinh chỉ ném lại những lời này, rồi chậm rãi xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng mang theo đội quân tù nhân một đường đi tới, đã lẳng lặng ngừng lại ở trước Thượng Chung Lâu, Thượng Chung loang lổ ư trước vọng lại tiếng bất lực.

Chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, lại nhìn xem một cánh hoa hồng yên rơi trong lòng bàn tay, cuối cùng Tiêu Hoằng nâng lên bàn tay đã nắm chặt thành quyền, tiện tay vứt cánh hoa hồng yên kia qua một bên. Sau đó Tiêu Hoằng liền vuốt phẳng áo choàng màu đen, mang theo một khí thế vô tình lạnh như băng đi xuyên qua Thượng Chung Lâu, đi đến hướng vương điện.

Giờ phút này cầu treo đi vào vương điện đã giở lên cao, Lạc Lý Tư đã không muốn tiếp kiến bất luận kẻ nào.

Bên cạnh cầu treo hai gã thủ vệ quân vương điện nhìn thấy Tiêu Hoằng, có chút mờ mịt thất thố, bọn họ không biết thời điểm này, nên đối mặt với Tiêu Hoằng như thế nào.

- Hạ cầu treo xuống!

Tiêu Hoằng phát ra thanh âm trầm thấp, đầu lấp trong cái mũ nối liền áo thật lớn như một bóng ma, đã che khuất hơn phân nửa khuôn mặt Tiêu Hoằng, chỉ để lộ cái cằm và chòm râu.

- Thực xin lỗi điện hạ! Bệ hạ có lệnh, bất luận kẻ nào đều cự tuyệt không cho vào vương điện!

Hai gã thủ vệ quân vương điện đáp lại.

Nghe nói thế, Tiêu Hoằng không có đáp lại chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sau đó chậm rãi nâng lên cánh tay phải.

Ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng nâng lên cánh tay kia, Thiết Nam, Mặt Thẹo đều lao ra từ bên cạnh Tiêu Hoằng, giống như hai lưỡi dao sắc bén màu đen, nhanh như một tia chớp Thiết Nam và Mặt Thẹo đã xuất hiện ở phía sau hai gã thủ vệ quân vương điện, cánh tay đầy vết thương đã phân biệt hiện ra trước ánh mắt hai gã thủ vệ quân vương điện.

- Xin lỗi huynh đệ!

Thiết Nam và Mặt Thẹo phân biệt thấp giọng nói một câu, tiếp theo Minh cốt Ma Văn Đao trong tay nhoáng một cái, trực tiếp cắt dứa yết hầu của hai thủ vệ quân vương điện, máu tươi phun ra nhuộm đỏ mặt đất phủ tuyết trắng. Sau đó Thiết Nam và Mặt Thẹo lại vung cánh tay lên, trực tiếp chặt đứt dây cột cầu treo.

“Ầm, ầm, ầm!”

Ngay sau đó, cầu treo vương điện thật lớn, nện thật mạnh ở trước chân Tiêu Hoằng. Tiêu Hoằng mở ra hai mắt không có nói một lời, lập tức bước lên câu đi vào vương điện Lạc Đan Luân.

Đồng thời, lúc này Tiêu Hoằng xâm nhập, cũng kinh động các thủ vệ quân vương điện khác.

Ngay lúc Tiêu Hoằng mang theo đội quân tù nhân vừa mới bước vào đến hành lang, ước chừng mấy ngàn thủ vệ quân vương điện xuất hiện ở phía trước Tiêu Hoằng, ngăn chặn trên hành lang rộng chừng hai mươi thước này chật như nêm cối.

- Điện hạ! Không có lệnh của bệ hạ, mời ngài quay về!

Thủ vệ quân vương điện hơi có chút nơm nớp lo sợ nói với Tiêu Hoằng. Hắn tự nhiên biết Tiêu Hoằng là ai, Tiêu Hoằng là mang đến cái gì cho chủng tộc Lạc Đan Luân, bởi vậy mặc dù cầm trong tay Ma Văn trường mâu nhắm ngay Tiêu Hoằng, giọng điệu cũng tràn ngập không yên lòng.

Tiêu Hoằng không có đáp lại, cứ như vậy một tay nắm Băng Tín Ngưỡng, từng bước một đi tới hướng thủ vệ quân vương điện.

Theo Tiêu Hoằng không ngừng tới gần, bọn họ cũng một lần nữa thấy rõ gương mặt Tiêu Hoằng lạnh như băng, sâu sắc toát ra khí tức vương giả, cao cao tại thượng, tràn ngập áp bách giống như Cáp Thụy Sâm còn sống trên đời, mà Ma Văn trường mâu trong tay bọn họ, lại không kìm được run bần bật.

- Điện... Điện hạ, xin ngài...

Không đợi thủ vệ quân vương điện nói hết lời, Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở phụ cận thủ vệ quân vương điện, trường mâu cách thân thể Tiêu Hoằng đã không tới một phân.

- Điện hạ! Xin ngài lui ra...

Thủ vệ quân vương điện gần như dùng giọng điệu run rẩy nói, mũi mâu càng thêm lay động dữ dội, chỉ cảm thấy tràn ngập một khí thế lạnh như băng, áp bức bọn họ không thở được.

“Leng keng...”

Kèm theo tiếng vang, Ma Văn trường mâu trong tay một gã thủ vệ quân vương điện rời tay, rơi xuống mặt đất đầy cánh hoa hồng yên, trong mắt hắn tràn ngập vẻ mờ mịt.

- Mau nhặt trường mâu lên! Người Lạc Đan Luân là sẽ không bao giờ buông vũ khí trong tay!

Tiêu Hoằng trầm tĩnh, giọng điệu trầm thấp nói.

- Dạ... Dạ, điện hạ!

Người thủ vệ quân vương điện này đáp lại. Sau đó liền cúi người nhặt Ma Văn trường mâu lên, trong ánh mắt đồng dạng tràn ngập mờ mịt: Một mặt là Lạc Lý Tư, một mặt là Tiêu Hoằng, có thể nói là tiên thối lường nan.

Nhưng mà, đúng lúc này, bọn họ lại phát hiện, Tiêu Hoằng lại tiếp tục cất bước, mặc cho mũi mâu nhọn hoắt chĩa ngay ngực mình.

Gã thủ vệ quân vương điện, nhìn vào ánh mắt thâm trầm của Tiêu Hoằng kia, lại chỉ một đường lui về phía sau, Tiêu Hoằng tiến thêm một bước, bọn họ liền lui về phía sau một bước, đối mặt với khí thế nhiếp người của Tiêu Hoằng, hắn không dám có nửa điểm phản kháng hoặc bất kính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play