Giờ khắc này, Ma Văn trường mâu trong tay bọn họ run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập kính sợ.

Cứ như vậy, Tiêu Hoằng một bước đi tới phía trước, thủ vệ quân vương điện lui về phía sau một bước, cuối cùng ngừng lại trên quảng trường trước Đại Vệ Vương Thính, phía sau chính là Đại Vệ Vương Thính, muốn lui cũng không thể lui.

Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn một vòng thủ vệ quân vương điện ngăn chặn trước cửa Đại Vệ Vương Thính, hai mắt hơi híp lại một chút, tay phải cầm Băng Tín Ngưỡng thật chật, sau đó chậm rãi rút ra, chỉ thẳng mũi kiếm vào Đại Vệ Vương Thính.

- Nhận biết nó không? Đây là vũ khí của Cáp Thụy Sâm! Tiêu Hoằng ta chính là Cáp Thụy Sâm! Tiêu Hoằng ta chính là di chí bất khuất của người Lạc Đan Luân! Vì tín ngưỡng có thể vứt bỏ hết thảy, với danh nghĩa vua của Lạc Đan Luân, ta lệnh cho các ngươi quỳ xuống!

Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát ra một tiếng trầm thấp, thanh âm tràn ngập cao ngạo, uy nghiêm cùng với khí tức không thể xâm phạm, đây là khí phách của vua Lạc Đan Luân!

“Leng keng, leng keng, leng keng...”

Ngay lúc Tiêu Hoằng nói dứt lời, lập tức truyền đến liên tiếp tiếng Ma Văn trường mâu rơi xuống, tất cả thủ vệ quân vương điện đã hoàn toàn mất đi dũng khí chống lại Tiêu Hoằng, mất đi dũng khí chống cự lại vua của Lạc Đan Luân.

Tuy rằng bọn họ chỉ vâng theo mệnh lệnh của Lạc Lý Tư, nhưng bọn họ càng phải vâng theo mệnh lệnh của vua Lạc Đan Luân. Giờ khắc này, tất cả thủ vệ quân vương điện đều có một loại biểu hiện giả dối, đứng ở trước mặt bọn họ chính là Cáp Thụy Sâm, không thể chối cãi là linh hồn của Lạc Đan Luân.

- Bái kiến Tiêu Hoằng bệ hạ! Thần nguyện ý thề sống chết nguyện trung thành!

Quan Gian Thường đứng ở trong đội ngũ, nhìn gương mặt thâm trầm mà uy nghiêm của Tiêu Hoằng kia, liền buông vũ khí trong tay, đầu tàu làm việc nghĩa không chùn bước, nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Hoằng, cúi thấp đầu thật sâu, mà hắn xưng hô cũng không phải “Điện hạ”, mà là “Bệ hạ”, chỉ khác biệt một chữ mà hàm nghĩa làm cho người ta nghĩ lại.

Theo Quan Gian Thường nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Hoằng, tiểu đội của Quan Gian Thường cũng rối rít quỳ xuống, sau đó là toàn bộ đại đội, cuối cùng tất cả thủ vệ quân vương điện đều buông vũ khí, quỳ xuống ở trước mặt Tiêu Hoằng. Giờ khắc này, bọn họ đã không còn gì phải suy nghĩ, quyết định thần phục với Tiêu Hoằng, phản bội Lạc Lý Tư, phản bội Thiên Tế Tinh, nhưng đây là bọn họ trung thành với chủng tộc Lạc Đan Luân, trung thành với tín ngưỡng bất khuất của họ.

Tiêu Hoằng không có lên tiếng, mà một lần nữa ánh mắt lạnh lùng nhìn ngay Đại Vệ Vương Thính, chỗ quyền lực cao nhất của Thiên Tế Tinh. Sau đó tiếp tục cất bước, xuyên qua thủ vệ quân vương điện, sải bước đi tới hướng Đại Vệ Vương Thính, đi theo phía sau là Phất Lạc, Thiết Nam và Ốc Sư, thuộc hạ trung thành nhất của Tiêu Hoằng.

Đi tới trước cửa Đại Vệ Vương Thính. Tiêu Hoằng hơi chần chờ một chút, cuối cùng cùng đặt hai tay trên cửa gỗ thật lớn, dùng sức đẩy ra.

“Ầm ầm!”

Vang lên thanh âm tiếng cửa gỗ va chạm vách tường, cảnh vật trong Đại Vệ Vương Thính một lần nữa hiện ra trước mặt Tiêu Hoằng,. Khác với trước đây c ánh mắt của Tiêu Hoằng đã không còn là cung kính, mà là lạnh như băng.

Lạc Lý Tư đang ngồi ở trên vương tọa, nhìn cửa chính bị đẩy ra thật mạnh, thần sắc không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là ánh mắt mong chờ nhìn ngay cửa, nhìn Tiêu Hoằng xách theo Băng Tín Ngưỡng, nhìn áo choàng màu đen kia phất phới theo luồng gió lạnh, dưới cái mũ màu đen nối liền áo, Lạc Lý Tư không thể thấy rõ rốt cuộc vẻ mặt của Tiêu Hoằng ra sao.

Mà lão có thể nhìn thấy, chính là thủ vệ quân vương điện đều nửa quỳ ở phía sau Tiêu Hoằng, đều thần phục!

Trong lúc nhất thời, đại sảnh rộng rãi im lặng như tờ, hai đầu vương thính là Lạc Lý Tư và Tiêu Hoằng, dường như là một loại giằng co.

- Tiêu Hoằng! Ngươi đã đến rồi!

Lạc Lý Tư lộ vẻ tươi cười thê lương mờ nhạt, nhìn Tiêu Hoằng dịu dàng nói.

Tiêu Hoằng tiến lên vài bước, đi vào bậc thềm trước vương tọa, Băng Tín Ngưỡng trong tay chống trên mặt đất, thân kiếm loang lổ tản ra từng trận hàn khí, Ma Văn trên nó cũng tỏa ra hào quang màu lam sẫm. Đầu Hàn sương long phía trên chuôi kiếm, hai mắt đồng dạng lấp lóe hào quang màu lam.

Hai tay cầm chuôi kiểm, Tiêu Hoằng từng chút từng chút cúi mình, đầu gối ủy khuất nửa quỳ ở trước mặt Lạc Lý Tư, đồng thời hơi gục đầu xuống, sau đó thanh âm trầm thấp nói:

- Bái kiến Lạc Lý Tư bệ hạ!

- Ngươi tới làm gì?

Lạc Lý Tư thực bình thản, thực bình tĩnh, nhìn Tiêu Hoằng hỏi.

- Từ ngày Tiêu Hoằng ta đi vào Thiên Tế Tinh, Tiêu Hoằng ta đã xem ngài như thân nhân duy nhất, nhưng hiện tại ta phải phải bảo vệ tín ngưỡng của người Lạc Đan Luân, bảo vệ tôn nghiêm bất khuất của Đế Quốc Lạc Đan Luân, cho dù là vứt bỏ hết thảy. Ta là tới cáo biệt Lạc Lý Tư đại nhân! Đế quốc Lạc Đan Luân không thể ngã xuống, chủng tộc Lạc Đan Luân không thể diệt vong, vì thế ta có thể vứt bỏ hết thảy!

Nói xong, Tiêu Hoằng đột ngột ngẩng đầu, hai tròng mắt lạnh như băng kia đã tràn ngập vô tận khí thế, lạnh như băng, cao quý, kiên nghị... Đó là ánh mắt của Cáp Thụy Sâm, Băng Tín Ngưỡng trong tay bắt đầu phát sáng lóng lánh.

Sau đó Tiêu Hoằng mạnh mẽ đứng bật lên, cởi cái mũ nối liền áo thật lớn kia, lộ ra một đầu tóc bạc trắng đầy tang thương, vẻ mặt đã trở nên vô cùng hung dữ, nắm chặt Băng Tín Ngưỡng, chậm rãi bước lên bậc thềm vương tọa, nhìn thẳng vào Lạc Lý Tư giơ cao Băng Tín Ngưỡng trong tay.

- Vĩnh biệt! Tiêu Hoằng ta mới chân chính là vua của Lạc Đan Luân!

Tiêu Hoằng nói từng chữ một, trong mắt đỏ hồng, sau đó Băng Tín Ngưỡng trong tay chém xuống thật mạnh!

“Phốc!”

Vang lên một tiếng lưỡi dao vô tình xẹt qua máu thịt, lại nhìn Băng Tín Ngưỡng trong tay Tiêu Hoằng đã trực tiếp từ bả vai Lạc Lý Tư chém xéo xuống ngực, thẳng tới sườn, máu tươi lập tức phun trào ra.

Nhìn lại Lạc Lý Tư từ đầu đến cuối cũng không có mảy may nhích động, mặc cho máu tươi chảy ra ồ ồ, sau đó như trước dùng ánh mắt mong chờ kia nhìn Tiêu Hoằng một cái, tiếp theo chậm rãi nhắm hai mắt lại, từ trên vương tọa từng chút từng chút ngã trên mặt đất. Băng Tín Ngưỡng lại lần nữa bị nhuộm máu đỏ tươi.

Phất Lạc, Thiết Nam và Ốc Sư nửa quỳ trên mặt đất, không có phát ra chút tiếng động, chính là hơi cúi thấp đầu xem như chào vĩnh biệt Lạc Lý Tư.

“Tách, tách...”

Hai hàng nước mắt từ hốc mắt Tiêu Hoằng tràn ra, rơi xuống mặt đất, mà trên mặt Tiêu Hoằng vẫn như trước tràn ngập lạnh như băng và kiên nghị, ở sau vẻ kiên nghị này lại là vô cùng vô tận bi thương.

Không có người nào biết, giết chết Lạc Lý Tư, kẻ đau lòng nhất chính là Tiêu Hoằng, đồng dạng Tiêu Hoằng cũng phải đeo trên lưng ác danh hành thích vua, thậm chí là tội danh giết cha, nhưng tới từng bước này rồi, Lạc Lý Tư không chết chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Đan Luân hoàn toàn diệt vong.

“Xoạch!”

Chậm rãi từ bên hông rút ra vương chỉ của Lạc Lý Tư đích thân hạ chiếu, tiện tay thảy xuống bên cạnh thi thể Lạc Lý Tư. Tiêu Hoằng liền nắm Băng Tín Ngưỡng dính đầy máu tươi, chậm rãi xoay người không ó nhìn bất luận kẻ nào, chậm rãi đi ngang qua bên cạnh Phất Lạc đang nửa quỳ, chậm rãi bước ra vương điện, đi lên hướng Ma Đỉnh Sơn.

Ở trong tuyết trắng, khôi giáp loang lổ, áo choàng rách bươm, cùng với bóng dáng lẻ loi tang thương kia, ở trước mặt mọi người hình thành một hình ảnh độc đáo, khiến người ta cảm khái, lại làm cho người ta muốn quỳ sụp xuống lễ bái!

Diệt vong? Thật sự rất buồn cười, vì Lạc Đan Luân quật khởi Tiêu Hoằng có thể hy sinh hết thảy.

Thượng Chung vì ai mà kêu? Khi cửa chính vương điện mở ra, Tiêu Hoằng đã lên ngôi là vua, khi bước trên đường đi lên Ma Đỉnh Sơn, Tiêu Hoằng đã biết rằng con đường này không có đường quay lại.

Tiêu Hoằng đã làm hết thảy, không phải để lưu truyền vĩnh viễn, không phải để đạt được sinh mệnh của vĩnh hằng, mà chính là hy vọng Lạc Đan Luân có thể ngóc đầu trở lại như ngày xưa, tiên tri không thể đoán trước tương lai, Lạc Đan Luân không thể chấm dứt hiện tại. Lạc Đan Luân có thể làm, chỉ có hiểu được: “Yêu vô dụng, hận vô cương”, chỉ có cừu hận mới có thể làm cho người phấn chấn, làm cho người Lạc Đan Luân tấu vang khúc chuông tang cho người khác.

Ma Đỉnh Sơn, trước sau như một luôn rét lạnh, khối băng màu xanh vẫn như trước giống như lợi trảo, giương nanh múa vuốt thẳng hướng phía trời cao.

Tuyết trắng ở trên này đã biến thành bạo tuyết lãnh liệt, gió lạnh hỗn loạn gào thét thổi qua.

Tiêu Hoằng một mình một người, cứ như vậy lẳng lặng tiến lên trên cánh đồng tuyết, bóng dáng trên cánh đồng tuyết rộng lớn có vẻ càng thêm nhỏ bé, chỉ lưu lại phía sau một hàng dấu chân thật dài, hướng tới Ma Đỉnh Sơn càng lúc càng xa, cô tịch mà trống vắng.

Bên trong bầu trời, tuyết trắng lãnh liệt vẫn đang rơi nhè nhẹ, nhưng không cách nào che lấp dấu chân của Tiêu Hoằng, cùng với bóng dáng thê lương kia.

Mà trên mặt Tiêu Hoằng trừ hai hàng nước mắt, cũng không nhìn thấy bất kỳ vẻ thương xót gì, có chăng chỉ có trầm tĩnh, bình thản cùng với sâu sắc và lạnh giá giống như bạo tuyết kia mà thôi.

Trong tay kéo theo Băng Tín Ngưỡng, lại ở trên tuyết trắng tỏa ra hào quang đau thương.

Ở phía sau Tiêu Hoằng là Lac Đan Luân kêu khóc đau thương ở phía sau Tiêu Hoằng là ánh mắt bất lực của Lạc Đan Luân ở phía sau Tiêu Hoằng là Lạc Đan Luân đang ở bên bờ diệt vong.

Ngẩng đầu, nhìn Ma Đỉnh Sơn gần ngay trước mắt, cao ngất, thẳng tắp, giống như một thanh kiếm bất khuất cắm ở ngay trung tâm Thiên Tế Tinh, Tiêu Hoằng không có chần chờ chậm rãi bước đi từng bước một, bước trên bậc thềm đi thông lên đỉnh chóp Ma Đỉnh Sơn. Phía trên bậc thềm kết đầy hàn băng màu xanh, thâm trầm mà rất dày. Xa xa văng vẳng tiếng chuông Thượng Chung.

Mỗi bước lên một bước, dường như đều là một loại lột xác đối với Tiêu Hoằng, thê lương ở quá khứ cùng với loang lổ ở hiện tại kia, dường như đều ngưng khắc vào phía trên bậc thềm này.

Hết thảy tội nghiệt, hết thảy đau khổ, toàn bộ Tiêu Hoằng chủ động gánh vác trên vai. Ma quỷ hành thích vua, ác ma tàn sát, có lẽ còn có bêu danh trong sử sách, hết thảy đều có vẻ bất đắc dĩ, nhưng Tiêu Hoằng như trước vững bước trên bậc thềm không có lối về này, bước trên con đường thành ma, vì nghĩa không chùn bước.

Tiêu Hoằng muốn làm, không phải là thần phục, mà muốn dùng chiến đấu để chứng minh hy vọng, ánh mắt trống rỗng kia không che dấu được tín ngưỡng của Tiêu Hoằng.

Cùng với gió lạnh rít gào, cùng với tuyết trắng lãnh liệt, Tiêu Hoằng bước từng bước một vòng qua một khúc quanh cuối cùng, rốt cục một lần nữa bước lên đỉnh núi Ma Duệ Tinh.

Vương Giả Khôi dường như vẫn đang ngủ say trong hàn băng, dường như không có ý thức tỉnh, cứ như vậy thờ ơ hết thảy lẳng lặng nhìn Lạc Đan Luân.

Băng Tín Ngưỡng đầy máu tươi nhẹ nhàng điểm ở trước Vương Giả Khôi, Tiêu Hoằng một lần nữa nhẹ nhàng nửa quỳ ở trước Vương Giả Khôi, hơi gục đầu xuống, tóc bạc trắng thật dài, theo gió kèm theo tuyết không ngừng bay phất phới.

- Bái kiến Cáp Thụy Sâm đại nhân!

Tiêu Hoằng thì thào lên tiếng.

- Ta nghĩ, lần này, là một lần thăm viếng cuối cùng của ta, bất kể ngài có đồng ý hay không, hoặc cảm thấy ta thích hợp hay không, ta chỉ muốn nói cho ngài biết, từ giờ khắc này t... Chính là vua của Lạc Đan Luân!

Nói xong, Tiêu Hoằng ngẩng phắt đầu, đồng thời đứng bật lên, hai tay nắm chặt Băng Tín Ngưỡng chậm rãi nâng lên, sau đó tiến lên một bước dùng hết khí lực toàn thân, vung lên Băng Tín Ngưỡng dính đầy máu, bổ thật mạnh xuống lớp hàn băng đóng băng Vương Giả Khôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play