Một đêm qua đi, Tiêu Hoằng cần như suốt đêm không chợp mắt, cũng không nói một câu gì, cứ như vậy lẳng lặng nằm nhìn trần nhà.
Ngoài cửa sổ là ánh sao treo cao cao trên bầu trời đêm, đẹp rực rỡ mà sâu sắc.
Nằm trên giường, Tiêu Hoằng cứ như vậy một mình lẳng lặng nhìn, như trước không nói lời nào, cũng không có người nào biết, trong lòng Tiêu Hoằng rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
- Cáp Thụy Sâm! Hiện tại nếu là ngài, ngài sẽ làm như thế nào?
Tiêu Hoằng nằm ở đầu giường, thì thào tự nói, bên trong giọng điệu tràn ngập bất lực và lưỡng lự.
Hiện tại Tiêu Hoằng hy vọng biết bao, có người có thể giúp hắn một tay, nhưng vẫn không có. Ít nhiều hắn hy vọng có thể nhìn thấy một đường sinh cơ, giúp hắn đi giao tranh, nhưng vẫn như trước không có.
Hết thảy đều ở vào tình trạng tuyệt vọng vô tận.
Hơn nữa giờ khắc này, dường như Lạc Lý Tư cũng khăng khăng giữ ý đầu hàng, đối với sự cố chấp của Lạc Lý Tư, mọi người đều phi thường rõ ràng, huống chi trước mắt ngoại trừ đầu hàng, còn có con đường nào có thể đi hay sao?
Đảo mắt, thời gian một đêm vội vàng mà qua.
Sáng sớm, bầu trời từng chút từng chút trở nên sáng ngời lên. Bên trong bầu trời, bông tuyết như trước đang không ngừng rơi rơi bay bay, từng cơn gió lạnh gào thét thổi qua, tuyết trắng rơi trên mặt đất một lần nữa cuồn cuộn nổi lên bay bổng trên bầu trời.
Mặt đất rơi vào cảnh mờ mờ ảo ảo.
Tiêu Hoằng sau một đêm gần như thức trắng, thần sắc đã trở nên càng thêm tiều tụy, áo giáp loang lổ chiếu rọi vẻ tang thương và bất đắc dĩ.
Đi xuống lầu một tòa nhà công sở, đẩy ra cửa chính đại sảnh, gió lạnh kèm theo bông tuyết lập tức cuốn vào từ cửa phòng, phất qua áo choàng màu đen rách bươm của Tiêu Hoằng kia, bay bay đầy phòng.
Mà ở ngay cửa phòng, Phất Lạc, Mã Di, Thái Tư, Vĩ Ngạn, Cổ Tư... Vài Ngự Hồn của Lạc Đan Luân còn có thể đủ sức chiến đấu, bày hình chữ “nhất”, đồng loạt nửa quỳ ở trước cửa, nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng không có kinh ngạc, ngược lại trở nên càng thêm bình thản, chậm rãi bước ra ngoài, đứng ở phía trên bậc thang.
- Người Lạc Đan Luân thề sống chết sẽ không chấp nhận đầu hàng. Mong ràng điện hạ khuyên bảo bệ hạ, hoặc là dẫn dắt chúng ta tiếp tục chiến đấu, chúng ta nguyện ý thề sống chết nguyện trung thành với điện hạ!
Vĩ Ngạn cúi đầu thật sâu, giọng điệu kiên định khẩn cầu nói.
Đám người Thái Tư, Phất Lạc cũng cúi đầu thật sâu sát đất. Trong ánh mắt bi thương toát ra vẻ quật cường và kiên nghị.
- Ý chỉ của Vương điện đến!
Đúng lúc này, ở phía trên đường phố xa xa, một đoàn nhân mã gào thét chạy tới, tuyết trắng nổi lên cuồn cuộn, lập tức xuất hiện ở trước mặt Tiêu Hoằng, đoàn người ngựa này đúng là thủ vệ quân của vương điện.
- Lạc Lý Tư bệ hạ trải qua suy nghĩ tường tận, vì bảo toàn hạt giống cuối cùng của Lạc Đan Luân nên quyết nghị đầu hàng! Hy vọng Lý Hải các quận làm tốt chuẩn bị đầu hàng! Chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã đứng tám giờ mở ra! Khâm thử.
Thủ vệ quân vương điện tuyên đọc ý chỉ của vương điện từng chữ từng câu một. Sau đó chậm rãi cầm quyển trục dùng tơ lụa tạo thành trong tay giao cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng như trước không nói gì, liếc mắt một cái thật sâu nhìn người thủ vệ quân này, rồi chậm rãi tiếp nhận cuốn ý chỉ.
- Lạc Lý Tư bệ hạ bảo ta chuyển cáo tới ngài, Người đã từ trong Ma Văn chiến hạm đoạt được, chuẩn bị một chiếc tương đối hoàn hảo, để cho ngài có thể bí mật rời đi nơi này! A
Thủ vệ quân vương điện nhìn Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói.
- Chuyển lời với Lạc Lý ‘Tư bệ hạ, ta sẽ không rời đi.
Thủ vệ quân vương điện tuyên đọc ý chỉ của vương điện từng chữ từng câu một. Sau đó chậm rãi cầm quyển trục dùng tơ lụa tạo thành trong tay giao cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng như trước không nói gì, liếc mắt một cái thật sâu nhìn người thủ vệ quân này, rồi chậm rãi tiếp nhận cuốn ý chỉ.
Thủ vệ quân vương điện nhìn thoáng qua ánh mắt sâu sắc của Tiêu Hoằng, không kìm được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó không khỏi lui về phía sau hai bước. Dừng lại một chút, sau đó chậm rãi xoay người rời đi, đồng thời dùng dư quang khóe mắt nhìn năm Ngự Hồn ở trước mặt.
Năm vị Ngự Hồn như trước không hề nhích động, chỉ là hơi ngẩng đầu, mong chờ nhìn Tiêu Hoằng. Lạc Đan Luân đã tới thời khắc sinh tử tồn vong rồi.
Tiêu Hoằng không nói gì, tạm dừng một chút, sau đó chậm rãi từ bên hông lấy ra Ma Văn thông tin, khởi động sau đó phát ra lời kêu gọi tới Lạc Lý Tư.
- A Hoằng! Chuyện gì? Ta đã vì ngươi chuẩn bị tốt công cụ rời đi, ngươi nắm chặt thời gian mau chóng rời đi đi!
Lạc Lý Tư giọng điệu dịu dàng nói với Tiêu Hoằng.
- Chúng ta... Có thể không đầu hàng hay không? Để chúng ta tiếp tục chiến một lần vì tự do!
Tiêu Hoằng tạm dừng một chút, giọng điệu trầm trọng nói, bên trong lời nói kèm theo tràn ngập ý khẩn cầu.
- Không được, ý ta đã quyết! Hơn nữa hiện tại ta là người cầm quyền cao nhất của Thiên Tế Tinh, thuận tiện bảo Thái Tư bọn họ làm tốt chuẩn bị đón tiếp quân đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc!
Lạc Lý Tư giọng điệu quả quyết đáp lại. Đây cũng là tác phong trước sau như một của lão, một khi đã quyết định sẽ không thay đổi.
- Bảo ta nghênh đón địch nhân, cam tâm làm kẻ đầu hàng ư? Điều đó không có khả năng, ta tỉnh nguyện bỏ đi, từ nay về sau không có bất kỳ can hệ gì với Thiên Tế Tinh!
Thái Tư nhìn Lạc Lý Tư bên trong màn hình, trong mắt hiện đầy vẻ bi phẫn, sau đó chậm rãi đứng lên, xoay người rời đi.
Ngay sau đó Vĩ Ngạn, Cổ Tư, Mã Di cũng chậm rãi đứng lên, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt, trước mặt Tiêu Hoằng trở nên trống rỗng, cây trụ của Thiên Tế Tinh, giờ khắc này đã bắt đầu chia ba xẻ bảy. Chỉ có Phất Lạc như trước nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Hoằng, ánh mắt đỏ hồng, hắn không cam lòng Thiên Tế Tinh cứ như vậy xong rồi, kế thừa cuối cùng của chủng tộc Lạc Đan Luân cứ như vậy bị hủy diệt... Thế nhưng hắn cũng không có chút biện pháp gì.
Đồng thời, Lạc Lý Tư cùng trong vô tình cắt liên lạc.
Kỳ thật, Lạc Lý Tư cũng có chỗ khó xử, thật sự lão không muốn nhìn thấy con cháu Lạc Đan Luân rơi vào cảnh sinh linh đồ thán.
Nhìn hình ảnh phía trước trống rỗng một mảnh, cùng với đám người Thái Tư rời đi, Tiêu Hoằng không kìm được chậm rãi nhắm hai mắt lại, hơi gục đâu xuống, dường như là đang suy tư, lại dường như là đang than thở.
- Lạc Lý Tư bệ hạ! Từ khi đi vào Thiên Tế Tinh, Tiêu Hoằng ta vẫn luôn muốn đối đãi với ngài như phụ thân, ngài là thân nhân duy nhất của ta!
Tiêu Hoằng nắm chặt Ma Văn thông tin trong tay, lẩm bẩm nói.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng cũng không để ý đến Phất Lạc, một người lẳng lặng đi ngang qua bên cạnh Phất Lạc, trầm lặng đi đến phương xa.
Buổi sáng tám giờ, Lạc Lý Tư đã đích thân hạ mệnh lệnh, lệnh cho chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã đứng sừng sững ngàn năm mở ra cửa thành.
Phạm Gia Tây ở trong Thánh Tử Thành, nhìn thấy một màn như thế, trên mặt không kìm được toát ra vẻ đắc ý, sau đó thông qua Ma Văn thông tin truyền lệnh:
- Sư đoàn thứ 1 đến thứ 20, tổng cộng 20 vạn quân tiến vào Thiên Tế Tinh. Dựa theo nguyên kế hoạch, tiến hành tiếp nhận đầu hàng của người Lạc Đan Luân. Từ nay về sau, ta không cho phép Thiên Tế Tinh còn có một Chiến Văn nào, đồng thời hoàn toàn tách rời bọn họ ra!
Theo Phạm Gia Tây làm ra phân phó như thế, lại nhìn binh sĩ Thượng Bang ở trước chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, 20 vạn quân bắt đầu từ các cửa thành giống như từng con dã thú nhảy vào trong đó. Sau đó phân công nhau tản đi tới hướng các quận.
Mà sách lược của Phạm Gia Tây chế định tiếp nhận đầu hàng lại thực tàn nhẫn: Quân đội giống nhau cởi bỏ tất cả trang bị, đồng thời dựa theo tù chiến tranh bị giam giữ nam nhân trưởng thành và nữ nhân trẻ tuổi tách ra, người lớn, trẻ con và người già cũng tách ra, sau đó được xử trí khác nhau.
Nam nhân trưởng thành thì đưa đi làm lao động ở các tinh khoáng sản trẻ nhỏ thì bán cho các gia đình Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, trên danh nghĩa là gởi nuôi, còn nữ nhân thì sao? Hoặc là làm người hầu, hoặc là bán cho các liên hợp thể khác, làm thể làm thiếp về phần các lão già gần đất xa trời, vậy thì đơn giản tạo ra một hồi sự cố, cho bọn họ toàn bộ gặp nạn là tốt rồi, giữ lại chỉ có lãng phí lương thực.
Đợi cho Thiên Tế Tinh bị thanh lý dọn dẹp trống không, tiếp theo cần phải làm là đốt cháy sạch sách vở kế thừa của Lạc Đan Luân, còn kỹ thuật coi như hữu dụng thì thu đi.
Mặc dù người Lạc Đan Luân còn sống, tín ngưỡng, văn hóa, chủng tộc của bọn họ cùng sẽ hoàn toàn bị diệt vong, sau này đế quốc Lạc Đan Luân, Cáp Thụy Sâm sẽ biến thành một truyền thuyết.
Ngắn ngủn mấy mươi phút qua đi, theo 20 vạn binh sĩ Thượng Bang tiến vào, vốn Thiên Tế Tinh yên ấm an bình, đã bắt đầu trở nên gà bay chó sủa.
Trừ hỗn loạn, chính là người Lạc Đan Luân bị hành hung ngược đãi phát ra tiếng kêu rên vang đọng. Cùng với binh sĩ Lạc Đan Luân đối mặt với bị bắt, là thanh âm hát vang hành khúc Lạc Đan Luân.
Khắp Thiên Tế Tinh đã trở nên một mảnh hỗn loạn.
Hỉnh ảnh như thế, tự nhiên có thể được xí nghiệp Thiên Sứ của Á Bình Ninh liên hợp thể bắt giữ được.
Nhìn bên trong màn hình, sau khi phong ấn của Cáp Thụy Sâm vỡ tan, không ngừng tiêu tán, gia viên Thiên Tế Tinh an bình đang chịu đủ tàn phá, chà đạp của quân đội Thượng Bang, trên gương mặt già nua của Cách Lâm, đồng dạng đầy nước mắt bi thương, tràn ngập bất đắc dĩ và không cam lòng.
Nơi đó là gia viên của họ, là nơi ký thác tinh thần của họ.
Mà một màn trước mắt này đang vô tình nói cho bọn họ biết: Chủng tộc Lạc Đan Luân đang bị huỷ diệt.
Không kìm được, hai mắt tiều tụy của Cách Lâm, lại một lần nữa hiện lên vẻ đỏ hồng.
- Vì sao? Đây là vì cái gì?
Ái Lạc không kìm được phát ra tiếng than như thế.
- Lạc Đan Luân đầu hàng! Không, không, không!
Vưu Kim luôn luôn trầm ổn, giờ khắc này cũng đã trở nên táo bạo lên, trong ánh mắt lóng lánh nước mắt không cam lòng, cùng với vô tận bi thương!
- Không đầu hàng, còn có thể có biện pháp gì chứ?
Cách Lâm hơi ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời thở dài.
Người Lạc Đan Luân ở các góc Thái Qua Vũ Trụ, có người một thân y phục hoa lệ, có người quần áo lam lũ, một bộ dáng dân chạy nạn... Nhưng giờ khắc này, tất cả bọn họ đều cùng chung một bộ dáng, yên lặng đứng ở trước màn hình, không kìm được nước mắt. Bất kể là lão già thê lương, hay là thanh niên Lạc Đan Luân một thế hệ mới. Cứ như vậy, hoặc đứng ở quảng trường, hoặc đứng trong nhà, thân thể phát run, lệ nóng tuôn ra cuồn cuộn.
Giờ khắc này, Lạc Đan Luân đang khóc, giờ khắc này Ma Duệ Tinh đang thở dài.
Những huy hoàng ngày xưa, hiện giờ dường như đã hóa thành xen lẫn đau và thương.
Những cánh hoa hồng yên điêu linh, sang năm ngươi còn có thể lại nở ra hay không, chủng tộc Lạc Đan Luân chịu đủ ngàn năm hãm hại, ngươi có hay không còn có ngày mai?
Gió lạnh tiêu điều, dường như thôi thấu qua nội tâm của người Lạc Đan Luân. Bất lực, bất đắc dĩ và không cam lòng giờ khắc này đã hóa thành tuyết trắng bay bay.
Tiêu Hoằng một thân khoác Bất Khuất Khải, cứ như vậy một mình đi lên trong thế giới tuyết rơi, đi từng bước một tới hướng một ngọn núi, trên mặt không có bất kỳ biểu tình: Là bình thản? Là chất phác? Hay là bi thương? Không người nào biết được.
Bốn phía trừ bước chân đạp trên tuyết trắng phát ra tiếng “xào xạc”, rốt cuộc không nghe được bất kỳ tiếng vang gì, phía sau áo choàng màu đen cù nát tung bay phất phơ theo gió lạnh.
Xuyên qua đường phố thành thị, tiến lên trong rừng cây khô vàng, Tiêu Hoằng một người yên lặng đi về phía trước không quay đầu lại, càng không có dừng chân, mỗi đi thêm một bước, dường như đều là lựa chọn vận mệnh đối với Lạc Đan Luân. Cùng với đấu tranh thật lớn trong lòng kia, vật thể hình quả trứng trong bụng hắn lại bắt đầu nhảy lên...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT