"Bạn bè." Khóe miệng
Kỷ Thừa An cong nhẹ, dùng ánh mắt hung tàn chưa bao giờ có nhìn phía
trước, "Bạn bè của chúng ta." Kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn bè.
Theo kế hoạch, Côme một mình đợi hơn ba tiếng ở Thanh Mật, cuối cùng cũng gặp được người hay dùng tín hiệu liên lạc với ông.
Người đó gọi là nhị thiếu gia nhà họ Kỷ, thực ra, ông không quan tâm nhà họ Kỷ cái gì, ở Đông Nam Á, ông là ông trùm, Trung Quốc thì sao chứ,
tới nơi này rồi vẫn thì do ông định đoạt, ông vốn không có hứng thú,
huống chi biết rõ đối phương là người Trung Quốc, xảo quyệt nhất!
Barr thu nhận Đường Mục, kết quả là cái gì?
Toàn bộ sự nghiệp gây dựng nhiều năm bị chiếm đoạt, thi thể hoàn toàn không tìm thấy, con cái không còn!
Không thể tin người Trung Quốc, đây là nhận thức khắc rất sâu trong đầu
ông, cho nên khi ông nghe Kỷ Thừa An nói có thể giúp ông giết Đường Mục, ông cũng xì mũi coi thường.
Đường Mục? Anh ta muốn mạng của ông, bất cứ lúc nào cũng có thể, nhưng
ông muốn anh ta chết một cách thảm thiết nhất, làm cho người ta nghe
thấy cũng phải mất hết hồn vía, không còn bất cứ kẻ nào dám đối nghịch
ông!
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể để cho Al¬ba của ông yên nghỉ.
Nhưng tiểu tử nhà họ Kỷ nói, có thể làm cho nhà họ Đường quy thuận ông, không thể phủ nhận, ông động lòng.
Nếu có thể có được nhiều lợi ích hơn, hà cớ gì không làm?
Nhưng khi ông thật sự thấy Kỷ Thừa An, lại bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Rất nhếch nhác, giống như làm nô lệ ba ngày ba đêm ở trại XXX.
Nửa bên áo đều là máu, cả người đầy bùn đất, trên bả vai dùng vải bọc
lại, rõ ràng là vết thương, thân thể bên kia dựa vào một người phụ nữ,
từng bước từng bước tập tễnh đi.
Một người đàn ông như vậy, có thể tin tưởng sao?
Côme nhíu chặt mày, đợi bọn anh đến gần mới lạnh lùng nói: "Cậu tới chậm."
"Kế hoạch có biến." Kỷ Thừa An cúi thấp đầu, giọng nói cũng rất ổn định.
"Vật tôi muốn đâu?" Côme đi thẳng vào vấn đề.
"Đến rồi."
Vừa dứt lời, khi Kiều Tịch và Côme còn chưa phản ứng kịp, Đường Mục bình thản đi ra từ khu rừng rậm, đôi mắt kì dị nhìn mọi người một lượt, làm
cho người ta cảm thấy đôi mắt kia dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng lạ,
anh huýt gió: "Ui, rất đông đủ mọi người nha."
Lập tức, toàn thân Kiều Tịch căng thẳng, không nhịn được hít sâu, người này. . . . . . lẽ nào vẫn luôn đi sau bọn họ sao?!
Lúc cô liều mạng kéo Kỷ Thừa An rời đi, khi cô và Kỷ Thừa An nói chuyện, khi cô cho rằng được cứu trợ, người này, lại núp ở chỗ tối như mãnh thú đi săn dòm ngó bọn họ.
Nhận thức như vậy khiến Kiều Tịch hết sức sợ hãi.
Cánh tay Kiều Tịch ôm eo Kỷ Thừa An không tự chủ dùng sức, nghe thấy
trong miệng Kỷ Thừa An phát ra một tiếng rên chỉ có cô nghe được , cô
lập tức ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện trên mặt anh đổ mồ hôi hột.
"Mặc dù có thuộc hạ đắc lực chống đỡ, rốt cuộc vẫn bị thương, haizz."
Lúc này Đường Mục nhìn Kỷ Thừa An cười nói, anh ta đứng ở cách đó không
xa, vẻ mặt nhẹ nhõm, giống như đang thưởng thức một bức vẽ.
Cái gì?
Kiều Tịch dời tầm mắt tới bụng anh, vươn tay vạch áo của anh lên.
Chẳng trách anh suy yếu như vậy, cho dù đã cầm máu nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, hóa ra là anh đã bị thương nặng từ trước.
Kỷ Thừa An đưa tay nắm cổ tay cô, ngăn động tác của Kiều Tịch lại, lắc nhẹ đầu một cái.
Kiều Tịch chấn động, trong nháy mắt hiểu đây là tình huống chẳng phân
biệt được đâu là địch đâu là ta, tuyệt không thể bại lộ tình trạng cũng
như thế yếu của mình, Kiều Tịch trấn định, bây giờ cô không chỉ phải tự
cứu mình, còn phải để Kỷ Thừa An cùng mình an toàn rời khỏi đây, chắc
chắn khó càng thêm khó, nhưng cô không thể tuyệt vọng, Kỷ Thừa An bị
thương, hành động bất tiện, chỉ có thể dựa vào cô xoay chuyển cục diện!
Đúng lúc này, Đường Mục tiến lên vài bước, khiến cho tinh thần Kiều Tịch căng thẳng lần nữa, có điều mục tiêu của anh ta không phải bọn họ.
"Bố vợ thân ái của con sao lại ở cùng với bọn họ thế này," anh nói xong
thì cười thật thấp, đôi mắt kinh dị khóa chặt Côme, "Phái người đánh lén quân đội của con không phải là người chứ."
Còn chưa chờ Côme trả lời, Đường Mục đột nhiên rút súng nhắm về phía sau lưng, lớn tiếng nói: "Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ không làm như vậy!"
Chốc lát, một người đàn ông ngoại quốc chậm rãi đi ra ngoài, mặc binh
phục, giơ khẩu súng lục màu đen trong tay lên, mặc dù không biết người
trước mặt, Kiều Tịch lại cảm thấy có chút quen mặt.
"Trung Quốc có một câu, nói là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau." John-ny thoáng qua vẻ giảo hoạt,