Ngày sinh nhật Kỷ tiểu đệ năm tuổi, sáng sớm A Nặc tới tìm cậu, bây giờ A Nặc đã là thiếu niên mười mấy tuổi tuấn tú, lông mày thanh, mắt sáng, vô cùng anh tuấn, anh đẩy cửa phòng Kỷ tiểu đệ ra, chỉ thấy Kỷ tiểu đệ nằm ngủ lệch, gối rơi xuống đất, chăn cũng đá ra, nhũn như con chi chi nghẹo đầu ngủ.

A Nặc cười gọi cậu dậy,"Này, tám giờ rồi, rời giường đi em!"

Kỷ tiểu đệ miễn cưỡng lật người, lầm bầm nói: "Đừng cãi nhau, em còn muốn ngủ."

"Em trai, hôm nay là sinh nhật em, mặc quần áo nhanh lên một chút, lát nữa Nặc Bảo tới em sẽ xong đời đó."

"Sẽ không. . . . . . mẹ sẽ không. . . . . ." Kỷ tiểu đệ mặc kệ anh.

A Nặc bất đắc dĩ, đột nhiên lóe lên, đi tới bên cửa, đẩy cửa ra hắng giọng, sau đó làm bộ kinh ngạc nói: "Chú?"

Kỷ tiểu đệ vừa nghe vậy lập tức bật dậy, "Con không ngủ nướng, con không ngủ nướng. . . . . ." Cậu mở cặp mắt tỉnh táo ra, vừa ngẩng đầu, ngoài cửa hoàn toàn không có người nào, nhưng cậu buồn ngủ cũng bị dọa cho tỉnh ngủ luôn rồi, Kỷ tiểu đệ bĩu môi gọi A Nặc: "Anh gạt người!"

A Nặc nháy mắt mấy cái, "Anh chỉ kêu một câu chú thôi mà, lừa em cái gì?"

Kỷ tiểu đệ sưng mặt lên không để ý tới anh, A Nặc cười đi tới, "Được rồi, hôm nay sinh nhật em phải vui vẻ lên, đúng rồi, năm nay em muốn nguyện vọng gì hả?"

Kỷ tiểu đệ quệt mồm, hừ hừ nói: "Không nói cho anh."

A Nặc cười hì hì, thấy hai gò má Kỷ tiểu đệ giống như hai cái bánh bao nhỏ càng vui hơn, vì vậy lúc Kiều Tịch đi vào thì nhìn thấy Kỷ tiểu đệ ngồi trên giường phồng má nhìn chằm chằm A Nặc, A Nặc đứng một bên cười vui vẻ, cô tựa vào cạnh cửa cười hỏi, "Chuyện gì mà vui thế?"

A Nặc quay đầu lại, thấy Kiều Tịch chạy tới bên cạnh cô, chỉ vào Kỷ tiểu đệ nói: "Nặc Bảo, cô xem mặt em ấy kìa, giống bánh bao không?"

Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn, gật đầu một cái: "Thật sự rất giống."

Kỷ tiểu đệ uất ức, tâm tình không thể áp chế được nữa, mắt đỏ lên, "Các người khi dễ người ta. . . . . ."

Kiều Tịch cười đi tới, véo gương mặt mịn màng của bé, "Con đã năm tuổi rồi, không thể khóc như vậy nữa, mau thay quần áo đi."

Kỷ tiểu đệ thu nước mắt lại, ngoan ngoãn để Kiều Tịch thay quần áo cho cậu, sau khi thay xong ngẩng đầu hỏi cô: "Mẹ, chị con đâu?"

"Chị con đang đọc sách, nhìn con xem, ngày ngày chỉ biết ngủ nướng."

Kỷ tiểu đệ nâng miệng, "Chị không tìm con chơi, không vui."

Kiều Tịch cười gõ đầu cậu, "Chị con cũng tám tuổi rồi, nào có nhiều thời gian như vậy, đến lúc con đi học sẽ biết thôi, sẽ có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng con."

"Không cần, con chỉ muốn chị thôi." Ai cũng biết, Kỷ tiểu đệ này trời sinh đã dính chị như sam.

"Được," Kiều Tịch kéo cậu ra ngoài, "Bây giờ chúng ta đi tìm chị con, chắc chắn chị con đang ở thư phòng của cha con tìm sách."

Nghe xong lời này, bước chân Kỷ tiểu đệ ngừng lại, "Con không muốn đi."

"Hả? Tại sao vậy?"

Kỷ tiểu đệ quay đầu lại, không chịu nói gì.

Gần đây Kiều Tịch phát hiện hình như Kỷ tiểu đệ thường nẩn tránh Kỷ Thừa An, chỉ cần có Kỷ Thừa An, Kỷ tiểu đệ sẽ cách thật xa.

Nhưng cô hỏi thế nào, Kỷ tiểu đệ cũng không nói, khiến cho cô cũng rất bất đắc dĩ.

A Nặc nói dẫn Kỷ tiểu đệ đi ăn cơm trước đã, Kiều Tịch đi tìm những người khác, Kiều Tịch suy nghĩ một chút, có lẽ A Nặc sẽ hỏi được gì đó nên đồng ý, trước khi đi, A Nặc nháy mắt với cô, ám hiệu anh có cách, Kiều Tịch cười trộm, gật đầu rời khỏi phòng.

A Nặc kéo Kỷ tiểu đệ đến phòng ăn, vừa đi vừa hỏi: "Anh hỏi em mấy vấn đề nha."

"Được ạ."

"Em cảm thấy anh có được không?"

"Anh A Nặc rất tốt."

"Cha anh thì sao?"

"Bác cũng tốt."

"Còn Nặc Bảo?"

"Thích mẹ nhất."

"Chị của em thì sao?"

"Chị tốt nhất."

"Chú?"

Trong nháy mắt Kỷ tiểu đệ dừng lại, cúi đầu nhỏ giọng nói: ". . . . . . Hừ, ghét cha nhất!"

"Ai?" A Nặc còn chưa kịp hỏi, Kỷ tiểu đệ hất tay của anh ra chạy về phía phòng ăn, "A, hôm nay có bánh bao, em thích ăn bánh bao nhất!"

A Nặc hết cách rồi, anh cũng tiến vào trong phòng ăn, phát hiện Kỷ tiểu đệ đã bắt đầu ăn rồi, anh ngồi vào bên cạnh cậu, cũng bắt đầu ăn bữa sáng, gia giáo nhà họ Kỷ vô cùng tốt, lễ nghi ăn cơm đều đã dạy từ nhỏ, hai người yên lặng ăn.

Sau khi ăn xong, Kỷ tiểu đệ kéo A Nặc đến phòng âm nhạc, quả nhiên Kỷ Bạch Vi ở đây luyện piano, cô mặc váy trắng, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, da trắng tuyết, lông mi dài, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Kỷ Bạch Vi tám tuổi là trưởng nữ của Kỷ Thừa An và Kiều Tịch, tính tình lạnh nhạt, buồn hay vui đều không thể hiện ra ngoài, tính cách tương đối giống Kỷ Thừa An, Kỷ tiểu đệ tính tình hoạt bát, cũng thích làm nũng, Kiều Tịch luôn nói tính tình hai chị em nhà này hoàn toàn trái ngược.

Kỷ tiểu đệ đẩy cửa ra thấy Kỷ Bạch Vi, chạy tới bên cạnh ôm lấy cô, "Chị chơi với em đi."

Kỷ Bạch Vi ngừng tay, cúi đầu liếc Kỷ tiểu đệ một cái, sau đó ngẩng đầu lên chào A Nặc đứng ở cửa: "Anh."

"Vi Vi học bài mới à?" A Nặc đi vào phòng.

Kỷ Bạch Vi gật đầu nói: "Vâng, đã luyện được một bài rất tốt rồi, muốn học một bài mới."

"Em học rất nhanh mà." A Nặc khen.

"Không có anh mới giỏi, có thể biểu diễn trước cả gia tộc."

A Nặc cười gãi đầu, "Sau này em cũng có thể thôi."

"A, hai người nói chuyện không để ý tới em!" Kỷ tiểu đệ bĩu môi, lắc tay Kỷ Bạch Vi, "Chị chơi với em đi, hôm nay sinh nhật em, đi với em đi mà."

Kỷ Bạch Vi nhìn Kỷ tiểu đệ chằm chằm, không nói tiếng nào, nhìn Kỷ tiểu đệ trong lòng trực nổi giận, hồi lâu, cô mở miệng nói: "Chị hỏi em, có phải em giận cha hay không? Sao mấy ngày nay không để ý đến cha hả?"

Kỷ tiểu đệ vô tội chớp mắt không nói lời nào.

Kỷ Bạch Vi rút tay ra, hơi lạnh lùng: "Nói mau xem có chuyện gì xảy ra? Em có biết mẹ vì chuyện này mà sốt ruột lắm không?"

Kỷ tiểu đệ đột nhiên kêu: "Em không để ý đến chị nữa, hừ!" Dứt lời chạy ra khỏi phòng.

A Nặc hơi lo lắng, quay đầu lại nói với Kỷ Bạch Vi: "Anh đi tìm nó."

"Anh đừng nuông chiều nó như vậy, nó chính là bị làm hư mới như thế đấy, cũng năm tuổi rồi, vẫn không hiểu chuyện." Kỷ Bạch Vi nói với A Nặc.

A Nặc cười tiến lên xoa đầu cô, "Vi Vi, nó cũng không muốn nói những lời đó mà."

Kỷ Bạch Vi cắn môi dưới không lên tiếng, chấp nhận.

"Hai chị em hai người cũng thật giống nhau, cái gì cũng giấu trong lòng, còn dùng lời nói chọc người ta, cuối cùng ngược lại sẽ làm mình cũng như người mình yêu thương bị thương, đừng vì mấy lời vừa nãy của tiểu đệ mà đau lòng, nó

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play