Các bước để nổ súng rất đơn giản, chỉ cần kéo chốt, bóp cò súng là được.

Động tác đơn giản mà có thể lấy mạng người.

Đây là Kiều Tịch lần đầu tiên nổ súng, vốn dùng để uy hiếp Hoắc Dục, cuối cùng dùng trên người Đường Mục.

Có thể là do khẩn trương, nên chỉ là bắn trúng bụng Đường Mục, mà đôi mắt kinh dị của anh ta hiện đầy vẻ không thể tin, nhìn cô run rẩy nổ súng.

Đường Mục nhìn cô, chậm rãi giơ tay lên, Kỷ Thừa An lập tức chạy tới ôm Kiều Tịch.

Bằng ——

"Chị chơi thật à." Hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, qua khe hở giữa hai cánh tay của Kỷ Thừa An, Kiều Tịch thấy thiếu niên giống mèo, đôi mắt màu hổ phách, giống như lúc mới gặp, bướng bỉnh và tàn nhẫn.

Dạng.

"Cậu ——?" Kiều Tịch sững sờ, vừa muốn hỏi lại vì động tác của anh dừng lại.

Anh lộ ra phía sau khẩu súng, vết thương bên chân trái Đường Mục chính là bị súng bắn, mà vừa rồi anh nổ súng bắn trúng tay cầm súng của anh ta.

"Phát súng kia là vì thủ lĩnh, còn cái sau này là vì cô ấy."

"Tôi nên gọi cậu là Kỷ Dạng, hay là Max?" Đường Mục hỏi Dạng, tới bây giờ khắp người đầy máu, anh vẫn cười, mỹ lệ giống như thiên sứ đẫm máu.

Những lời này chạm đến ranh giới cuối cùng của Dạng, anh tiến lên một bước cầm súng nhằm vào đầu anh ta, với vẻ mặt Kiều Tịch chưa từng thấy qua.

Cô biết Dạng, điềm tĩnh, lạnh nhạt, bất luận là nơi nào, đều có một vẻ phong độ thản nhiên, mọi sự như đã được tính trước.

Bây giờ Dạng cách cô 3 - 4 mét, mặt u ám, tức giận ngất trời và cả sát ý, quay về người đã từng là cấp trên của anh.

Anh, rốt cuộc là người của bên nào?

"Là anh giết cô ấy." Dạng nói với Đường Mục.

"Cô ấy tự sát."

"Đó là bởi vì anh không thương cô ấy!"

"Cô ấy không thương cậu... cậu chết chưa?" Đường Mục hừ lạnh.

"Anh! !"

"Tình yêu chính là chó má, người để yêu cũng chỉ có mình!" Đường Mục ngẩng đầu lên cười gian ác với Dạng, "Nếu như cậu thật sự yêu Al¬ba, sao cậu không chết cùng cô ấy đi!"

Dạng bị anh hỏi cứng lại, thần king trấn động mạnh.

Đường Mục nhân cơ hội cầm khẩu súng dưới đất lên lần nữa, lần này họng súng nhắm ngay Kiều Tịch.

Nhưng mà anh ta còn chưa kịp bóp cò, Dạng bắn vào đầu anh ta.

Khẩu súng hết người này đến người khác cầm lên lại rơi xuống đất, thân thể Đường Mục cũng ngã xuống, đôi mắt yêu mị mở to, nhìn thẳng Kiều Tịch, cuối cùng tầm mắt rơi trên người của cô, không ai biết lúc đó anh đang suy nghĩ gì.

Và tại sao họng súng nhắm vào Kiều Tịch, càng không có ai biết được.

Vốn tưởng rằng sẽ lại tiếp tục rơi vào gian khó, Kiều Tịch không ngờ Dạng bỏ qua cho bọn họ. Ngày hôm sau, Kỷ Thừa Vũ từ Trung Quốc tới, mà khi đó Kỷ Thừa An cũng vừa mới ra khỏi phòng phẩu thuật, mặc dù Kỷ Thừa An chảy máu quá nhiều, nhưng cũng may vết thương ở bụng và bả vai đều không phải vết thương trí mạng, Kiều Tịch cũng chỉ trầy da một chút, sau khi xử lý luôn ngồi đợi ở cửa phòng mổ, cho đến khi nhận được thông báo bình an mới đi nghỉ ngơi.

Mở mắt ra, người đầu tiên Kiều Tịch thấy thật không ngờ được.

Dạng.

Anh ngồi ở bên giường, khóe miệng cười, rồi lại khôi phục thành dáng vẻ Kiều Tịch quen thuộc, vẻ mặt an nhàn vui vẻ, thấy cô tỉnh thì cười nhạt, trong mắt lóe lên ánh sáng: "Chị tỉnh rồi."

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Kiều Tịch cũng không dám nói giỡn với anh, kéo chăn lùi lại, kết quả đầu đập vào đầu giường, khiến cô không nhịn được kêu ra tiếng.

Dạng cười, không cử động, "Hù dọa chị sao?"

Kiều Tịch nắm tay lại, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, một lát sau gật đầu nói: "Vẫn tốt."

Lúc này Dạng đã thu nụ cười lại, nhìn cô chằm chằm, khi Kiều Tịch sắp không nhịn được, anh mở miệng nói: "Có lúc chị hơi giống cô ấy."

Kiều Tịch nghi hoặc nghiêng đầu.

Dạng chủ động giải thích: "Con gái Côme, Al¬ba."

"Giống chỗ nào chứ?" Lòng hiếu kỳ của phụ nữ khiến cho cô không nhịn được mở miệng hỏi.

Dạng suy nghĩ một chút, "Khuôn mặt không giống chút nào, cách làm việc cũng không giống nhau, duy nhất có một điểm giống là, trong lòng có chút thiện lương đến cố chấp."

"Hả?" Kiều Tịch hơi kinh ngạc.

Dạng nhếch miệng, "Lần đầu tiên cô ấy thấy tôi giết người cũng như vậy, rõ ràng rất sợ tôi, còn làm bộ dáng vẻ như rất bình tĩnh, chị biết câu đầu tiên cô ấy hỏi tôi là gì không?"

Anh không có cô trả lời, "Cô nói, Max, cậu đói không?" Cô ấy đối với anh, giống như Kiều Tịch đối với Kỷ Thừa An.

Lúc này anh quay đầu nhìn Kiều Tịch, ánh mắt sáng quắc, "Cô ấy là tín ngưỡng duy nhất của tôi."

Kiều Tịch biết mình nên nói gì, nhưng không nói ra bất cứ câu nào lóe lên trong đầu, chỉ cảm thấy những lời xã giao dối trá đó chỉ khiến sỉ nhục tình cảm của người đàn ông trước mặt.

Đó là tình yêu, rất thuần khiết và trong sáng, dù chỉ thuộc về một người.

"Chị, chị còn nhớ chị đã từng hỏi tôi rốt cuộc tại sao bắt cóc chị không?" Dạng hỏi cô.

Kiều Tịch gật đầu một cái.

"Nói như thế, thực ra thì ngày đó Đường Mục có nói, có điều có thể chị không để ý đến." Dạng cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Tôi tên là Max."

Kiều Tịch thử dò xét: "Kỷ Dạng chỉ là tên giả của cậu, bao gồm cả thân phận?"

Ngoài dự đoán, Dạng lắc đầu một cái, "Nói một cách chính xác, tên lúc tôi mới ra đời là Kỷ Dạng."

Kiều Tịch mơ hồ.

Sau đó Dạng nói lại thân thế của anh với Kiều Tịch.

Dạng tên thật là Kỷ Dạng, cho nên đó là thật, bởi vì anh là em trai ruột của Kỷ Thừa Vũ và Kỷ Thừa An.

Năm đó, mẹ Dạng là vũ nữ nổi danh nhất, Phương Hoa, nhiều năm trước cha Kỷ Thừa An từng cùng mẹ Dạng một đêm phong lưu, sau đó sinh ra Dạng, mẹ Dạng hiểu nhà họ Kỷ, cho nên không tính dựa vào đứa bé mà tranh giành địa vị, đối với bà mà nói, cuộc sống về đêm hấp dẫn bà hơn, vì vậy nuôi Dạng đến lúc tám tuổi, mẹ Dạng sắp kết hôn, đối phương yêu cầu không thể nuôi Dạng, vì vậy mẹ Dạng nói thân thế của anh cho anh biết, rồi bỏ anh mà đi.

Sau vài năm Dạng lăn lộn trong xã hội ấy, vô tình gặp được Al¬ba, Al¬ba dẫn anh trở về, Côme thấy anh là người có tài, giữ anh lại.

Vài năm sau, Côme phái anh đến nằm vùng chỗ Đường Mục, mà anh lại bị Đường Mục giao nhiệm vụ, đi giám sát nhà họ Kỷ.

Dạng nói thân thế của mình cho Kỷ Thừa Vũ biết, nói không muốn gia sản gì hết, chỉ là muốn một công việc, Kỷ Thừa Vũ đồng ý cũng vì huyết thống, vì vậy Dạng thuận lợi vào nhà họ Kỷ.

Sau một lần thác loạn, Al¬ba yêu Đường Mục, cuối cùng lại uất ức mà chết, Côme hận Đường Mục thấu xương, lại không thể báo thù.

Mà anh, vẫn luôn chờ một cơ hội.

Cơ hội kia chính là Kiều Tịch.

"Tôi?" Kiều Tịch kinh ngạc nói.

"Đúng, chị là một bất ngờ với tất cả mọi người." Dạng nhìn cô: "Chị khiến Kỷ Thừa An yêu chị... khiến cánh tay đắc lực luôn trung thành với Đường

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play