Hoắc Dục chấn động,
câu nói này giống như một cây kim cực nhỏ nhẹ nhàng đâm vào trái tim của anh, lúc đầu có một chút đau đớn, lại không biết thế nào, sự đau đớn tê dại nhỏ nhoi này chậm rãi khuếch tán, kéo thần kinh, dần dần biến thành sự đau lòng khó có thể chịu đựng.
"Tin anh một lần." Anh đã không cười được nữa, "Tiểu Hi, một lần cuối cùng."
Bên trong xe đều là mùi máu tươi, Kiều Tịch yên lặng nhìn Hoắc Dục,
không lên tiếng, tay của cô còn che vết thương của Kỷ Thừa An, có thể
cảm thấy rõ ràng trong lòng bàn tay trắng mịn, Kiều Tịch mím môi, thật
sự không dám giao Kỷ Thừa An và mình cho Hoắc Dục, nhưng hiện nay ngoại
trừ lựa chọn tin tưởng anh, cũng không còn đường nào khác.
"Không cần nói nữa, tôi cần anh dùng sự thực để chứng minh, phải biết,
Hoắc Dục, nếu như anh dám gạt tôi, tôi sẽ làm ra chuyện chính tôi cũng
thấy sợ, tôi không nói giỡn."
Nói mấy lời này, thân thể của cô không nhịn được run rẩy, cô rất sợ, chưa bao giờ sợ như vậy.
Cô sợ lại bị lừa gạt, sợ không thể thoát khỏi khu rừng rậm như địa ngục
này, sợ không thấy được mặt trời ngày mai, càng sợ người bên cạnh không
tiếp tục chống đỡ được, chỉ còn một mình cô.
". . . . . . Anh biết rồi."
Xe chạy trong rừng cây, phía sau cũng không còn tiếng xe đuổi theo, cũng không có tiếng súng nữa.
Vậy mà đối lập với sự yên tĩnh giờ phút này, Kiều Tịch ngược lại cảm thấy tiếng tim mình đập càng lớn hơn.
Sắc mặt Kỷ Thừa An trắng bạch, mồ hôi chảy đầy trán, chảy nhanh xuống, còn chưa nhỏ xuống, giọt tiếp theo đã trượt xuống.
Nhiệt độ cũng cao dần, nhiệt độ của anh bình thường cũng thấp hơn một
chút so với người bình thường, nhưng bây giờ Kiều Tịch lại thấy may mắn
với nhiệt độ này, cô sợ nhiệt độ dần dần hạ xuống, cuối cùng trở nên
lạnh lẽo.
Kiều Tịch cởi áo sơ mi của anh ra, nhìn vết thương trên vai anh, muốn tìm đồ băng bó lại hoảng hồn.
"Trúng đạn sao?" Hoắc Dục hỏi.
"Ừ, vẫn luôn chảy máu."
"Em nhìn kỹ một chút, trúng đạn rồi, đạn ở lại trong cơ thể quá lâu, anh ta sẽ không chịu được bao lâu."
Kiều Tịch nghiêm túc nhìn, trong lòng thở nhẹ một hơi: "Hình như không có đạn."
"Chỉ là trầy da thôi sao, thật may mắn."
Kiều Tịch nghe nói như thế không khỏi ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Cô xé vạt áo của mình, băng bó đơn giản cho Kỷ Thừa An, chắc do rèn
luyện thường xuyên, vết thương cũng không chảy máu như trước, nhưng mà
sắc mặt Kỷ Thừa An đã tái nhợt không có chút huyết sắc.
Không biết xe chạy bao lâu, tốc độ xe chậm rồi dừng lại, động cơ tắt.
Hoắc Dục không quay đầu lại: "Hai người các người xuống xe đi, cứ đi về
hướng bắc, khoảng hai giờ thì sẽ Thanh Mật, ở đó có một trại tập trung
nhỏ, sẽ giúp đỡ hai người."
"Cái gì!" Kiều Tịch không thể tin mà nói: "Anh vứt bỏ chúng tôi!"
Bốn phía tối đen, chẳng biết lúc nào kẻ địch sẽ xông ra hay dã thú xuất hiện, anh muốn bỏ cô và Kỷ Thừa An?!
Hoắc Dục hít sâu một hơi, giọng điệu thô bạo: "Em biết bọn họ tại sao
không đuổi theo không! Anh rất hiểu bọn họ, bây giờ Đường Mục đã sắp xếp người ở các trạm kiểm soát, sẽ chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới, trong rừng rậm này, cũng không biết anh ta đã cho bao nhiêu xe đuổi tìm,
khiến cho chúng ta chạy vòng quanh, anh ta muốn chơi đùa chúng ta đến
chết! Hai người các người bất luận như thế nào, mục tiêu cũng ít hơn
anh, nếu không một khi chúng ta đồng thời bị bắt, không còn xác xuất
sống nữa rồi! Em biết không! Xuống xe!
"Nhưng Kỷ Thừa An vẫn hôn mê." Cô nhấn mạnh.
"Em có thể cõng anh ta đi." Anh trở nên lạnh lùng.
Thật là kỳ quái, biểu hiện của Hoắc Dục thật sự khác thường, anh luôn
nhẹ nhàng như gió hiu hiu, tình thế cấp bách hơn nữa anh cũng chưa từng
cậy mạnh hung ác không nói đạo lý như vậy, giống như một lòng muốn cô
rời đi.
Nhưng mà loại ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu cô.
Cuối cùng Kiều Tịch khẽ cắn răng, vẫn xuống xe, dốc hết sức kéo Kỷ Thừa
An xuống xe, không cẩn thận khiến đầu anh đụng vào bên cửa xe, khiến anh đang hôn mê cũng phải kêu đau một tiếng.
Cô muốn hung hăng đóng cửa xe lại, nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn mở miệng hỏi một câu: "Anh trở về, Đường Mục sẽ bỏ qua cho anh chứ?" Dù sao anh có thể nói là anh bị uy hiếp, những người đó cũng không thấy
anh giúp cô.
Cô có thể thấy rõ ràng thân thể Hoắc Dục hơi động, chậm rãi cúi đầu, hình như nghẹn ngào nói: "Tiểu Hi."
"Cái gì?"
"Em có yêu anh không?"
"Câu nói này có nói cũng không có ý nghĩa gì nữa."
"Vậy. . . . . . em có thể tha thứ cho anh không?"
Trăng sáng dần lên cao, vì bóng cây rừng rậm che mất ánh sáng, cô đứng ở sau cửa xe, Hoắc Dục không quay đầu lại.
"Em tha thứ cho anh." Cô nói, "Cám ơn anh đã giúp em."
"Anh. . . . . . đi rồi, em phải tự cẩn thận."
"Được."
Cô đóng cửa lại, xe không dừng lại, lập tức lái đi, giờ phút từ biệt này, không biết năm nào mới gặp lại.
Kiều Tịch đứng tại chỗ, nhất thời luống cuống, giống như trở lại lúc ông nội mất, thế giới không còn một bóng người, chỉ còn lại một mình cô.
Cô ngồi chồm hổm xuống lau mặt Kỷ Thừa An, nhỏ giọng nói: "Kỷ đại nhân,
anh sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì."
——— ——————
Đáng giá.
Hoắc Dục đang cười, nhưng lại chảy nước mắt.
Tiểu Hi tha thứ cho anh, thật tốt. . . . . .
Xe chạy trong rừng, tốc độ xe không nhanh, con đường càng thêm ngoằn ngèo.
Hoắc Dục cho rằng nước mắt làm mờ tầm mắt, nhưng giơ tay lên lau, ngoài sờ thấy máu, vẫn không thấy rõ.
Bên trong xe, mùi máu tươi không vì Kỷ Thừa An rời khỏi mà tản đi, ngược lại càng thêm nồng đậm.
Thật may mắn. . . . . . Kỷ Thừa An chỉ trầy da, mà anh, lại bị đạn bắn trúng