Có lúc, chúng ta chấp nhận tha thứ cho một người, không phải chúng ta thật sự tha thứ cho họ, mà chúng ta không muốn mất họ. Không muốn mất họ, chỉ có thể giả vờ tha thứ cho họ.
———— “Họa bì” (Mặt nạ)
Lần đầu tiên Lâm Tùy Ý gặp Thẩm Phong là muốn tìm Hà Cửu.
Cô và Kiều Tịch, Hà Cửu quen nhau ở hội sinh viên, khi ấy có người thông báo đi họp, không gọi điện thoại được cho Hà Cửu, phòng học của cô đúng lúc rất gần phòng học Hà Cửu, cô trực tiếp cùng người của hội sinh viên đi tìm cô ấy.
Tuy nói phạm vi trường đại học không nhỏ, nhưng không nói ai cũng biết,
cô và Hà Cửu không phải năm nhất, mặc dù biết số tầng, nhưng cũng không
biết chính xác phòng học ở đâu.
Chần chừ, có người vỗ nhẹ bả vai của cô, cô quay đầu, thấy gương mặt khôi ngô trẻ tuổi, rất tuấn tú....
"Tiểu mỹ nữ, tìm người à?"
Lâm Tùy Ý có chút xấu hổ, khẽ gật đầu: "Vâng, tôi tìm chị Hà Cửu."
"A, thì ra là đàn em, em tìm Hà Cửu, cô ấy ở phòng B3 đó."
"Cám ơn." Lâm Tùy Ý nói cảm ơn xong một cái thì muốn rời đi.
"A, đợi chút." Người đàn ông phía sau gọi cô lại, Lâm Tùy Ý quay đầu:
"Học trưởng giúp em rồi, em cũng không gọi một tiếng học trưởng được
sao?!"
Lâm Tùy Ý đỏ mặt, dịu dàng gọi: "Học trưởng."
"Thật biết nghe lời!" Nói xong tiến lên vuốt tóc cô.
Lâm Tùy Ý sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn anh.
Hai gò má ửng đỏ, mắt mở to long lanh nước, gương mặt hiền dịu, còn vì
kinh ngạc nên đôi môi khẽ mở, không có chỗ nào không hấp dẫn.
Người đàn ông cũng sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
"A, Tiểu Ý?" Giọng nói quen thuộc gọi cô.
Lâm Tùy Ý giật mình, quay đầu nhìn, là Hà Cửu.
Hà Cửu kéo cánh tay của cô, hỏi: "Sao thế?"
"A, cái đó, đi họp." Sắp xếp suy nghĩ một chút, Lâm Tùy Ý mới nói: "Phải đi họp, bọn họ nói không liên lạc được với cậu, mình đúng lúc học ở đây nên đi tìm cậu."
"A, chuyện này à, điện thoại của mình hết pin mất rồi, cậu chờ mình một lát, mình và cậu cùng xuống."
Lâm Tùy Ý ngoan ngoãn gật đầu.
Hà Cửu cầm túi ra, hai người đang định đi, có người sau lưng gọi bọn họ lại: "Này, chờ một chút."
Vừa quay đầu lại, thì ra là người đàn ông chỉ đường ban nãy, "Cái đó, học muội, em tên gì?"
Lâm Tùy Ý đỏ mặt, định trả lời thì bị Hà Cửu ngắt lời: "Sao, muốn tán tỉnh em gái tôi."
"Hà Cửu, cậu đừng nói như vậy, hù học muội rồi."
"Ôi, trước kia không nhìn ra nha, muốn theo đuổi cô ấy, kiếp sau hãy tính." Nói xong Hà Cửu hừ lạnh một tiếng, kéo Lâm Tùy Ý đi.
Người đàn ông phía sau không đuổi theo, nhưng kêu một câu: "Học muội, anh tên là Thẩm Phong!"
Hà Cửu nghe thấy kéo cô đi xa hơn, "Kẻ điên đó, đừng để ý đến anh ta."
Lâm Tùy Ý nháy mắt mấy cái, thử dò xét hỏi: "Anh ta là ai vậy?"
"Một tên hay lừa gạt con gái nhà lành." Hà Cửu khoát khoát tay, "Cậu đã
từng nghe qua chưa hả, cẩn thận học trưởng, học trưởng trêu chọc các em
gái ở khắp nơi, cậu mà bị anh ta dụ thật, không biết cậu là chiếc thuyền thứ mấy dưới chân anh ta nữa, biết không."
Lâm Tùy Ý mơ mơ màng màng gật đầu.
Lại không ngờ, một câu này thành sự thật.
Khi Lâm Tùy Ý nhận được điện thoại không ngờ đối phương muốn gặp mặt, Thẩm Phong.
Anh hẹn gặp cô, trong lòng Lâm Tùy Ý cũng hiểu ý của đối phương, có điều lúc ấy Lâm Tùy Ý chưa muốn có bạn trai, tính gặp mặt sẽ nói rõ ràng,
tránh làm lỡ đối phương.
Thẩm Phong hẹn cô tới nhà ăn của trường, bầu không khí rất tốt, vì vậy Lâm Tùy Ý học lớp buổi chiều xong thì đi ngay.
Khi tới nơi, Thẩm Phong đã đợi ở đó, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, cười nói với anh em tới muộn.
Thẩm Phong vội khoát tay: "Không sao, không sao, đàn ông trời sinh là phải đợi phụ nữ mà."
Lâm Tùy Ý có rất ít kinh nghiệm ở gần một người nam, chỉ biết cười xấu hổ.
"Cái đó," cô mở miệng hỏi: "Anh làm sao biết số điện thoại của em vậy, Hà Cửu cho anh sao?"
"Không, cô ấy mới không cho anh, mặc dù anh đã đề cập tới, nhưng cô ấy từ chối."
"Vậy. . . . . . ?"
Trên mặt Thẩm Phong hiện vẻ lúng túng, "Hôm đó anh đứng chờ trước khu kí túc xá của em, thấy em ném túi chuyển phát nhanh vào thùng rác, cái đó. . . . . . tìm được từ nơi đó."
Lâm Tùy Ý kinh ngạc, nhưng không biết làm sao, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Nhưng. . . . . . bây giờ em vẫn chưa muốn. . . . . ." Cô khéo léo từ chối.
Anh ngắt lời cô: "Không sao không sao cả, anh nhìn em từ xa là được rồi, thật đấy, anh không cần em phải đi chung với anh, chỉ cần, chỉ cần
giống như bây giờ, trò chuyện cùng em, ăn một bữa cơm, cùng đi thư viện
là được rồi."
Lâm Tùy Ý do dự một chút.
"Nếu như em không muốn, ang sẽ không làm phiền em." Trên mặt của anh tràn đầy khẩn cầu.
Không đành lòng, Lâm Tùy Ý cuối cùng gật đầu một cái, "Được."
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Phong giống như thấy yên tâm, vui vẻ thỏa mãn
cười, nụ cười thỏa mãn đó, khiến Lâm Tùy Ý nhớ rất nhiều năm.
Bởi vì cô biết, khi đó Thẩm Phong quan tâm cô.
Quan hệ giữa hai người tuy không xác lập nhưng Thẩm Phong ngày ngày kiên trì tới trước khu kí túc đợi cô đi học, bởi vì có Lâm Tùy Ý và Kiều
Tịch đi cùng, hầu như Thẩm Phong đều đi từ phía xa, các bạn đều biết học trưởng theo đuổi cô, cũng thích trêu ghẹo cô.
Nhưng mà Lâm Tùy Ý vẫn từ chối Thẩm Phong.
Đến mùa đông, thân thể không tốt, cô bị ốm.
Kiều Tịch và bạn cùng phòng đều phải lên lớp, chỉ có một mình cô ở phòng y tế truyền dịch.
Thẩm Phong không biết lấy tin tức từ đâu, vội vàng đến thăm cô, mua rất nhiều thuốc không đúng bệnh và đồ ăn ngon.
Lâm Tùy Ý ngồi ở bên giường ân cần hỏi han anh, đột nhiên đỏ mắt, làm cho anh sợ đến mức không biết làm sao.
Sau đó cô cười hỏi anh: "Anh luôn đối tốt với em như vậy được không?"
Thẩm Phong nhìn cô, ánh mắt vô cùng kiên định: "Được, anh sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn đối với tốt với em."
Vài năm sau, Lâm Tùy Ý nhớ lại, mới nhận thấy lời cam kết Thẩm Phong cho cô mờ mịt cỡ nào, hoàn toàn không thể đổi thành chi phiếu, lại khiến cô mất mấy năm tuổi xuân.
Lâm Tùy Ý ở cùng Thẩm Phong.
Nửa năm đầu vô cùng ngọt ngào, mỗi ngày đều dạt dào như vậy, mặc dù điều này khiến cô lạnh nhạt với bạn bè, làm trễ nãi công việc trong hội sinh viên, nhưng cô cảm thấy vui vẻ chưa từng có.
Lặng lẽ ăn trái cấm, mang theo kích thích và ngọt ngào.
Cô cũng từ một nụ hoa nở rộ thành đóa hoa sáng chói, toát ra tia sáng chói mắt.
Cho đến khi, cô thấy Thẩm Phong ôm hôn một cô gái khác, ánh sáng ấy dần tối đi.
Cô biết cô gái kia, là bạn cùng tiến với cô ở môn tự chọn, hơn một tuần
đi học, hỏi cô mượn bút, nụ cười ngọt ngào, tan học còn muốn mời cô ăn
cơm, cô cười từ chối, vì vậy có ấn tượng rất lớn.
Xem ra, khi đó là thăm dò.
Mặt cô không biến sắc rời đi, đến tối khi hỏi Thẩm Phong ban ngày làm
cái gì, Thẩm Phong cười nói như thường ngày: "Đi ăn cơm với bạn bè, tên
đó thất tình, buồn phiền, không giống anh, như bông hoa quyến rũ đây
này." Vừa nói vừa ôm Lâm Tùy Ý, hôn má cô.
Không giống dĩ vãng, cô không có được cảm giác ấm áp, chỉ cảm thấy đôi môi hôn trên mặt mình, rất lạnh.
Cuối cùng, nữ sinh kia đến tìm Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý chỉ gọi điện thoại cho Thẩm Phong, để anh tới.
Thẩm Phong vô cùng giận giữ, từ khi biết anh tới nay, Lâm Tùy Ý chưa
từng thấy anh giận như vậy, anh kéo cô nữ sinh kia đi, nửa tiếng sau
quay lại tìm cô, khóc lóc cầu xin cô tha thứ.
Cô nhìn gương mặt đó, đột nhiên phát nhớ tới gương mặt vui vẻ lúc anh
hẹn cô lần đầu, cô giơ tay lên xoa nước mắt trên mặt anh, nhẹ nói: "Dĩ
nhiên, anh là bạn trai em mà."
Thẩm Phong cười, nụ cười giống khi đó.
Lâm Tùy Ý thấy ấm áp, nói thêm một câu: "Chỉ là lần sau. . . . . ."
"Không có lần sau! Không có lần sau!"
"Được."
Đối với lựa chọn của Lâm Tùy Ý, Hà Cửu đánh giá: "Phụ nữ mà, mỗi tháng
luôn có mấy ngày muốn làm thánh mẫu, chính cậu nghĩ được là được."
Ngoài dự đoán, Kiều Tịch phản ứng vô cùng lớn, ở trước mặt cô nói người
đã từng phản bội sẽ không dễ dàng hối cải, khuyên cô sớm chia tay.
Nhưng cô làm sao mà xa anh được đây?
Mọi người nói phụ nữ là nước, đàn ông là đất.
Tình yêu giống như đất, nước giao hòa, nhưng khi đất và nước tách ra,
đất sẽ khôi phục bản chất, nhưng nước không thể trong lại được.
Cô đã sớm sa chân vào vũng bùn, không có cách nào tự kềm chế rồi.
Điểm này, từ khi cô thấy Thẩm Phong hôn môi những người khác nhưng không tiến lên ngăn cản đã rất rõ ràng, cô không muốn rời xa anh.
Năm năm, từ cuối năm nhất đại học đến sau khi tốt nghiệp hai năm, Thẩm Phong và Lâm Tùy Ý ở chung năm năm rồi.
Năm thứ nhất, như keo như sơn.
Năm thứ hai, vô vị tẻ nhạt.
Năm thứ ba, càng lúc càng xa.
Năm thứ tư, không ngại không phiền.
Năm thứ năm, hành hạ lẫn nhau.
Năm năm, Lâm Tùy Ý phá thai hai lần vì Thẩm Phong, Thẩm Phong bị phát
hiện quá trớn bên ngoài ba lần, hai người gây gổ vô số, chia tay bốn
lần, mỗi lần chia tay Thẩm Phong đều nói sẽ thay đổi, rồi tìm Lâm Tùy Ý
giảng hòa, cô cũng đồng ý.
Thẩm Phong dần dần lạnh nhạt với cô, Lâm Tùy Ý không phải không biết.
Ban đầu anh còn nhớ số điện thoại của cô, nhưng dần dà quên mất, đồng
thời còn quên sinh nhật của cô, ngày kỷ niệm của hai người, còn có rất
nhiều, rất nhiều điều khác.
Lâm Tùy Ý không biết từng thấy ở nơi nào nói, sợ mất người khác, phải
nắm giữ rất ít, bởi vì sợ sẽ không bao giờ có được nữa, cho nên phải
luôn nhẫn nhịn.
Cô chính là người như thế, đúng, thật kỳ quái, cô vừa nhẫn nhịn Thẩm
Phong lạnh nhạt với cô và cả việc anh trắng trợn gặp gỡ bên ngoài, cô
lại có thể tỉnh táo nhìn kỹ mình, tự coi thường bản thân mình chịu đựng
đến hèn yếu.
Ngay cả mình cũng ghét mình, sao có thể khiến người khác yêu cô?
Lần cô tức giận ở buổi đính hôn đó.
Cô biết rất rõ ràng mình chỉ là bia đỡ đạn của anh, nhưng khi anh nói
đến chuyện này, cô vẫn nhặt hộp nhẫn anh tiện tay ném ở trên ghế sofa
lên, vừa tự đeo nhẫn cho mình, vừa nói được, chiếc nhẫn hơi nhỏ một
chút, có điều ngón giữa đã ướt một phần nhỏ rất nhanh, rồi đeo vào được.
Đêm đó Thẩm Phong rất kỳ quái, sự chú ý của anh hoàn toàn ở trên người
Kiều Tịch, đêm đính hôn thuộc về cô, lúc cô giới thiệu bạn bè của cô,
trong mắt của anh chỉ có những người phụ nữ khác.
Cô tức giận, không phải vì Thẩm Phong, mà vì người cô cho rằng là bạn
tốt. Tình yêu của cô thất bại, cô nhận, nhưng không đỡ nổi một đòn của
bạn bè!
Cô trút giận với Kiều Tịch, cũng làm cô bị thương, sau khi Kiều Tịch rời đi cô bắt đầu hối hận, tại sao cô có thể nói với bạn bè mình như vậy
chứ, rõ ràng, rõ ràng không phải lỗi của cô ấy.
Lòng người chính là như vậy, sẽ luôn quan tâm mình nhất, nổi giận với
người thương yêu mình, bởi vì biết, bọn họ nhất định sẽ tha thứ cho
mình, ý nghĩ ích kỷ như vậy đấy.
Trong nháy mắt đó, Lâm Tùy Ý đột nhiên hiểu rõ Thẩm Phong, đúng rồi, anh luôn đối xử với mình như vậy, hay là bởi vì anh biết mình sẽ tha thứ
cho anh, hết lần này đến lần khác, cô dung túng anh, bây giờ cô bi thảm
thế này không phải vì Thẩm Phong, mà là do sự buông thả của chính mình.
Vô số lần chờ mong, đã sớm tan vỡ, không phải sao?
Luôn cho rằng Thẩm Phong sẽ quý trọng mình giống như trước.
Nhưng sáng ngày hôm sau khi cô phá thai, gọi điện thoại cho anh, cũng là một phụ nữ nhận, rõ ràng anh bảo là đi thi, tắt điện thoại, thở dài một tiếng.
Đáng tiếc, không