Súng lục Smith &
Wesson Model 29 có nòng xoay, có thể bắn liên tiếp sáu phát đạn, cấu tạo đơn giản, uy lực kinh người. Cho dù xảy ra trục trặc, chỉ cần nắm chặt
cơ hội, vẫn có thể bắn ra hai phát đạn, vô cùng thích hợp sử dụng ở
khoảng cách gần.
Chỉ cần kéo khóa chốt, bóp một cái thì có thể hoạt động.
Động tác đơn giản, có thể lấy mạng người.
Kiều Tịch ngồi ghế lái phụ, khẩu súng trong tay nhắm chính xác huyệt
thái dương của Hoắc Dục, không biết có phải là do lo lắng suốt nửa giờ
hay không, cánh tay hơi run rẩy.
"Mỏi sao?" Hoắc Dục lên tiếng hỏi.
"Đừng nói chuyện với tôi!" Kiều Tịch khinh thường.
Cảm giác dùng súng nhắm vào người quen, vô cùng không tốt.
Cô càng không muốn anh nói chuyện khiến mình nhiễu loạn, cô rất sợ ngón tay mình bóp vào, bắn viên đạn ra ngoài.
Khó có thể làm lại, cũng là quyết định của mình.
Ngày đó, Kỷ Thừa An nói kế hoạch của anh với cô, khi anh đưa tin tức về con trai Barr cho Đường Mục, cũng tự trốn ra ngoài, nhưng không đến sân bay, bởi vì nếu như trở lại Trung Quốc, sẽ bị người của Đường Mục áp
chế, mà anh tạm thời không có thời gian để Kỷ Thừa Vũ chuẩn bị, bởi vì
anh không biết Đường Mục để cô đi máy bay nào và đến nơi nào.
Muốn cô làm một chuyện, chính là khi bị đưa đi, đến nửa đường để tài xế chuyển đường đến địa điểm được chỉ định, theo hướng nam thẳng tới cây
đại thụ trong rừng rậm, nếu như không có, nơi đó chính là giả, có thể nổ súng cảnh cáo, rồi đợi đến tối, sau đó anh có thể gặp lại cô.
Kỷ Thừa An hỏi cô đồng ý hay không đồng ý, mong cô có thể từ chối, dù
sao chuyện này rất nguy hiểm, hơn nữa dù cô bị người khác sắp xếp đưa
lên máy bay, coi như bị người của Đường Mục bắt được, anh cũng có thể
phái người cứu cô ra.
Khi ấy kiều Tịch suy nghĩ một chút, chấp nhận phương án thứ nhất.
Hơn nữa, chọn Hoắc Dục đưa cô rời khỏi.
Đáy lòng cô vẫn tin tưởng, Hoắc Dục có thể giúp cô,... ít nhất, anh sẽ không hại cô.
Ngay khi xe rời khỏi sự giám sát của quân đội, chạy hơn một giờ, Kiều
Tịch rút súng từ ống quần, lên đạn, nhắm huyệt thái dương của anh, ra
lệnh cho anh tới địa điểm Kỷ Thừa An nói.
Không ngờ, Hoắc Dục không kinh ngạc bao nhiêu, bằng lòng, xe quay sang hướng nam, đi được hơn nửa giờ đến địa điểm kia.
Khi di động Hoắc Dục vang lên, Kiều Tịch biết Kỷ Thừa An đã đến "sân
bay", mà dưới sự uy hiếp của cô, Hoắc Dục nói dối Đường Mục.
Giằng co nửa giờ.
Xung quanh có mùi vị đất đai, khí trời nóng ẩm kéo dài khiến tâm tình người ta hơi mất kiên nhẫn.
Bên trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của con người.
"Em đang sợ sao?" Từ góc độ của Kiều Tịch, đôi mắt Hoắc Dục vô cùng
bình tĩnh, đôi môi chuyển động, "Thật kỳ quái, em sốt sắng như thế,
nhưng bây giờ anh lại thấy thả lỏng như nhiều năm trước."
"Rất giống khi đó," khóe miệng của anh hơi cong lên, khuôn mặt nhu hòa
như trong ký ức, "Chúng ta sóng vai ngồi trên ghế dài, không nói gì, tay cũng không dám động, cứ ngồi như thế, nhìn ánh mặt trời phía trước, khi đó anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ha, y như ánh mặt trời phía trước."
Đầu anh chuyển động, Kiều Tịch có thể cảm thấy da anh chậm rãi lướt qua đầu súng, anh cười, "Em xem, đúng không?"
Anh thấy cô sốt sắng, mồ hôi hột chảy xuống từ trán, giơ tay lên.
Kiều Tịch thấy động tác của anh, trong lòng chấn động, cánh tay dùng
sức, dùng súng đẩy vào đầu anh, ép anh lùi lại, vẻ mặt càng nghiêm túc
hơn.
Hoắc Dục cười một hồi, nắm chặt nòng súng, tự tin nói: "Để xuống đi,
mỏi rồi đúng không? Em biết anh sẽ không hại em, Tiểu Hi, em cũng không
nổ súng bắn anh."
Anh kéo súng của cô xuống, mắt Kiều Tịch chuyển động, cuối cùng vẫn thu hồi cánh tay đau nhức.
Anh nói, cô. . . . sẽ không nổ súng.
Kiều Tịch thở dài dựa vào ghế, đưa tay xoa cánh tay phải.
Hoắc Dục cũng ngồi dậy đàng hoàng, "Em thay đổi rất nhiều, nếu là trước đây, em sẽ không bao giờ chọn bước đường này."
Kiều Tịch nghe không ra anh muốn thăm dò mình hay không, không thể làm gì khác hơn là mấp máy môi đáp ứng.
"Khát sao?" Hoắc Dục nhìn cô, lấy một bình nước khoáng ra, "Uống đi."
Kiều Tịch nhíu mày không nhận, Hoắc Dục cười: "Sợ bên trong bỏ gì sao?
Trước đó anh không biết em có kế hoạch này, hơn nữa, đây là chai được
đóng kín rồi." Anh nói hoàn toàn đúng.
Kiều Tịch nhận lấy, uống vài hớp, cuối cùng vẫn ngại ngùng nói: "Cảm ơn."
Qua một hồi lâu, Kiều Tịch phá vỡ sự trầm mặc, "Anh. . . . . . sao không hỏi vì sao em làm như thế?"
Hoắc Dục không nghiêng đầu nhìn cô, chỉ nói: "Anh không cần biết. Anh
chỉ biết, tất cả những gì em làm đều vì người đàn ông đó là được rồi, em yêu anh ta, đúng không?"
". . . . . . Ừ."
Hoắc Dục thò tay vào túi quần, Kiều Tịch cũng trong nháy mắt căng thẳng, cánh tay dần dần trượt xuống, bóp chặt súng.
Thân thể Hoắc Dục căng cứng, móc đồ trong túi quần ra, là một bao thuốc và một cái bật lửa.
"Có thể không? Anh thật sự không nhịn được." Anh hỏi cô.
Kiều Tịch gật đầu, mở một nửa cửa sổ xuống.
Hoắc Dục rút một điếu ra, bật lửa, hít sâu một hơi, nhả khói ra ngoài cửa sổ.
Trầm mặc chốc lát anh mới nói: "Anh hối hận khi hỏi vấn đề vừa nãy."
Kiều Tịch ngẩn ra, là vấn đề cô yêu Kỷ Thừa An hay không, trong lòng có chút buồn bực, trầm mặc không nói.
"Tiểu Hi, nếu có một