Tôi trở về Dương gia với cả thân hình ướt nhẹp nước mưa, vừa đứng ở bậc thềm đã hét toáng lên:

- Ai lấy giúp em cái khăn đi!

Chị Diễm từ tầng trên chạy xuống trên tay là chiếc khăn bông trắng muốt. Tôi vừa quấn nó quanh người vừa ra sức vắt nguyên mái tóc ủ nước của mình.

Lão Quân đi xuống há hốc mồm với dạng người lai chuột lột này của tôi.

- Mày đi bơi quên mang đồ à!

- Bơi bò gì ở đây! Mắc mưa! - Tôi đáp, rồi khi đã chắc chắn nước trên người không còn nhỏ giọt xuống mới phóng thẳng lên phòng.

Đứng trong phòng tắm tôi xả nước từ vòi hoa sen xuống ào ào, bất chấp rằng mình đã mở nhầm vòi nước lạnh thay vì vòi nước nóng. Dường như bộ phận xúc giác trên da của tôi đã bị tê liệt từ lúc ở trong vòng tay anh, anh Vinh! Lí trí của tôi cứ giống như bị rơi vào một khoảng sương mơ hồ nào đó, không thể đính chính được rằng mình đang cần gì và không cần gì...

Tôi nằm dài trên giường suy nghĩ mông lung một hồi, bỗng bị phá vì tiếng gõ cửa, lão Quân rẽ vào phòng tôi.

- Nè! Vụ cô bạn Thuỳ Ngọc gì đó của mày tính làm sao?

- Sao trăng gì chứ? Em sẽ nói với ba..

- Muốn từ bỏ rồi à? - Lão cốc đầu tôi.

- Bỏ cái đầu anh đấy! Ngu à? - Tôi lườm lão.

- Chớ sao?

- Ý là muốn ba giúp mẹ Thuỳ Ngọc đấy!

Dẫu gì cũng chả thể vì mối tình tay ba của chúng tôi mà ảnh hưởng tới mạng người, nếu làm vậy tôi có khác nào một đứa mất hết nhân tính chỉ vì một chữ "tình" mà theo anh nói là hoàn toàn mơ hồ và không hề có khái niệm.

Lão Quân ngồi ngẫm nghĩ một hồi, mắt dán chặc vào quyển tạp chí, môi hơi mím lại.

- Được, mày nghĩ được thế thì ok rồi! Ba vừa gọi điện thoại nói khoảng 2 tiếng nữa sẽ về tới, mày lo soạn diễn văn để hồi đọc cho trôi đi! - Lão nhét lại quyển tạp chí vào chồng sách rồi đi ra, tôi hét với theo.

- Diễn văn cái quái gì? Đi cúng giỗ hử?

Tiếng cánh cửa đóng lại, giống như một phản xạ tự nhiên cơ mặt tôi không còn vẻ hung hăng, ương ngạnh lúc nãy mà quay về trạng thái mà chỉ có khi tôi ở một mình.

Tôi mở cửa đi ra ngoài ban công, trời đã không còn ào ào sấm chớp dữ dội như ban nãy nhưng tiếng mưa thì vẫn cứ rả rích nghe đến não lòng. Ngươi ta nhìn tôi, ai cũng bảo tôi đúng thật là có phúc, sướng hơn cả công chúa ngày xưa cơ! Phải, tôi sống trong một toà dinh thự mà người ta phải ví rằng là bản sao thứ hai của kinh thành Huế uy nga, hơn nữa nếu xét về mức độ xa hoa sang trọng thì còn hơn hẳn. Tôi đi đâu cũng có xe đời mới nhất đưa đón, 17 tuổi đầu đã đi gần hết các địa điểm nổi tiếng của thế giới, trang phục tôi mặc trên người luôn là hàng đắt tiền, có nhiều bộ là thiết kế độc quyền không có bộ thứ 2,... Và còn rất rất nhiều thứ chứng minh cho những gì thiên hạ nói hoàn toàn không ngoa. Nhưng đó chỉ là mặt hình thức, là một vẻ bề ngoài hào nhoáng chứa đựng bên trong bao nhiêu gai góc, xù xì và đầy mệt mỏi. Áp lực đặt trên vai tôi thật sự quá lớn, tôi là con gái của chủ tịch một tập đoàn quyền thế, tôi luôn cố gắng làm sao để bản thân không bị hạ bệ trước bao nhiêu con mắt soi mói của thiên hạ. Tôi chưa từng dám để bản thân mình vượt khỏi rào cản làm một cô gái mạnh mẽ, kiên cường sắt đá. Tôi lớn lên giữa hàng ngàn nỗi đau từ tâm lí đến thể xác, tôi chịu nỗi đau mất mẹ, tôi hứng nỗi nhục bị gia định cả hai bên dè bỉu, tôi ám ảnh những tháng ngày nhắm mắt làm ngơ bị lũ bạn cùng lớp khinh thường là một đứa vừa nghèo vừa không có mẹ,... Những tháng ngày chỉ có ba cha con nương vào nhau, lúc đó GMT trong mắt người đời chỉ là một căn phòng kinh doanh chật hẹp không đáng tin tưởng, nhiều người còn buông lời dè bỉu:"Cái này là công ty à? Ta tưởng là nhà kho kia chứ?" Tôi tự chứng kiến bản thân mình từ một con vịt xấu xí trong vũng bùn hoá thành thiên nga rực rỡ, với hàng loạt những bóng ma của quá khứ mãi ám ảnh không thế nào dứt ra được.

Tôi không sắt đá như bao nhiêu con người lầm tưởng, tôi vẫn hay khóc, khóc điên cuồng như một đứa con nít lên ba, nhưng tôi không khóc trước người khác, sự yếu đuối của tôi cứ như một con sóng ngầm bị che hoàn toàn trước một vẻ ngoài khô khốc, tôi vẫn đang cố áp chế nó từng ngày, rằmg mình cứ mãi là một Dương Tú Hàn mạnh mẽ.

Nhiều lúc tôi tự hỏi rốt cục tôi cứ gắng gượng như thế vì điều gì, nhỏ Như vẫn hay bảo với tôi:"Nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của con gái." Quả thực không sai, chỉ cần đám chúng tôi nhỏ vài giọt nước mắt chẳng cần biết là thật hay là hàng cá sấu thì tụi con trai đều cuống cuồng cả lên. Nhưng sao tôi lạj không làm được, đối với tôi nước mắt không hề có khái niệm gì ngoại trừ bộc lộ mình là một đứa "bánh bèo" yếu đuối. Con người khi sinh ra luôn phải lựa chọn một con đường để đi tới cuối đời, riêng tôi thì ban đầu đã đi qua một con đường đầy gai góc, rồi đi trên thảm.nhung êm ái, nhưng tôi lại tiếp tục cố tình ngu muội rẽ vào con đường gian nan khó khăn để đi. Tại sao tôi không yên phận đón nhận tình yêu? Mà lại thích ép mình vào thế nửa yêu nửa hận, nửa thiện nửa ác? Không còn một con đường nào mệt mỏi hơn con đường phải đấu tranh tư tưởng mình ở hai hướng trường phái đối lập, hai con người một muốn yêu, một lại không dám thẳng tay giành lấy cứ ngày ngày đêm đêm xâu xé tôi!

Hạt mưa to rơi mạnh lên gò má tôi khuấy lên một cảm giác hơi đau rát, dưới sân, thấp thoáng ánh đèn xe vàng nổi bật trong đêm đen và tiếng động cơ quen thuộc, ba về rồi!

Tôi cố gắng đợi thêm 30 phút nữa để ba thay đồ và ăn uống xong xuôi. Sau khi đã xác nhận được điều đó tôi mới sang phòng của ba, thấy căn phòng trống rỗng tôi tiếp tục rẽ sang phòng làm việc.

Ba không để đèn quá sáng, ánh đèn màu xanh dương vờn nhẹ khắp căn phòng mang đậm mùi cô độc. Đã suốt 11 năm ba luôn như thế, mặc cho cả dinh thự đèn đuốc lung linh sáng loà thì căn phòng này và phòng ngủ của ba giống hệt như một thế giới tách biệt, đây là màu của mẹ... Ba hay trầm mình vào màu xanh đầy nỗi nhung nhớ này vào buổi tối, dù lúc nghỉ ngơi hay làm việc thì đây luôn là lúc ba hồi tưởng về người vợ quá cố của mình, sự nhớ thương luôn hiện lên qua những nếp nhăn ở giữa mi tâm và hai bên khoé mắt, sự tiếc nuối và tự oán cho quãng thời gian ngắn ngủi hai người bên nhau. Lúc yêu nhau ba và mẹ bị nhà ngoại cấm cản và ra mọi sức chia cách chỉ vì nhà nội tôi quá nghèo. Cả hai buông bỏ mọi lời miệt thị cùng nhau rời khỏi, nhà nội cũng không thèm chứa chấp với lí do ba đã làm ô uế thanh danh gia đình. Tình yêu cao đẹp đó cũng đã được đền đáp bằng những tháng ngày hạnh phúc, nhất là khi lão Quân và tôi lần lượt ra đời, một nhà bốn người vui vẻ và chỉ cầu được như thế mãi mãi. Rồi cảnh sinh ly tử biệt cuối cùng cũng tới, ban đầu chỉ là những cơn ho, những lần nhức đầu choáng váng nhẹ, rồi khi mẹ vào viện, mấy lần bị chuyển vào phòng cấp cứu, phải thở bằng bao nhiêu dây trợ khí oxi giăng khắp người, tiếng nhịp tim yếu ớt phát ra từ chiếc màn hình bên cạnh, rồi cuối cùng là ra đi, đi vào một con đương u tối xa xôi và nguy hiểm, mẹ bỏ ba, bỏ anh em tôi mà đi...

Luồng sáng trắng từ màn hình máy tính hắt ra làm nổi khuôn mặt của ba, nhiều lúc không nhìn kĩ, nhìn kĩ rồi tôi mới tá hoả, những nếp nhăn trên khuôn mặt vốn dĩ bảnh bao, lịch lãm của ông tạo sao lại nhiều và rõ như thế? Một đời người đâu chỉ gói gọn trong 4 chữ "sinh - lão - bệnh - tử" mà cổ nhân thường hay nói, nó là cả một hành trình dài đăng đẳng thấm đẩm những đau thương, khó khăn và nước mắt...

Tôi nhẹ gõ cửa, tiếng ba trầm ấm vang lên.

- Hàn à? Bật đèn lên đi con!

Tôi gật đầu rồi vươn tay sờ công tắc bên cạnh cửa, ánh sánh màu trắng đột ngột át hẳn màu xanh làm tôi hơi chói mắt.

Tôi ngồi xuống bộ so pha dùng tiếp khách, thuận miệng hỏi.

- Ba xong việc chưa ba?

Ba rời mắt khỏi màn hình vi tính, ngước nhìn tôi rồi tiến lại.

- Chưa, con có gì cứ nói!

- Ờ dạ...! - Tôi hơi có chút lưỡng lự, nhưng hình bóng của mẹ khi xưa trào lên làm tôi nói cực kì dứt khoát - Dạ ba à! Lớp con có một cô bạn nhà rất khó khăn, mẹ bạn ấy lại đang bị một căn bệnh hiểm nghèo, nếu không có thuốc cầm cự thì... - Tôi không dám nhắc đến từ đó, nó rất đáng sợ trong tiềm thức của cả ba và tôi.

Ba hớp một ngụm trà.

- Con nói tiếp đi!

- Hiện tại nhà bạn ấy không còn tiền cho việc chi trả khi giá những hộp thuốc rất đắt đỏ! Nên...ba à, chúng ta có thể giúp không, một hộp thuốc có thể sử dụng trong 1 tháng.

Ba suy nghĩ một hồi, bất ngờ hỏi tôi.

- Bạn ấy tên gì?

- Dạ, Chương Thuỳ Ngọc.

- Nghề nghiệp của gia đình?

- Chỉ có một xưởng gỗ nhỏ.

- Giá một hộp thuốc là bao nhiêu con?

- Khoảng 20 000 000₫ tiền Việt Nam.

- Bạn ấy nói cho con biết những thứ này à?

- Dạ không! Là anh hai nói, bạn anh ấy là Hải Khang có ba là viện trưởng bệnh viện mẹ của Ngọc đang điều trị mà!

Đột nhiên ba nhìn thẳng vào mắt tôi, cuối cùng gật đầu.

- Được, con có lòng tốt thế ba rất tán thành. Con gái ba giỏi lắm! - Ba bước qua xoa đầu tôi.

Theo phản xạ tôi tựa vào người ba,giọng đột nhiên lí nhí hẳn.

- Con không muốn bất kì ai rơi và thảm cảnh như con.

Thời gian như bặc im trong gian phòng chỉ có hai cha con, ba vỗ nhẹ lưng tôi.

- Lát ba sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho con, chúng ta giúp bạn ấy trước 3 tháng rồi xem tình hình sau.

- Dạ con cảm ơn ba! Ba ngủ ngon!

Tôi rời khỏi phòng làm việc của ba về lại phòng mình, chỉ khoảng 15 phút sau, đã có thông báo từ hệ thống ngân hàng rằng tài khoản của tôi đã được nhận 60 000 000₫ tiền Việt Nam. Tôi nằm ngửa ra giường, tâm trạng như trút được một khối trĩu nặng. Ngọc à! Từ nay trở đi cuộc chơi này của chúng ta không còn gì ngăn chặn được rồi!...

Sáng sớm hôm sau tôi kéo theo lão Quân cùng tới bệnh viện, do viện trưởng biết anh em tôi nên việc trao đổi qua lại diễn ra vô cùng đơn giản và nhanh chóng. Nếu đã muốn giúp người thì đáng lí ra chỉ trao tiền rồi rời đi, nhưng tôi lại bộc phát tâm cơ ngay lúc này muốn Ngọc biết để cô ấy mang ơn tôi, một chiêu đánh đòn tâm lí không tồi tí nào!

Lúc biết việc này cả gia đình trừ Ngọc đều vô cùng vui mừng và không hết lời cảm ơn tôi, duy chỉ có Ngọc thì đứng như trời trồng tôi giả vờ đi tới rồi thuận thế nhét vào tay cô ấy một mảnh giấy, ghi vài dòng ngắn gọn: "Vấn đề trục trặc đã được giải quyết, trò chơi tiếp tục."

Rồi tôi lại quay sang bác gái đang nằm trên giườn, cả người gầy gò xanh xao tựa hồ chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt tái nhợt và cánh môi khô khốc, nứt nẻ và tiều tuỵ, hình ảnh này thật sự không khác gì hình ảnh mẹ tôi 11 năm về trước, tim tôi như có ai đó cầm dạo rạch qua một đường túa máu...

Mẹ à! Nếu mẹ ở đó nhìn thấy con lúc này, hi vọng mẹ đừng giận con! Khả năng của con chỉ có thể tới đây, còn nếu muốn con trao cho cậu ấy toàn bộ hạnh phúc, trong đó có một phần là hạnh phúc của con, con không làm được...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play