Lúc Voldemort trở thành bộ trưởng bộ pháp thuật, lúc Harry trở thành phó hiệu trưởng và giáo sư phòng chống nghệ thuật trẻ nhất Hogwarts.
Khi con thỏ mắt đỏ và con mèo mắt xanh của chúng ta có đứa nhỏ, hai thiếu niên tuấn tú năm đó, chính thức trở thành ba ba.
"Voldy, muốn dùng điểm tâm không?" Harry đã trưởng thành vẫn thực tham ăn, vẫn thích đem điểm tâm đến lúc Voldemort đang làm việc.
Voldemort mỉm cười buông bút lông trong tay, kéo Harry vào lòng mình, ôm eo cậu, để cậu ngồi trên đùi mình, hưởng thụ điểm tâm người bạn đời mang tới.
"Voldy." Harry rút ngón tay từ miệng Voldemort về, nhanh chóng cầm một miếng bánh khác, chặn lại cái miệng háo sắc hệt chủ nhân nó.
"Hửm?" Voldemort chậm rãi nhấm nháp điểm tâm, hai tay vuốt ve eo Harry, thích thú sàm sỡ người nào đó.
"Ngươi không biết là..." Harry tạm thời lờ đi động tác của Voldemort, nói ra nghi hoặc, "Gần đây Christopher và Andy có chút kỳ quái."
"A?" Voldemort nhướng máy, "Hai đứa nhỏ vẫn vậy, kỳ quái chỗ nào?"
Đương nhiên Christopher và Andy là hai đứa con của họ, năm nay chúng đã mười tuổi, một năm nữa có thể đến Hogwarts.
"Không đúng." Harry nghiêm túc ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu, "Không quá đúng, từ mấy tháng trước chúng bắt đầu ít ra khỏi phòng, cửa còn hạ thần chủ cảnh giới, chẳng lẽ chúng đang thí nghiệm cái gì?"
"Andy có thể, Christopher sẽ không." Voldemort trả lời chắc chắn, con của họ có diện mạo cực kỳ giống nhau nhưng ánh mắt thì khác biệt, Christopher mắt trái màu đỏ mắt phải màu xanh lá, mà Andy thì ngược lại.
Voldemort tự tin cong khóe miệng: "Bởi vì Christopher giống ta."
"Ngươi có ý gì?" Harry bỏ đĩa bánh trên tay xuống, cắn lên tai Voldemort, hung hăng day day, "Bởi vì tính cách của Andy giống ta cho nên không làm được thí nghiệm gì tốt sao?"
"Ta không nói như vậy." Tay Voldemort từ tai chuyển đến miệng Harry, đầu ngón tay gõ gõ hàm răng chắc khỏe, ý bảo cậu nhẹ chút.
Harry hừ lạnh một tiếng, thả lỗ tai Voldemort, cắn lên đầu ngón tay lộn xộn của hắn, mơ mơ hồ hồ nói: "Không quan tâm đến con của mình, có người làm cha như ngươi sao?"
Voldemort khẽ thở dài một hơi, vươn tay vuốt ve mái tóc đen hỗn độn mà mềm mại của Harry: "Tin ta, ta cũng quan tâm đến chúng như ngươi."
"Nói thế?" Harry buông tay Voldemort ra, mắt lòe lòe sáng: "Ngươi biết chúng đang làm gì?"
"......" Voldemort bất đắc dĩ gật đầu.
"Nói cho ta." Không phải cầu xin mà là khẳng định, Voldemort hiểu ý của Harry là 'Nếu không nói cho ta thì ngươi cứ chuẩn bị ngủ sofa cả năm'. Vì thế, 'Các con ngoan, ta thực xin lỗi'.
"Ngươi đã kiên trì như vậy." Voldemort lấy đũa phép gọi chậu tưởng ký tới, "Nhưng xem xong không được nổi giận."
"Được." Harry không thành ý gật đầu đáp ứng, dù thế nào cũng phải biết rõ sự thật trước.
Voldemort rút một sợi tơ bạc ra, thả vào chậu tưởng ký: "Nhìn xem, kỳ thật không có gì đáng lo lắng."
Harry trực tiếp lờ đi lời Voldemort, hít sâu một hơi, vùi đầu vào chậu tưởng ký.
Đây là phòng ngủ của Andy và Christopher, giống bọn họ, từ nhỏ chúng luôn ở chung, hơn nữa tới giờ cũng không tách ra.
Harry có cảm giác mình đứng giữa không trung quan sát cả phòng, nghe không được tiếng động gì, thầm oán, Voldemort đúng là tên cuồng rình trộm, lại sử dụng pháp thuật giám thị phòng ngủ.
Rất nhanh, cậu thấy hai đứa trẻ một trước một sau ra khỏi phòng tắm, khác với cậu và Voldemort, tình cảm của chúng rất tốt, đến mười tuổi vẫn còn cùng nhau tắm rửa, thật sự là......
A? Sao mặt Andy đỏ như vậy?
Harry nhìn đứa con nhỏ nhất của mình, mặt nó đỏ ửng không bình thường, mà đứa con lớn nhất Christopher đang đỡ em trai, thật sự là yêu thương nhau, so với tên ngu ngốc Voldy thì tốt hơn nhiều.
Có lẽ lúc tắm rửa ngâm mình lâu quá?
Harry tò mò nhìn hai đứa con, trước kia cậu không phát hiện thể lực của chúng kém nhiều như vậy? Xem ra phải giúp Andy bồi bổ thân thể.
Hai anh em đi đến bên giường.
Nhìn thấy Andy bị Christopher đẩy ngã xuống đệm, Harry cong khóe miệng, có chút buồn cười, lớn vậy còn thích đùa giỡn sao?
Nhưng mà, hành động tiếp theo của chúng làm Harry biến sắc, Christopher lấy ra hai bình độc dược, một bình đưa cho Andy, một bình uống vào miệng mình.
Đáng chết, chả lẽ là độc dược không mộng mị?
Nhưng hiệu quả độc dược nằm ngoài suy đoán của Harry, là — độc dược lão hóa.
Harry sững sờ nhìn đứa con lớn nhất biến thành thiếu niên, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Andy lắc lắc đầu, hình như đang phản đối cái gì, Christopher giật lấy độc dược trong tay nó, đổ vào miệng mình, rồi sau đó, kề môi.
Hai đứa, hôn nhau!!!!!
Harry cảm thấy choáng váng, hai đứa trẻ cậu nuôi lớn từ nhỏ lại hôn nhau trước mặt cậu, không, nếu chỉ hôn thì không cần độc dược lão hóa.
Không bao lâu, Andy với diện mạo trưởng thành hiện ra trước mặt, dáng người mảnh khảnh triển lộ đường cong tuyệt đẹp, làn da trắng nõn gần như trong suốt.
"Hai tên nhóc chết tiệt!"
Harry giật mình tỉnh lại, ném chậu tưởng ký đi.
"Harry......" Voldemort vội vàng ôm lấy eo Harry, ngăn cản người yêu quá kích động.
"Ngươi buông ra." Harry lấy đũa phép để ở trán Voldemort, trong đối mắt xanh lá tràn ngập phẫn nộ, "Nếu không đừng trách."
"Ta có thể buông ra." Voldemort khẽ thở dài, hơi thả lỏng tay, "Nhưng ngươi phải nói cho ta, ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì ư?" Harry tức giận đến mặt đỏ bừng, cậu hung hăng trừng Voldemort, "Đương nhiên phải đi dạy bảo hai thằng nhóc đó, vì sao ngươi còn bình tĩnh như vậy, ngươi không xem mình là một người cha sao?"
"Ta đương nhiên là một người cha." Voldemort vươn tay đẩy đũa phép của Harry ra, "Nhưng Harry, ngươi dùng lập trường gì cản chúng?"
"Lập trường?" Harry giận dữ nói, "Ta là cha của chúng, mà chúng là anh em, sao có thể......"
Voldemort ấn ấn mi tâm: "Harry, nếu ta nhớ không lầm, chúng ta cũng là anh em."
"Điều đó không giống."
"Có gì không giống?"
"......" Harry sững sờ, đích xác, cậu và Voldemort cũng là anh em sinh đôi, bên nhau từ nhỏ, nhưng......
Voldemort nhân cơ hội ôm chặt Harry, làm cậu càng áp sát mình: "Được rồi, Harry, ta đã xác nhận, hai đứa thật tình yêu thích đối phương, như chúng ta vậy, ta cảm thấy chúng ta không có lý do gì chia cắt một đôi tình nhân yêu nhau."
"Nhưng......"
"Cái này có gì không được." Ngón tay Voldemort linh hoạt tiến vào áo Harry, vuốt ve, "Ít nhất huyết mạch của Slytherin có thể kéo dài, biết đâu hai đứa cũng có thể sinh một đôi song thai."
"Chẳng lẽ ngươi muốn đem loạn luân trở thành đặc điểm của gia tộc chúng ta sao?" Harry hít sâu một hơi khi môi Voldemort chạm đến hai điểm trước ngực mình, thở hổn hển nói.
"Dù gì cũng có độc dược sinh con." Ngón tay Voldemort từ eo Harry dời xuống, luồn vào quần cậu, "Ngay cả lão ong mật cũng có đứa nhỏ bình thường, con của chúng ta tuyệt đối không vấn đề."
"Nếu thật sự không được." Voldemort dừng một chút, sau đó cười khẽ, "Chúng ta sinh thêm mấy đứa nhỏ đi."
"Câm miệng, ngươi, tên chết tiệt." Hô hấp của Harry dần dần dồn dập, không khí trong phòng trở nên nóng bỏng và ám muội.
"Từ từ......" Harry bắt lấy tay Voldemort.
"Cái gì?" Ăn đến một nửa, Voldemort vì nghiệp lớn tiếp tục dùng bữa của mình, không yên lòng hỏi.
"Trong hai đứa, rốt cuộc ai ở dưới?"
"...... Đứa nhỏ giống ngươi."
"Như vậy không được." Một tay Harry ôm lấy Voldemort, hung hăng áp đảo hắn trên thảm, "Ta không thể để điều này trở thành truyền thống của gia tộc."
"Harry, ngươi thật nhiệt tình." Voldemort nhướng mày, đôi mắt đỏ thẫm vì tình dục mà thêm tối.
"Voldy, hôm nay để ta ở trên nhé."
"Có thể."
"Chết tiệt, không phải ở trên loại này." Harry xù lông.
"Vậy là loại nào?" Voldemort giả ngốc.
Buổi chiều ở trang viên Riddle, tràn ngập...... Xuân sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT