Hắn là chúa tể hắc ám.

Từ ngày đầu tiên Harry biết được cái tên Voldemort, liền biết hắn là chúa tể hắc ám.

Mà chính Harry, là cậu bé cứu thế.

Cậu không thích danh hiệu này, còn có cậu bé vàng, cậu bé sống sót, người sùng bái cậu và chán ghét cậu luôn thích dùng mấy danh hiệu như vậy để ca ngợi hay châm chọc cậu, so sánh, câu thích cách gọi châm chọc của Malfoy hơn, đương nhiên, đó chỉ là so sánh.

Chiến đấu, chiến đấu, không ngừng chiến đấu, những năm tháng cậu còn sống, có lẽ đây là sứ mệnh của cậu bé cứu thế.

Cậu không sợ chiến đấu, cũng không sợ cái chết, cậu rất rõ ràng, mình gánh trên vai tương lai của thế giới pháp thuật, cậu phải mỉm cười dũng cảm chiến đấu, trở thành đại biểu chính nghĩa.

Nhưng mỗi đêm nằm mộng, cậu cũng có nghi hoặc, vì sao cậu phải chiến đấu?

Vì báo thù cho cha mẹ? Đúng vậy, đây là điều cậu phải làm.

Vì cả thế giới pháp thuật? Đúng vậy, đây là nghĩa vụ của một thành viên thế giới pháp thuật.

Nhưng mà, vì sao mọi thứ đầu đặt trên vai cậu, thế giới pháp thuật nhiều người như vậy, nhiều cậu bé như vậy, nhiều Gryffindor dũng cảm như vậy, vì sao chỉ có cậu bị lựa chọn?

Vinh quang sao? Có lẽ, lúc biết mình được xưng là cậu bé cứu thế thì quả thật cậu có vui vẻ, mười một năm ở thế giới Muggle, cậu rốt cục đã trở lại, nghênh đón cậu chính là vô hạn vinh quang.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ, ghen ghét và oán hận, cậu dần dần lớn dần.

Vui vẻ trong lòng cũng dần dần phai nhạt, cuối cùng chỉ còn nghĩa vụ tương lai và một chút chua xót.

Nhưng đợi ánh nắng buông xuống, cậu lại xuất hiện trước mặt mọi người, tinh thần phấn chấn, vĩnh viễn mang theo nụ cười sáng lạn tự xưng là dũng cảm của Gryffindor mà Slytherin luôn gọi lỗ mãng.

Rốt cục tại ngày cậu mười tám tuổi, năm thứ bảy cậu tiến vào thế giới pháp thuật, mọi thứ chấm dứt.

Một khắc đánh trúng Voldemort, đồng thời cậu cũng bị đánh trúng, khi ngã xuống, cậu có thể thấy rõ ràng trong đôi mắt đỏ thẫm của người đàn ông đối diện hiện lên không cam lòng cùng cừu hận, là ánh mắt cậu thấy rõ ràng nhất từ lúc cậu sinh ra tới nay, ngực cậu đau nhức, máu không ngừng tuôn ra, dần dần chết lặng.

Bầu trời mênh mông, u ám, không chịu mỉm cười đưa tiễn cậu.

Cậu khẽ thở dài, cảm giác ý thức của mình dần dần mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng quát to, tiếng bước chân, nhưng mọi thứ đều không liên quan tới cậu, cậu mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi.

Mang theo tiếng thở dài, đôi mắt xanh lá chậm rãi mất đi thần thái, đến cuối cùng, chỉ còn đôi mắt đỏ thẫm như bảo thạch.

Đây là chấm dứt số mệnh.

Cũng bắt đầu một số mệnh khác.

Thời điểm tỉnh lại, thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt cậu là đôi mắt đỏ thẫm như bảo thạch kia, cậu trừng mắt nhìn, nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng tay chân ngắn ngủn, thân thể vô lúc, tất cả nói cho cậu, đây không phải mộng.

Biến hóa bất ngờ làm cậu kinh hoảng, mà một đấm của chúa tể hắc ám cũng làm cậu có chút tức giận, vì thế cậu không chút do dự hỏi ra một câu: "Ngươi là ai?"

Nhìn thấy chúa tể hắc ám choáng váng như sắp ngã xuống, cậu cười trộm, nhấm nháp sảng khoái, rốt cục bị cậu làm á khẩu.

Ký ức tiếp theo đương nhiên không tốt, cùng chúa tể hắc ám đái dầm, Merlin a, thật là ác mộng, nhưng mà, có thể thấy Voldemort cúi đầu không dám ngẩng, nhất thời cậu nghĩ sống không uổng kiếp này.

Những ngày đau khổ của trẻ con, cùng kẻ thù nằm trên một cái giường, lại vì khế ước mà không thể giết chết hắn, loại khổ sở này khiến người ta khó có thể bình tĩnh, vì thế cậu bắt đầu chơi xấu, tuy tỉ lệ thành công ít đến đáng thương, nhưng cũng an ủi phần nào cuộc sống buồn tẻ.

Mà phản ứng của Voldemort nằm ngoài dự kiến của Harry, hắn đối với mấy trò chơi xấu này chỉ duy trí một thái độ khinh thường, không trả thù, cũng chưa bao giờ đánh giá, hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của cậu.

Harry đột nhiên nghĩ đến, chúa tể hắc ám cũng giống cậu, đối mặt với kẻ thù lại không thể trả thù, nghĩ nghĩ, tâm lí dần dần cân bằng, không còn khó chịu như lúc đầu.

Có khi nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt mình, trong lòng có cảm giác kì lạ, đây là anh em?

Đời trước cậu không có anh em, không thể hiểu tâm trạng kì lạ lúc này, nhưng đối diện với đứa trẻ đang ngủ đột nhiên nhíu mày, phát ra lời vô nghĩa thống khổ, cậu cũng có thể cảm nhận được cảnh trong mộng khủng bố cỡ nào, nhịn không được muốn an ủi.

Ngày như vậy trôi qua, thẳng đến khi hai người không cẩn ngủ trên giường trẻ con, mà thay vào đó là phòng hai giường.

Thẳng đến khi cậu quen mình tên là Harry Riddle mà không phải Harry Potter, thẳng đến khi cậu quen sự tồn tại của cậu bé diện mạo tương tự nhưng tính cách khác biệt bên cạnh, thẳng đến khi cậu quen với cô nhi viện.

Tuổi thơ của Voldemort, hóa ra là thế này.

Trải qua tuổi thơ như vậy, Harry có chút hoài nghi, nếu mình giống chúa tể hắc ám đời trước, cuối cùng có bước lên con đường giống hắn không?

Nghi hoặc, là bắt đầu của lựa chọn.

Có lẽ từ một khắc nghĩ đến vấn đề này, cậu đã đứng ở ngã tư đường, nhưng lúc ấy cậu vẫn chưa biết được.

Quen với Voldemort, ngẫu nhiên sẽ phát hiện, vị chúa tể hắc ám kia không tệ như cậu nghĩ, được rồi, biểu hiện của hắn vô cùng lễ độ.

Cuộc sống ở cô nhi viện buồn tẻ mà nghèo khổ, dù đời trước tuổi thơ của cậu không tốt, nhưng ít nhất cậu không cảm thấy sắp chết vì đói bụng.

Lẳng lặng nằm trên giường nhỏ của mình, trong phòng thực yên tĩnh, Harry xuyên qua cửa sổ cao cao nhìn bồ câu bay trên trời xanh, thánh giá trên nóc nhà thờ, mọi thứ trước mắt làm cậu có cảm giác thần thánh, bồ câu tượng trưng cho hòa bình cùng tượng thánh giá tượng trưng cho tín ngưỡng, mà cậu muốn ở giữa khung cảnh này chết đi, so với lần cái chết kiếp trước, lúc này đây không còn chật vật.

Mơ mơ màng màng, cậu nghĩ, nếu cậu chết, có phải Voldemort cũng sẽ cùng chết? Rồi sau đó, bọn họ còn có thể như hiện tại, sống lại làm anh em ư?

A, không thể nào.

Nhưng mà lúc tỉnh lại, cậu vẫn ở cô nhi viện này.

Trong miệng có vị ngọt nhàn nhạt, Harry liếm liếm môi, hình như là sữa, vị sơ tốt bụng nào đó cứu cậu sao?

Harry cố gắng ngồi dậy, cậu đã đối diện với cái chết nhiều lần, bình thản nhất chính là lúc này. Voldemort thấy cậu không chết sẽ có phản ứng gì nhỉ? Thất vọng? Hay là may mắn? Harry vừa nghĩ vữa cười khẽ, cảm giác thực phức tạp.

Cứ như vậy, ngày tiếp tục trôi qua, không gợn sóng.

Ngẫu nhiên có một ngày, nửa đêm Harry tỉnh giấc, phát hiện người trên giường bên cạnh đạp chăn rơi, bất đắc dĩ nhặt lên, đi đến đắp lại cho hắn, đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua áo Voldemort, chăn trong tay cậu rơi xuống đất.

Trên lưng trơn nhẵn của Voldemort phủ đầy dấu xanh tím, không cần nghĩ cậu cũng biết đây là dấu roi đánh từ viện trưởng, rốt cục hắn phạm lỗi gì?

Không, không thể nào, sao Voldemort có thể phạm lỗi.

Nhưng, đây là dấu vết bị phạt.

Bỗng dưng, cậu nhớ tới vị sữa trong miệng ngày ấy, hình như lúc ngủ mơ hồ nghe tiếng mắng chửi.

Không, không thể nào.

Do dự, Harry nhẹ nhàng xoa thương trên lưng Voldemort, đây là lần đầu tiên trong kiếp này cậu chủ động gần sát kẻ thù của mình.

"Ưm." Voldemort ngủ không an ổn, mày nhíu chặt, như sắp tỉnh dậy.

Harry vội vàng rút tay về, tùy tiện đắp chăn cho hắn, trở lại giường ngủ, cuộn tròn người.

Một lát sau, người bên kia đổi tư thế ngủ, hình như chạm phải vết thương, phát ra tiếng hừ nhẹ rồi lập tức không động nữa, hô hấp nặng nề do đau đớn dần dần tĩnh lại.

Rất lâu sau đó.

Harry nhẹ nhàng đứng dậy, chỉnh chăn thật tốt, nhìn chăm chú khuôn mặt say ngủ mà mày vẫn nhíu chặt.

Ngươi, vì sao?

Dù không hỏi, cậu cũng biết câu trả lời "Là vì chính mình", khóe miệng Harry đột nhiên gợi lên nụ cười, nhưng đồng thời, nước mắt rơi như mưa.

Tầng băng bao phủ trong lòng xuất hiện vết nứt sâu.

Ngày nào đó, cậu sắp tròn ba tuổi, Voldemort cũng thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play