Hôm nay Septimus Weasley rất buồn bã, dù hiện tại hắn đã trở thành một thần sáng vĩ đại, có vô số người tôn kính, thêm nữa hắn còn là bạn học của bộ trưởng bộ pháp thuật và phó hiệu trưởng Hogwarts, cũng là bạn thân của ông chủ tập đoàn kinh tế lớn nhất – tập đoàn Harald.

Nhưng, những điều này không thể ngăn hắn u buồn.

Septimus ngửa đầu 45 độ, ưu thương nhìn bầu trời, cảm thấy màu xanh lam kia thật giống màu sơn tên nhóc Arthur quét lên tường Muggle vào hôm qua, thái dương rực rỡ, không quá giống trứng gà rán Eileen làm lúc sáng.

"Đừng cản đường." Đã trở thành phu nhân Weasley, Eileen giơ chân đá ông chồng đang ngồi trước cửa, bước qua, trên người nồng đậm mùi độc dược.

"Eileen......" Septimus lăn về chỗ, vươn tay ôm lấy hai chân bà vợ đầy khí thế của mình, "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Làm gì bây giờ? Tuy tên nhóc Arthur kia thật hư hỏng, nhưng dù sao cũng là con ruột của chúng ta, còn có Severus, tuy âm trầm một chút, nhưng cũng xem như đứa trẻ tốt, chúng đi rồi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, Eileen, phải làm gì bây giờ?"

Eileen hít sâu một hơi, cố gắng ức chế xúc động muốn làm góa phụ: "Bình tĩnh đi, Septimus Weasley, bọn chúng chỉ đến Hogwarts học, không phải vào Azkaban."

"Sao có thể bình tĩnh chứ?" Septimus ai oán, "Lỡ chúng bị hai tên nhóc nhà Harry ức hiếp thì sao? Lỡ Severus trở thành Slytherin thì sao? Ực, không, Eileen, ý anh là gia tộc Weasley chưa từng có Slytherin, tuyệt đối không phải anh hối hận vì cưới em."

Septimus hoảng sợ phát hiện cả người vợ mình lan tràn khí đen cùng ánh mắt sắc như dao thái dược liệu: "Eileen...... A......"

Eileen nhìn Septimus Weasley ôm đầu giả chết, không nói gì co rút khóe miệng, xoay người đi đến thư phòng, trưa hôm nay hai đứa con trai đã lên tàu nhập học, mà Septimus thì động kinh từ đêm trước, vô cớ xin nghỉ phép, cả ngày ở nhà nổi điên, tối qua lại đột nhiên nói muốn đến Hogwarts làm giáo sư độc dược, thay thế giáo sư Slughorn đang muốn về hưu.

Hắn làm giáo sư độc dược, Hogwarts sẽ chờ đóng cửa!

Eileen Weasley hừ một tiếng, bắt đầu viết thư cho bạn học cũ của mình – phó hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts, về phần hiệu trưởng? Hừ, từ lúc cô bán lại bản ghi chép cuộc sống trong những ngày trao đổi linh hồn cho cái lão không biết xấu hổ kia, hắn liền trốn tránh không xuất hiện.

"Eileen a...... A......"

Eileen nhíu mày, lờ đi thanh âm quấy nhiễu của người nào đó, mở cửa sổ để con cú Cacben của Septimus bay vào, cho nó chút bánh bích quy, tầm mắt dừng lại trên giá sách.

"Eileen......" Chẳng biết từ khi nào sư tử ngu ngốc tóc đỏ đã ở bên ngoài cửa sổ.

"Septimus Weasley......" Eileen híp mắt.

"Cái gì?" Septimus cố gắng vói nửa người vào.

Eileen hít sâu một hơi, mặt không chút thay đổi, đôi mắt đen láy càng tối đi: "Đây là tầng hai."

"Yên tâm đi, Eileen thân yêu." Septimus nghiêng đầu, có chút ngượng ngùng nói, "Đừng lo lắng cho anh, anh theo dây trèo lên."

"Dưới tầng hai là cái gì?" Eileen chậm rãi lấy đũa phép ra.

"Là vườn thảo dược của em." Septimus trả lời chớp nhoáng, vài giây sau, sắc mặt chợt biến đổi, "Không, Eileen, tin anh, anh không cố ý."

Dùng đũa phép ném người nào đó ra xa vườn thảo dược, Eileen trực tiếp tẩy nội dung trên thư, ghi lại một câu như vậy: "Tớ đáp ứng đề nghị của cậu."

Vài ngày sau.

"Không, Eileen, em đừng vứt bỏ anh." Sáng sớm mới thức dậy, người nào đó còn đội mũ ngủ xem trộm thư của vợ, chính thức bùng nổ.

"Đừng ồn." Bận rộn đến khuya mới nghỉ ngơi, Eileen nhíu mày, chui vào chăn.

"Eileen......" Septimus nhảy lên giường, kéo cô vợ mảnh khảnh của mình ra khỏi chăn, ôm lấy, "Không được đi."

"Septimus " Bị buộc phải tỉnh lại, Eileen không khí thể bình thường, ngược lại có chút mê mang, vì thời gian dài ngủ say mà hai má trắng nõn đỏ ửng, "Anh nói cái gì?"

"Anh nói em không được vứt bỏ anh để làm giáo sư gì kia." Septimus thừa dịp người nào đó ngẩn ngơ liên hôn lên tai đối phương, nhẹ nhàng cọ sát.

Eileen bị Septimus làm nhột, cô nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm còn mang theo giọng mũi: "Là giáo sư độc dược."

"Dù sao cũng không được." Septimus có chút tức giận cắn lên tai Eileen, "Ở đó có một đám nhóc gian xảo, em sẽ bị ức hiếp."

Rốt cục Eileen tỉnh táo, nhìn thấy vẻ mặt ghen tỵ của ông chồng, hai mắt trắng dã: "Ngài Weasley, nếu não của ngài không vấn đề, tôi đã sớm không còn là đứa trẻ."

"Dù sao cũng không được." Septimus càng ôm chặt, vẻ mặt uất ức, "Em và hai tên nhóc đều chạy tới Hogwarts, để một mình anh ở nhà, thật quá đáng."

"Ngài Weasley."

" Cái gì?"

Eileen nắm lỗ tai Septimus: "Đi đọc kỹ bức thư vừa rồi anh xem trộm!"

Septimus lại cọ cọ Eileen, rõ ràng không muốn xem lại bức thứ làm tổn thương tâm linh hắn, nhưng bất đắc dĩ trước khí thế của Eileen, đành phải miễn cưỡng bò xuống giường lục bức thư đã bị xé thành mảnh nhỏ ném vào thùng rác, rồi sau đó, khôi phục như mới.

"A......" Lúc này Septimus mới phát hiện trên bức thư có một câu vừa nãy hắn không thấy.

"P.s: Nếu cậu muốn mang theo vật thí nghiệm đặc biệt nhà cậu, chúng tớ sẽ mở rộng quyền hạn của hắn đến nơi hắn ở lại."

Cái này là?

Septimus nghiêng đầu, đột nhiên hiểu ra, hủy thư rồi nhảy lên giường ôm vợ yêu: "Eileen, vậy chúng ta có thể trông chừng hai tên nhóc, em thật sự rất đáng yêu, mua~"

Eileen có chút bất đắc dĩ kéo áo ngủ của Septimus xoa xoa nước miếng trên mặt: "Hiểu được thì tránh ra, trưa nay sẽ khởi hành, em muốn ngủ thêm một lát."

"Hì hì, Eileen, một khi đã tỉnh, chúng ta làm chuyện khác đi."

"Cút ngay."

......

Cùng lúc, hai anh em nào đó ở Hogwarts đồng thời rùng mình.

Như Eileen đoán trước, Arthur tiến vào Gryffindor, mà Severus tiến vào Slytherin, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì, chúng chỉ là con của cô, không hơn.

Sau đó, một nhà bốn người đoàn tụ tại Hogwarts.

Mà chúng cùng bạn bè của chúng, có lẽ sẽ giống như bọn họ lúc trẻ, tạo ra rất nhiều kì niệm, kỉ niệm thuộc về riêng chúng.

Như vậy, là đủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play