Nói đến người anh tuấn nhất thế giới pháp thuật, đương nhiên là bộ trưởng bộ pháp thuật Voldemort cùng bạn đời phó hiệu trưởng Hogwarts của hắn; nói đến người không thể đắc tội nhất thế giới pháp thuật, vậy không thể nghi ngờ là bậc thầy độc dược mạnh nhất thế kỷ Eileen Weasley cùng ông chồng hay ghen tuông của cô, đúng vậy, một thần sáng luôn lợi dụng chức vụ xông vào nhà ngươi, chắc chắn ngươi sẽ hối hận vì từng nói chuyện với vợ hắn.

Cuối cùng, nói tới người thần bí nhất thế giới pháp thuật, hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts – ngài Albus Dumbledore hoàn toàn xứng đáng.

Cái gì, ngươi hỏi vì sao?

Ừm, nếu một hiệu trưởng cả năm không xuất hiện tại Hogwarts, tin ta, ngươi cũng sẽ cảm thấy hắn thực thần bí.

Đương nhiên, Dumbledore không xuất hiện không phải vì hắn đã bị ám sát hay mặt mưng mủ không thế gặp ai, sự thật, tình huống vừa lúc ngược lại.

Thung lũng Godric từng chứng kiến rất nhiều sự kiện lịch sử quan trọng, lúc này lại vô cùng thanh bình, dưới sự bảo hộ của thần chú cực mạnh, những du khách đến đây thăm thú đều bỏ lỡ một căn nhà nằm sát thung lũng.

Ngẫu nhiên có người nhìn thấy hai thanh niên nắm tay một bé gái tản bộ trong thung lũng.

Thanh niên có mái tóc dài màu vàng vô cùng tuấn mỹ, trên môi luôn nở nụ cười sáng lạn, đứng bên cạnh hắn là thanh niên gầy yếu mặc áo trắng, diện mạo thanh niên không thể nói là anh tuấn, nhưng lại tràn ngập hơi thở nho nhã, mái tóc nâu dài cột sau đầu, kính bán nguyệt che dấu đôi mắt lam trong suốt, mà bọn họ đang nắm lấy tay một cô bé khoảng ba tuổi, xinh đẹp như hoa, tươi mát khiến người dễ chịu.

"Cha, con đói." Abel chớp chớp đôi mắt lam giống hệt Dumbledore, đáng thương nhìn người cha đang nắm tay mình.

Gellert vội vàng cúi người: "Bảo bối của ta đói sao? Con muốn ăn cái gì?"

"Con muốn ăn bánh ngọt, còn có......" Abel nói đến một nửa, đột nhiên ngừng lại, có chút sợ hãi nhìn phía người cha khác đang nắm tay nó, "Ba ba......"

"Không được, Abel." Dumbledore xoa nhẹ mái tóc vàng bồng bềnh của con gái nhỏ, "Ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng."

"Nhưng......" Abel chớp chớp đôi mắt phủ đầy hơi nước, "Mỗi ngày ba ba đều ăn rất nhiều."

"Ba ba không giống con." Dumbledore vén tóc của Abel ra sau tai, giọng điệu nghiêm túc, "Ba ba là người trưởng thành."

"Người trưởng thành có thể ăn nhiều bánh ngọt mỗi ngày sao?" Abel quay hướng người cha tóc vàng, ngửa đầu hỏi.

Gellert nhìn thoáng qua bạn đời, lập tức trả lời: "Đương nhiên, bảo bối của ta."

"Người trưởng thành sẽ không bị sâu răng ư?"

"Ừm, đúng vậy, bảo bối của ta."

"Người trưởng thành có thể ngủ muộn?"

"Đương nhiên, bảo bối của ta."

"Người trưởng thành có thể làm chuyện như ba ba và cha tối hôm qua sao?"

"Đương nhiên...... A...... Abel, con nói cái gì?" Mắt Gellert sắp lọt tròng, cúi đầu nhìn con gái nhỏ mới ba tuổi của mình.

Abel chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ đỏ lên: "Tối hôm qua con đến phòng khách uống nước, qua phòng của cha và ba ba, phát hiện phòng không đóng cửa."

"Cha, lúc đó hai người làm gì vậy?" Abel kéo kéo tay Gellert, nghiêm túc hỏi.

Gellert nhìn về phía bạn đời của mình, phát hiện đôi mắt lam đẹp đẽ chứa đầy uy hiếp (Nếu ngươi dám nói thật ta liền cho ngươi ngủ sofa), hắn đành phải kiên trì nói dối: "Chúng ta...... Chúng ta luyện tập thần chú."

"Luyện tập thần chú cần cởi quần áo?" Abel nghiêng đầu, có chút khó hiểu.

"Ực......" Gellert đổ mồ hôi, "Có một số thần chú cần, đợi bảo bối lớn lên sẽ biết."

"Luyện tập thần chú cần miệng đối miệng?"

"Ực...... Có một số thần chú cần, con...... Lớn lên con sẽ biết."

"Luyện tập thần chú cần đem người khác đặt dưới thân, sau đó......"

Tiểu Abel chưa kịp nói xong, đã bị ba ba mình bịt kín miệng, Dumbledore liếc Gellert mặt trắng bệch sắp tắt thở đến nơi, cúi đầu nói với Abel: "Abel, trong nhà còn bánh ngọt và chocolate hôm qua mua về, đi ăn thôi."

"A, thật tốt quá." Abel buông tay hai người cha, sắp chạy đi chợt ngừng lại, có chút nghi hoặc hỏi, "Nhưng ăn sẽ không sâu răng chứ?"

"Ăn một chút sẽ không." Dumbledore vỗ vỗ đầu nhỏ của Abel, "Mau đi đi."

"Được." Abel dùng sức gật đầu, chạy tới phòng.

Dumbledore nhìn bóng con gái khuất dần, xác định nó sẽ không quay đầu lại, liền vươn tay ra, hung hăng gõ đầu Gellert.

"Đau." Gellert cúi người, hai tay che đầu, " Albus, ngươi làm gì chứ."

"Làm gì?" Dumbledore híp mặt, cười như không cười nhìn Gellert, "Ngươi nói xem?"

Gellert cố gắng xoa đầu, tiếp theo, giật mình hiểu ra: "Albus, ngươi không thể trách ta quên đóng cửa, rõ ràng lúc đó ngươi cũng thực gấp, còn kéo quần áo ta xuống."

"Câm miệng."

"Albus...... Dù sao hiện tại không có ai, chi bằng chúng ta...... A......"

Ở nơi xa xa, Abel đột nhiên dừng bước, nhìn sao chổi bay qua bầu trời, bất đắc dĩ thở dài, vị cha dễ nhìn của nó luôn thảm thương như vậy, chẳng qua, anh Christopher bảo thật chuẩn, chỉ cần nói như vừa rồi, chắc chắn có bánh ngọt ăn! (Chậc, con cháu Riddle lại làm khổ hai bác ^^)

Abel sờ sờ lá thư, không lâu trước Christopher Riddle đã nhập học gửi cho nó thông qua đường bí mật, tới giờ nó không biết hóa ra thế giới còn nhiều chuyện kì lạ như vậy......

Đương nhiên, chuyện nó không biết còn rất nhiều.

Ví dụ như, diện mạo hai người cha trẻ tuổi của nó vốn không giống hiện tại, nguyên nhân là vì – khi nó biết nói, từ đầu tiên vang lên không phải "Ba ba" Mà là "Ông nội".

Uống xong hai bình độc dược thanh xuân, Gellert ôm lấy bạn đời trẻ tuổi bên cạnh, bi thương nói: "Albus, chúng ta là ba ba chứ không phải ông nội của nó, đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play