Salazar, ngươi ở nơi nào?

Làm sao bây giờ? Salazar, ta đánh mất ngươi rồi.

Từng có một lão phù thủy nói với ta, ngôn ngữ có sức mạnh, nên pháp thuật cần thần chú.

Khi đó ta rất khinh thường điều này, nếu ngôn ngữ có sức mạnh, vì sao còn tồn tại pháp thuật không tiếng động và đũa phép chứ?

Lúc ấy ta không biết, đó là bởi vì, chúng ta khắc ngôn ngữ trong lòng.

Ngây thơ như ta, lại nói với ngươi nói câu hủy diệt cả cuộc đời ta: "Slytherin, ngươi thực khiến người ta ghê tởm."

Lời còn chưa dứt, ta sớm hối hận.

Không, không phải, Salazar, ta không có ý đó.

Điều thực sự khiến ta chán ghét là sự tranh đoạt vô nghĩa này, nó làm chúng ta khắc khẩu, dù ngươi thông mình, cũng không có cách quyết.

Chúng ta cùng nhau xây dựng Hogwarts, chúng ta xem Hogwarts như nhà của chúng ta, chúng ta nghĩ có thể ở đây lâu dài, lại không thể ngờ, đây là đoạn mở đầu của chia lìa.

Salazar, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?

Ngươi nhìn ánh mắt hoảng sợ của ta, lại nở nụ cười, rồi lập tức xoay người rời đi.

Ta bắt không được ngươi, nụ cười của ngươi làm ta xấu hổ, làm ta không dám chạm vào.

Ngươi vẫn luôn sạch sẽ như vậy, sạch sẽ tới mức khiến ta tự ti.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, ta vừa mới thoát khỏi sự dây dưa của mấy nữ nhân Muggle, khi bọn họ biết ta là phù thủy, sắc mặt biến đổi liên tục, buồn cười vô cùng.

Sau buổi trưa hôm đó, ta mỏi mệt dựa vào thân cây, tiện tay mở một quyển sách, tên của nó ta không còn nhớ rõ, chỉ nhớ, khi ta đọc đến trang 125, thiên sứ giáng trần.

Ồ, Salazar, nếu ngươi nghe câu này, nhất định mắng ta là tên ngốc.

Nhưng, Salazar, ta thực sự nghĩ như vậy.

Tuy toàn thân ngươi nhiễm máu tươi, tuy vạt áo của ngươi hỗn độn, nhưng ngươi vẫn thánh khiết như thế.

Mái tóc đen dài vương trên đầu vai, theo gió nhẹ chậm rãi lay động, làm ta nghĩ tới những đám mây, khuôn mặt của ngươi lạnh lùng, môi mím chặt, có chút tái nhợt, hai má lại vì chiến đấu mà có chút đỏ ửng, ngươi có một đôi mắt đen như ngọc thạch, lấp lánh hào quang, ta suýt nữa đắm chìm trong đó.

Lơ đãng, ta nở nụ cười, ta nghe thấy chính mình nói với ngươi: "Xin chào, ta là Godric Gryffindor."

Ta thầm ảo não, có lẽ nên nói khác? Có lẽ ngươi không đáp lại ta.

Mà ngươi, chỉ thờ ơ liếc mắt, giọng nói lạnh lùng, khoảnh khắc xuyên qua trái tim của ta: "Salazar Slytherin."

Ta cười, như một đứa trẻ tay chân luống cuống, may mắn là ngươi quay đầu, không chú ý tới bộ dáng xấu hổ của ta, đi đến bên bờ hồ, rửa sạch đôi tay trắng nõn kia, đôi tay sau này ta từng cầm lấy vô số lần, lành lạnh lại mềm mại, tựa ánh trăng.

Ta có chút bất an đóng quyển sách trên tay, lần đầu tiên không biết nên nói tiếp thế nào, sau đó, ta làm một chuyện ngu xuẩn.

Ta lấy đũa phép ra, giúp ngươi thanh tẩy vết máu trên người.

Ta không biết vì sao mình làm như vậy, được rồi, nếu lần đầu tiên gặp mặt mà có người đột nhiên sử dụng pháp thuật với ta, dù ta không cho hắn một cái Avada, cũng sẽ cho hắn một cái lời nguyền tra tấn.

Ta thấy đầu vai của ngươi run rẩy, ta cơ hồ muốn nhắm mắt lại, nhận trừng phạt của ngươi, nhưng ngươi không tấn công ta, chỉ mang theo vẻ mặt lạnh như băng nhìn ta.

Một khắc kia, ta hiểu được, hóa ra chúng ta giống nhau.

Cường đại giống nhau, cao ngạo giống nhau.

Ngươi dùng vẻ mặt lạnh lùng ẩn dấu chính mình, mà ta, dùng mỉm cười che đậy hết thảy.

Không có hứa hẹn hay lời nói dư thừa, từ ngày đó, chúng ta cùng nhau bước đi, trở thành — bạn bè.

Ta không biết tình cảm này biến đổi từ lúc nào, có lẽ, ngay từ đầu, ta liền dùng tình bạn để che dấu tình cảm thật sự của mình.

Đối với tình yêu của ngươi, ta thật tầm thường.

Mỗi một lần khắc khẩu, người khác đều thấy là ta nhượng bộ, nhưng ta hiểu rõ, đau khổ trong đôi mắt ngươi càng ngày càng sâu, đúng vậy, ta sợ hãi.

Salazar, nếu ngay cả tình bạn ngươi cũng không chịu cho ta, ta nên làm sao bây giờ?

Vì thế, ta quyết định thử, đó là lần thử nghiệm chính xác nhất trong cuộc đời ta.

Ta cả người đầy mùi rượu, gõ của phòng ngươi.

Ngươi vẫn như bình thường, cả người đầy hương ma dược, nhíu mày với ta, rồi lại để ta vào.

Ta biết, ngươi không cự tuyệt được ánh mắt khẩn cầu của ta.

Đúng vậy, ngươi cự tuyệt không được, mà ta, bỉ ổi lợi dụng nó.

Ta nằm trên sofa, cảm thụ hơi thở chỉ thuộc về ngươi, hy vọng giờ khắc này là vĩnh cửu, cho đến khi ngươi ngồi bên cạnh ta, chạm vào hai má của ta.

Động tác của ngươi làm cả người ta run rẩy, Salazar, ta có thể hy vọng một chút chứ?

Rượu cho ta dũng khí, vì thế ta kéo ngươi lại, thừa dịp ngươi đang sững sờ mà hôn lên, môi của ngươi, ngọt ngào như tưởng tượng, mang theo hương bạc hà thơm ngát, làm ta mê muội.

Ngươi theo thói quen mím môi làm ta ai oán, nhưng ta vẫn thỏa mãn mà liếm lên đôi môi của ngươi, như nhấm nháp hương vị ngọt ngào của bánh, mang theo vui sướng thật lớn.

Ngươi phẫn nộ, phẫn nộ đẩy ta ra.

Ta siết chặt cánh tay, ôm ngươi trong lòng.

Salazar, dù ngươi cho ta một câu thần chú chết chóc, ta cũng vẫn vui vẻ, chết trong ngọt ngào.

Ngoài dự kiến của ta, ngươi không sử dụng thần chú.

Đôi môi ngươi khẽ tách ra, ta tham lam tiến vào, khiêu khích cái lưỡi của ngươi, Salazar, ngươi thật ngọt ngào — khiến ta muốn nuốt vào trong bụng.

Ta dùng hết toàn lực nhấm nháp nụ hôn có lẽ cả đời mới có một lần, đợi mọi việc qua, ta có thể dùng say rượu để che dấu.

Ta biết, ngươi không thể cự tuyệt ánh mắt khẩn cầu của ta, ngươi sẽ tha thứ cho ta, sau đó, chúng ta vẫn là bạn, sau đó nữa, ta sẽ dùng cả đời nhớ đến nó.

Nhưng mà, sự thật tốt đẹp ngoài dự kiến.

Ngươi, đáp lại ta?

Ta ngạc nhiên mở mắt, cánh tay khẽ buông lỏng.

Ngươi thừa dịp dùng sức nắm chặt áo ta, lúc ta kinh ngạc, ngươi áp đảo ta trên sofa, hung hăng hôn ta, nhưng nụ hôn của ngươi lại hòa nhã vô cùng.

Ta cười, nâng gáy ngươi, làm nụ hôn sâu thêm, mà tầm mắt của chúng ta vẫn luôn giao hòa.

Đến khi ngươi suyễn khí, ta mới luyến tiếc buông ra, đắc ý nhìn ngươi, trước khi gặp ngươi, nghe nói ngươi đã để lại hậu duệ, sao còn ngây ngô như vậy?

Được rồi, ta thừa nhận ta ghen tị, ghen tị với nữ nhân từng có được ngươi.

Ta thở dài, vì sự ghen tị của chính mình mà cảm thấy bất đắc dĩ, ngẩng đầu hôn chỉ bạc nơi khóe miệng ngươi, lại cẩn thận thưởng thức, ta nghe thấy chính mình hỏi ngươi: "Salazar, chúng ta vĩnh viễn bên nhau được chứ?"

Mà ngươi không cho ta đáp án ta muốn, ngươi khiêu mi, trả lời ta: "Slytherin không hứa hẹn vĩnh hằng."

Ta nheo mắt, nhìn ngươi đang tựa trên ngực ta, đột nhiên cảm thấy xa xôi, ta dùng sức ôm chặt ngươi, hạ một lời nguyền ích kỉ: "Salazar, nghe, dù ngươi tan biến tới đâu, ta đều tìm được ngươi, sau đó, cùng nhau — xuống địa ngục."

Rồi hung hăng hôn lên môi ngươi, thô bạo hôn ngươi.

Nghe, Salazar, một khi ngươi đã đáp lại ta, cũng đừng mong né tránh, dù ta chết, ta cũng phải kéo ngươi cùng ta xuống địa ngục.

Ngươi nhất định cảm giác được ta sợ hãi, cho nên, ngươi rời đi để trả thù ta.

Ngươi rời đi không bao lâu, ta cũng rời khỏi Hogwarts, ta muốn tìm được ngươi, sau đó, vĩnh viễn cùng nhau.

Nhưng mà, ta lại sợ hãi phát hiện, Salazar, ta tìm không thấy ngươi.

Trước kia, dù đi tới đâu, ta đều dễ dàng tìm được ngươi, rồi đắc ý nói với ngươi: "Xem, Salazar, ta vĩnh viễn có thể tìm được ngươi."

Nhưng giờ ta hiểu ra, đó là bởi vì — ngươi muốn bị ta tìm được.

Vậy ngươi không muốn ta tìm được, ta nên làm sao bây giờ?

Ta đi khắp mọi nơi, nhưng, đều không có bóng dáng ngươi.

Cuối cùng, ta suy sụp trở về Hogwarts.

Sau đó, không còn sau đó.

Ngươi biến mất, chỉ để lại một đoạn ký ức, lại không thể chạm vào ngươi, nếu ta cưỡng cầu, ký ức của ngươi sẽ theo 1 phần 4 Hogwarts mà hủy diệt.

Ngươi biết ta sẽ không làm như vậy, ngươi luôn luôn quyết tuyệt.

Đến cuối cùng, ta từ bỏ, như lời Rowena, dùng rượu hủy hoại mình.

Ta cũng để lại một đoạn ký ức ở mật thất của ta, vĩnh viễn làm bạn với ngươi, tuy ngươi không muốn gặp ta.

Đến một ngày, hậu duệ có huyết mạch của ngươi xuất hiện, hắn đẩy cánh cửa màu xanh biếc kia dùm ta, cánh cửa khi còn sống ta không dám đẩy ra, ta biết, bên kia cánh cửa là màu đỏ, màu sắc ngươi ghét nhất.

Ngươi vì chuyện này mà hung hăng mắng ta, nhưng vẫn không đổi màu của nó.

Liền như vậy, ta chết đi, mang theo nhớ nhung về ngươi.

Sau đó linh hồn ta lại tới một nhà ga – nhà ga Ngã Tư Vua.

Xe ngựa dừng lại, từng người đánh xe bảo ta lên, ta lần lượt cự tuyệt.

Thẳng đến khi xe ngựa đổi thành tàu hỏa, người đánh xe mặc đồng phục của Muggle, ta vẫn ngồi đợi như trước.

Một khi đã không thể tìm được ngươi, như vậy, để ta chờ ngươi, Salazar.

Liền như vậy, năm tháng chờ đợi vượt qua.

Ta luôn không thể quên, đêm đó lại càng khắc sâu trong linh hồn ta.

Thẳng đến một ngày, linh hồn không trọn vẹn của ta được lấp đầy, ta biết, có người tìm được di sản của ta, mà trí nhớ ngàn năm của ta, cuối cùng cũng tiêu tán.

Cuối cùng hắn đã tìm được ngươi sao? Salazar?

Trong phút chốc, một luồng sáng màu vàng và màu bạc đan xen nhau xuất hiện trước mắt ta, đó là— trí nhớ của chúng ta?

Nhìn nó, ta kinh ngạc mà vui vẻ phát hiện, trong biển người tầng tầng điệp điệp, ngươi chăm chú nhìn ta, khuôn mặt lạnh lùng như trước, lại không che dấu được kích động trong đôi mắt ngươi.

Salazar, ngươi— cũng luôn tìm kiếm ta phải không?

Hóa ra, chúng ta, cho tới bây giờ chỉ cách nhau một biển người.

Ta không để ý mọi thứ mà xông lên trước, đẩy những kẻ cản trở.

Giữa tiếng mắng chửi, bắt lấy tay của ngươi.

Trước khi đôi môi ngọt ngào của ngươi tràn ra tiếng mắng mỏ, ta hung hăng hôn lên.

Dùng lời lẽ đan nhau mà nói ra.

Salazar, đã lâu không gặp.

Còn nữa, Salazar, ta yêu ngươi, ta Godric Gryffindor, yêu Salazar Slytherin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play