Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ ngươi, Godric.

Ta hận ngươi, Godric.

Không biết, lúc ngươi nghe câu nói này, đôi mắt xanh thẳm của ngươi có giống như mỗi lần chúng ta cãi nhau, lại hiện lên cảm xúc bi thương.

Mà mỗi một lần, chúng ta đều không ngừng công kích ánh mắt nhau.

A, Godric, bắt đầu từ khi nào chúng ta luôn khắc khẩu?

Chúng ta từng đứng trên tháp của Hogwarts ngắm sao, ngươi dùng đôi mắt xanh thẳm kia nhìn ta, nói với ta: "Salazar, ta phát hiện cùng ngươi ngắm sao thật tuyệt."

Đúng vậy, Hogwarts là nhà của chúng ta.

Không đúng, bởi vì trong mắt ta, những ngôi sao xinh đẹp trên bầu trời đen kia không bằng đôi mắt xanh thẳm động lòng người của ngươi, đương nhiên, ta vĩnh viễn không nói cho ngươi điều này.

Chúng ta từng dạo bước bên hồ, ngươi thích ngồi dưới tàng cây liễu, sau đó dùng cành cây tạo thành vòng hoa, nở nụ cười sáng lạng như ánh mắt trời: "Salazar, tặng cho ngươi."

Nụ cười của ngươi đơn thuần như thế, lúc ta cự tuyệt liền tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt xanh thẳm cũng trở nên ướt át như con chó nhỏ, thê thảm tới mức khiến ta cảm thấy mình làm ra chuyện không thể tha thứ.

Godric, đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, bởi vì nó sẽ làm ta cảm thấy, dù ngươi làm sai cái gì, ta đều có thể tha thứ.

Cho nên, ta rời đi.

A, ta nghĩ ra rồi, từ lúc bắt đầu thu học sinh, chúng ta liền thường xuyên khắc khẩu.

Cho đến khi Rowena đề nghị, Hogwarts chia làm bốn nhà, ta nghĩ đến đó là mọi tranh cãi sẽ chấm dứt, lại không thể ngờ được, đó mới là bắt đầu.

Nhà của chúng ta không tốt như mối quan hệ của chúng ta, xung đột thỉnh thoảng xảy ra, mà chúng ta đều quá mức ngây thơ, đều duy trì cái gọi là công bằng, thẳng đến cuối cùng, mẫu thuẫn biến thành mâu thuẫn của chúng ta.

Mỗi một lần, mỗi một lần, thường xuyên khắc khẩu làm ta chán ghét, Godric, ngươi có cảm thấy thế không?

Hẳn ngươi cũng chán ghét, bởi vì mỗi một lần, đều vì ngươi nhượng bộ mà chấm dứt.

Ta biết, ngươi cũng cao ngạo nhưng dùng bề ngoài ôn hòa che dấu, ngươi sẵn sàng nhượng bộ vì ta.

Ngươi không biết, mỗi một lần khắc khẩu ta đều lo lắng, nếu lần này ngươi không nhượng bộ ta, ta sẽ làm thế nào?

Ngươi lại càng không biết, mỗi một lần kết thúc, ta có bao nhiêu thoải mái, bởi vì Godric, tình bạn của chúng ta lại tiếp tục.

Nhưng mà, sau đó thì sao?

Rốt cục, ngày đó đến.

Thực buồn cười, sự tình kia làm ta rời khỏi Hogwarts, nhưng hiện tại ta không còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra, chỉ nhớ vì mưu kế của con sư tử nhỏ nào đó mà đôi mắt xanh thẳm như bầu trời của ngươi hiện lên chán ghét, ngươi lớn tiếng nói với ta: "Slytherin, ngươi thực khiến người ta ghê tởm."

Nói xong, chính ngươi cũng ngây ngẩn cả người, ngươi bối rối che đôi môi tái nhợt của mình, tựa hồ không rõ vì sao lại nói ra những lời như vậy.

Nhưng, ngươi biết không? Godric, người sẽ vô ý nói ra những lời chân thật.

Vì thế, ta cười, dưới ánh mắt đầy sợ hãi của ngươi, ta cười.

Xoay người, rời đi.

Ngươi không giống như trước kia bắt lấy tay của ta.

Cho nên, ngươi bỏ qua cơ hội cuối cùng.

Cơ hội giữ lại ta.

Ban đêm, ta rời đi, chỉ mang theo đũa phép.

Chỉ để lại một đoạn trí nhớ, trừ hậu nhân của ta, ai cũng không thể tiếp cận, kể cả ngươi, Godric.

Ta không muốn gặp lại ngươi, không phải vì oán hận, mà vì sợ hãi.

Sợ hãi khi ta nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm của ngươi biểu lộ bi thương, ta sẽ lại thỏa hiệp.

Biết không?

Slytherin không dễ dàng cho ai tình cảm, nhưng một khi cho, chính là cả đời.

Mà sở dĩ hoài nghi, là bởi vì — tới giờ chưa từng tin tưởng

Ta bắt đầu lang thang, lang thang qua thôn xóm, của phù thủy, của Muggle.

Nhưng không nơi nào có thể khiến ta dừng chân, cũng không có cảnh đẹp nào ta muốn nhìn lại.

Thật sự là kỳ lạ, Godric.

Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta đánh bại một đám Muggle, người đầy máu tươi đi đến bên bờ sông, ta chán ghét mùi máu tươi, càng ghét bị máu nhiễm bẩn.

Ta nhếch nhác như thế, người đầy máu và vết thương, gặp ngươi.

Ngươi ngồi dưới tàng cây cây, đang chăm chú xem một quyển sách.

Mái tóc vàng của ngươi chảy xuống bờ vai, như bông lúa mạch chói mắt dưới ánh mặt trời.

Ta không nhớ rõ ngươi xem sách gì, chỉ nhớ rõ, ngón tay của ngươi trắng nõn mà thon dài, những ngón tay xương khớp rõ ràng đã vô số lần cầm tay ta, thực ấm áp, giống như mặt trời.

Ta ngừng thở, không thể phủ nhận, giống như những con rắn nhỏ sau này, ta tự luyến, hướng đến người có dung mạo tương đương mình, nhưng mà, chỉ một khắc nhìn thấy ngươi, ta như ngừng hô hấp, trường bào màu trắng của ngươi sạch sẽ vô cùng, hoa văn xanh lam thật tương xứng với hơi thở của ngươi.

Rốt cục, ngươi bị ta kinh động, ngẩng đầu lên, nhìn về phía ta.

Ta vĩnh viễn nhớ rõ, đó là sau buổi trưa, ngươi, ngồi dưới tàng cây nhìn ta.

Trong đôi mắt ngươi thoáng hiện lên kinh ngạc, nhưng lập tức, ngươi cười, giống như nụ cười mỗi lần ngươi nhìn ta sau này, sáng lạn, không tạp chất.

Ta chú ý tới, ngươi có một đôi mắt xanh thẳm như bầu trời, trong suốt hiện rõ bóng dáng ta, rồi lại thâm thúy khiến ta mất phương hướng.

"Xin chào, ta là Godric Gryffindor."

Giọng nói của ngươi mát lành, khiến người ta cảm thấy khoan khoái, lại còn hỗn loạn chút lắng đọng của thời gian, đặc biệt động lòng người.

"Salazar Slytherin." Ta tận lực lờ đi nụ cười của ngươi, bước đến bên hồ rửa sạch vết máu, tuy có thể dùng thần chú, nhưng ta vẫn thích dùng nước.

Tay áo đột nhiên tung bay, ngươi dùng thần chú rửa sạch vết máu trên người của ta.

Một đám người sử dụng thần chú với ta, thi thể đã hư thối không thể phân biệt.

Mà ngươi, Godric, tự hào đi.

Ngươi là người đầu tiên sử dụng thần chú với ta mà không chết.

Được rồi, chờ mong ngươi cảm thấy tự hào là kiện chuyện khó khăn, bởi vì hai tay ngươi vòng trước ngực, nụ cười sáng lạn như trước, lại mang theo chút van xin, như con chó nhỏ nhìn chủ nhân, dùng đôi mắt xanh thẳm của ngươi nói: "Khen ta đi, khen ta đi."

Ta lặng lẽ thở dài, nghiêng đầu không nhìn ngươi, lờ đi ánh mắt ai oán của ngươi, lờ đi khát khao được chạm vào ngươi.

Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, mà từ đó về sau, chúng ta chưa từng tách ra.

Chúng ta đi tới mọi ngõ ngách của đại lục, xem cảnh đẹp, dù mặt trời mọc hay mặt trờ lặn, đồi núi hay đồng bằng.

Godric, làm sao bây giờ? Ngươi không bên cạnh ta, những cảnh đẹp này đều không còn đẹp nữa.

Cho nên, ta hận ngươi, Godric.

Tự ý tiến vào thế giới của ta, lại tự ý rời đi.

Được rồi, kỳ thật là ta rời đi, bởi vì Salazar Slytherin luôn kiêu ngạo, cho nên, trước khi ngươi rời khỏi ta, ta phải rời khỏi ngươi trước.

Nhưng, Godric, ngươi còn nhớ rõ chứ?

Đêm trước lần cuối cùng chúng ta khắc khẩu, ngươi từng hứa với ta.

Ngày đó, ngươi uống rất say.

Ngươi nằm trên sofa trong phòng ta, kêu thảm, nói choáng váng đầu.

Ta châm chọc ngươi ngu ngốc, lại bị hai má đỏ ửng động lòng người của ngươi mê hoặc, khi ta lấy lại tinh thần, tay đã nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Ta vội vàng dời tay, lại bị ngươi bắt lấy.

Vừa nhấc đầu, liền đối diện với đôi mắt xinh đẹp của ngươi, khoảnh khắc, mê muội.

Đợi phục hồi tinh thần, ngươi đang cắn xé môi ta.

Ta phẫn nộ, giãy dụa muốn đẩy ngươi ra, nhưng lần đầu tiên ta phát hiện, Godric, sức lực của tên ngu ngốc ngươi lại lớn đến thế.

Mà ta, kỳ thật đã say, không nghĩ đến chuyện dùng thần chú.

Cái ôm của ngươi càng ngày càng chặt, ta có chút đau khẽ mở môi ra, lại bị lưỡi ngươi thừa dịp tiến vào, ngươi bắt lấy đầu lưỡi ta, cùng nhau múa.

Ta, trầm luân.

Slytherin vĩnh viễn không bị động.

Vì thế, ta nắm chặt áo chùng của ngươi, dưới ánh mắt kinh ngạc của ngươi, áp đảo ngươi trên sofa, hung hăng hôn lên, không ngừng dùng lưỡi khuấy động, hấp thu từng giọt mật ngọt ngào, ta có thể cảm giác được, ngươi cười, lập tức, lấy tay nâng gáy ta, làm nụ hôn này sâu thêm.

Đợi mọi thứ dừng lại, ta thở gấp tựa trên ngực ngươi, tức giận trừng mắt nhìn ngươi vẫn không chút suy chuyển.

Ngươi nhẹ nhàng thở dài, hôn lên chỉ bạc bên khóe miệng ta, cẩn thận vuốt ve môi ta, nói với ta: "Salazar, chúng ta vĩnh viễn bên nhau được chứ?"

Tâm ta chấn động, một khắc kia, ta thực muốn trả lời ngươi — được.

Nhưng ta lại che dấu đáp án chân thật, khiêu mi, dùng thanh âm có chút khàn khàn trả lời ngươi: "Slytherin không hứa hẹn vĩnh hằng."

Lời ra miệng, ta liền hối hận, nhưng mà, ta sẽ không thu hồi.

Ngươi khẽ cười lên, nâng mặt ta, dùng đôi mắt như bầu trời của ngươi nhìn vào đôi mắt đen của ta, chân thành nói: "Salazar, nghe, dù ngươi tan biến tới đâu, ta đều tìm được ngươi, sau đó, cùng nhau......"

Lời cuối cùng ta không nghê rõ, bởi vì ngươi nghiêng đầu qua, hung hăng hôn ta, không nhẹ nhàng như vừa rồi, nụ hôn lần này thô bạo nhưng bao hàm nhiệt tình.

Hiện tại, đến phiên ta khẽ cười.

Godric, ngươi sợ hãi mất đi sao?

Cho nên, ta dùng rời đi trả thù ngươi.

Godric, nghe, ta hận ngươi, ta vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi.

Mà ta cũng vĩnh viễn không nói cho ngươi nguyên nhân thật sự khiến ta làm như vậy, ta Salazar Slytherin, yêu Godric Gryffindor.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play