Chương 87: Thảm kịch

"Làm tốt lắm, Slytherin cộng mười điểm."

Tiếng xì xào vang lên dưới lớp, nhóm sư tử nhỏ cùng nhóm rắn nhỏ hai mặt nhìn nhau, đây là lần thứ mấy?

Tuy từ trước thái độ của Dumbledore với Slytherin thay đổi rõ ràng, nhưng chưa lần nào liên tục cộng điểm cho xà viện như hôm nay, vì thế mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Dumbledore nên không chú ý tới, lúc hắn xoay người, đã cùng Voldemort ngồi ở bàn đầu tiên của Slytherin trao đổi ánh mắt "hiểu nhưng không nói".

"Được rồi, bài tập giao trước thứ sáu, tan học."

Theo tiếng chuông thanh thúy, rốt cục tin mừng của Gryffindor đã đến, hiển nhiên đó cũng là tin mừng của nhóm Slytherin, phải biết rằng, liên tục hai ngày trải qua hoảng sợ, dù kiên cường như bọn họ cũng ăn không tiêu.

Nghĩ vậy, bọn họ hướng ánh mắt chờ mong về phía vị thủ tịch anh tuấn cường đại không gì không biết, lại phát hiện thủ tịch Riddle của bọn họ đang cười gượng dưới ánh mắt giận dữ của sư huynh Riddle, nhóm con rắn nhỏ đều che mặt, ôm lấy sách chạy vội, ai chẳng rõ khắc tinh duy nhất của thủ tịch Riddle chính là em trai song sinh, nếu là người khác, nhóm con rắn nhỏ sùng bái Voldemort còn có thể trợ giúp, nhưng nếu là sư huynh Harry Riddle, thủ tịch Riddle, thực xin lỗi.

Voldemort nhìn ghế ngồi của học sinh Slytherin trống rỗng chỉ trong một phút, cùng với nhóm sư tử nhỏ hưng trí bừng bừng xem náo nhiệt, có chút bất đắc dĩ thở dài, Gellert Grindelwald , ngươi dám chơi xấu ta, hy vọng ngươi có thể làm được chuyện đã hứa, bằng không......

"Harry, đi thôi." Voldemort đứng lên, vỗ vỗ vai Harry.

Tuy Harry còn có chút bất mãn, lại không muốn bị nhóm Gryffindor xem là trò cười, vì thế cũng theo ra ngoài.

"Voldy, chuyện này sẽ kéo dài tới khi nào?" Vừa ra phòng học, Harry thấy hành lang vắng lặng, liền thấp giọng hỏi.

Khóe miệng Voldemort gợi lên một độ cong rất nhỏ, vẻ mặt u ám của Harry hắn cảm thấy rất dễ nhìn: "Ai biết được!"

"Voldy." Harry híp mắt, không vừa lòng với đáp án của Voldemort.

"Được rồi, Harry." Voldemort nhún vai, "Hiện tại như vậy có gì không tốt sao?"

"Ực......" Harry nhất thời sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ, quả thật không có gì không tốt.

Lúc đầu tức giận vì lo lắng Dumbledore bị giam giữ, nhưng sau đó nghe tin chúa tể hắc ám Gellert Grindelwald đột nhiên biến mất, mà trước khi quyết chiến Dumbledore không nói cho bất kì ai, vì phòng ngừa vạn nhất cũng đã lưu lại thư, cho đến khi ông trở về vẫn không người nào phát hiện.

Sau đó lo lắng là vì chúa tể hắc ám vào ở Hogwarts, nhưng căn cứ theo Mouth giám thị báo về, trừ lên lớp, thời gian còn lại của vị chúa tể hắc ám kia đều trong văn phòng, nghĩ đến mối quan hệ giữa hắn và Dumbledore, hình như chuyện này cũng không phải xấu.

Nhưng...... Vẫn cảm thấy có điều không đúng, chỉ là cậu chưa nghĩ ra.

"Hiện tại không phải tốt ư." Voldemort thấy ánh mắt mờ mịt của Harry, thầm buồn cười, tăng thêm lực mê hoặc, "Ngươi ngẫm lại xem, lão ong mật không ngốc đến mức rơi vào hoàn cảnh như ngươi suy nghĩ."

"Ừm, cũng đúng." Harry gật đầu, tuy trước mắt Dumbledore không thể ra ngoài, nhưng dù sao ông vẫn sống, hơn nữa không ai biết khi nào độc dược hết tác dụng, có lẽ là một ngày có lẽ là một năm có lẽ là cả đời, dưới tình huống không thể xác định, rất nhiều thứ đã xác định sẽ thay đổi cũng không chừng.

Voldemort thấy vẻ mặt của Harry, cong khóe miệng, trong lòng biết được cậu đã bị lời mình đánh động, không thể không nói trực giác của Harry thật sự nhạy bén, may mắn tạm thời cậu còn xem nhẹ, đúng là, hắn đem độc dược giao cho Gellert Grindelwald đổi lấy điều kiện.

"Albus, lần sau ta chắc chắn nhớ rõ ước định của chúng ta." Bởi vì bức thư trách cứ giáo sư biến hình học Hogwarts nằm chễm chệ trên bàn tại văn phòng của Dumbledore, người nào đó đầy đáng thương nhìn Dumbledore, "Sẽ không cộng điểm lung tung."

"Mong là thế." Dumbledore có chút bực bội xoay người, lờ đi kẻ ngu ngốc làm ông không giữ được bình tĩnh, đã bao nhiêu năm, người này vẫn hồn nhiên như trước, chỉ cần vừa thấy Gellert Grindelwald, phong thái đúng mực ông tu dưỡng nhiều năm qua liền biến mất, chỉ còn lại tính tình thiếu niên, điều này khiến ông cười khổ cũng khiến ông cảm thấy bất đắc dĩ.

"Albus, ta đói." Nếu không phải Gellert đang tựa trên sofa, chắc chắn hắn sẽ nằm sấp xuống bàn.

"Nếu ta nhớ không lầm, ngươi vừa dùng cơm trưa." Dumbledore xoay người, giận dữ nhìn Gellert, chẳng biết vì nguyên nhân gì, có lẽ sau khi thay đổi thân thể, Gellert cũng không thể gọi gia tinh, ngược lại Dumbledore trong thân xác Gellert mới thuận lợi gọi được.

Gellert thở dài, vuốt chòm râu trên cằm: " Albus, sao ngươi không cạo râu đi, chính vì nó mà mỗi ngày đều tiêu hao rất nhiều thực vật, ta ăn không no."

Dumbledore đỡ trán, cố gắng xoa mi tâm nhíu chặt của mình, ngẩng đầu đáp: "Trong ngăn kéo tại văn phòng có kẹo."

Nói xong, lập tức trở về phòng ngủ, nếu tiếp tục, ông sợ nhẫn nại không được mà cho đối phương một câu thần chú tẩy rửa.

"Albus keo kiệt, ta chỉ cho mấy tên nhóc Slytherin thêm điểm thôi mà, lại phạt ta ăn thứ này." Gellert chạy đến trước bàn làm việc của Dumbledore, tìm kiếm chocolate trong ngăn kéo.

Thân thể Dumbledore thoáng dừng, lập tức không quay đầu lại tiến vào phòng, nhưng, thanh âm đóng cửa hơi lớn.

Gellert dựa vào bàn học, thói quen lấy tay sờ cằm, lại đụng đến chòm râu, tìm kiếm nửa ngày không tìm được lớp da sau râu, vì thế hắn bất đắc dĩ từ bỏ.

Hôm nay cộng điểm cho Slytherin rất bừa bãi nhưng lại cắt đứt hoài nghi của Albus, nếu hắn thực hiện nguyên tắc công bằng hoặc thiên vị nhóm sư tử nhỏ, nói không chừng Albus sẽ hoài nghi chuyện này có quan hệ với vị ở xà viện kia, dù sao tính cách của hắn là tuyệt đối không thích Gryffindor lỗ mãng.

Tiếp theo, nên làm thế nào mới tốt nhỉ?

Grindelwald híp mắt, trong lúc suy tư bất giác lấy chocolate bỏ vào miệng, lúc kịp phản ứng, miệng của hắn lan tràn vị ngọt ghê tởm, vội vàng chạy tới bàn lấy trà.

"Xoảng..." Bởi vì động tác quá mạnh, chén trà rơi xuống đất.

Nước của ta......

Hai tay Gellert ôm cổ nằm trên sofa, không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể hô to trong lòng: "Albus, cứu mạng......"

Trong phòng ngủ, Dumbledore ngồi bên giường đọc sách, đây là thói quen ông bị Gellert lây nhiễm khi còn ở thung lũng Gordic, đã thật lâu không làm như vậy, nhưng lúc này ông lại muốn thế.

Ánh sáng bạc trong phòng phản chiếu bóng dáng.

Người đàn ông tóc vàng lười biếng tựa bên giường, một chân gập lên, người hơi ngả ra sau, ngón tay cầm sách thon dài mà kiên định, mọi người đều biết, đôi tay này mạnh cỡ nào.

Năm tháng thật không công bằng.

Dumbledore không khỏi cảm khái, thời gian khiến người ta già đi nhưng không mang đến tổn hại gì cho Gellert, thân thể thêm dấu vết năm tháng ngược lại khiến khí chất của hắn càng thêm lắng đọng, càng thêm thâm thúy, mà mái tóc vàng này, vĩnh viễn rực rỡ, vĩnh viễn không phai màu.

"Gellert......" Dumbledore thì thào, ông chưa từng nghĩ đến, hai người sẽ rơi vào tình cảnh như hôm nay.

Từ lúc Ariana mất, ông luôn nghĩ rằng hai người không thể đứng bên nhau, luôn nghĩ rằng nếu gặp mặt sẽ người chết ta sống, lại không thể tưởng được, khi ông tình nguyện chịu chết thì tạo nên tình cảnh quỷ dị hôm nay.

Ký ức trở lại một ngày kia, ông tìm được Gellert.

Người đàn ông kia gần như nắm cả thế giới trong tay, nhưng chỉ một câu nói của ông liền theo ông rời đi bằng khóa cảng, không hề sợ hãi giây tiếp theo phải đối diện với địa ngục.

Hai người xuất hiện trên nóc nhà Nurmengard, nơi này do Gellert tự tay tạo thành ngục giam, nó sẽ trở thành nơi mai táng mọi thứ.

Đúng vậy, Dumbledore âm thầm thề, dù không thể thắng, cũng biến nơi này thành chỗ chôn vùi ông.

"Albus, ngươi muốn chết?" Người đàn ông còn mặc quân phục bỏ mũ sang một bên, buông lỏng mấy cúc áo trước ngực, động tác có vẻ lười biếng nhưng đầy hấp dẫn, giọng điệu khẳng định mà bi thương.

"Có lẽ người chết là ngươi." Dumbledore khẽ gật đầu với hắn, giọng điệu bình tĩnh, tay nắm chặt đũa phép không hề run rẩy, sự trấn định giờ khắc này, ông trả giá bằng tất cả sức lực.

Gellert nghe lời nói vô tình như vậy lại khẽ thở dài, xoay lưng, đi sang phía bên kia, tựa hồ đang tính toán nơi mình hoặc người khác bị chôn vùi.

Dumbledore phức tạp nhìn bóng dáng người nọ, có lẽ khi hắn quay lưng liền cho hắn một kích là cách đơn giản nhất, nhưng mà, ông làm không được.

"Albus, ngươi hy vọng ta chết sao?"

Gellert đột nhiên xoay người, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nụ cười kia làm Dumbledore nao nao, ông theo bản năng giơ tay ra, lại không biết mình muốn bắt lấy cái gì.

"Vậy, như ngươi mong muốn."

Trong tầm mắt Dumbledore, Gellert từ không trung rơi xuống, mái tóc vàng rực rỡ như mặt trời tản ra ánh sáng mỏng manh, tựa sinh mệt sắp trôi đi.

"Không..."

Hành động đi trước ý thức, lúc ông kịp phản ứng, ông đã bắt lấy tay Gellert.

Gellert nhìn Dumbledore, khóe miệng gợi lên, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Albus, ngươi vẫn tốt bụng như vậy."

"Nắm chặt ta."

Tiếng nói vừa dứt, Dumbledore cảm giác trọng lực trên tay đột nhiên tăng lớn, Gellert làm một chuyện ông không thể tưởng được, hắn kéo cả Dumbledore rơi xuống.

Gellert, ngươi...

Dumbledore mở to hai mắt, không thể tin nhìn nụ cười trên môi người đối diện.

Thôi, chết thì cùng chết, kết cục này cũng tốt.

Tựa hồ cảm giác được suy nghĩ của Dumbledore, Gellert khẽ thở dài, đột nhiên ôm chặt eo Dumbledore, trong lúc rơi xuống rất nhanh, môi đổ lên môi đối phương.

Mất đi ý thức, Dumbledore chỉ cảm thấy hương dược nồng đậm cùng ngọt ngào đã lâu không gặp.

Lúc tỉnh lại, long trời lở đất.

"Tin tưởng một tên chúa tể hắc ám, ta thật ngây thơ." Dumbledore nhìn cái bóng, trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy. 


Chương 88:
Đồn đãi

"Rầm!"

Dumbledore đang trầm tư đột nhiên run lên, phục hồi tinh thần lại.

"Xoảng!"

Dumbledore nhíu mày, đặt sách trên tay xuống giường, đứng dậy chuẩn bị cho chính mình một câu thần chú sạch sẽ sau đó ngủ.

"Lạch cạch!"

Dumbledore không thể chịu được nữa, đụng vào bàn, làm vỡ chén trà thì thôi, chẳng qua dùng chút pháp thuật là có thể khôi phục, nhưng thanh âm tiếp theo là gì vậy?

Hít sâu một hơi, vẻ mặt Dumbledore có chút cứng ngắc, ông đưa tay mở cửa phòng, lại phát hiện người gây ra âm thanh quấy nhiễu đã biến mất.

Sao có thể?

Vì phòng ngừa hắn tùy ý rời đi, Dumbledore đã bố trí thần chú phòng vệ ở cửa, mỗi lần Gellert muốn ra ngoài đều phải có sự đồng ý của ông.

"Lạch cạch lạch cạch..."

Vẫn là thanh âm vừa rồi truyền đến, âm lượng nhỏ hơn rất nhiều, Dumbledore nhẹ nhàng thở ra, ông nhìn về phía phát ra thanh âm, hóa ra là sofa.

"Grindelwald, ngươi..."

Lời nói ra đột ngột dừng lại, Dumbledore kinh ngạc nhìn chân cứng ngắc của Grindelwald rơi xuống sofa, bước nhanh đến, đập vào mắt ông là Gellert hai tay trụ cổ đã hôn mê.

"Grindelwald, cái này không thú vị đâu." Dumbledore lấy đũa phép chọc chọc eo Gellert, có chút sợ hãi vì chúa tể hắc ám giải nhiệm không hề phản ứng.

Sắc mặt Dumbledore khẽ biến, mặt Gellert tái xanh, hai tay trụ cổ, chân gấp khúc cứng ngắc, thực rõ ràng là triệu chứng trúng độc.

May mắn, còn sống.

Dumbledore áp tai trước ngực đối phương, tim còn đập, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng, là ai?

Thức ăn trong phòng đều do gia tinh trực tiếp đưa tới, hơn nữa cơm trưa ông cùng ăn với Gellert, vì sao chỉ có hắn bị như vậy?

Không, hiện tại không phải lúc nghĩ chuyện này.

Dumbledore định thần, tháo áo choàng trên người Gellert xuống, lập tức trở lại tẩm thất lấy một bình thuốc, sau đó nhổ xuống một sợi tóc của Gellert, ngửa đầu uống.

Vài giây sau biến hóa đã xảy ra, đứng bên sofa là một Dumbledore khác, nhìn thân thể thật đang nằm trên sofa, Dumbledore cắn chặt răng, lấy đũa phép biến ra dao sau đó cạo đi chòm râu đã giữ thật lâu của mình, lộ ra cằm trắng nõn vì đã lâu không tiếp xúc ánh mặt trời, lại sử dụng thần chú mềm mại cho tóc.

Chỉ vài thay đổi nho nhỏ lại làm ông trẻ đi một nửa, nếu không để ý nếp nhăn nhàn nhạt trên trán và khóe mắt, có lẽ người khác sẽ cho rằng ông chỉ hơn hai mươi tuổi.

Làm vậy là bất đắc dĩ, hiện tại ông phải đưa thân thể Dumbledore đến phòng y tế, không thể dùng diện mạo Gellert Grindelwald xuất hiện tại Hogwarts, mà đồng thời cũng không thể có hai Dumbledore, Dumbledore cúi xuống ôm lấy Gellert nằm trên sofa, cuối cùng liếc xem quần áo trên người, đã nhiều ngày vì bảo trì hình tượng của người nào đó, ông mặc thực bình thường.

Không vấn đề!

Chuẩn bị xong, Dumbledore ôm lấy Gellert đến phòng y tế, bởi vì vội vàng, ông thậm chí quên sử dụng thần chú di chuyển.

"Phu nhân Pomfrey, nhờ cô xem cho anh ấy."

"Merlin a, giáo sư Dumbledore làm sao vậy?"

"Không biết, ăn xong cơm liền như vậy."

Hỗn loạn tự nhiên mà đến, cho tới khi phu nhân Pomfrey kiểm tra xong, cẩn thận tạo bùa im lặng xung quanh màn, Dumbledore mới có cơ hội hỏi tình huống của Gellert.

"Phu nhân Pomfrey." Dumbledore vừa mở miệng liền thấy ánh mắt kì lạ của phu nhân Pomfrey, kinh ngạc xen lẫn giật mình.

"Xin hỏi cậu là?" Phu nhân Pomfrey có chút tò mò nhìn người đàn ông vội vàng đưa Dumbledore đến, cảm thấy khá quen mắt nhưng nhất thời không nói nên lời.

Dumbledore nhẹ nhàng thở ra, xem ra ông cải trang thành công, nghĩ vậy, ông liền cười ôn hòa với phu nhân Pomfrey: "Xin chào, tôi là em họ của Albus — Bolunte."

"Thảo nào giống nhau như vậy." Phu nhân Pomfrey gật đầu.

"Hôm nay tôi đến thăm anh Albus, còn cùng nhau vui vẻ dùng cơm trưa." Dumbledore vừa giải thích nguyên nhân vừa bắt đầu hỏi tình trạng Gellert, "Nhưng ăn xong một lúc anh ấy lại đột nhiên bị thế, xin hỏi?"

"Ông ấy a..." Phu nhân Pomfrey nhún vai, có chút bất đắc dĩ, "Sớm nói ông ấy đừng ăn loạn đồ ngọt, nhưng vẫn không nghe."

"Đó là?" Dumbledore dâng lên dự cảm không tốt, nhưng kiên trì hỏi tiếp.

Phu nhân Pomfrey thở dài: "Di chứng sau khi ăn chocolate, đại khái ăn quá nhanh, nhất thời không tiếp nhận nổi nên hôn mê bất tỉnh, ngủ một giấc sẽ không sao, yên tâm đi."

"Ực......" Dumbledore co rút khóe miệng, nụ cười ôn hòa có chút méo mó, ông biết, không đầy nửa giờ, tin tức Albus Dumbledore ăn đồ ngọt mà ngất xỉu sẽ từ miệng vị phu nhân hiền lành này truyền khắp Hogwarts, nhưng, bi thảm nhất trên đời không phải là biết thảm kịch sắp tới, mà là biết rõ lại không thể thay đổi.

Gellert Grindelwald!!!

"Vậy tôi có thể đi thăm anh Albus chứ? Tôi hơi lo lắng." Mỉm cười trên mặt Dumbledore như nắng ngày xuân, tưởng chừng méo mó vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện qua, ông thành khẩn đề xuất, một thanh niên ôn hòa như vậy thỉnh cầu, ai nỡ cự tuyệt đây?

"Đương nhiên." Tuy quấy rầy người bệnh là điều tối kị, nhưng chắc chắn vị thanh niên này sẽ không quấy rầy anh họ thân yêu của mình nghỉ ngơi, mà Dumbledore, cũng thực rõ ràng không nằm trong hàng ngũ "Người bệnh bình thường".

Hướng phu nhân Pomfrey cảm ơn, Dumbledore tao nhã bước đến bên giường bệnh của Gellert, nói thế nào ông cũng từng là sư huynh của Hogwarts, từ học sinh trưởng thành, lễ tiết ông không thiếu, đồng thời, ông cũng không lơ là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng của phu nhân Pomfrey.

Dumbledore đỡ trán, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ lúc này tin đồn về Albus Dumbledore đã chính thức truyền khắp Hogwarts, nhưng mà ông không biết chính là, phu nhân Pomfrey thấy em họ quan tâm Dumbledore hơn bản thân, trong mắt bà, một ngày Dumbledore ăn nhiều đồ ngọt kì lạ mà chán ngấy như vậy, không chết đã là kỳ tích, ngẫu nhiên sinh bệnh cũng chẳng đáng ngại.

"Albus?" Vén rèm lên, Dumbledore chợt nghe một tiếng gọi rất có sức sống.

Tỉnh là tốt, Dumbledore thầm nghĩ, ông không có thói quen nhìn chính mình ngủ.

"Ngươi cạo râu?" Tiếng thét thứ hai, "Merlin a, ngươi quả thực trẻ đi hai mươi tuổi, không đúng, ba mươi tuổi."

Gellert kinh ngạc mà vui vẻ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, nói Dumbledore anh tuấn hiển nhiên là nói dối, mà Dumbledore cũng không cần loại nói dối này an ủi, nhưng Gellert có thể khẳng định, trên đời này Dumbledore là người đàn ông dễ nhìn nhất, từ lần đầu tiên hắn thấy Dumbledore, hắn liền khẳng định điểm ấy.

Một đầu tóc nâu rối tung, đôi mắt lam hiện lên cơ trí, thân hình cao lớn hơi gầy yếu, có lẽ đó là nguyên nhan Dumbledore luôn mặc đồ cổ quái, sau khi tách ra, Gellert cũng đồng ý cách làm của Dumbledore, trừ chính mình, hắn không muốn bất kì ai thấy rõ bề ngoài tốt đẹp của Dumbledore, giống như lúc này, ôn hòa, diện mạo mờ mờ do đưa lưng về ánh mặt trời, một tầng màu vàng bao phủ, lại giống như giây tiếp theo rời hắn mà đi, đây là cảm giác khiến người ta mê say lại khó có thể nắm chặt.

Đúng là khó có thể nắm chặt, mới làm người ta càng thêm nhớ nhung.

"Tỉnh khi nào?" Dumbledore trực tiếp lờ đi kinh ngạc và tán thưởng trong mắt Gellert.

"Ực." Gellert còn sợ hãi nói, "Lúc vị phu nhân kia cho ta uống thứ thuốc ghê tởm."

"Albus, cho ta chút nước." Gellert khoa trương, "Ta cảm thấy ta sắp ngất xỉu."

Dumbledore liếc Gellert, vô cùng ôn hòa đề nghị: "Ta nghĩ ngươi cần chút đồ ngọt."

"Chắc chắn ta sẽ ngất xỉu." Gellert đáng thương nhìn Dumbledore, tay nắm chặt ga giường.

Dù sao kết quả đều giống nhau. Dumbledore thầm khinh thường, lấy một ly nước đưa cho Gellert, đứng bên giường nhìn hắn uống.

"Tin tức mới nhất, tin tức mới nhất, Dumbledore ăn quá nhiều đồ ngọt mà ngất xỉu."

"Cậu nghe chưa? Dumbledore dùng đồ ngọt thử nghiệm nghệ thuật hắc ám thất bại nên bị thương, hiện tại đang ở phòng y tế."

"Biết không? Dumbledore ý đồ dùng thần chú trong đồ ngọt khống chế người, kết quả thất bại, hiện tại sống chết chưa biết......"

Tin vịt truyền bá khắp Slytherin, mỗi lần truyền sẽ biến dạng một lần, đến cuối cùng, chỉ sợ tin tức nghe từ phu nhân Pomfrey không còn nguyên dạng.

Đương nhiên, tin tức oanh động nhất là em họ của Dumbledore tới chơi, nghe nói đó là thanh niên thật ôn hòa, đáng tiếc vì bệnh của anh họ nên ở mãi trong phòng y tế của phu nhân Pomfrey, mà sau khi Dumbledore khôi phục thì ở trong văn phòng của Dumbledore không ra, điều này khiến những người thích bát nháo ồn ào một trận.

Mấy tin tức này làm người biết tình huống thật như Voldemort buồn cười không thôi, còn Harry, tuy thấy khá phiền nhiễu, nhưng cậu không thể không thừa nhận, như vậy, kỳ thật rất thú vị.

Đến buổi tối thứ tư, rốt cục, có người nhịn không được.

"Dumbledore, ngươi không để mọi người gặp em họ của ngươi sao?"

Chương 89: Thảo luận

Người đặt vấn đề là hiệu trưởng Armando Dippet, từ ngày Dumbledore động kinh ông không hề nói câu gì, đúng, đừng hoài nghi, trừ mấy người trong Hogwarts biết sự thật, những người còn lại đều cho rằng gần đây Dumbledore khác thường là vì ăn quá nhiều đồ ngọt, mà đồn đãi mấy ngày nay đã chứng thật điểm này.

Đương nhiên, hoài nghi Dumbledore này là giả vẫn có, nhưng mà, thứ nhất, không có người nào giả dạng lại trắng trợn làm ra chuyện khác thường như vậy; thứ hai, các giáo sư cũng cẩn thận kiểm tra Dumbledore, thực hiển nhiên, người này đúng là Dumbledore.

"Được." Dumbledore đáp ứng, nở nụ cười lộ hàm răng, nếu xem nhẹ bộ râu quá dài che hầu hết răng của ông thì nụ cười này rất chói sáng.

Dưới bàn ăn, Harry giật giật khóe mắt, lần đầu tiên cảm thấy tính tình của các chúa tể hắc ám đều đáng đánh, ví dụ như Gellert cười ngu ngốc trên kia, ví dụ như Voldemort cười xấu xa bên cạnh cậu.

Tuy người khác không biết, nhưng thông qua tin tức Mouth báo lại cho cậu và Voldemort cùng Bryan và Eileen giúp vui, các cậu đều biết được bộ mặt thật của em họ Dumbledore, cho nên Septimus thực bất hạnh bị loại ra ngoài bí mật này, dù sao hắn cũng thuộc loại Gryffindor miệng rộng không thể tin.

Ký ức về đoạn này của Mouth bị Voldemort giữ lại, sau đó mỗi khi tâm trạng không tốt do văn kiện, hắn sẽ đem ra, xem vài lần hình ảnh Dumbledore cạo râu, tâm trạng liền cực kỳ tốt, đối với cách làm vô cùng không hợp thẩm mĩ của Slytherin, Harry đầy khinh thường, đương nhiên, mỗi lần đều ngồi bên cạnh xem như cậu thì không có lập trường để phản bác.

Chuyện đã tới nước này, dù Harry muốn giúp Dumbledore cũng không thể, chỉ đánh trơ mắt nhìn ông từng bước hãm sâu vào vũng bùn dư luận.

Không thể phủ nhận, nội tâm Harry thuộc loại Gryffindor hào hứng chờ mong thời điểm em họ của Dumbledore xuất hiện tại đại sảnh.

Phải biết rằng, khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy Dumbledore đã cạo râu liền kinh ngạc, thật không thể tưởng tượng Dumbledore còn có lúc như vậy, dù sao trong mắt cậu, chòm râu là dấu hiệu đặc biệt của Dumbledore.

Mà nay, câu trả lời tự nhiên của Gellert làm cậu vui vẻ, cho nên cậu cũng vô cùng hào phóng không cười nhạo khi nhìn thấy nụ cười không giống Slytherin của Voldemort.

"Thủ tịch Riddle, ngài biết em họ của Dumbledore sao?" Rốt cục, con rắn nhỏ tò mò nào đó đã đặt câu hỏi với thủ tịch vĩ đại của bọn họ.

"Hắn sao?" Voldemort khiêu mi, động tác tuyệt đẹp này đã trở thành hình mẫu của nhóm con rắn nhỏ, "Nghe nói tên là Bolunte."

Nhóm con rắn nhỏ thoáng nhìn nhau, trao đổi ánh mắt "Quả nhiên thủ tịch biết", lập tức một con rắn nhỏ khác tiếp tục hỏi: "Vậy hắn thế nào?"

"Thế nào ư?" Voldemort ngẫm nghĩ một lát, sau đó lấy giọng điệu vô cùng chắc chắn trả lời, "Lão ong mật thế nào thì hắn thế đó."

Harry âm thầm xem thường, vốn là một người, có thể không giống sao?

Nhưng không con rắn nhỏ nào biết được suy nghĩ trong lòng cậu, Tom Riddle = chân lý, điều này đã là thâm căn cố đế trong Slytherin.

Ngày Bolunte Dumbledore xuất hiện vẫn làm rất nhiều người khiếp sợ, dù sao nhìn bên ngoài, vị em họ của Dumbledore ăn mặc cũng thực bình thường.

Nhưng hành động lúc sau của hắn, nhóm con rắn nhỏ Slytherin liền hiểu cái gọi là "Lão ong mật thế nào thì hắn thế đó" của Voldemort.

Vị em họ Bolunte khá ôn hòa, lời cũng lịch sự, điểm ấy và lão ong mật biến thái rất giống nhau.

Đến khi bữa tiệc bắt đầu, vị tiểu ong mật luôn ôn hòa mỉm cười lại lấy tốc độ sét đánh bỏ bánh ngọt vào đĩa của mình, rồi lấy tốc độ thực kinh người tiêu diệt chúng nó, quả thực giống lão ong mật trước kia như đúc, không, phải là hơn chứ không kém.

Quả thật là giống lão ong mật như đúc, dù trước kia hay sau này, chẳng lẽ gia tộc Dumbledore có truyền thống như vậy? Hầu hết mọi người đều dùng vẻ mặt quái dị mà ầm thầm khinh thường Bolunte.

Kỳ thực không thể trách Dumbledore, trong khoảng thời gian này, tuy gọi gia tinh đến là ông, nhưng mỗi lần ông đều dùng thần chú ẩn thân đứng bên cạnh, rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn Gellert phân phó thức ăn "Bình thường", trừ kẹo còn dư trong ngăn kéo, đã lâu ông không ăn đồ ngọt khác.

"Xem ra bọn họ ở chung tốt lắm."

Voldemort hứng thú nhìn Dumbledore vừa dùng cơm vừa thái bít tết cho em họ ngồi bên cạnh, thuận tiện kéo không ít đồ ngọt đến, mà em họ nào đó thản nhiên ăn hết đồ ngọt cùng bít tết, sau đó anh họ lại tiếp tục đưa tới......

Ngươi cũng nhìn ra sao? Harry bĩu môi, kéo kéo Voldemort, ý bảo hắn nên đi thôi.

Hôm nay là tối thứ sáu, cũng là ngày bọn họ tiến hành hội nghị, hoạt động bình thường có chút vất vả lúc này trở thành may mắn với Harry, cậu không muốn nhìn nhóm Slytherin biến thành sinh vật thích xem kịch.

Voldemort gật đầu, trò đùa nhỏ không nên ảnh hưởng đến hoạt động, công tư hắn vô cùng rõ ràng, theo thủ tịch, nhóm Slytherin lục tục rời khỏi đại sảnh, nhưng lần này nhóm Gryffindor đều không chú ý tới bọn họ.

Cảm giác bị bỏ qua, kỳ thật cũng được. Harry mang theo thông cảm quay đầu nhìn thoáng qua em họ Bolunte trên kia, xoay người đi xa, cậu có dự cảm, sau này em họ Bolunte cùng giáo sư "Dumbledore" có thể công khai xuất hiện, sẽ làm cuộc sống của mọi người càng thêm phong phú.

"Đây là bản ghi chép hôm nay." Sau hội nghị, Harry đưa bản ghi chép chi tiết cuộc sống của Dumbledore và Gellert cho Eileen.

Đúng vậy, là Eileen, đương nhiên, cậu làm vậy không phải thích đùa mà vì nghiên cứu.

Lúc biết Voldemort đem độc dược của mình cho Dumbledore dùng, câu hỏi đầu tiên của cô gái này là: "Hiệu quả thế nào? Có phản tác dụng không? Có ảnh hưởng gì tới thân thể? Có bài xích độc dược không?"

Vì thế, với tinh thần trợ giúp của người "Vô tội bị kéo xuống nước", Voldemort phụ trách cung cấp thông tin về thể trạng của hai người cho Eileen nghiên cứu, sự thật, nếu không phải vẻ mặt của Eileen nghiêm túc, thiếu chút nữa Harry cho rằng cô cũng thích đùa.

Chắc chắn nhiều năm sau, lúc Harry tới thăm thư phòng của phu nhân Eileen Weasley, vô tình xem qua một tờ giấy, trên đó rõ ràng viết, phó hiệu trưởng nào đó dùng cái giá trên trời mua lại bản ghi chép cuộc sống của mình, vô cùng hối hận vì mình không cộng điểm cho Slytherin và tỏ ra thân thiết với Tom Riddle trong lớp biến hình học.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này.

Tình huống hiện tại là, Harry ngáp ngắn ngáp dài trở về tẩm thất, theo thời gian trôi qua, hội nghị của nhóm con rắn nhỏ hoàn toàn do cậu chủ trì, mà Voldemort rất ít xuất hiện tại đó lại vẫn được nhiều người ủng hộ như cũ, điều này khiến Harry có chút buồn bực.

Kỳ thật cậu không biết, nhóm con rắn nhỏ tôn kính Voldemort đồng thời vô cùng yêu quý cậu, dù sao tại Slytherin, Harry có thể xem như khác biệt, thực lực cường đại rồi lại ôn nhu, luôn là người phát hiện vấn đề và giúp họ sữa chữa trước tiên, hơn nữa mỗi một năm biểu hiện xuất sắc về Quidditch, khiến nhóm con rắn nhỏ ngưỡng mộ không thôi.

"Vất vả." Voldemort buông văn kiện, kéo Harry vẻ mặt mệt mỏi vào lòng, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ấn sau gáy cậu.

Harry thích ý hừ một tiếng, trong lòng nghĩ, nếu về sau Voldemort không tìm được việc, mở tiệm mát xa cũng rất triển vọng.

"Vậy ngươi làm lão ông chủ sao?"

"Ừm, được, không cho ngươi tiền lương." Harry thuận miệng đáp ứng xong mới phát hiện mình không cẩn thận đã nói ra suy nghĩ trong lòng, liền lúng túng.

"Thực nhẫn tâm." Qua nhiều năm, Voldemort đã quá quen với việc thiếu niên trong lòng có lỗi suy nghĩ quá mức phong phú, cúi đầu nhéo mũi Harry.

Harry cười né tránh nụ hôn nhẹ nhàng, kéo cổ Voldemort xuống, chủ động cắn lên.

Môi lưỡi giao triền, nụ hôn của hai người vội vã lại dịu dàng nhiệt tình, Voldemort cọ sát khóe môi Harry, mà lưỡi Harry luồn vào miệng Voldemort, linh hoạt đảo qua, khơi mào dục hỏa, châm lên tình cảm mãnh liệt của hai người.

"Ưm......" Bại trận, Harry thở gấp tựa vào lòng Voldemort.

"A." Voldemort cười khẽ một tiếng, xấu xa cắn vành tai đỏ ửng của Harry.

"Voldy..." Harry nghiêng đầu tránh đi sự tấn công của Voldemort, bĩu môi, ý đồ dùng đề tài đánh tan lực chú ý của Voldemort, "Lễ Giáng Sinh năm nay ngươi muốn quà gì?"

"Lễ Giáng Sinh sao?" Voldemort nâng cằm, hắn chưa nghĩ ra mình muốn quà gì, nhưng là, hắn rất muốn đem một phần lễ vật từng tặng Bryan và Basilisk cho Dumbledore a.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Đến khi Harry nhe răng, Voldemort mới ý thức được mình nói ra miệng, thật sự là một ý kiến hay, chỉ tiếc, hai vị kia rất giỏi về độc dược, hẳn không dễ dàng mắc mưu.

Thật sự là, đáng tiếc!

Voldemort thở dài một tiếng, đêm nay cựu chúa tể hắc ám có chút u buồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play