Do Harry kiên quyết phản đối, đề xuất của Voldemort về quà Lễ Giáng Sinh đành từ bỏ, nhìn thấy Voldemort khá bất mãn, Harry âm thầm líu lưỡi, Voldemort nhỏ nhen hơn cậu tưởng tượng, khiến Dumbledore sứt đầu mẻ trán chưa tính, không ngờ còn muốn giở trò này, cũng may tình hình hiện tại có vẻ không ảnh hưởng xấu tới Dumbledore, cho nên cậu liền theo những người khác cùng xem kịch vui.
Nhưng không lâu sau, một sự kiện khác lấy đi sự chú ý của Harry và Voldemort: Basilisk trở về.
Từ lúc chiến tranh bắt đầu, Basilisk bị Voldemort phái đến chiến trường Muggle thu thập tình báo, mà một phương diện khác là xếp nội ứng vào trong các khu vực Muggle. Đến hôm nay, mạng lưới đã hoàn thành, những người này có thể truyền đến cho Voldemort các loại tin tức chuẩn xác nhất, mà họ đều là Muggle hoặc phù thủy xuất thân Muggle bất mãn với tình hình hiện tại, thực chờ mong lời hứa thay đổi thế giới của Voldemort.
Rốt cục Basilisk hoàn thành sứ mệnh, chính thức trở về vào Lễ Giáng Sinh năm học thứ sáu của Voldemort và Harry, lại trở thành quản gia của trang viên Riddle, còn Bryan tạm thời nhận chức cũng có thể chính thức bỏ xuống gánh nặng, cuộc sống ngày nghỉ cũng phải làm việc mấy năm qua thật khiến hắn khổ không nói nên lời, chỉ có thể âm thầm nguyền rủa Voldemort lừa gạt mình ký khế ước bán thân.
May mắn công việc ở trang viên Riddle trong sự cố gắng của hắn đã đi vào quỹ đạo, lúc Basilisk trở về chỉ tốn chút thời gian để làm quen, mà không biết do sự sắp đặt của hai vị chủ nhân hay cái gì khác, lần này thời gian ở chung của bọn họ cực kỳ nhiều, không hề có ai quấy rối đôi tình nhân lâu ngày gặp mặt, nhưng người khác không biết, ngàn năm qua đã khiến bọn họ quen chờ đợi, dù đối phương không ở bên, bọn họ chỉ cần biết người yêu bình an cũng thỏa mãn, đây là một loại ăn ý không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt, dù vậy bọn họ không muốn hao phí tâm ý của người khác, tận tình hưởng thụ thời gian yên tĩnh.
Điều này khiến Harry cảm thấy may mắn vì lúc xây dựng trang viên Riddle không hề keo kiệt chi tiền, trang viên đủ lớn, giúp tất cả mọi người đều có không gian riêng.
Ví dụ như hiện giờ.
Đứng trên ban công, Harry cầm một ly sữa ấm áp, người kia quá quen với thời gian cậu thức giấc, liền phân phó gia tinh chuẩn bị cho cậu một ly sữa nóng, còn có vài khối chocolate nho nhỏ, bỏ chúng vào miệng rồi uống sữa, hương vị mịn màng mà kỳ lạ lan tỏa.
Gió lạnh đột ngột khiến Harry run rẩy, lập tức ngẩng đầu uống hết sữa, ban công không ấm áp như trong phòng, hơn nữa mặc đồ ngủ làm thân thể cậu có chút mỏng manh.
Trang viên tổ chức yến hội long trọng vào Lễ Giáng Sinh, mấy ngày nay Basilisk đều bận bịu chuyện này, Voldemort cũng không thấy bóng dáng, Septimus gửi thư nói sẽ đến thăm trang viên Riddle, mà Eileen, có lẽ đang ở nhà Septimus làm khách, một năm trước cô đã gặp qua cha mẹ Septimus, nghe nói ấn tượng của bọn họ về Eileen không tệ lắm, hơn nữa vô cùng bội phục tài năng độc dược của Eileen, Septimus tứng nói một câu rất sâu sắc với phu nhân Weasley tương lai: "Cho ta một Eileen, ta sẽ thay đổi toàn bộ thế giới phù thủy."
Đương nhiên, những lời này là Septimus nói để Eileen vui vẻ, nhưng dù thế nào, năm trước từ nhà Weasley trở về, Eileen có vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy chứng tỏ quan hệ giữa cô và hai vị phụ huynh kia rất tốt, hẳn năm nay cũng đồng ý tới nhà Weasley.
Cho nên hiện tại ở trang viên, ngoài Harry cũng chỉ có Bryan là rảnh rỗi, chẳng qua gần đây Bryan ngủ khá nhiều, có khi ăn cơm cũng ngủ, mà Basilisk bận chuẩn bị yến hội nên không có thời gian "Tra tấn" Bryan, điều này khiến Harry càng thêm lo lắng thân thể Bryan xảy ra vấn đề.
"Đến rồi." Harry nhìn hướng cửa trang viên, có người đi vào, hẳn là bác sĩ Voldemort mời đến.
Harry đặt chén trên bàn ở ban công, trở lại phòng, nhanh chóng thay quần áo.
"A......"
Khuy áo Harry quên mở khiến đầu cậu kẹt tại cổ áo, tay hơi tê cứng vì lạnh, lại không nhìn thấy gì mà đạp phải quần vừa cởi của mình, "Rầm" Một tiếng, té lăn quay trên giường.
Vì thế lúc Voldemort đẩy cửa ra, liền thấy một vật thể màu trắng lăn lộn trên.
Cẩn thận lấy chăn đã bị cuộn tròn khỏi người Harry, Voldemort im lặng nhìn thiếu niên trong lòng, vươn tay giúp cậu mở khuy áo, để cậu dễ dàng cởi bỏ áo ngủ.
Harry thở phào một hơi, lập tức phát giác, tình hình lúc này có chút xấu hổ, không, vô cùng xấu hổ.
Quần áo định thay rơi trên mặt đất, đồ ngủ đã cởi xuống, kết luận hiện tại là – cậu gần như khỏa thân ngồi trên đùi Voldemort.
Harry xấu hổ co rút khóe miệng, thật cẩn thận dịch sang, ý đồ rời khỏi đùi Voldemort, lại phát hiện, bởi vì tay người nào đó ôm chặt eo cậu, cuối cùng việc này đành lấy thất bại mà chấm dứt.
Cùng lúc đó, Voldemort mỉm cười xấu xa, nhìn chăm chú động tác của Harry, da thịt khỏe mạnh của thiếu niên bại lộ trong không khí, tuy căn phòng ấm áp, nhưng vì thân thể xích lõa mà thoạt nhìn không nhẵn mịn, Voldemort mang theo vài phần tò mò vài phần cố ý cúi người liếm liếm.
"Ưm......"
Harry phát ra một tiếng hừ nhẹ, thân thể run rẩy, lại càng thêm xấu hổ phát hiện, bởi vì động tác có thể nói là kịch liệt, thứ gì đó dưới quần lót của cậu đang nóng rực lên.
"Không......" Harry kêu sợ hãi, mặt nhất thời đỏ lên, cậu chậm rãi nghiêng đầu nhìn Voldemort, lại phát hiện tình hình lúc này của Voldemort không hơn gì mình.
Vốn chỉ muốn trêu đùa thiếu niên trong lòng một chút, lại không ngờ thực sự nổi dục hỏa, Voldemort có chút bất đắc dĩ, trên mặt lại treo nụ cười xấu xa, nhìn Harry đang lén quay đầu đi.
Harry đột nhiên có một dự cảm, duy trì mấy năm qua giữa bọn họ sẽ bị đánh vỡ, nhận thức này khiến cậu sợ hãi, sâu trong nội tâm bị vỡ thành mảnh nhỏ lại có gì đó lan tràn, tuy không rõ ràng là cái gì, lại có thể cảm nhận được tình cảm, là vui vẻ, hưng phấn, còn bao hàm hiến dâng, như nước từ trái tim tuôn ra.
Voldemort nhẹ nhàng vuốt ve eo của thiếu niên trong lòng, cảm giác mềm mại như tơ lụa, đôi mắt xanh lá của Harry đang chăm chú nhìn hắn, từ lúc đầu sợ hãi đến bây giờ chỉ còn kiên định cùng khẩn trương, vẻ mặt ngượng ngùng đỏ ửng, đôi môi yên lặng khép mở, tựa hồ mời mọc.
Đây là đáp ứng sao?
Voldemort có cảm giác điều này khó phán đoán hơn mọi vấn đề hắn từng gặp phải, từ thật lâu trước kia hắn chờ đợi ngày này đến, thậm chí chính hắn cũng phải bội phục khả năng nhẫn nại của mình, cái tư vị hàng ngày hàng hàng đêm ôm Harry nhưng không thể tiến thêm một bước tuyệt đối không dễ chịu, nhưng từ lúc đầu hắn đã hứa với cậu, trước khi cậu chuẩn bị tốt hắn sẽ không làm gì, cho nên vài năm nay, tuy quan hệ giữa hắn và Harry có tiến triển, lại không làm tới bước cuối cùng.
Chỉ trách lúc ấy quá xem thường, thời điểm kia hắn không biết, lời hứa đó đẩy hắn vào địa ngục.
Ngay lúc tiểu Harry của chúng ta thông suốt, Voldemort mang theo giác ngộ hôn lên mặt đối phương, cửa bị đẩy ra.
Xuất hiện như trước là – Nagini.
"Chủ nhân Voldemort, đại nhân Harry." Âm thanh vang dội, Nagini hùng hồn vẫy đuôi mở cửa phòng, sau đó – như lá đong đưa trong gió.
Voldemort mặt không biến sắc nhét Harry vào trong chăn, cẩn thận che thân thể cậu, sau đó, vô cùng bình tĩnh quay đầu, nụ cười trên môi có thể nói là vô cùng ôn hòa: "Chuyện gì? Nagini."
Chết, chết, chết, chết chắc.
Cả người Nagini cứng ngắc tại cửa, cảm giác mỗi một giọt mồ hôi đổ xuống đều đóng băng, mà càng bi kịch là, nó bị đông cứng đến nỗi hoàn toàn không nói ra được lý do.
"Nagini?" Voldemort lại hỏi một lần, thanh tuyến trầm thấp, âm vĩ thoáng trầm xuống, Nagini mẫn cảm phát hiện trong đó bao hàm không kiên nhẫn.
"Bry, Bry, Bryan mang thai a...... A...... A......" Nagini kêu to lên, thanh âm bén nhọn vang vọng khắp hành lang, xông thẳng vào tai hai người ở đây.
"Cái gì?"
Ăn ý nhìn nhau, Harry bắt đầu mặc quần áo, mà Voldemort cũng đứng dậy sửa sang quần áo của mình, sau đó xoay người giúp Harry cài khuy.
Một trận gió lạnh thổi qua người Nagini, nó cứng ngắc xoay cổ, mới phát hiện hai vị chủ nhân đã đi xa, như vậy...... Mình không có việc gì?
Ai có thể nói cho mình biết không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT