Chương 84: Hội diện

"Đừng lo lắng." Thấy Harry run rẩy, Voldemort siết chặt cánh tay hơn, dùng ấm áp của mình an ủi cậu, "Chúng ta đều biết, lão ong mật sẽ không sao."

"Nhưng......" Harry dừng một chút, không tiếp tục nói, cậu và Voldemort đều rõ ràng Dumbledore sẽ không sao, nhưng chỉ có thể sống sót mà thôi, chính tay giam cầm người yêu, chính tay hủy diệt danh vọng của hắn, cảm giác này chậm rãi ăn mòn trái tim, đau đớn vĩnh viễn không kết thúc.

Voldemort dời cằm, chạm nhẹ vào má Harry: "Không cần lo lắng."

"Ừm." Harry dùng sức gật đầu, xoay người ôm lấy Voldemort, Voldemort dịu dàng mà bá đạo luôn làm cậu yên tâm, dù quá khứ hay tương lai, bọn họ đều bên nhau.

Đầu Harry dán trước ngực Voldemort, tư thế này khiến thủ tịch Riddle bận rộn tạm thời không thể phê duyệt văn kiện, nhưng Harry không muốn buông ra, cậu nhắm mắt, lắng nghe tiếng tim đập đều đều, nó đem lại cho cậu thoải mái và bình tĩnh không gì sánh được.

Vẻ mặt Voldemort trở nên dịu dàng, thân thể ấm áp của Harry gần sát, hắn chỉ cần cúi đầu cũng đếm được số lông mi trên mắt cậu, cằm hơi tê dại vì hơi thở của cậu vây quanh, trong khoảng thời gian ngắn, căn phòng tĩnh lặng.

Người đánh vỡ tĩnh lặng trước là Voldemort.

Hắn buông tay trái đang ôm Harry, lấy đũa phép đặt đầu giường, chỉ phương hướng cửa: "Tiểu thuyết bay tới."

Harry sửng sốt, tay chống ngực Voldemort, quay đầu nhìn ra.

Chỉ thấy một quyển sách dày từ cửa bay đến, theo lối Nagini thường ra vào.

Giây tiếp theo, Harry không hề bất ngờ nhìn con rắn nào đó đuôi quấn chặt cuốn tiểu thuyết bay cùng, sức nặng gia tăng, sách rơi xuống trước cửa sổ, còn nó lăn hai vòng trên đất mới ngừng lại.

"Đau đau đau......" Rốt cục xà béo cũng buông đuôi, lăn lộn kêu rên.

"Từ khi nào có thói quen nhìn lén?" Voldemort liếc Nagini, buông đũa phép, ôm Harry vào lòng.

Nagini cười nịnh nọt, thầm mắng mình xui xẻo, vì sao mỗi lần nó đến đều gặp cảnh này, thật vất vả chuẩn bị rời đi, lại bị phát hiện...... Nó đắc tội với hai đại gia của Merlin sao?

"Có chuyện gì ư?" Harry nằm trong lòng Voldemort, vén mái tóc dài của hắn, ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa, cố ý tăng giọng, "Na– Gi– Ni."

"Không, không có việc gì." Dưới ánh mắt sắc như dao của Harry, Nagini hỗn loạn, cố gắng bình tĩnh, "Không, có việc."

Voldemort nhíu mày, nhéo nhéo cái mũi của Harry, ý bảo cậu đừng dọa dẫm xà béo nhát gan kia: "Chuyện gì?"

"Eileen tìm ngài."

"Eileen?" Harry kinh ngạc chớp chớp mắt.

Voldemort gật đầu với Nagini: "Biết, ngươi ra đi."

Vừa dứt lời, Nagini lấy tốc độ tối đa của xà xông ra cửa, đương nhiên không quên cuốn tiểu thuyết nó yêu thích.

"Nagini nên giảm béo." Harry cảm thụ gió lạnh do Nagini chạy vội mang đến, quay đầu nói với Voldemort.

Voldemort nhún vai, buông Harry ra, ý bảo cậu thay quần áo: "Đợi nó không đi được nữa rồi tính."

"Eileen tìm ngươi có chuyện gì?" Harry vừa thay quần áo vừa hỏi.

"Sao?" Voldemort cười khẽ, chớp mắt với Harry, "Ngươi để ý?"

Harry bĩu môi: "Ta mới không thèm để ý, chỉ Septimus đã khiến Eileen phiền lòng, nếu ngươi dám trêu chọc cậu ấy, chắc chắn sẽ bị băm ra làm độc dược."

Voldemort không biết phải nói gì, tên nhóc nhà Weasley đúng là Gryffindor ngu ngốc, ba năm bồi dưỡng tình cảm, thế mà hiện nay vẫn làm vật thí nghiệm độc dược cho Eileen.

"Đúng rồi, ngươi chưa trả lời ta." Harry chỉnh mái tóc hỗn độn, kết quả lại khiến chúng nó càng loạn, đành suy sụp buông tay xuống.

"Ta bảo Eileen điều chế một loại độc dược." Voldemort kéo tay Harry đi đến mật thất, học kì trước Voldemort đã đem phòng thí nghiệm của Slytherin cho Eileen sử dụng, cũng mở một mật đạo gần tẩm thất của Eileen mà chỉ cô mới có thể đi vào.

"Độc dược?" Harry nghiêng đầu, có chút nghi hoặc, nhưng đã thấy Eileen ngồi ở thư phòng Slytherin nên tạm thời gạt sang một bên.

"Eileen, xin chào." Harry giơ tay hướng Eileen, "Chúng ta đã bao lâu chưa gặp nhau nhỉ, ba ngày hay bốn ngày?"

Đúng vậy, từ khi Eileen bước chân vào phòng thí nghiệm, thường xuyên không xuất hiện tại bàn cơm của Slytherin, cũng may Horace Slughorn rất yếu thích bậc thầy độc dược tương lai này nên không quá để ý, mà nhóm con rắn nhỏ cũng biết người đứng sau Eileen cùng với năng lực của cô, dưới tình huống thủ tịch ngầm thừa nhận, đành mắt nhắm mắt mở với hành động có chút vô lễ của Eileen.

"Hôm qua chúng ta đi học còn gặp nhau." Eileen ngồi xuống sofa đối diện với Voldemort và Harry, không khách khí chỉ ra chỗ sai trong lời Harry.

Harry nhún vai: "Nhưng cách lần chúng ta nói chuyện gần nhất là ba ngày."

Ai cũng biết Eileen là học sinh chăm chỉ, làm bài nghiêm túc, hết giờ liền rời đi, đương nhiên Harry không có cơ hội nói chuyện, trước kia có thể cùng Bryan đến Phòng Cần Thiết xem náo nhiệt, từ ngày Septimus trở thành sứ giả bảo vệ hoa, bọn họ vì hạnh phúc của bạn bè, đành từ bỏ hành vi này.

"Đúng rồi, Septimus đâu?" Harry quét mắt một trăm mét quanh Eileen, không có, bạn tốt của cậu dù lên lớp cũng không cách Eileen quá một trăm mét, còn là người thứ hai trở thành học sinh bỏ giờ cơm Hogwarts, may mà nhóm Gryffindor không quá để ý chuyện này.

Hơn nữa, thái độ của Slytherin với Muggle thay đổi cùng Dumbledore mơ hồ ám chỉ, tuy quan hệ giữa các nhà khác và Slytherin không nhanh chóng tốt lên, nhưng cũng dịu đi rất nhiều, bởi vậy, sư tử nhỏ Gryffindor không còn dè bỉu chuyện Septimus kết giao với Eileen như trước.

Nhắc tới Septimus , sắc mặt nghiêm túc của Eileen thoáng dịu đi, khẽ co rút khóe miệng, lộ ra bất đắc dĩ: "Ăn sai dược, còn đang hôn mê."

"Ực......" Harry yên lặng lau mồ hôi, sáng suốt lờ đi Septimus đáng thương, chuyển đề tài, "Eileen, cậu tìm bọn tớ có chuyện gì?"

Nghe được câu hỏi của Harry, sắc mặt Eileen lại căng thẳng, nhìn thẳng Voldemort: "Ngươi xác định phải làm độc dược này?"

"Đúng vậy, ta xác định." Voldemort gật đầu.

"Nhưng ngươi nên biết di chứng để lại tương đối nghiêm trọng." Eileen nhìn thoáng qua vẻ mặt mơ hồ Harry, cảm thấy nên nói rõ, "Tuy nó giúp hai người tạm thời trao đổi linh hồn, nhưng không xác đỉnh khi nào sẽ đổi trở về, hơn nữa, nếu xuất hiện tình huống linh hồn không hợp, hai người có thể tử vong."

Trao đổi linh hồn?

Harry mở to mắt nhìn về phía Voldemort, đã thấy Voldemort cười trấn an cậu.

"Quan trọng hơn là, điều chế độc dược này khá phức tạp." Eileen nói tiếp, "Cần dùng đến rất nhiều dược liệu trân quý, một số dược liệu các ngươi không có nhiều, nếu điều chế thất bại sẽ hỏng dược liệu, rất đáng tiếc."

Trong lòng cậu, dược liệu quan trọng hơn mạng người sao?

Harry co rút khóe miệng, cảm thấy so sánh với độc dược này, Eileen mới là nguy hiểm nhất.

"Không cần lo lắng." Voldemort gõ gõ thành sofa, vẻ mặt bình tĩnh, nở nụ cười tự tin, "Ta tin tưởng thực lực của ngươi, ta sẽ cho ngươi dược liệu ngươi cần, thế nào?"

Eileen ngẩn người, tuy biết Voldemort và Harry vô cùng giàu có, nhưng lần này chi ra hào phòng tới mức cô lắp bắp kinh hãi, phải biết rằng, dược liều điều chế độc dược này cũng đủ làm một quý tộc nhỏ khuynh gia bại sản, đặc biệt là mộ nguyệt hoa, thực vật đã tuyệt chủng, rốt cuộc chuyện quan trọng thế nào mà khiến hắn vung tiền như vậy?

"Có thể làm được chứ?" Voldemort hỏi lại một lần, hắn không nói cho Eileen biết, mộ nguyệt hoa đã tuyệt chủng kia là thực vật sinh trưởng hoang dã trong không gian Slytherin lưu cho bọn hắn, dù sao, có áp lực, mới có động lực.

"Đương nhiên." Eileen ngẩng đầu, ngữ khí khẳng định, phẩm chất kiêu ngạo của Slytherin không làm cô tự đại, lại làm cô tràn ngập tự tin, cô nắm chặt tay, bắt đầu thử thách mới của một bậc thầy điều chế độc dược.

Voldemort vừa lòng mỉm cười: "Ước chừng cần bao lâu?"

Eileen cắn môi, tính toán một chút sau đó đáp: "Ít nhất cần nửa năm."

"Tốt lắm." Voldemort gật đầu, "Ta sẽ đưa dược liệu cho ngươi."

Nhận được câu trả lời thuyết phục từ Voldemort, Eileen thẳng thắn cự tuyệt lời mời cùng dùng cơm của Harry, xoay người rời đi, áo chùng của cô gái mười lăm tuổi khẽ lay động, Harry có cảm giác thấy lại hình ảnh của vị giáo sư cậu từng e ngại rồi sau đó tôn kính.

"Voldy."

"Cái gì?"

"Kỳ thật Eileen rất tốt, đúng không."

Hẳn Eileen hiểu rõ yêu cầu điều chế độc dược này của Voldemort, nhưng cô lo lắng di chứng để lại sau khi dùng độc dược, giống hệt giáo sư Snape, di truyền, thật đúng là thứ tốt.

"A." Voldemort vuốt ve tóc Harry, "Tên nhóc nhà Weasley cũng khá may mắn."

Dù ngu ngốc mà uống loạn độc dược, cũng có người vội vã trở về chăm sóc.

"Nhưng Voldy." Harry nhớ tới lời Eileen nói lúc nãy, vươn tay bắt lấy vạt áo của Voldemort, "Ngươi muốn làm gì?"

Chương 85: Hủy diệt

"Ngươi đoán xem?" Voldemort buồn cười nhìn vẻ mặt khẩn trương của Harry, vươn tay ôm eo cậu.

Harry nhíu mày, đột nhiên giơ hai tay kéo tai Voldemort: "Chả nhẽ ngươi muốn đổi linh hồn với nữ sinh, thể nghiệm cuộc sống của phụ nữ?"

Trán Voldemort nổi gân xanh, hắn co rút khóe miệng, một tay bắt lấy cằm đang cười to của Harry, vừa niết vừa ghé vào tai cậu nỉ non: "Harry thân yêu của ta, ta nhớ ngươi rất thích làm nữ sinh, cần ta bảo Eileen điều chế một phần độc dược cho ngươi không?"

"Nói nhảm." Harry rút tay về, kéo miệng Voldemort, nhe răng với hắn.

"Thật sao?" Voldemort khiêu mi, vẻ mặt gợi cảm lười biếng ngày thường vì bị Harry chà đạp mà trở nên vô cùng buồn cười, "Ta nhớ người nào đó làm nữ sinh hai lần."

"Còn không phải vì ngươi." Harry trừng Voldemort.

Voldemort buông tay đang niết cằm Harry, đưa lên mặt mình, vừa lúc đáp trên tay cậu, thành công làm người nào đó dừng hành động hung ác: "Ngươi thực không muốn thử xem?"

"Voldy..."

Voldemort sáng suốt đình chỉ khiêu khích trước khi sư tử nhỏ nổi giận, dùng nụ hôn ngọt ngào chấm dứt tranh luận về chuyện nữ sinh.

Tuy Harry không hỏi được mục đích sử dụng độc dược, nhưng từ giọng điệu của Voldemort có thể kết luận "Voldy không chuẩn bị cho chính mình sử dụng", nên cậu quyết định không tiếp tục hỏi nữa.

Mà cậu không ngờ đến, một ngày nào đó của mấy tháng sau, cậu sẽ vô cùng hối hận vì quyết định này.

Thời gian trôi qua như nước chảy, giờ học nhàm chán, bài tập chồng chất, Quidditch đến hồi gay cấn, cùng với cuộc thi cuối kì và cuộc thi O.W.Ls khiến người ta điên cuồng, hậu quả do hai ngọn núi lớn đè ép chính là:

Hogwarts tràn ngập "Hơi thở học thuật", chú ý, đây không phải từ để hình dung.

Càng gần cuộc thi, hầu hết tất cả học sinh đều thức đêm đọc sách nên cần độc dược nâng cao tinh thần, đương nhiên Eileen buôn bán có lời, mà kết quả sau khi sử dụng độc dược chính là, trên người rất nhiều học sinh Gryffindor phiêu tán một loại hương vị quái dị, bọn họ kiên quyết nói rằng hương vị này không phải vì không tắm rửa mà vì đọc sách quá nhiều nên nội tiết mất cân đối, nói cho đẹp thì là "Học thuật".

May mắn hương vị này không xuất hiện tại Slytherin, được Voldemort và Harry hướng dẫn trọng điểm của cuộc thi O.W.Ls trong vài năm qua, nhóm con rắn nhỏ cơ bản nắm vững, mà đối với cuộc thi cuối kỳ, Voldemort lại trực tiếp áp dụng hành vi gian dối, phải biết rằng, nội dung cuộc thi cuối kỳ giống hệt kiếp trước của hắn, vì thế nhờ thủ tịch nhiệt tâm giúp đỡ, nhóm con rắn nhỏ vẫn học tập và nghỉ ngơi như bình thường, thả lỏng tinh thần chờ cuộc thi đến.

Cũng nhờ vậy, Voldemort và Harry mới có thể bình tĩnh ngồi ở bàn ăn Slytherin, mắt lạnh nhìn bàn ăn Gryffindor tràn ngập khí đen cùng tiếng dao rơi đĩa vỡ mỗi sáng.

Thật lâu về sau bọn họ mới biết được, trước cuộc thi Eileen và Septimus cãi nhau, bởi vì tâm trạng quá mức "Tốt đẹp", bậc thầy độc dược đã bán cho Gryffindor một lượng thuốc lớn với giá rất rẻ, mà kết quả chính là – thẳng đến nghỉ hè, hương khí "Mê người" kia của Gryffindor mới tiêu tan hết.

Chẳng qua sau lần cãi nhau đó, Harry ngẫu nhiên thấy Septimus nắm tay Eileen, mà Eileen cũng không đạp hắn ra như ngày thường, cố gắng duy trì vẻ mặt vô cảm, nếu bỏ qua gó má khẽ ửng hồng của cô, như vậy, cô giả vờ rất thành công.

Vì thế, bán đứng học sinh Gryffindor, Septimus thành công đoạt được thắng lợi trong cuộc chiến tranh tình cảm gian nan, hoặc là nói, bậc thầy độc dược tương lai của Slytherin đã tìm được một kẻ thí nghiệm thuốc lâu dài.

Có lẽ bởi nguyên nhân này, độc dược vốn nửa năm sẽ hoàn thành bị chậm lại một tháng, Voldemort cũng không trách cứ Eileen, ngược lại tặng không ít dược liệu quý hiếm cho cô.

Tại một ngày có ý nghĩa lịch sử quan trọng, Harry biết được lý do Voldemort làm thế, là vì lúc ấy hắn chưa kịp hoàn thành kể hoạch xấu xa đủ để hủy diệt thế giới, căn bản không có thời gian bận tâm chuyện khác.

Ngày 1 tháng 9 năm 1943.

Ngày nào đó, bi kịch bắt đầu.

Lại một nhóm tân sinh nhập học, Hogwarts nghênh đón đêm náo nhiệt nhất.

Trong bầu không khí huyên háo, nhóm con rắn nhỏ trật tự theo sát thủ tịch năm sáu và thủ tịch nhà Slytherin, đi vào đại sảnh Hogwarts.

Trần nhà giống như lúc Harry nhập học, hàng vạn ngọn nến sáng ngời nổi bật trên bầu trời đêm pháp thuật, nhìn những cô bé cậu bé có thể trở thành tân sinh của Slytherin đang ngạc nhiên thì thầm với nhau, khóe miệng Harry nở nụ cười ôn hòa.

Tình cảm qua hai kiếp chưa từng thay đổi, Hogwarts, nhà của cậu, nhà của bọn cậu, vẫn đẹp đẽ như vậy.

Mũ phân loại bắt đầu ca hát, nhóm tân sinh chung quanh hoảng sợ, mặt các phù thủy nhỏ khẽ trắng bệch, lại có phù thủy nhỏ vô cùng bình tĩnh khiến Harry chú ý, quay đầu, cậu phát hiện Voldemort cũng có nhận xét giống cậu, nếu không bất ngờ, đó là tân sinh xuất sắc nhất đêm nay.

Nghi thức phân loại chọn ra nơi tân sinh gia nhập, nói thật thì đó là tranh đoạt nhân tài, nhân tài xuất sắc mới có thể thay đổi học viện, mà mấy năm gần đây dưới sự lãnh đạo của Voldemort, càng ngày càng nhiều tân sinh muốn vào Slytherin, Voldemort cũng thông qua báo chí cùng sách vở, ý đồ thay đổi thành kiến của phù thủy về Slytherin, hắn không quên thời điểm trả lời Salazar Slytherin, cao quý xuất phát từ linh hồn, mà không phải từ thân phận.

Đến lúc này, thế giới vẫn bình thường.

Nhưng, ngay trước lúc nghi thức phân loại bắt đầu, Dumbledore mất tích từ kì nghỉ hè đã xuất hiện, thế giới mỏng manh tràn ngập nguy cơ – hoàn toàn sụp đổ.

Theo tràng ho khan liên tục hiệu trưởng Armando Dippet gầy yếu phát ra, phó hiệu trưởng Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore vĩ đại chính thức thăng chức.

Harry chú ý tới vẻ mặt há hốc của các học sinh bên cạnh, cậu chớp chớp mắt, tò mò hỏi Voldemort: "Sao vậy?"

Voldemort thực bình tĩnh trả lời cậu: "Lão ong mật đã trở lại."

Harry hiểu ra, trải qua một trận quyết đấu tàn khốc, Dumbledore chính tay tống người yêu cũ vào ngục giam, chắc chắn đau khổ đến thân thể chỉ còn xương cốt, cho nên mọi người mới có vẻ mặt như thế.

"Đáng thương Dum..." Không thể nói xong lời này, là bởi vì, cằm Harry đã rơi xuống.

Dumbledore ngày xưa thích mặc áo choàng đây ngôi sao và mặt trăng, Dumbledore ngày xưa luôn đội mũ hồng, Dumbledore ngày xưa thắt nơ bướm trên râu, hôm nay lại mặc thực bình thường.

Không, có lẽ người với khác thì thực bình thường, nhưng nếu đặt trên người Dumbledore, thì quá không bình thường.

Như vậy còn chưa tính, Dumbledore luôn điên điên khùng khùng, hôm nay lại mặc áo choàng xám đầy thẩm mĩ, theo động tác ông đi lại mà phát ra ánh sáng bạc, đầy phong độ, vật thể tương tự với nơ bướm hay ngôi sao không hề xuất hiện.

Mái tóc dài và râu trắng được chải chỉnh tề, thậm chí tóc còn dùng một sơi tơ bạc cột sau đầu, không hề rối loạn.

Ông vẫn cao lớn gầy yếu, mang kính bán nguyệt như trước, nhưng đôi mắt lam không còn hiện lên hiền lành mà bị thay thế bằng sắc bén, có lẽ là vì che dấu ánh mắt này, miệng của ông nở nụ cười nhàn nhạt như có như không, nhìn thoáng qua, mang theo khí thế độc tôn.

Bước đi cùng tốc độ giống trước, nhưng rõ ràng khiến người ta cảm thấy khác biệt, phóng khoáng lại tản ra lực hấp dẫn, nhất cử nhất động làm ánh mắt mọi người khó mà dời đi.

Đương nhiên, phần lớn nguyên nhân là vì mọi người đều rơi cằm hoặc trật cổ, căn bản không thể di động.

Này, căn bản không phải Dumbledore.

Harry mở to mắt, thân thể đúng là Dumbledore, nhưng giống như bị thay đổi linh hồn.

Từ từ, cậu vừa nghĩ cái gì?

"V..."

Voldemort nhẹ nhàng vươn tay niết cằm Harry, ghé vào tai cậu cười khẽ: "Thế nào? Vui chứ?"

Sờ sờ cằm đã được chỉnh tốt của mình, Harry hung hăng trừng Voldemort: "Hoảng sợ chứ vui gì."

"Thật sao?" Voldemort khiêu mi, "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thật vui vẻ."

"Vui vẻ cái quỷ." Nếu không phải đang ở nơi đông người, Harry thật muốn xông lên cắn tai Voldemort, "Nghĩ cách thay đổi cho ta."

Harry không nghĩ tới, dù lúc này cậu có nhào vào lòng Voldemort cũng chẳng ai chú ý, bởi vì, thế giới tại khoảnh khắc Dumbledore xuất hiện, tạm dừng.

Chương 86: Đồng cư

Lúc này còn có thể bảo trì bình tĩnh chỉ mỗi mình Voldemort, đúng vậy, vị kia là đầu sỏ hủy diệt thế giới.

"Mọi người sao vậy?" Dumbledore quét mắt khắp đại sảnh, mày khẽ nhếch, mang theo chút đùa cợt.

"......" Harry không nói gì, cậu dám khẳng định, chắc chắn lão nhân râu dài đang cười xấu xa kia biết rõ mà còn cố hỏi.

"Khụ, không sao." Armando Dippet nằm úp sấp trên bàn, hai mắt trợn trắng, dưới tình huống không ai trả lời Dumbledore, ông kiên cường khôi phục tư thế bình thường, có rút khóe miệng, hướng Dumbledore nở nụ cười có thể nói là méo mó.

Kéo ghế, Dumbledore ngồi xuống chỗ trống duy nhất bên cạnh Armando, nhìn các phù thủy nhỏ, người thì suy sụp, người thì sợ hãi, người thì mờ mịt: "Không phải tiến hành nghi thức phân loại ư? Sao không bắt đầu?"

Vì Dumbledore biến mất từ kì nghỉ hè, nghi thức phân loại năm nay do giáo sư Flitwick chủ trì, điều này thực vất vả cho hắn.

Trên đài có hai ghế, một ghế đặt mũ phân loại, một ghế dành cho giáo sư Flitwick đứng.

Đương nhiên, lúc này giáo sư Flitwick cũng không đứng trên ghế, Dumbledore vừa xuất hiện hắn liền ngã lăn xuống, nhưng các phù thủy nhỏ đều lâm vào sợ hãi cùng mờ mịt, giáo sư Flitwick đáng thương không được ai để ý, bị bỏ quên tại một góc.

Cho tới khi Dumbledore nói ra chuyện phân loại, hắn mới bừng tỉnh, cố gắng trèo lên ghế, hoàn toàn quên mình là giáo sư Bùa Chú học.

"Tốt, hiện tại chúng ta bắt đầu phân loại, tân sinh được ta gọi thì bước lên." Giáo sư Flitwick hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, lại phát hiện mình bị hoảng sợ quá độ, tấm da dê trong tay đã rơi đi nơi nào.

......

Mười giây sau, tân sinh đứng hàng cuối nào nơm nớp lo sợ giơ tay lên: "Giáo sư, danh sách của ngài ở đây."

"Ực......" Giáo sư Flitwick trầm mặc một lát, sau đó ho nhẹ, tiếp nhận dánh sách trong tay tân sinh, vừa lúc che đi khuôn mặt hắn.

Nghi thức phân loại mỗi năm một lần, mũ phân loại hoàn toàn quên ca hát, không thể không nói, năm nay các phù thủy nhỏ tương đối may mắn.

Nhưng mà, hầu hết tất cả các ánh mắt đều không chú ý đến việc phân loại, trên bàn giáo sư, Dumbledore đang mỉm cười hấp dẫn, trò chuyện cùng giáo sư Pomona Sprout bên cạnh, không biết vị lão nhân nho nhã kia nói gì mà khiến chủ nhiệm Hufflepuff liên tục bật cười, còn những người khác dùng vẻ mặt thấy quỷ nhìn chằm chằm bọn họ.

Tình huống này kéo dài đến lúc nghi thức phân loại kết thúc bữa tiệc bắt đầu, không phải tốt hơn, mà càng tồi tệ đi.

Ngươi có thể tưởng tượng Dumbledore đẩy ra bánh ngọt trước mặt không?

Ngươi có thể tưởng tượng Dumbledore dùng cơm tao nhã như Slytherin không?

Ngươi có thể tưởng tượng Dumbledore đang dùng cơm thì buông dao nĩa là vì giúp giáo sư Pomona Sprout nhặt lên khăn tay rơi xuống đất, hơn nữa dùng năm phút chứng minh màu sắc khăn tay không hợp với phong cách ăn mặc của bà?

Một đêm tuyệt vời như vậy, nhất định có vô số người chán nản, vô số người rơi lệ, cũng có vô số người nổi bão.

"Nói, rốt cuộc là sao?" Vừa đến phòng sinh hoạt chung, Harry không để ý vẻ mặt kinh ngạc của học sinh Slytherin, kéo Voldemort chạy về tẩm thất.

Voldemort tựa vào cửa, có chút buồn cười nhìn hai tay Harry đặt bên hông hắn: "Harry thân yêu của ta, không phải ngươi sớm đoán được sao? Còn hỏi ta làm gì?"

"Ô, Merlin a." Harry choáng đầu hoa mắt thu hồi hai tay, ôm lấy đầu, "Ngươi thực sự làm vậy?"

Voldemort nở nụ cười đắc ý, tiến lên bắt lấy eo Harry: "Chẳng lẽ ngươi không thấy nó rất thú vị sao?"

Harry trực tiếp lờ đi lời Voldemort, vẻ mặt "Ngày tận thế": "Nói cho ta, Voldy, kỳ thật ngươi mới là Gryffindor, nếu không sao lại làm loại chuyện này."

Voldemort khiêu mi, đôi mắt đỏ khẽ nheo lại, nâng cằm Harry: "Lời nói đủ độc, Harry, ngươi đang ác ý chỉ trích thân phận."

Harry: "......"

Cùng lúc đó, một vị Gryffindor vĩ đại khác cũng lâm vào tình cảnh giống hệt Harry.

"Nói cho ta, đêm nay ngươi đã làm gì?"

Trong văn phòng, một người đàn ông tóc vàng đứng nhìn Dumbledore đang ngồi trên sofa, tuổi hắn không còn trẻ, trên mặt đã có dấu vết năm tháng, lại khiến khuôn mặt anh tuấn của hắn tăng thêm hấp dẫn cùng tang thương, mái tóc ngắn rũ xuống theo tầng, mãnh liệt lay động, làm cho người ta có cảm giác không bị gò bó.

"Được rồi, Albus, cứ thoải mái nào." Dumbledore lười biếng ngồi trên sofa lại gọi người đàn ông tóc vàng kia là Albus.

"Thật đáng tiếc, Grindelwald , nếu ngươi không nói tình huống thật cho ta, ta không thể thoải mái." Người đàn ông tóc vàng đang đứng, thực rõ ràng là Dumbledore vì độc dược của Voldemort mà bị thay đổi linh hồn, vẻ mặt chán nản, nhìn chằm chằm chúa tể hắc ám.

"Albus." Gellert Grindelwald ngồi thẳng dậy, hai tay đan nhau đặt trên đùi, vẻ mặt nghiêm nghị, "Ta thích nghe ngươi gọi ta là Gellert hơn."

Dumbledore hít vào một hơi, cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ bị tên Gellert Grindelwald ngu ngốc này bức điên: "Grindelwald , đừng nói sang chuyện khác, trả lời vấn đề của ta."

"Được rồi." Chúa tể hắc ám mới giải nhiệm cân nhắc tới việc mình đang đứng giới hiên nhà người ta, nhún vai, vẻ mặt thất vọng trả lời, "Cũng không làm gì, chỉ dùng cơm, nói chuyện, còn cùng giáo sư Pomona Sprout thảo luận về cách ăn mặc."

"Chỉ như vậy?" Dumbledore nhíu mày, trực giác cảm thấy không đúng, nhưng không tìm được điểm gì đáng nghi.

"Chỉ như vậy." Gellert đứng lên, một thanh bắt lấy tay Dumbledore, đặt ở trước ngực mình, "Tin tưởng ta, Albus, dù ta phải hủy diệt cuộc sống của mình, ta tuyệt đối cũng không tổn hại hình tượng của ngươi."

Dumbledore gạt tay Gellert ra, quay đầu, không nhìn sự tổn thương trên mặt đối phương: "Tốt nhất là thế, ta đã viết thư nhờ bạn bè giúp đỡ, trước đó, ngươi cứ ở đây."

"Đương nhiên." Khuôn mặt u ám của Gellert đột nhiên hiện lên nụ cười sáng lạng, "Ta sẽ luôn ở bên ngươi, Albus."

Dumbledore mượn cớ xoay người che dấu thân thể run rẩy khi nghe được lời đối phương, những lời hứa hẹn như thế là những lời không có khả năng thực hiện nhất.

"Albus, buổi tối ta ngủ đâu? Phòng của ngươi?" Gellert đánh giá văn phòng của Dumbledore, từ lúc trở về, hắn luôn tìm kiếm phòng Dumbledore.

"Không thể." Dumbledore nhanh chóng bác bỏ đề nghị của Gellert, ngón tay chỉ hướng sofa Gellert ngồi lúc nãy, "Ngươi ngủ tại đó."

"Gì......" Vẻ mặt Gellert lại trở nên vô cùng thất vọng, chúa tể hắc ám khủng bố mà khát máu trong lời đồn giờ đang ở đây biểu diễn nghệ thuật biến sắc của mình, đáng tiếc người xem không hề thấy hãnh diện.

Dumbledore không chút biểu cảm đẩy cửa tẩm thấy, lấy gối đặt vào tay Gellert, rồi lập tức đi vào.

"Từ từ......" Gellert cao giọng gọi ngay một giây trước khi Dumbledore đóng cửa, đáp lại ánh mắt kinh ngạc của đối phương là nụ cười ngượng ngùng, "Ngươi đừng khóa cửa, lúc tối ta uống không ít nước bí đỏ."

Dumbledore co rút khóe miệng, không quen nhìn khuôn mặt mình lộ biểu tình quỷ dị, nhưng không ý thức được biểu hiện của bản thân hiện tại cũng vô cùng quỷ dị.

"Ừm, tốt nhất còn muốn tắm rửa một cái, hôm nay ta đổ không ít mồ hôi." Gellert thừa dịp Dumbledore im lặng, tăng thêm yêu cầu.

Tay Dumbledore buông khóa cửa, trong nụ cười đắc ý của Gellert, rút đũa phép ra: "Scourgify (Tẩy rửa)."

Nụ cười cua Gellert đông trên mặt, ướt át cùng lạnh lẽo đột nhiên xông đến làm hắn thoáng sững sờ, lập tức, Dumbledore lại phóng thần chú tới, là thần chú khô ráo cùng thần chú ấm áp.

"Được rồi, hiện tại ngươi hoàn toàn sạch sẽ." Dumbledore nhìn biểu tình của Gellert, khóe miệng gợi lên một nụ cười vô cùng ôn hoa, lại làm Gellert rùng mình.

"Từ từ, ta còn muốn đi WC." Gellert chưa từ bỏ ý định, hắn gọi Dumbledore, lặp lại đề nghị đầu tiên của mình.

Dumbledore mặt không chút thay đổi nhìn Gellert, rồi sau đó thở dài, giống như thỏa hiệp: "Được rồi, Grindelwald ."

"Nói như vậy?" Trong mắt Gellert hiện lên lấp lánh, hắn đầy chờ mong nhìn Dumbledore, đợi Dumbledore cho phép.

"Dù sao ngày mai ngươi cũng phải thay ta dạy môn biến hình."

"Ừm, đúng, cái gì?" Gellert ngây ngẩn cả người.

"Ta nhớ rõ đã lâu ngươi không dùng, tốt nhất nên luyện tập." Đũa phép của Dumbledore chỉ hướng chén trà Gellert vừa mới uống, cái chén đột nhiên biến thành vật thể hình bầu dục.

"Này là?" Vẻ mặt Gellert vô cùng khó coi.

"Cái bô." Dumbledore gật đầu, dùng vẻ mặt hòa ái như lúc dạy học sinh nói với Gellert, "Tốt lắm, nếu ngươi không thích hình này, có thể bắt nó biến thành hình dạng nào ngươi muốn, vừa lúc tập luyện thần chú biến hình."

"Như vậy." Dumbledore thu hồi đũa phép, một tay nắm lấy khóa cửa, "Ngủ ngon."

"Này..."

Gellert ảm đạm nhìn cánh cửa đóng chặt, suy sụp ngồi xuống sofa ôm lấy mặt.

Mà sau cánh cửa, người đàn ông tóc vàng tựa vào tường, ngửa đầu nhìn trời, lơ đãng mỉm cười, hắn vĩnh viễn không biết, nụ cười lúc này của hắn có bao nhiêu dịu dàng.

"Albus a." Ngoài cửa, trên sofa, người đàn ông tóc nâu ôm mặt, động tác nhìn như đau khổ lại che dấu không được độ cong nơi khóe miệng.

"Lần này, tuyệt đối sẽ không..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play