[Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 77 - Tuyên ngôn


...

trướctiếp



Ngày 1 tháng 9 năm 1939.

Dù là phù thủy hay Muggle, đều vĩnh viễn không quên ngày này.

Tàu tốc hành Hogwarts chở các phù thủy nhỏ rời khỏi thế giới Muggle tới trường học, chạng vạng, gần Hogwarts bắt đầu đổ mưa to, đường lầy lội, nửa bước cũng khó đi.

Nhóm học sinh cũ có thể lên xe vong mã tới lâu đài, nhưng nhóm tân sinh liền gặp tai họa, hầu hết tân sinh đều ướt như chuột lột, các giáo sư phải dùng thần chú giúp chúng khô ráo trước khi bước vào.

Thời tiết u ám trực tiếp ảnh hưởng đến tâm trạng mọi người, việc phân loại quan trọng chấm dứt, mọi người dùng chút thức ăn, bữa tiệc liền kết thúc.

Nhóm phù thủy nhỏ Slytherin theo sau huynh trưởng năm sáu Abraxas Malfoy về phòng sinh hoạt chung, đón chờ cuộc khiêu chiến tranh giành vị trí thủ tịch các cấp và vị trí thủ tịch nhà Slytherin.

Clemen Corson và Amanda Michelle Seyfried đã tốt nghiệp, Harry nhìn thấy hai vị huynh trưởng trước đây tranh đoạt vị trí thủ tịch năm sáu giờ đang tranh đoạt vị trí thủ tịch năm bảy, đột nhiên có cảm giác cảnh còn người mất.

Khiêu chiến không kéo dài lâu, Abraxas Malfoy nhẹ nhàng dành chức thủ tịch năm sáu, mà Harry cũng dưới tình huống không ai dám khiêu chiến, đoạt được vị trí thủ tịch năm hai.

Rồi sau đó, thay đổi đã xảy ra.

Thủ tịch nhà Slytherin năm trước là Abraxas Malfoy chủ động khiêu chiến với Voldemort, kết quả không cần nói cũng biết.

Chỉ mười phút, Voldemort lưu loát đoạt đi đũa phép trong tay người kế thừa gia tộc Malfoy, chính thức bước lên ngai vàng thủ tịch nhà Slytherin.

Nhóm con rắn nhỏ không ai lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì kiện sự này bọn họ đã biết trước khi nhập học, thủ tịch nhà Slytherin, do người thừa kế chính thống của Slytherin tiếp nhận là quá thích hợp, đối với việc nhường chức của Malfoy, bọn họ bảo trì thái độ đồng ý.

Nhưng bọn họ không biết, nhìn như Abraxas Malfoy cố ý nương tay, kỳ thật người nương tay là Voldemort, Harry rõ ràng, nếu thật sự chiến đấu, đũa phép trong tay con khổng tước bạch kim kia chắc chắn bị Voldemort đoạt đi chỉ trong sáu phút.

Một ngày này, trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, dưới ánh sáng xanh bạc, chiếc ghế chạm trổ gần lò sưởi nhất chào đón chủ nhân mới của nó.

Ngày đó nhóm con rắn nhỏ đều nhớ rõ, thủ tịch của bọn họ ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt hoàn mỹ như tượng thần, mái tóc dài mềm mại dùng một sợi tơ xanh biếc cột sau đầu, tóc mai khẽ rơi xuống, giao hòa với đôi mày rậm, càng tôn thêm đôi mắt đỏ thẫm sâu thẳm, ngón tay thon dài của hắn đan vào nhau, đặt trên đùi, xương cốt rõ ràng, đầu ngón tay có vết chai mỏng, đó là chứng minh của sức mạnh.

Trợ thủ đắc lực của hắn ngồi hai bên, phân biệt là em trai song sinh Harry Riddle và người thừa kế gia tộc Malfoy – Abraxas Malfoy.

Được hai vị vô cùng xuất sắc của Slytherin làm nền, quang huy của Voldemort không bị che đậy, ngược lại càng thêm chói lọi, khiến mọi người phải đau mắt.

Thanh tuyến của hắn vững vàng mà du dương, ám trầm như đàn violong, rồi lại sắc bén như dao nhọn, khắc sâu với đầu mỗi người.

"Tân sinh của Slytherin, đầu tiên phải nói với các ngươi, hoan nghênh gia nhập Slytherin."

"Mọi người đều biết, Slytherin là một trong bốn nhà của Hogwarts, cùng Gryffindor, Ravenclaw và Hufflepuff là bốn trụ cột chống đỡ trường học, nhưng nhiều năm qua chúng ta luôn bị các nhà khác xa lánh, đơn giản là vì tín ngưỡng của chúng ta bất đồng."

"Tín ngưỡng của nhóm Slytherin cao quý, lắng đọng bên trong huyết mạch, phát ra từ sâu trong linh hồn. Chúng ta tin phục sức mạnh, không phải vì chiếm đoạt, mà là vì bảo vệ, bảo vệ gia tộc chúng ta, vinh dự của chúng ta, cao quý của chúng ta."

"Từ ngày các ngươi gia nhập Slytherin, các ngươi không còn là một người, mà là một bộ phận."

"Là học sinh năm trên, chúng ta sẽ bảo vệ mỗi một tân sinh, nhưng các ngươi phải nhớ một điều: Slytherin không có kẻ yếu, bởi chúng ta không cần kẻ yếu. Nếu ngươi không thể vì vinh dự của Slytherin mà cố gắng, đừng hy vọng không làm mà hưởng."

Voldemort nhìn quanh bốn phía, hài lòng thấy trong mắt tân sinh hiện lên nhiệt tình, tiếp tục nói: "Lời sắp tới của ta có thể khiến các ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng dù là thủ tịch của các ngươi hay là một Slytherin, ta nghĩ cần thiết nói điều này."

Vừa dứt lời, hầu hết các học sinh năm trên đều biết Voldemort muốn nói gì.

"Hôm nay, chiến tranh Muggle chính thức bùng nổ, nó sẽ lan tràn cả thế giới." Voldemort thoáng dừng, nhìn thấy nhóm con rắn nhỏ tỏ vẻ khinh thường, đôi mắt đỏ híp lại, "Đừng tưởng rằng đó là chuyện của Muggle, nó liên quan tới cả thế giới pháp thuật."

"Ta nghĩ đại bộ phận đều biết, vị phù thủy cường đại Gellert Grindelwald ẩn nấp trong chiến tranh này, một bộ phận của hắn đứng sau lưng Muggle, ý đồ dựa vào chiến tranh Muggle thống trị cả thế giới, thao túng vận mệnh và vinh quang của phù thủy."

Nói tới đây, Voldemort ngừng lại, hắn khẽ cong khóe miệng: "Ta biết, trong lòng không ít người khẳng định đây là một tin tức tốt."

"Nhưng mà, Gellert Grindelwald sẽ không thành công." Giọng điệu Voldemort chắc như đinh đóng cột.

Hắn vừa dứt lời, một con rắn nhỏ liền nghi vấn: "Vì sao ngài khẳng định như vậy?"

Hai tay Voldemort đáp lên thành ghế, chậm rãi đứng dậy, sắc mặt con rắn nhỏ vừa hỏi liền tái nhợt, lui về phía sau vài bước, Voldemort lại cười trấn an nó.

"Bởi vì, Muggle không nhỏ bé như chúng ta nghĩ."

Câu này như tảng đá lớn ném vào mặt hồ, khơi dậy vô số gợn sóng, nhất thời phòng sinh hoạt chung của Slytherin xôn xao.

Trừ vài con rắn nhỏ tiếp xúc thân thiết với Voldemort, những người còn lại đều bàn tán.

"Im lặng." Voldemort nói không lớn, lại mang theo lực uy hiếp, tiến vào tai mỗi người, xông thẳng vào đầu họ, khiến họ lập tức ngừng lại, sợ hãi nhìn Voldemort.

"Slytherin vĩnh viễn không phán đoán chỉ dựa vào lời nói từ một phía." Voldemort mỉm cười, ánh mắt không hề tức giận, ngược lại mang theo tán thưởng, "Ta thật cao hứng vì các ngươi không mù quáng nghe theo, cuộc họp ngày hôm nay kết thúc, đợi thủ tịch các năm phân tẩm thất cho tân sinh, phát lịch học năm nhất, mọi người có thể nghi ngơi, đừng bỏ qua bữa sáng ngày mai."

Phối hợp lời của Voldemort, các thủ tịch của Slytherin bắt đầu làm việc.

"Nhóm tân sinh đến bên này, hiện tại phân tẩm thất cho các người."

......

Trên đường về tẩm thất, Voldemort thấy Harry bên cạnh có chút đăm chiêu, khiêu mi hỏi. "Suy nghĩ cái gì?"

Harry đảo loạn mái tóc hỗn độn, nghĩ nghĩ sau đó đáp: "Ừm, thấy tân sinh ta lại nghĩ đến chúng ta năm trước, ta còn thực lo lắng ta có thể cùng ngươi ở chung một tẩm thất không."

"Đứa ngốc." Voldemort cười ra tiếng, mở cửa tẩm thất kéo Harry vào.

Harry bĩu môi: "Voldy, ngươi chẳng lo lắng chút nào sao?"

Voldemort buồn cười nhìn vẻ mặt lên án của Harry, kéo cậu vào lòng: "Bây giờ còn lo lắng sao?"

Harry hừ nhẹ một tiếng, tựa đầu vào cổ Voldemort, không nói.

Voldemort vuốt ve mái tóc của cậu bé trong lòng, ngón tay thon dài di chuyển từ lưng Harry xuống dưới, dừng ở eo, ôm chặt lấy cậu.

"Đừng lo lắng." Voldemort không lơ là tâm trạng luôn suy sụp hôm nay của Harry, "Mọi việc có ta."

Dù có xảy ra chiến tranh, dù kết quả chiến tranh thế nào, dù chúng ta thành công hay thất bại, ta đều ở bên ngươi.

Hiểu dụng ý của Voldemort, Harry dùng sức gật đầu: "Ừm."

Voldemort nhẹ nhàng thở phào, lại đột nhiên hít sâu một hơi.

"Harry, ngươi đang làm gì?" Voldemort cố gắng làm mình bình tĩnh.

Harry từ cổ Voldemort ngẩng lên, liếm liếm môi, cười hồn nhiên: "Ô mai a."

Voldemort nheo mắt, không cần xem hắn cũng biết trên cổ mình bị con mèo nhỏ nào đó để lại hồng ấn kỳ quái.

"Như vậy." Harry tựa hồ còn chưa thấy đủ, ghé sát tai Voldemort nhẹ nhàng nỉ non, "Voldy là của một mình ta."

Cùng với động tác liếm vành tai của Harry, lý trí của Voldemort đứt đoạn, hắn một tay giữ chặt con mèo nhỏ đầy hấp dẫn, hung hăng hôn lên, điên cuồng xâm chiếm, thẳng đến khi hơi thở của hai người hỗn loạn.

Voldy......

Harry nhắm mắt, trầm mê trong nụ hôn, khoảnh khắc, tức là vĩnh hằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp