Chương 78: Rung động

Năm thứ hai của Harry và Voldemort không yên bình như trước.

Từ ngày Voldemort ngồi lên vị trí thủ tịch nhà Slytherin, cả Slytherin trong mắt những người ở Hogwarts như bước vào một thời kì mới, dù người ngoài tìm tòi thế nào, cũng không ai chạm đến được mọi thứ ẩn sâu sau nó.

Sự thật cũng đích xác như thế.

Khôi phục năng lực dự đoán thế cục hoàn mỹ của Voldemort, mấy gia tộc đứng đầu như Malfoy, Michelle Seyfried, Corson đều nghe theo để nghị của hắn, hoàn toàn bàn thu hồi việc làm ăn trước ở Muggle, chuyển qua tiếp xúc việc buôn bán vũ khí của Muggle.

Chiến tranh là ác mộng của dân chúng bình thường, nhưng là tiền tài của thương nhân buôn bán vũ khí quân đội.

Voldemort không kể ra Muggle lớn mạnh thế nào, mà chỉ thông qua việc làm ăn đưa kỹ thuật Muggle nắm giữ bày ra trước mắt quý tộc máu trong, so sánh ba lời nguyền không thể tha thứ với súng, đạn dược và các loại vũ khí quy mô sát thương cao cho họ một lần.

Đồng thời, hắn cũng không quên hồi đáp nghi vấn của các phù thủy nhỏ mới nhập học.

Thông qua Basilisk, Voldemort dùng chậu tưởng kí ghi lại chiến tranh Muggle, hàng tuần tập trung nhóm con rắn nhỏ của Slytherin đến xem, mà tân sinh năm nhất may mắn được ngồi phía trước.

Đảm nhận việc diễn thuyết là hậu duệ của Slytherin – thủ tịch năm hai – em trai song sinh của thủ tịch nhà Slytherin – Harry Riddle, hai kiếp đều ở thế giới Muggle một thời gian dài, đương nhiên Harry hiểu biết về vũ khí của Muggle hơn hẳn, mà về phương diện dọa dẫm, cậu cũng có năng khiếu.

Harry vung đũa phép lên, hình ảnh máu lửa hiện ra, hài lòng nhìn nhóm con rắn nhỏ lui về phía sau.

"Ai có thể nói cho ta, vì sao bọn họ ngã xuống?" Một tay Harry cầm đũa phép, tựa vào tường bên cạnh lò sưởi, quét qua nhóm tân sinh.

Học sinh năm trên của Slytherin nhìn nhau rồi nhìn nhóm tân sinh im lặng, trong mắt không hề có khinh thường, nếu không phải từng tham dự hội nghị của Voldemort, có lẽ lúc này bọn họ cũng không biết gì, cho nên, đây tuyệt đối không phải chuyện để cười nhạo.

Một lát sau, hàng cuối cùng của nhóm con rắn nhỏ, có một tân sinh rụt rè giơ tay lên.

Harry nhíu mày, gật đầu ý bảo nó trả lời.

"Bởi vì, bọn họ bị sung bắn trúng." Giọng nói của tân sinh có chút run rẩy, tựa hồ rất lo lắng, trả lời xong mới dám ngẩng đầu, đôi mắt ướt sũng như con chó nhỏ nhìn Harry.

Harry nở nụ cười vừa lòng, gật gật đầu: "Trả lời rất tốt, tên của ngươi?"

Tân sinh có mái tóc vàng ngắn được Harry cổ vũ, nó ưỡn ngực, hơi lớn tiếng trả lời: "Em là Georgia Fairbanks, sư huynh Riddle."

"Tốt lắm, Georgia." Harry gật đầu, ý bảo nó ngồi xuống, không hỏi nó vì sao biết được, Fairbanks không phải quý tộc, xem ra thiếu niên này là máu lai, nếu hỏi tiếp có thể khiến nó bị Slytherin kì thị.

Nhìn thấy ánh mắt của nhóm con rắn nhỏ tò mò nhìn Georgia, khóe miệng Harry thoáng nhếch lên, như thấy được mình lúc trước, tìm kiếm ánh mắt bạn bè khắp Hogwarts xa lạ, một khi bắt được liền không buông tay.

"Georgia nói đúng, đánh trúng bọn họ chính là vũ khí của Muggle – súng." Harry mở ra hình ảnh lần nữa, vừa lòng thấy sắc mặt nhóm con rắn nhỏ biến đổi, nói tiếp, "Tin rằng thấy nó, không ai còn thái độ khinh thường vũ khí Muggle."

"Hiện tại chúng ta làm thí nghiệm." Harry giơ lên một chiếc đệm dựa lưng, cố định nó trên tường, "Hiện tại, ta muốn mấy người cùng sử dụng thần chú tấn công vào nó."

"Có ai chủ động bước ra?"

Voldemort không thể không thừa nhận, so với hắn, Harry càng có thiên phú lãnh đạo hơn, chỉ nói mấy câu đã hấp dẫn tầm mắt cùng suy nghĩ của mọi tân sinh, họ đối mặt với Voldemort là kính sợ, còn nhận được khẳng định từ Harry thì nở nụ cười tự hào.

May mắn Harry đứng bên hắn.

Voldemort nâng cằm, tràn đầy tán thưởng quan sát cậu bé đang thể hiện tài hoa trước mặt mọi người, trừ ánh mắt quá cuồng nhiệt nhìn cậu của một số con rắn nhỏ khiến hắn khó chịu, còn lại đều hợp tâm ý hắn.

"Tốt lắm, đứng theo hàng." Harry đợi nhóm con rắn nhỏ sắp xếp vị trí, đứng phía sau bọn chúng, cúi đầu nói, "Đối với mục tiêu đồng thời sử dụng thần chú tấn công lợi hại nhất các ngươi biết, không cần tiết kiệm pháp thuật của mình, bậc thầy độc dược của chúng ta đã chuẩn bị ma dược bổ sung thể lực cho các ngươi."

"Ha ha ha......"

Nhóm con rắn nhỏ phát ra một trận cười, không khí ảm đạm vừa rối tiêu tán không ít, tầm mắt Harry chuyển qua Eileen đang đọc sách phía sau, Eileen nhìn thấy toàn bộ Slytherin đều nhìn về phía cô, nhíu mày, lạnh băng nói: "Một bình ma dược 200 Gallons."

Harry nhún vai, cái gì Eileen cũng tốt, mà nhất là nói lời lạnh lùng.

"Được, bắt đầu đi." Harry vỗ vỗ tay, ánh mắt mọi người liền quay về, nếu tiếp tục quấy rầy Eileen đọc sách, trời biết lần sau cần ma dược cô lại làm ra hương vị đáng sợ nào.

Thủ tịch ra lệnh một tiếng, nhóm con rắn nhỏ đồng thời sử dụng thần chú, không thể không nói quý tộc được bồi dưỡng từ nhỏ cũng có hiệu quả, lực độ khá tốt.

Đệm dựa bị đánh trúng, bị nổ tung, rơi xuống đất.

"Tốt lắm." Harry vẫy đũa phép, đệm dựa khôi phục hình dáng ban đầu.

"Hiện tại, mọi người có thể so sánh." Harry đưa tay vào áo chùng, lấy ra một khẩu súng, giống hệt khẩu súng trên tay quân đội Muggle trong hình ảnh.

Một tiếng một loạt tiếng vang, đệm dựa trên tường xuất hiện vô số lỗ nhỏ, lông vũ bay loạn trong không trung, mọi người có thể thấy rõ ràng, thần chú vừa rồi không thể để lại lỗ nhỏ trên bức tường phía sau đệm như súng.

"Tốt lắm, kết quả rất rõ ràng." Harry ý bảo nhóm con rắn nhỏ còn đứng ngốc bên cạnh trở lại vị trí, "Hiện tại ai có thể nói cho ta, nếu Muggle sử dụng súng với ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

"Thần chú phòng vệ?" Không chỉ một tân sinh trả lời.

Harry gật đầu: "Đích xác có thể, như vậy, ai có thể nói cho ta, nếu một nhóm Muggle cầm súng chỉ vào ngươi, ngươi có nắm chắc an toàn thoát thân?"

Một mảnh yên tĩnh.

Nhóm con rắn nhỏ vài ngày trước còn tràn đầy tự tin giờ đều cúi đầu, kết quả không cần nói cũng biết, nếu một đám Muggle tấn công, trừ sử dụng độn thổ có thể bảo vệ tính mạng, bọn họ không làm được gì.

Harry thu hồi chậu tưởng kí, không tiếp tục, nên để những con rắn nhỏ cẩn thận suy nghĩ, thế giới pháp thuật khép kín ngàn năm qua khiến nhóm quý tộc cao ngạo vô cùng, tin tưởng phù thủy có thể dựa vào sức mạnh cá nhân mà vượt qua Muggle, nhiệm vụ liên kết nhau lại, sẽ do cậu và Voldemort hoàn thành.

Harry gật đầu với các học sinh, cùng Voldemort trở về tẩm thất.

"Hôm nay làm rất tốt." Voldemort nhìn cậu bé bên cạnh, chậm rãi nói, "Ta tưởng ngươi không thích công việc này."

Harry quay đầu, nhìn thẳng vào Voldemort, trừng mắt: "Ngươi không biết sắc mặt hoảng sợ của nhóm con rắn nhỏ buồn cười lắm sao?"

Voldemort nao nao, lập tức cười ra tiếng: "Đích xác, xem ra ngươi rất thích."

"Đương nhiên." Harry cười sáng lạn, "Lần sau bảo Basilisk mang sách khủng bố của Muggle về, cho bọn họ đọc một chút."

Voldemort đầu đầy hắc tuyến mở cửa tẩm thất, không bất ngờ thấy thức ăn Mouth đã chuẩn bị cho hai người.

"Đúng rồi, Voldy, đã đủ." Harry đóng cửa, đột nhiên nói một câu như vậy.

" Cái gì?" Voldemort quay đầu, vừa vặn tiếp được Harry.

Harry dùng tóc cọ cọ vào cổ Voldemort, thấp giọng nói: "Ngươi xem náo nhiệt đủ rồi, khi nào thì giúp Septimus và Eileen? Đừng phủ nhận, chắc chắn ngươi biết nguyên nhân là gì."

Harry ngẩng đầu bĩu môi, "Từ lúc bọn họ cãi nhau, Phòng Cần Thiết liền lạnh lẽo, chỉ có ta và Bryan."

Voldemort khiêu mi, mỉm cười vuốt ve tóc Harry: "Như vậy, ngươi muốn biết nguyên nhân họ cãi nhau ư?"

Chương 79: Thiên sứ

"Quả nhiên ngươi biết." Harry nhe răng uy hiếp, đôi mắt xanh lá mở to, tỏ vẻ nếu Voldemort không trả lời cậu sẽ lập tức cắn người.

Chà? Còn học uy hiếp sao?

Voldemort buồn cười, ôm eo Harry ngồi xuống bên bàn ăn, Harry theo thói quen ngồi trên đùi Voldemort, hai tay ôm lấy cổ hắn.

"Muốn biết?" Voldemort nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt đầy nghi vấn của Harry.

Harry dùng sức gật đầu: "Ừm."

"Ngươi cảm thấy Eileen thế nào?" Voldemort không trực tiếp trả lời mà hỏi một vấn đề khác.

Harry ngẩn người, lập tức đáp: "Tốt lắm a, thực thông minh, thành tích xuất sắc, độc dược lợi hại, trừ khắt khe, miệng độc, thích quát người, thích nói lời lạnh lùng, cơ bản không có khuyết điểm."

Voldemort co rút khóe miệng, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy Septimus thế nào?"

Harry nghiêng đầu, có chút nghi hoặc tiếp tục đáp: "Cũng không tệ, tuy không quá thông minh nhưng rất có dũng khí, hiền lạnh, đối xử với bạn bè tốt, đôi khi xúc động thì không bận tâm cảm nhận của người khác, nhưng kỳ thật là người dịu dàng."

Voldemort nheo mắt nhìn Harry: "Ngươi rõ ràng thiên vị, vì sao không nói đến sở thích bị ngược đãi của tên tóc đỏ não tàn kia?"

Harry chớp chớp đôi mắt xanh lá: "Nếu nói như vậy, ta sẽ cảm thấy Septimus hoàn toàn không có ưu điểm gì."

Voldemort giật giật khóe mắt, nhất thời không biết nói thế nào: "Được rồi, ta nhận giải thích của ngươi."

Harry đắc ý cười ra tiếng, xoay người cầm một miếng điểm tâm nhét vào miệng Voldemort: "Hơn nữa nói thế nào ta cũng là người kế thừa Gryffindor, bao dung khuyết điểm của con cái là trách nhiệm của cha mẹ mà thôi."

"Khụ......" Thiếu chút nữa Voldemort bị lời Harry làm nghẹn.

Harry vội vàng giúp Voldemort vỗ lưng: "Voldy, không sao chứ?"

"Không sao." Voldemort thở khẽ, ho khan vài tiếng mới khôi phục thanh âm bình thường, "Như vậy an ủi tâm hồn bị thương của con cái cũng là trách nhiệm của cha mẹ?"

"Đương nhiên." Harry nâng cằm, "Cho nên ta mới cùng ngươi thảo luận vấn đề."

"À?" Voldemort nhếch môi, nhẹ giọng nói, "Ta nghĩ so với Septimus, lão ong mật đang thất tình còn cần ngươi an ủi hơn, ngươi có thể kể chuyện cho lão trước khi ngủ."

"Khụ......"

Lúc này người nghẹn là Harry, cậu trừng mắt với Voldemort, đứt quãng nói: "Voldy, ngươi cố ý."

Voldemort cầm lấy cà phê đưa tới bên miệng Harry, vỗ vỗ lưng cậu: "Rồi, không đùa nữa, ngươi cảm thấy Eileen và Septimus thế nào?"

"Eileen và Septimus ?" Harry giật mình, lập tức hiểu ra, "Không thể nào, ý ngươi là?"

Voldemort gật đầu: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đúng vậy."

Harry đỡ trán: "Septimus, thật không hổ là ông nội của Ron."

"Hử?" Voldemort nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Harry, có chút nghi hoặc.

Harry rời khỏi chân Voldemort, ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: "Ngươi hẳn là biết, cuối cùng Ron và bạn thân còn lại của ta – Hermione bên nhau."

"Nhưng trước đó, bọn họ thường xuyên cãi nhau." Harry thở dài, nhớ lại đau khổ khi bị hai người vây ở giữa, "Hermione thông minh nhưng Ron là kẻ ngu ngốc, nếu không xảy ra nhiều chuyện, ta nghĩ cả đời hắn không hiểu ra."

Voldemort hừ lạnh một tiếng: "Người nhà Weasley ngu ngốc, nhưng mắt chọn người không tệ."

Harry gật đầu: "Đích xác, dù là Hermione hay Eileen, đều là phù thủy thông minh mà có thiên phú."

"Nhưng..." Nghĩ vậy Harry lại cảm thấy đau đầu, "Vì sao ta luôn phải trải qua chuyện này?"

Voldemort vuốt ve tóc Harry: "Kỳ thật cũng không nghiêm trọng, dù sao chỉ mỗi con sư tử đỏ Gryffindor kia bất thường mà thôi."

"A..." Harry ôm lấy đầu, "Vậy càng thảm, dựa theo di truyền nhà Weasley, chắc chắn cậu ấy sẽ làm chuyện thêm tồi tệ."

Voldemort ôm Harry vào lòng: "Còn gì tồi tệ hơn bây giờ nữa?"

Harry đau khổ phát hiện mình không thể nào phản bác, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Quả thật, hiện tại là tồi tệ nhất."

"Vậy ngươi định làm thế nào?" Voldemort cúi đầu hôn lên tóc Harry, thấp giọng hỏi, tuy mượn sức nhà Weasley rất có ích, nhưng dù sao hắn cũng là bạn của Harry.

Harry im lặng một lát, lập tức ngẩng đầu: "Ta nghĩ đến hỏi Septimus trước, xác định suy nghĩ của hắn. Nhưng......" Harry càng thêm rối rắm cào loạn tóc, "Nếu Septimus không có tình cảm như vậy mới Eileen, sẽ khiến Eileen thêm phiền toái."

Voldemort nhìn vẻ mặt phiền não của Harry, khẽ mỉm cười, kéo tay đang đảo loạn tóc của cậu xuống: "Vậy thuận theo tự nhiên."

"Thuận theo tự nhiên?" Harry ngẩn người, ngẫm nghĩ một lát rồi bất đắc dĩ gật đầu, "Cũng chỉ có thể làm vậy, hy vọng cuối cùng không đến mức vô cọng."

"Được rồi." Voldemort gật đầu, "Thuyết phục Septimus xin lỗi Eileen liền giao cho ngươi."

"Cái gì?" Harry mở to mắt, "Ngươi bảo thuận theo tự nhiên mà?"

"Đúng vậy." Voldemort gõ trán Harry, "Đó là phương diện tình cảm, chẳng lẽ ngươi hy vọng họ tiếp tục cãi nhau, ngay tình bạn cũng không thể duy trì?"

"Ừm." Harry nhíu mày, "Tuyệt đối Eileen không cãi nhau vô lý, chắc chắn Septimus làm chuyện gì đó không đúng."

Voldemort đồng ý gật đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười, thuận theo tự nhiên là đúng, nhưng có lúc cần thêm chút xúc tác, tình cảm sẽ nhanh chóng phát triển.

"Nhiều ngày như thế, có lẽ Septimus đã bình tĩnh lại." Harry đứng lên, "Sĩ diện giống hệt Ron, nếu lúc đầu bắt cậu ấy đi xin lỗi, chắc chắn cậu ấy sẽ tức giận."

"Chuyện này Bryan có biết không nhỉ." Harry đến bên bàn sách, "Voldy, ngươi nói ta nên viết thư thương lượng với Bryan không?"

Voldemort khiêu mi, cười mập mờ: "Có lẽ hắn không đủ thời gian quan tâm người khác, ngay cả chuyện của mình cũng khiến hắn cả ngày không thể xuất hiện."

Vài giây sau Harry hiểu ra lời hắn, hai má đỏ ửng, nhe răng hướng Voldemort: "Lão háo sắc."

"Ngươi nói ai?" Voldemort biết rõ cố hỏi, ngón tay gạt sợi tóc rơi trên mắt, mỉm cười với Harry.

"Nói ngươi." Harry cố gắng dời tầm mắt khỏi Voldemort, quyết tâm không thể bị hắn mê hoặc.

"Được rồi, ta là lão háo sắc." Voldemort khẽ thở dài, "Hẳn người thừa kế vĩ đại của Gryffindor không muốn ở bên một lão háo sắc."

"Ngươi muốn làm gì?" Harry cảnh giác nhìn Voldemort.

Voldemort nhún vai, chậm rãi bước đến bên giường: "Không có gì, ta nghĩ ngươi không muốn ngủ chung với một lão háo sắc, cho nên......"

"Không được."

Voldemort chưa nói xong, Harry đã chạy qua ôm cổ hắn, theo quán tính, Voldemort bị Harry áp đảo trên giường.

Voldemort ôm eo Harry đang nằm trên người mình, cười mờ ám: "Harry thân yêu của ta, hôm nay ngươi thật nhiệt tình."

Harry bĩu môi, cúi người chủ động chặn môi Voldemort, mơ hồ lẩm bẩm: "Chỉ biết uy hiếp ta......"

Ngày hôm sau, kết thúc tiết học Harry liền gặp Bryan thương lượng, không thể phủ nhận, lúc tên luyến đồng Basilisk không ở đây, Bryan rất khỏe mạnh.

Nhưng kế hoạch không theo kịp sự biến hóa, lúc bọn họ chuẩn bị khuyên nhủ Septimus, một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Bữa cơm tối, Harry ngồi bên cạnh Voldemort, đăm chiêu nhìn Septimus ở dãy bàn đối diện, vài ngày không thấy, hắn tựa hồ gầy đi, tâm trạng tồi tệ, quanh nhóm Gryffindor xa lánh lại càng thêm đáng thương.

Cũng may vì chiến tranh ảnh hưởng, không khí cả Hogwarts u ám, cảnh này giúp sự chán nản của hắn thể hiện không quá rõ ràng.

Nhưng, bữa tối yên tĩnh bị đánh vỡ.

Tiếng nhạc dễ nghe chấn động cả đại sảnh, mọi người đều dừng động tác trong tay, nhìn cửa ra vào.

"Ôi, Merlin a!"

Harry nằm sấp trên bàn cơm, mấy tiểu thiên sứ cầm đàn chơi nhạc làm cậu nhớ tới kí ức không mấy tốt đẹp, may mắn nhóm phù thủy nhỏ bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, không ai chú ý cậu thất lễ.

"Merlin a, sao lại thế này?" Abraxas Malfoy thấy tiểu thiên sứ toát ra bong bóng hồng thì lẩm bẩm, "Hiện tại mới tháng 9."

Cùng lúc đó, các giáo sư cũng thảo luận về tiểu thiên sứ, giáo sư Flitwick bật dậy kiên quyết phủ nhận cách nói mấy tiểu thiên sứ trên không trung là đồng loại với hắn của giáo sư Horace Slughorn, điều này dẫn đến một tràng cười to, ngay cả Dumbledore tâm trạng không tốt cũng trừng mắt nhìn, nói khẽ: "Có thể lễ tình nhân của người nào đó đến sớm."

Sự thật kiểm chứng lời ông, nhóm tiểu thiên sứ diễn tấu xong khúc nhạc tình yêu động lòng người, bay quanh bốn bàn một vòng, cuối cùng dừng tại bàn Slytherin, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bay đến trước mặt Eileen.

Tiểu thiên sứ ở giữa giao đàn hạc cho đồng nghiệp bên cạnh, lấy ra một tấm da dê dài hơn mười thước.

"Dân tặng cho Eileen Prince thân yêu của ta......"

Chương 80: Bi kịch

Theo một câu mở đầu chấn động, hầu hết tất cả mọi người ở đại sảnh đều dựng lỗ tai, không chớp mắt quan sát động tĩnh trước mặt Eileen.

Tiểu thiên sứ tay cầm tấm da dê hưởng thụ tầm mắt chăm chú của mọi người, lắc lắc tóc, lại chỉnh mái tóc vàng bị chính mình làm rối, ho khan vài tiếng mới đầy tình cảm nói: "Ôi, ngươi chính là thiên sứ trong lòng ta......"

Eileen mặt không chút thay đổi, rút đũa phép hạ thần chú hóa đá trước khi tiểu thiên sứ tóc vàng nói câu tiếp theo, tiểu thiên sứ nhất thời biến thành một khối đá cứng ngắc rơi xuống bàn, thức ăn văng tung tóe, trừ Eileen kịp thời dùng thần chú phòng ngự, người bên cạnh cô đều gặp nạn.

Nhưng rất ít người phát ra tiếng than phiền, bởi tầm mắt mọi người đều dán vào tiểu thiên sứ cứng ngắc nhưng vẫn thâm tình mở miệng, Eileen hừ lạnh một tiếng, đẩy ghế chuẩn bị rời đi.

Tinh thần chuyên nghiệp của tiểu thiên sứ thật đáng kính nể, thấy đồng nghiệp gặp nạn vẫn không lùi bước, tiểu thiên sứ bên cạnh lập tức tiếp nhận sứ mệnh, giật tấm da dê từ tay tiểu thiên sứ hóa đá, tiếp tục cao giọng đọc.

Eileen đứng lên, trong mắt xuất hiện một tia tức giận, lấy đũa phép đốt cháy tấm da dê, nhóm tiểu thiên sứ thét lên, bay tới bay lui trên không trung, ý đồ dập tắt ngọn lửa, lại bị bùa im lặng khóa miệng, sau đó biến thành đá.

Tấm da dê hóa thành bụi rơi bên cạnh nhóm thiên sứ, Eileen hừ lạnh một tiếng, rời khỏi đại sảnh.

Lưu lại mọi người vừa lau mồ hôi vừa cảm thán: "Thực đáng sợ."

Harry cũng xoa xoa mồ hôi trên trán, cậu vừa từ hồi ức đáng sợ phục hồi tinh thần lại, ai làm vậy nhỉ, chẳng lẽ là Septimus?

Suy nghĩ hiện lên trong đầu, Harry nhìn về phía bàn Gryffindor, phát hiện Septimus và các sư tử nhỏ vẫn bảo trì vẻ mặt trợn mắt há mồm.

Harry không nói gì, đỡ trán, được rồi, cho rằng Septimus có thể làm vậy cậu mới là đứa ngốc.

Ác mộng từ lúc này chính thức bắt đầu.

Thư tình của Eileen chính thức trưng bày ở đại sảnh Hogwarts.

Dù bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối, đều có một đám tiểu thiên sứ bay tới đưa thư tình cho Eileen, hơn nữa lần sau dài hơn lần trước một tấc.

Harry vừa cảm thán Eileen xuống tay càng ngày càng hung tàn, vừa kính nể tinh thần dũng cảm của nhóm tiểu thiên sứ, chúng nó có bao nhiêu người mới sắn sàng hi sinh như vậy?

Lại không biết Eileen cũng cực kỳ khó chịu, hành vi quấy nhiễu này khiến cô bực bội lại không thể tránh, nếu cô không xuất hiện dùng cơm, vậy cả Hogwarts sẽ nghe hết bức thư ghê tởm kia, khiến cô càng giận dữ là trên bức thư không đề tên, dù dao của cô sắc bén thế nào, cũng không thể băm hắn thành dược liệu.

Mà phía sau, thân là bạn tốt, Harry không thể thờ ơ.

"Eileen, cậu không cần giúp đỡ thật chứ?" Harry nhìn con dao sắc bén trong tay Eileen, là cậu ảo giác ư, sao lại thấy động tác thái dược của Eileen nhanh hơn trước kia?

Eileen ngẩng đầu liếc Harry, cẩn thận sắp xếp dược liệu đúng chỗ, mới xoay người nhìn thẳng cậu: "Có chuyện liền nói."

"Ha ha." Harry xấu hổ cười, cào loạn tóc, yên lặng lui về phía sau vài bước, "Nghe nói mấy ngày nay thư đưa đến tẩm thất?"

Thật là khủng khiếp!

Harry lại lui về phía sau vài bước, tránh ánh mắt chết chóc của Eileen, liên tục xua tay: "Tớ nghe người khác nói."

Eileen hừ lạnh một tiếng: "Muốn nói gì thì nói một lần."

Harry ho nhẹ: "Tớ chỉ hỏi cậu có cần giúp đỡ không?"

"Hử?" Eileen híp mắt, không quá tin tưởng nhìn Harry, "Cậu rất tự tin sẽ giúp được tớ?"

Harry lập tức hiểu hàm ý của Eileen, vội vàng lắc đầu: "Đừng hiểu lầm, việc này không liên quan tới tớ, tin tớ đi, dù tớ gửi thư tình cũng không học tên ngốc Lockhart."

"Lockhart?" Eileen bắt lấy trọng điểm.

Harry giương mắt nhìn dao trong tay Eileen, ý bảo cô thả nó: "Hắn là người tớ quen trước kia, không có khả năng xuất hiện ở đây, cho nên việc này không liên quan tới hắn."

Eileen nhíu mày, có vẻ đang tính toán độ chân thật trong lời nói của Harry, tuy không thể hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng không tìm ra lý do Harry chơi xấu cô, liền hỏi: "Cậu định giúp tớ thế nào?"

"Người mếm mộ cậu......" Harry rụt cổ, giơ cao hai tay, "Được rồi, người quấy nhiễu cậu, nếu không cho hắn liều thuốc mạnh, hắn sẽ không xuất hiện."

"Liều thuốc mạnh?" Eileen giật mình, có chút suy nghĩ.

"Đúng vậy." Harry thừa dịp Eileen sững sờ, dẫn dắt, "Ví dụ như, tìm ai đó kết giao?"

"Tớ từ chối." Không đợi Harry nói xong, Eileen đã lập tức bác bỏ đề nghị của cậu, "Tớ không có hứng thú với sinh vật não nhỏ hơn cự quái."

"Ực......" Trán Harry nổi gân xanh, không ngờ trong lòng Eileen cậu ta có hình tượng như vậy?

"Chẳng lẽ cậu cứ để bị quấy nhiễu?"

Eileen im lặng.

Harry híp mắt, thâm niên tuổi tác giúp cậu lừa gạt được bước đầu tiên: "Cẩn thận ngẫm lại, một ngày chuyện này chưa giải quyết cậu vẫn bị quấy nhiễu, tại Hogwarts còn tốt, nhưng nghỉ hè thì sao? Học sinh Hogwarts không được sử dụng thần chú lúc nghỉ hè. Hơn nữa không thật sự kết giao, chỉ giả vờ cho kẻ kia lùi bước mà thôi, hoặc chủ động bại lộ thân phận, sau đó......"

Harry nói tới đây, ngừng lại, đợi câu trả lời của Eileen, khuôn mặt bình tĩnh che dấu sự tự tin trong lòng.

Năm phút sau, Eileen phá vỡ yên lặng, gật đầu với Harry: "Cậu thắng."

Harry thở phào, vẻ mặt nhẹ nhõm: "Được, tiếp đến là vấn đề chọn người."

"Chuyện này càng ít người biết càng tốt." Harry đến gần Eileen, nghiêm túc phân tích cho cô, "Dù sao kẻ cuồng quấy nhiễu kia ở Hogwarts, cho nên, chọn bạn bè quen thuộc tốt hơn."

"Đầu tiên, tớ và Voldy không được." Harry giơ hai ngón tay, lắc lắc đầu, "Mọi người đều biết chúng tớ có vị hôn thê, nếu phối hợp với cậu, sẽ mang đến phiền toái cho cậu."

"Sau đó......"

Không đợi Harry nói ra, Eileen âm trầm tiếp lời: "Cho nên, tớ phải chọn Bryan hoặc tên ngu ngốc kia sao?"

Kỳ thật là không có lựa chọn, Harry thè lưỡi, giấu điều này trong lòng, Eileen ở tại trang viên Riddle một thời gian, thông minh như cô đương nhiên biết quan hệ giữa Bryan và Basilisk, nếu không sợ xà yêu nào đó vì ghen tuông mà phân thây cô, cô có thể lựa chọn Bryan.

Trên thế giới này, đau khổ nhất không phải chuyện khó lựa chọn, mà là chuyện không thể lựa chọn.

Harry biết, Eileen đã thỏa hiệp, nhưng cậu không biết, bậc thầy độc dược tương lai của Slytherin đã âm thầm thề, nếu bắt được người khởi xướng, nhất định sẽ làm hắn sống không được chết không xong.

Septimus đang ở xa xa rùng mình một cái, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề khó khăn bạn bè giao cho hắn, tuy hắn "Không hề muốn" giúp nhện mẹ kia, nhưng mỗi ngày đại sảnh bị quấy nhiễu cũng quá đủ, dù vì người khác hay vì đảm bảo tính mạng của mình, hắn nên ra tay giúp đỡ.

Hơn nữa hắn vô cùng tò mò, rốt cục ai lại cảm thấy hứng thú với nhện mẹ kia như vậy, được rồi, tuy lúc cô ta điều chế ma dược thì rất hấp dẫn, nhưng cũng không thể khiến người khác điên cuồng đến thế, nếu là hắn, chắc chắn sẽ không gửi loại thư tình ghê tởm đó, tặng chút dược liệu hiếm có là tốt nhất.

Septimus nghĩ loạn, không chú ý Bryan bên cạnh nở nụ cười quỷ dị, lấy một sợi dây đỏ nhét vào miệng cú trắng, ý bảo nó truyền tin tức tốt cho Harry.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hài kịch sắp bắt đầu.

Nhưng mà, hài kịch của người này là bi kịch của người khác.

"Voldy, cái này không phải ngươi làm?" Tiểu Harry của chúng ta lừa được em gái nhỏ Eileen, liền câu này lần thứ một trăm.

"Thật sự không phải." Voldemort vuốt ve tóc Harry, phủ nhận lần thứ một trăm.

"Vậy được." Harry gật đầu, cậu không muốn Voldemort bị Eileen trả thù.

Voldemort khiêu mi, Harry lo lắng dư thừa, chuyện này hắn không làm, hắn chỉ xuất ra ý kiến mà thôi.

Lấy tấm da dê và mực từ phòng Septimus là do Mouth, người viết thư cũng là Mouth, tiểu thiên sứ gửi thư là Basilisk đưa về, nghiêm túc mà nói, cái này không liên quan tới hắn.

Còn Septimus cung cấp vật liệu và hưởng lợi cuối cùng, mới thật là thủ phạm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play