Cô gái đứng trước cửa mỉm cười, Harry không khỏi nhớ đến tình cảnh lúc phân loại, cô gái năm nhất u ám mà nhỏ gầy ngồi trên ghế giờ đã hoàn toàn thay da đổi thịt, nếu không phải tận mắt thấy sự thay đổi này dần dần xảy ra, cậu đã nghĩ cô và lúc trước là hai người hoàn toàn khác nhau.
Thu nhập từ độc dược không làm Eileen vô cùng giàu có, nhưng ít nhất cô sẽ không phải lo lắng vì tiền tài. Một thân áo chùng đen, phần eo khẽ chiết, tôn lên đường cong của cô gái, mái tóc đen dài thường xuyên được gội sạch, tuy không mềm mại như tơ giống Voldemort, nhưng có thể nói là nhẹ nhàng khoan khoái, được buộc cao như đuôi ngựa, lúc đi lại thì tùy ý lay động, chiếc dây cột tóc lục lạc Harry tặng cũng phát ra tiếng vang thanh thúy.
Vì có đủ điều kiện chăm sóc mình, sắc mặt Eileen đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng khô vàng, màu da khỏe mạnh, tâm trạng tốt cũng khiến cô không còn cười u ám như xưa mà biến thành điềm tĩnh, càng tăng thêm vài phần hấp dẫn động lòng người, một phần hấp dẫn nữa của cô gái là ở đôi mắt đầy thông minh.
Thay đổi không chỉ bên ngoài, nhiều hơn là nội tâm.
Tuy hiện tại Eileen cũng thường xuyên tách khỏi nhóm Slytherin, nhưng không giống trước kia ôm sách ngồi một góc, hoặc yên lặng chịu đựng khi người khác ức hiếp, mà là chủ động bảo trì khoảng cách với người khác, cô gái có tài năng thiên phú về độc dược được Horace Slughorn yêu thích, cũng có danh tiếng trong nhóm con rắn nhỏ, gần đây quan hệ của cô và anh em Voldemort rất tốt, hơn nữa không ai muốn đắc tội vậc bậc thầy độc dược tương lai, mà những nữ sinh không biết điều, ví dụ như những nữ sinh đã chọc cô trên tàu tốc hành, qua vài lần cảm nhận sức mạnh của độc dược, cuối cùng không dám tùy tiện gây phiền toái cho Eileen.
Harry nghiêng đầu nhìn Voldemort, trong mắt hắn cũng là tán thưởng, cô gái này lựa chọn đứng bên cạnh bọn họ.
"Đã lâu không gặp, Eileen." Harry đứng lên, chào đón Eileen.
Eileen mỉm cười gật gật đầu với Harry cùng Voldemort, tiếng nói mềm mại: "Đã lâu không gặp, nghỉ hè vui vẻ chứ?"
"Cũng không tệ lắm." Harry nhún vai, tò mò nhìn bên cạnh Eileen, "Septimus đâu? Cậu ấy không chờ cậu?"
Vẻ mặt Eileen không thay đổi, rất bình tĩnh nói ra một câu khinh khủng: "Đã chết."
Harry co rút khóe miệng, nếu không phải thường xuyên nghe câu này từ Eileen, khả năng cậu sẽ lập tức tìm quan tài nhặt xác Septimus.
"Hành lí của tiểu thư Prince đã đưa đến phòng, cậu Weasley cũng được đưa về phòng." Chẳng biết Basilisk đến từ lúc nào, xoay người cúi chào Harry cùng Voldemort, hiện tại hắn là quản gia của trang viên Riddle, biết được thân phận thật của hắn chỉ có Harry, Voldemort, Bryan và Nagini.
"Tốt lắm." Harry gật đầu, nói với Eileen, "Eileen, cậu mệt không? Về phòng nghỉ ngơi trước hay đến phòng thí nghiệm?"
Bởi vì không quen Basilisk, Eileen đã thu lại nụ cười, biến về vẻ mặt nghiêm túc ngày thường: "Không mệt, có thể trực tiếp tới phòng thí nghiệm."
"Tớ mang cậu đi." Harry và Voldemort nhìn nhau, lập tức đi đến cửa, nói với Basilisk, "Buổi tối không cần chuẩn bị bữa tối cho Septimus, có lẽ đến mai cậu ấy mới tỉnh."
Nhưng chỉ là có lẽ.
Basilisk gật đầu, thuận tay mang theo phì xà nào đó đã ngất xỉu: "Đưa nó đến phòng thí nghiệm sao?"
"Không cần." Eileen nhìn chăm chú phì xà trong tay Basilisk, ánh mắt sắc như dao tính toán chuẩn xác cắt Nagini thành dược liệu, "Tôi tự đưa..."
"Không." Nagini đột nhiên bừng tỉnh, cái đuôi bắt lấy Basilisk không được, lắc đầu phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, "Ta còn chưa gặp kỵ sĩ của ta, ta không muốn chết, không muốn chết...."
"Ô, Merlin a, vì sao số phận của ta lại lọt vào tay một cô gái mỏng manh như vậy!"
"Thế giới đen tối này quả nhiên không dung nạp sinh mệnh thuần khiết như ta sao?"
......
Eileen co rút khóe miệng, xoay người đi đến bên kia hành lang, bỏ lại một câu: "Thôi, tôi không cần."
Nagini cảm động vì sự hảo tâm của cô gái, rơi lệ đầy mặt.
Mà Harry đi bên cạnh Eileen thề mình đã nghe được câu cuối cùng: "Hóa ra thực sự tồn tại vật chưa chết đã hư thối, giờ mới biết."
Ta cũng mới biết, Harry oán thầm, trán nổi gân xanh giữ Eileen lại: "Eileen, cậu đi nhầm hướng, bên kia mới đúng."
Septimus thích chọc Eileen cũng không có nói sai, phòng thí nghiệm ở trang viên Riddle quả thật thiết bị hoàn hảo, Harry đáng thương bị Eileen vô tình bỏ lại ba thước, cậu bất đắc dĩ cào loạn tóc, xoay người trở về.
Sự thật chứng minh quyết định của cậu là chính xác, thẳng đến bữa tối Eileen mới rời khỏi phòng thí nghiệm, suýt chút nữa đem Basilisk lải nhải khuyên nhủ cắt xẻ rồi bỏ vào vạc, mà tốc độ khôi phục của Septimus nhanh hơn Harry tưởng tượng rất nhiều, một giây trước bữa tối liền thấy hắn đầu đây u bướu lảo đảo đi vào, Bryan biến mất một ngày cũng tham dự dùng cơm, nhưng đôi mắt thâm đen và động tác vừa đi vừa nhíu mày của Bryan làm Harry hung hăng cho Basilisk mấy ánh mắt sắc như dao, mà xà yêu ngàn năm da mặt dày nào đó vẫn bình tĩnh đứng phía sau Voldemort, thỉnh thoảng dùng ánh mắt khiêu khích ý bảo tối hôm qua hắn chỉ ăn một "bữa cơm".
Trừ sủng vật nào đó vì hoảng sợ mà không xuất hiện cùng người nào đó bị "Nhện mẹ " hắn không ngừng khiêu khích dùng chén đĩa trực tiếp đập lên đầu củ cải của hắn, bữa cơm tối yên bình vô cùng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi người đều chuyển động theo quỹ đạo của mình. Nagini nằm ở một góc trang viên tiếp tục đọc tiểu thuyết, Eileen ở phòng thí nghiệm điều chế ma dược Voldemort cần, Septimus tiếp tục sự nghiệp phá hoại và hôn mê, Basilisk đem tinh lực dư thừa hiến cho vận động hắn yêu thích, mà Bryan thì ngày đêm nằm trên giường bổ sung giấc ngủ, Harry cố gắng tiếp thu trang phục nữ, còn Voldemort chuẩn bị yến hội, rảnh rỗi liền mang sách ngồi phía sau Harry xem xét.
Ngày nào đó, rốt cục đã đến.
Tuy quý tộc thường xuyên lui tới trang viên Riddle, nhưng mở yến hội lớn mời khách là lần đầu tiên, đêm đó khách khứa đông đúc, Voldemort dựa vào quyền lực của người kế thừa bí mật điều gia tinh từ Hogwarts đến, chúng mặc y phục xanh bạc tượng trưng cho gia tộc Riddle để tiếp đón khách nhân, dù sao người kế thừa Slytherin đã truyền ra, hắn không để ý việc bị người khác phát hiện.
Vô số thiếu nữ xinh đẹp mặc lễ phụ hoa lệ sang quý, chờ mong theo cha mẹ bước vào cánh cửa trang viên Riddle, đáng tiếc uổng công.
Voldemort không cho các cô thời gian mơ mộng.
Người kế thừa Slytherin, đêm đó một thân lễ phục màu bạc, cúc áo được khảm bảo thạch đỏ càng hiện lên vẻ cao quý, mái tóc đen dài của hắn dùng một sợi tơ bạc cột lại sau đầu, ngón tay thon dài nâng chén rượu vàng sóng sánh, đoạt đi tầm mắt mọi người.
Em trai song sinh của hắn, Harry Riddle chưa từng lộ diện giờ đang đứng sau anh trai, lễ phục màu bạc giống nhau, chỉ là cúc áo khảm bạo thạch xanh lục, mái tóc đen không dài như Voldemort, cùng diện mạo với anh trai nhưng sức hấp dẫn khác biệt.
Nếu nói Voldemort là ánh trăng chiếu rọi ban đêm, vậy Harry như ánh mặt trời sáng lạn, quả thực, rực rỡ không giống Slytherin, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ thế.
"Cảm ơn các vị bận rộn nhiều việc vẫn tới tham dự yến hội." Voldemort giơ cao chén rượu trong tay, thanh âm trầm thấp động lòng người bắt lấy tâm các cô gái, "Tiếp theo ta muốn giới thiệu cho mọi người hai vị khách quý đặc biệt."
Trong tầm mắt tò mò của mọi người, Voldemort khẽ cong khóe môi, gật đầu ra hiệu cho Basilisk.
Vị quản gia tuấn tú mặc lễ phục đen, mái tóc dài xanh biếc mượt mà tới mức khiến các cô gái ghen tị, đôi mắt nâu hiện lên ý cười giảo hoạt, có lẽ là do các cô gái sắp phải thương tâm, cũng có lẽ vì hai người phía sau.
Chậm rãi vén màn che, trong tiếng hít sâu của mọi người, Basilisk cũng quay đầu thưởng thức kiệt tác của mình.
Màn che hạ, hai cô gái sánh vai mà đứng, khuôn mặt có bảy tám phần tương tự.
Hai cô gái cũng trang phục màu bạc như hai anh em, nhưng phong cách lại hoàn toàn khác biệt.
Cô gái bên trái váy dài chấm đất, phong cách giản lược lại tao nhã, trước ngực cài một đóa hồng, hoa khẽ hé nở, lộ ra nhị hoa còn ướt sương sớm, giao hòa với vòng bảo thạch đỏ trên cổ, mái tóc đen của cô được búi lên, dùng trâm cài khảm hoa hồng cố định, đơn giản mà cao quý.
Cô gái bên phải váy dài đến đầu gối, lộ ra chân nhỏ trắng nõn tuyệt đẹp, ren váy vòng quanh đường cong hấp dẫn, quanh eo thắt nơ bướm màu bạc, hai dải ruy băng nhẹ nhàng kéo dài tới mắt cá chân, có thể thấy rõ trên chân là hài do thủy tinh tạo thành, phát ra ánh sáng, mái tóc đen gợn sóng dùng tơ bạc như Voldemort cột lại, tạo thành búi tóc khéo léo, cài trâm hình cánh bướm, tương xứng với vòng bạc trên chiếc cổ tinh xảo.
"Thực vinh hạnh giới thiệu với mọi người, vị hôn thê của ta và Harry – tiểu thư Anne Gaunt và tiểu thư Gianne Gaunt."
Chương 75: Khắc khẩu
Mọi người xôn xao.
Các khách nhân đều là lần đầu tiên nghe đến vị hôn thê của hai anh em, thật ra vị hôn thê của hai anh em là hai chị em cũng không kì lạ, cái khiến bọn họ khiếp sợ chính là họ của hai chị em này – Gaunt.
Điều tra về trang viên Riddle, mọi người đều biết Gaunt là hậu duệ của Slytherin, nếu không có gì bất ngờ, đôi chị em này cũng giống như đôi anh em, là hậu nhân của Slytherin, vì bảo trì huyết thống, quả thật bọn họ kết hôn là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng, trong báo cáo điều tra chưa bao giờ xuất hiện hai chị em này, họ thật sự là hậu nhân của gia tộc Gaunt sao?
Hai cô gái đặc biệt bình tĩnh dưới ánh nhìn chăm chú, đôi mắt đen giống nhau không hề có một tia bối rối, chậm rãi lứớt qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người hai anh em, khẽ nâng cằm, giống như nữ vương tuần tra lãnh thổ của mình.
Voldemort và Harry nhìn nhau, đi đến trước mặt hai chị em, hôn tay vị hôn thê của mình.
Voldemort cầm tay Gianne Gaunt đáng yêu, mà Harry cầm tay Anne Gaunt đoan trang thành thục.
Anh trai và em gái, em trai và chị gái?
Tuy hai cô gái không nói cho mọi người ai là chị em, nhưng đa phần đều đoán vị Anne đoan trang kia là chị.
"Tom, Harry." Abraxas Malfoy bưng chén rượu đi tới, nhìn hai anh em cầm tay vị hôn thê, trêu đùa, "Đính hôn khi nào? Không nói một tiếng, sợ ta không tặng nổi lễ vật sao?"
Voldemort mỉm cười: "Ta rất muốn mời ngươi, nhưng chắc chắn ngươi không thể tham dự."
Voldemort nhún vai, nhấc chén hướng mấy người đang đi tới: "Hôn ước của chúng ta khi ta và Harry chưa sinh ra đã định."
Hôn ước tổ tiên sao? Người kế thừa gia tộc Malfoy giương mi, hắn đương nhiên biết hai anh em này lớn lên ở cô nhi viện, vậy hôn ước từ đâu mà có? Hai chị em này lại đột nhiên xuất hiện.
"Đúng là chúng ta không thể tham gia." Amanda Michelle Seyfried cười lên, đánh vỡ yên tĩnh ngắn ngủi, cô kéo tay Clemen Corson, bọn họ cùng nhau tham dự yến hội.
"Nhưng, nghi thức kết hôn của các ngươi chắc chắn phải báo cho chúng ta a." Amanda chớp chớp mắt với Harry, vẻ mặt tựa hồ mang theo tiếc nuối.
Voldemort và Clemen Corson nhìn nhau, cũng cười nói: "Chúng ta tham dự hôn lễ của các ngươi trước, không phải sao?"
Chuyện luôn kì diệu như vậy, nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt thì Amanda và Clemen ầm ĩ trước mặt hai anh em, hiện tại lại tay trong tay.
Nghi hoặc luôn khiến người ta không yên.
"Ta vẫn nghĩ không ra." Harry bĩu môi, nhìn thẳng Voldemort đang ôm cậu khiêu vũ, "Bọn họ ở bên nhau lúc nào?"
Voldemort mỉm cười nhìn vị hôn thê đáng yêu của mình, di chuyển sang bên kia, "Từ trước đã luôn vậy, dạ hội Giáng Sinh bọn họ cũng cùng khiêu vũ mà, quên sao?"
Harry, không, nên là tiểu thư Gianne Gaunt tùy ý để Voldemort ôm mình di chuyển sang bên kia, nhưng không dừng lại, bởi vì bọn họ thấy có hai người quen thuộc đang đứng đó.
"Từ lúc đó?" Harry mở to mắt, váy chiết eo vốn khiến cậu khó thở, tin tức này càng đả kích cậu.
Voldemort cắn môi, vì phòng ngừa con mèo nhỏ nào đó xù lông, chỉ có thể liều mạng nhẫn cười: "Đợi chút là tốt, chịu đựng lúc nữa."
"Ừm." Harry gật gật đầu, lần này cậu không ăn ma dược biến tính, chỉ uống chút cũng đủ duy trì buổi tối, không biết Basilisk tìm hai cô gái song sinh từ nơi nào đó về, qua hóa trang, không ai nhận ra diện mạo vốn có của cậu và Eileen.
Đúng vậy, vị Anne Gaunt kia chính là Eileen Prince, cũng chỉ có cô mới diễn xuất được phong thái đoan trang mà thành thục như vậy, vì để cô chấp nhận đóng vị hôn thê của Harry, kho sách của Gryffindor bị cô mượn phân nửa, thật sự là cô gái đáng sợ, Harry nhìn kho sách khổng lồ của mình mà thở dài.
"Voldy, ngươi chưa trả lời vấn đề của ta." Harry phát hiện đề tài lại bị Voldemort chuyển hướng.
Voldemort nhún vai: "Lúc chúng ta nhập học bọn họ đã là người yêu."
"Không phải quan hệ của bọn họ luôn không tốt, luôn ầm ĩ sao." Harry nhỏ giọng reo lên.
"Đó là vì Amanda không muốn tranh đoạt vị trí thủ tịch năm bảy cùng Clemen, tự tôn của Clemen bị đả kích mà thôi." Voldemort cẩn thận giải thích cho Harry, lý do Amanda làm vậy hắn cũng rõ ràng, dù sao cả bảy năm ở Hogwarts cô ta đều làm thế vì muốn gia tộc Seyfried nằm ngoài cuộc chiến quyền lực.
"Là thế sao?" Harry nghiêng đầu, cẩn thận nhớ lại cách thức ở chung của bọn họ.
Voldemort gật đầu: "Ừm."
Cũng nhờ cuộc hôn nhân với gia tộc Michelle Seyfried, mới giúp gia tộc Corson bảo tồn đủ thực lực sau chiến tranh.
"Quả vậy, Voldy, ngươi thật lợi hại." Harry chớp chớp mắt, nói với Voldemort.
Voldemort thiêu mi, vẻ mặt bình tĩnh, đương nhiên, hắn tuyệt đối không nói cho Harry việc này hắn đã biết từ kiếp trước.
"Hình như Eileen và Septimus rất vui vẻ." Harry quay đầu nhìn về phía ban công, "Harry" và vị hôn thê của hắn đang trò chuyện thân mật với nhau.
"Đích xác." Voldemort gật đầu đồng ý, không thể không nói, Septimus có đủ phong cách của Gryffindor, nếu không, hắn chẳng biết tìm người giả dạng Harry ở đâu?
Lấy đồ ăn và tình bạn uy hiếp mà Septimus vẫn không đáp ứng khiến Harry vô cùng buồn bực, cuối cùng Voldemort trực tiếp nói với Septimus một câu, hắn lập tức đáp ứng.
Đúng vậy, câu nói kia chính là: "Eileen sẽ đóng vị hôn thê của Harry."
Mà khiến Harry càng buồn bực là Septimus đáp ứng xong liền nhổ ra một câu: "Như vậy có thể công khai đạp chân Eileen."
Đến hôm trước vũ hội, Harry vẫn thực lo lắng, nhưng tình hình hiện tại tốt đẹp hơn cậu nghĩ, điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút nghi hoặc, nhìn Harry như vậy, Voldemort cảm thấy chỉ có lúc đối mặt với tình cảm của mình Harry mới tỉnh táo hơn, xem vẻ mặt hai người kia có thể cho ra một kết luận rõ ràng – Septimus đã bị bậc thầy độc dược tương lai của Slytherin mê hoặc.
Hai người vừa nói vừa cười, hình như ở chung không tệ lắm, nếu sau này có thể mượn sức gia tộc Weasley cũng tốt, Voldemort mỉm cười, dẫn Harry khiêu vũ, để lại cho hai người kia không gian yên tĩnh.
Nhưng, sự thật không lạc quan như Voldemort nghĩ.
Tình huống thực là:
"Nếu cậu không biết khiêu vũ thì dừng lại, đừng làm người khác mất mặt." Lần đầu tiên bị dẫm phải chân, Eileen nói thế.
"A, xem ra cậu còn không bằng cự quái." Lần thứ hai bị giẫm, Eileen đen mặt nói.
"Thật muốn đưa cậu vào phòng thí nghiệm xem trong đầu cậu có cái gì, ốc sên sao?"
Trừ lần đầu tiên là cố ý, hai lần còn lại đều do bị mắng mà hồi hộp, Septimus nổi gân xanh, trực tiếp đưa Eileen đến ban công.
"Cậu mới là ốc sên."
Septimus dùng khuôn mặt Harry rít gào, hình ảnh này làm Eileen cảm thấy kì quái, vì thế cô quay đầu đi: "Hả? Thật sao? Ngay cả giữ thăng bằng cậu cũng chẳng làm được thì có tư cách gì nói tôi."
"Cậu..."
"Câm miệng."
"Tôi không." Septimus liên tiếp hô, "Cậu mới là ốc sên, mới là cự quái, mới không bảo trì được thăng bằng."
"Ừm." Ngoài dự kiến của Septimus, Eileen không hề tức giận, ngược lại gật đầu, "Như vậy, cậu vừa lòng rồi chứ?"
"Tôi..." Septimus càng khẩn trương, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trầm mặc khiến người khác hít thở không thông, lan tràn giữa hai người.
Chương 76: Biến hóa
Là Eileen đánh vỡ trầm mặc trước.
Cô quay đầu, kinh ngạc nhìn thiếu niên, lại càng không quen Gryffindor ngu ngốc tóc đỏ dùng khuôn mặt Harry làm ra biểu tình nghẹn lời.
"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Eileen cau mày, Septimus im lặng theo cách lý giải của cô là đang vắt óc suy nghĩ cách nói chuyện.
"Ý tôi là..." Septimus cố gắng diễn đạt, nhưng lại không cách nào nói ra một câu đầy đủ, điều này khiến hắn uể oải vô cùng.
"Tôi biết, cậu ghét tôi." Rốt cục không thể chịu được Septimus ấp úng, Eileen xoay người nhìn thẳng hắn, đôi âm thúy lấp láp dưới ánh trăng.
Septimus nhìn đến mê mẩn, theo bản năng lắc đầu: "Không, tôi...... Kỳ thật......"
"Kỳ thật chuyện này thực bình thường, cậu là Gryffindor, mà tôi là Slytherin." Giọng điệu Eileen lạnh nhạt, "Cùng cậu đứng tại đây là trò đùa độc ác của Merlin."
Không đợi Eileen nói xong, Septimus căng thẳng, hắn cảm thấy mình bị thương tổn, vì thế hắn theo thói quen dùng phương pháp truyền thống của Gryffindor mà phản kích, cao giọng lên: "Đích xác là thế, nghĩ cùng cô tham gia yến hội tôi liền thấy ghê tởm."
Eileen nhíu mày, nâng cằm hướng Septimus: "Cậu có thể lớn tiếng thêm một chút, làm tất cả mọi người biết Harry và vị hôn thê không hòa thuận."
"Cậu..." Septimus ngậm miệng không nói, ánh mắt Eileen nhìn hắn làm hắn cảm thấy mình là loài bò sát nào đó, thực không thoải mái.
"Được rồi, tuy không biết vì sao cậu đáp ứng tham gia yến hội." Eileen vuốt nếp uốn trên làn váy, tiếp tục nói, "Một khi đã đáp ứng người khác, chúng ta phải hoàn thành."
" Đó là đương nhiên." Septimus cũng ngang khởi đầu," Gryffindor theo sẽ không nửa đường mà phế."
Eileen nhìn khung cảnh yến hội, đi đến bên người Septimus, khoác tay hắn: "Đợi đêm nay chấm dứt, cậu không còn phiền não nữa đâu, tôi nghĩ, trang viên Riddle rất lớn."
Đủ lớn để hai người không chạm mặt.
Septimus căng thẳng, hắn cảm thấy đáng lẽ mình nên vui vẻ, rốt cuộc không cần gặp nhện mẹ âm trầm, nhưng nơi nào đó trong lòng lại mãnh liệt kêu gào: "Không, không nên thế này."
Rốt cuộc là tại sao?
Có lẽ là vì không có ai để chọc nên nhàm chán, không sao, hắn sẽ nhanh chóng tìm được việc khác để làm, đúng, chính là như vậy.
Septimus cố gắng tìm lý do cho mình, Eileen khó hiểu nhìn Septimus đang sững sờ, trong miệng lẩm bẩm gì đó, nhưng sau này không có người thử nghiệm ma dược, đích xác có chút phiền toái.
"Harry" vẻ mặt âm trầm dẫn vị hôn thê vẻ mặt nghiêm túc về yến hội, trên người họ tản ra hơi thở chớ có tới gần, làm những người muốn tiến lên bắt chuyện với bọn họ lựa chọn tránh ra.
Amanda Michelle Seyfried vỗ vỗ tay vị hôn phu Clemen Corson, ý bảo hắn nhìn bên kia: "Đừng nói, nhìn như vậy chứ, hai người rất đẹp đôi."
Voldemort nén cười, tiểu thư Gianne Gaunt bên cạnh hắn thì lẩm bẩm, Septimus chiết tiệt, cậu đang làm cái gì?
"Bọn họ đang chơi trò tượng gỗ sao?" Chẳng biết từ khi nào, Nagini yêu tiểu thuyết yêu yến hội náo nhiệt đã đi tới, bò lên chân Harry, ngẩng đầu hỏi.
Harry theo bản năng trả lời: "Không, bọn họ đang thi đấu, xem ai giữ được khuôn mặt bi kịch lâu hơn."
Nagini lấy đuôi nâng cằm mình, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nghiêm túc trả lời: "Khuôn mặt Harry của ngươi rõ ràng bi kịch hơn, nhưng khí thế của Eileen lại vượt trội, thực lực ngang nhau a."
Harry: "......"
"Nếu bọn họ kết hôn rồi sinh con, rất có thể trở thành đỉnh điểm của bi kịch." Nagini không để ý Harry im lặng, ra kết luận chắc như đinh đóng cột.
Harry co rút khóe miệng, hai tay bắt lấy Nagini trên đùi mình, ném ra ngoài, vỗ vỗ tay, tiếp tục bảo trì hình tượng thục nữ vừa rồi.
Chung quanh một mảnh yên lặng, Voldemort cười không nói, chỉ vươn tay giúp Harry vén tóc mai bên thái dương, qua một màn vừa rồi, phần lớn người ở đây đều thấy được cô gái họ Gaunt có thiên phụ kinh người – xà ngữ.
Chỉ hậu duệ của Slytherin mới có năng lực nói chuyện với xà.
Không sai, hai chị em này thật sự là hậu duệ của gia tộc Gaunt, tuy đáng tiếc, nhưng huyết mạch Slytherin kết hôn là phương pháp tốt nhất kéo dài vinh quang của Slytherin, xem ra những cô gái đáng yêu của gia tộc bọn họ không còn cơ hội, nhưng đời tiếp theo của gia tộc Riddle sẽ xuất sinh và lớn dần, mà cái quý tộc máu trong không thiếu, chính là thời gian.
Voldemort thấy biểu tình của các khách nhân, suy nghĩ có nên tăng một chút phúc lợi cho Nagini hay không, ví dụ như tặng nó cái mũ, để tránh giống hôm nay vì đầu chấn phải đất mà hôn mê bất tỉnh.
Đợi Nagini tỉnh lại, yến hội đã chấm dứt, mà nó đang nằm trên thảm mềm mại, bên cạnh có núi bánh ngọt cao cao cùng tiểu thuyết, nó sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra đây là trường đoạn kinh điển trong tiểu thuyết – lúc công chúa Nagini bị người xấu (đại ma vương Harry) bắt lấy, hoàng tử (Voldemort) kịp thời xuất hiện mang đến cho cho công chúa một cuộc sống hạnh phúc, thật sự là tốt đẹp a!
Dù thế nào, xác thực yến hội rất có ảnh hưởng.
Tuy về sau khách nhân đến trang viên Riddle vẫn nườm nượp không dứt, nhưng không còn tình trạng các cô gái tìm cơ hội tiếp cận, trang viên tạm thời khôi phục yên bình, nhưng mà, thật sự là quá yên bình.
Hai người Eileen và Septimus trước đây luôn náo loạn, hiện giờ trừ lúc dùng cơm thì không chạm mặt nhau, nếu không phải Harry mãnh liệt yêu cầu, phỏng chừng Eileen sẽ nhốt mình trong phòng thí nghiệm tới khi khai giảng, nhưng dù cô đến dùng bữa cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai người chẳng liếc nhau tới một cái, nếu nói Septimus là cố ý lờ Eileen, vậy Eileen hoàn toàn xem đối phương như không khí.
Với tình huống này, Harry khá lo lắng, lại biết một số việc chỉ có thể tự mình xử lý, người khác không thể nhúng tay, qua việc Septimus ngẫu nhiên lén nhìn biểu tình của Eileen, cậu xác định thiếu niên này đang bị vây trong tâm trạng phức tạp, nhưng thực đáng tiế, cậu không nhìn ra điều như vậy từ Eileen, nếu không phải Eileen che dấu quá tốt, thì chính là chú sư tử nhỏ kia đang tự mình giận dỗi, mà thật đáng buồn, đối phương hoàn toàn không để tâm tới hắn.
Đã biết được tình cảm của Septimus với Eileen, hiển nhiên Voldemort hiểu rõ hơn Harry, Septimus Weasley đang bị vây trong bi kịch của tình yêu đơn phương, mà hiện giờ Eileen lại không có tình cảm như vậy với Septimus Weasley, gió êm sóng lặng giữa bọn họ như một vạc điều chế dược vậy, chỉ cần thêm chút dược thúc đẩy liền sinh ra hiệu quả không ngờ, hắn có thể giúp một chút nhưng không phải lúc này, hơn nữa hắn thích xem cảnh náo nhiệt.
Nửa tháng còn lại nhanh qua, đảo mắt đã tới ngày Hogwarts khai giảng, cũng là ngày chiến tranh thế giới thứ hai bắt đầu.
Ngày 1 tháng 9 năm 1939, nước Đức tấn công Ba Lan, nước Anh tuyên chiến với Đức, chiến tranh thế giới thứ hai chính thức bùng nổ.
Mà ngày này, trừ Harry và Voldemort, hầu hết các phù thủy nhỏ đều không biết gì cả, ngồi trên tàu tốc hành trở lại Hogwarts, mang theo vui vẻ nói chuyện với bạn bè lâu ngày không gặp, cười đùa liên tục.
Cùng ngày này, Gellert Grindelwald tuyên bố với thế giới pháp thuật, lấy thân phận phù thủy tham gia chiến tranh Muggle, vô số phù thủy phản đối bị hắn bắt đi, sau đó hài cốt cũng chẳng còn.
Cũng là ngày này, Albus Dumbledore nhận được một bức thư từ người đàn ông tóc vàng chỉ quen biết mấy tháng nhưng lại dây dưa cả đời, trên thư viết:
"Albus thân yêu, sự khác biệt giữa chúng ta từ hôm nay có thể tìm được cách giải quyết, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, phù thủy cường đại có thể thống trị Muggle, trở thành chúa tể của cả thế giới."
"Gellert." Dumbledore mỏi mệt dựa vào ghế trong văn phòng, nghiêng đầu nhìn Fawkes sau khi vặt lông vẫn rơi vào trạng thái ngủ say, nhắm mắt lại, "Ngươi sẽ không thành công."
Đũa phép trong tay phát ra ánh sáng, tấm da dê thiêu rụi trên không trung.
Dumbledore nhắm chặt hai mắt nên không thấy, khi lá thư đang cháy, có một hàng chữ hiện ra giữa ngọn lửa chói mắt.
Ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ta còn sống một ngày, thế lực của ta tuyệt đối không chạm đến vương quốc của ngươi.
Gellert của ngươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT