Chương 72: Phiền toái

Mùa hè năm 1939, Harry cùng Voldemort quay về căn nhà vợ chồng Steven lưu lại cho bọn họ lần cuối cùng.

Bọn họ ở đó một tuần, mặc dù chiến tranh còn cách nước Anh một khoảng, nhưng không khí tiêu điều đã bao trùm thế giới Muggle, so sánh, thế giới pháp thuật an toàn hơn.

Cự tuyệt lời mời của Malfoy, Harry và Voldemort vào ở trang viên Riddle mà Basilisk đã chuẩn bị, vốn là nhã cũ của gia tộc Gaunt, cậu Morfin thân yêu của bọn họ, rốt cục vì "Uống rượu quá lượng" mà chết, là hậu duệ duy nhất của hắn, đương nhiên hai người được thừa kế tài sản – một trang viên cũ nát và vô số bình rượu vài chục năm sau có thể trở thành đồ cổ.

Bởi Morfin chết lúc anh em Riddle còn đang học tại trường, việc chuyển giao tài sản Morfin sở hữu đều do Basilisk hoàn thành, vì tài sản rất nhỏ nên tiến hành thuận lợi, sau khi xong hết mọi việc, Basilisk quyết đoán phá bỏ nhà cũ, xây lên một trang viên thanh lịch hoa mĩ mà không quá xa xỉ, nó là chỗ ở mới của bọn họ.

Basilisk còn cẩn thận mang toàn bộ vật phẩm ở ngôi nhà Muggle kia trở về sau khi Voldemort cùng Harry vào ở, dựa theo cách bố trí cũ mà sắp xếp, phòng của Harry cùng Voldemort chỉ mở rộng thêm, còn mọi thứ vẫn giống hệt trước, ban công ngập ánh mặt trời, đại thụ trong vườn, nhánh cây đáp tới lan can, từ đó có thể leo lên cây, là nơi hưởng thụ mát mẻ tốt nhất trong mùa hè.

Bryan, Basilisk cũng vào trang viên ở, mà từ lúc bọn họ ngủ cùng một phòng rồi thành hai phòng thì chiến tranh liên tục xảy ra, có một đoạn thời gian, Harry nửa đêm rời giường thường thấy Basilisk ôm gối ngủ gật trước cửa phòng, tỉnh lại thì bắt đầu gõ cửa gọi Bryan, cho đến khi bị bùa ngủ đánh trúng.

Lúc Harry khó hiểu hỏi Bryan thì mặt Bryan từ đỏ biến xanh, ậm ừ nửa ngày, mới bất đắc dĩ trả lời một câu: "Hắn luôn thừa dịp tớ ngủ cho tớ uống Dược Lão Hóa." (Dược lão hóa là dùng làm thân thể phát triển hơn)

Bởi vậy, sự thương cảm của Harry với Basilisk hoàn toàn chuyển thành khinh bỉ, nửa đêm ngủ không được cậu liền chạy đến trước cửa phòng Bryan xem tên luyến đồng phích nào đó "phơi thây trước cửa", rồi bị Voldemort kéo về phòng, ôm vào lòng tiếp tục ngủ.

Tuy luôn tràn ngập vui vẻ, nhưng kỳ nghỉ hè yên bình kì thực cũng không yên bình, từ lúc bắt đầu vào trang viên Riddle, Harry cùng Voldemort liền chính tham gia cuộc tranh chấp trong giới phù thủy do chúa tể Gellert Grindelwald khơi mào.

Thông qua địa chỉ ban đầu của trang viên Riddle, không ít quý tộc viếng thăm, mà phần lớn đã đoán ra hai người là hậu duệ của Slytherin, tuy hai anh em không chính thức thừa nhận, nhưng nghĩ đến lời đồn về người kế thừa Hogwarts xuất hiện, cùng cục diện rối ren như hôm nay, ai không muốn cùng người kế thừa Hogwarts duy trì quan hệ tốt chứ? Dù sao Hogwarts là nơi an toàn nhất của thế giới pháp thuật.

Dù Voldemort không cố ý qua lại, rất nhiều quý tộc vẫn kéo nhau tới trang viên Riddle, nhóm quý tộc nào đó mang tâm lý khinh thường mà đến đều bị pháp thuật phòng ngự và lực lượng bảo vệ trang viên làm ngạc nhiên, càng bị trang trí bên trong làm hoảng sợ, đó mới chỉ là một phần nhỏ tài sản của Gryffindor và Slytherin, liền đủ để mấy quý tộc rớt tròng mắt, thậm chí có không ít người đề xuất nguyện vọng mua tàng phẩm, bị Voldemort khéo léo cự tuyệt, buồn bực mà rời đi.

Lúc Voldemort ứng phó với mấy quý tộc, Harry vui vẻ ở góc yên tĩnh của trang viên, không phải cố ý tránh né, mà là bận thảo luận với bạn bè của cậu.

Đúng vậy, nửa tháng sau lúc bắt đầu nghỉ hè, Septimus Weasley nhận lời mời tới trang viên Riddle, vốn Harry nghĩ cha mẹ hắn sẽ không đồng ý, nhưng bọn họ thấy đứa con yêu có thể vượt qua thành kiến về Slytherin lại giao hảo được với người thừa kế của Slytherin, bọn họ liền đồng ý, hiển nhiên trong thời kì rối ren này có thể bảo đảm tính mạng của Septimus an toàn.

Dù gia tộc Weasley không giàu có, nhưng nhiều thế hệ là quý tộc máu trong Gryffindor, lập trường chính trị thiên hướng Muggle, còn hơn nhóm quý tộc Slytherin, từ miệng bọn họ nghe về Muggle thực hiển nhiên càng khiến người ta tin phục, bởi vậy, mượn sức bọn họ là phải.

Dựa vào lý do này, Harry tránh thoát được các cuộc tiếp đón quý tộc, phải biết rằng, có những quý tộc không chỉ đến một mình, thậm chí còn mang theo con gái, từ ba bốn tuổi tới 18 tuổi đều có, Harry thật sự không đủ can đảm xuất hiện, càng không có tố chất bảo trì bình tĩnh và luôn mỉm cười như Voldemort.

Tuần đầu tháng tám, sau ba lần Septimus gửi thư mời, cuối cùng Eileen cũng mang theo hành lý tới trang viên Riddle.

Harry nhìn vẻ kích động của Septimus, cảm thấy hắn là kẻ thích bị ngược đãi, cậu từng đọc thư Septimus viết gửi Eileen, cơ bản đều tả trang viên Riddle có bao nhiêu sách quý về độc dược, có bao nhiêu dược liệu hiếm thấy, phòng thí nghiệm đầy đủ thế nào, thậm chí vài bức thư dài tới cả thước, đến nỗi mỗi lần chú cú Cacben của Septimus trở về đều hung hắng cào mấy đường móng vuốt lên tay hắn, mà trái ngược, thư của Eileen lần nào cũng ngắn gọn, đến cuối cùng chỉ có một câu – chết đi.

"Septimus, cậu không khó chịu sao?" Harry thấy Septimus vui vẻ phấn chấn, trong lòng đầy thương hại.

Septimus xoa mũi, một tay đáp lên vai Harry: "Bạn thân, kì nghỉ hè không có ai để chọc, cậu không thấy nhàm chán sao?"

Harry: "......"

"Tưởng tượng một chút." Septimus cầm điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng, lấy tay xoa xoa khóe môi, miêu tả cảnh tượng trong mộng, "Lúc nhện mẹ âm trầm đang điều chế ma dược, bỏ vào trong vạc vài con sên, hoặc thừa dịp cô ta không chú ý mà đổi dược liệu, làm vạc nổ, chuyện thú vị cỡ nào a."

Harry im lặng một lúc, cuối cùng lòng thương hại khiến cậu không thể không nhắc nhở thiếu niên bên cạnh, mỗi lần hắn làm vậy thì luôn bị Eileen đạp ngã chống vó, ma dược trong vạc bị nổ dính lên người, mấy ngày sau để lại di chứng, tóc biến xanh, da biến đen, hoặc một thân mụn ghẻ, cuối cùng nhện mẹ mà hắn nói phải giúp hắn trị liệu.

Chẳng qua mọi người có cách ở chung khác nhau, như Bryan và Basilisk luyến đồng, như Septimus và Eileen ngược đãi, lại như cậu và tên chết tiệt không đứng đắn nào đó.

Harry híp mắt, xuyên qua cửa sổ, cậu thấy rõ ràng cô gái nào đó và Voldemort đi qua hoa viên.

"Septimus, cậu ở đây đợi Eileen." Bởi vì lo lắng Eileen không biết đường mà tới phải phòng khách nhiều người, Harry bảo Basilisk đi đón Eileen.

"Còn cậu?" Septimus thấy Harry không vui, có chút lo lắng hỏi.

Harry vỗ vỗ vai bạn tốt, ý bảo Septimus đừng lo lắng, cậu nắm chặt bàn tay: "Tớ có chút việc, trở lại sau."

Septimus cảm thấy khí đen tản ra trên người Harry, hắn rụt cổ, xoa mắt, nhìn bóng dáng Harry rời đi, rõ ràng không có gì, quả nhiên, vừa rồi nhầm lẫn?

Đương nhiên Harry biết được suy nghĩ của nhóm quý tộc này, cùng hậu duệ của Slytherin đám hỏi, khiến gia tộc bọn họ áp đảo giới phù thủy, mà những đại tiểu thư từ nhỏ được dạy dỗ, luôn ưu tiên tiếp cận anh trai Voldemort, phải biết rằng hắn mới mười hai tuổi a, được rồi, dù trong quý tộc thì tuổi đó không còn nhỏ, nhưng nhìn cô gái tóc vàng đã 18 tuổi còn cao hơn Voldemort một cái đầu đang cố gắng dựa vào lòng hắn, thật buồn cười cỡ nào?

Harry cười lạnh, lúc nhóm quý tộc máu trong biết được bọn họ là hỗn huyết, sẽ có phản ứng gì nhỉ?

Nhưng lực chú ý của cậu vẫn đặt trên hai người đang đi kia, Voldy chết tiệt, dám có vẻ mặt hưởng thụ, Harry nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hai người ngang nhiên tán tỉnh tại hoa viên.

Thôi, buổi tối hẵng tính sổ với hắn.

Harry nhíu mày, xoay người chuẩn bị rời đi, đương nhiên cậu biết việc này là khó tránh khỏi, nhưng mà tận mắt thấy, trong lòng cậu vẫn khó chịu, có lẽ ý muốn độc chiếm Voldemort mạnh hơn cậu nghĩ.

Khoảnh khắc xoay người, hình như thấy cô gái kiễng chân, muốn áp sát Voldemort.

Cố ý tăng nặng bước, đánh động hai người bị vây trong mộng đẹp kia, Harry không quay đầu lại, hướng về phòng.

Voldemort, ba phút sau ngươi không trở về, ta liền thoát quần áo ngươi đem ra ngoài trang viên triển lãm.

Tức giận một mình không có khả năng nguôi ngoai, Harry về phòng, bắt đầu tính toán thời gian.

Nhưng mười phút sau, Voldemort vẫn chưa trở về.

"Voldemort, ngươi chết tiệt." Harry đứng lên, lấy đũa phép nhanh chóng đi ra ngoài.

Lúc mở cửa lại bị lực mạnh đánh lên mũi, Harry ôm cái mũi sắp lệch đi, trong tiếng thở dài bất đắc dĩ tiến vào ôm ấp tràn ngập mùi thơm ngát.

"Ngu ngốc."

Chương 73: Hôn ước

"Ngươi mới ngu ngốc." Harry theo bản năng đáp trả, vươn hai tay ôm cổ Voldemort, hung hăng cắn lên vai hắn.

"Đau." Voldemort phát ra một tiếng kêu rên, vỗ vỗ đầu Harry đang vùi vào cổ hắn: "Nhẹ chút."

Harry hừ lạnh một tiếng, buông miệng ra, Voldemort không cần cởi áo cũng biết, chắc chắn vai để lại một dấu răng rất sâu.

Harry hít hít mũi, ngửi mùi trên người Voldemort: "Ngươi tắm rửa?"

Voldemort thấy bộ dáng cau mày của Harry, biết cậu lại khó chịu, hắn khẽ thở dài: "Chẳng lẽ ngươi muốn ngửi mùi nước hoa nồng nặc?"

Harry nhún vai, giọng điệu có vẻ không sao cả: "Ta thấy ngươi thích ngửi mới đúng."

"Thật sao?" Voldemort khẽ cong khóe miệng, cười không đứng đắn, "Một khi ngươi nghĩ vậy, ta tiếp tục......"

"Ngươi dám." Harry giương nanh múa vuốt, vươn tay đóng cửa, ép Voldemort sát tường, vô cùng khí thế hôn lên môi hắn.

Tay Voldemort chậm rãi dời đến eo Harry, tùy ý con mèo nhỏ cắn môi hắn, đôi mắt đỏ thẫm tràn đầy ý cười.

Harry híp mắt, bất mãn nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Voldemort, quyết đoán buông tha môi hắn, cắn một cái lên mũi, sau đó là giữa trán, khóe mắt, rồi hạ xuống môi, Harry như mèo nhỏ tẩy rửa móng vuốt, ác ý liếm hai má Voldemort.

Voldemort hít sâu một hơi, đẩy mặt Harry ra, khiêu mi, giọng điệu khẳng định: "Ngươi cố ý."

Harry học bộ dáng Voldemort, khiêu khích trả lời: "Ta cố ý, thế nào?"

"Không thế nào cả." Voldemort kéo Harry, hóa bị động thành chủ động, ngăn chặn đôi môi hấp dẫn chết người kia, xâm chiếm khuông miệng Harry, điên cuồng mà yêu thương vỗ về đầu lưỡi cậu.

Harry phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ, hai tay ôm chặt Voldemort, tựa hồ đang cầu xin nụ hôn sâu hơn, thân thể cậu cũng tiến gần, càng thêm dán sát Voldemort.

Voldemort thở gấp đẩy Harry ra, chạm vào trán cậu, tiếng nói khàn khàn mà gợi cảm: "Harry thân yêu của ta, ngươi đang châm lửa."

Harry chớp chớp đôi mắt xanh lá, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ thẫm, cảm giác mình bị vẻ đẹp kia hấp dẫn, theo bản năng trả lời: "Không được sao?"

"Đương nhiên không được." Voldemort hít sâu một hơi, cố gắng bình phục hô hấp, "Trừ khi ngươi muốn uống Dược Lão Hóa."

Harry nao nao, nghĩ tới thật lâu trước đây gặp một cảnh trong lò sưởi, mặt có chút đỏ lên, hơi lui về sau, tay còn ôm lấy cổ Voldemort, Voldemort nhẫn nại khiến cậu cảm thấy ấm áp, như đám mây mềm mại vây lấy trái tim cậu.

"Không tức giận nữa?" Voldemort dùng đũa phép mang ghế lại, ngồi xuống, cúi đầu hỏi Harry ngồi trên đùi hắn.

Harry đảo mắt xem thường, nghiêng đầu đùa giỡn cúc áo trước ngực Voldemort: "Vốn không hề tức giận."

"Hử?" Ngón tay thon dài của Voldemort luồn vào mái tóc đen của Harry, những sợi tóc của thiếu niên quấn quanh đầu ngón tay hắn, một vòng rồi một vòng, Voldemort đột nhiên cảm thấy, cho dù mạnh mẽ như hắn thì suốt đời cũng không rời được vòng tròn này.

Đầu Harry dựa vào ngực Voldemort, cảm thụ tiếng tim đập của hắn: "Ta không thực sự tức giận với ngươi, nhưng hành vi của quý tộc khiến người khác phản cảm, còn nhớ rõ chứ? Lần trước dám đưa một đôi song sinh bảy tám tuổi tới, chúng ta đâu luyến đồng phích như Basilisk."

Kỳ thật Voldemort rất muốn nói cho Harry, chúng ta cũng vậy, chỉ có điều chúng ta yêu đối phương mà thôi, nhưng hắn sáng suốt lựa chọn xem nhẹ, Slytherin chân chính vĩnh viễn biết cái gì cần giấu diếm.

"Đích xác như thế." Voldemort hôn lên vành tai Harry, trái tim đã bị thiếu niên trong lòng chiếm cứ, hắn cũng vô cùng chán ghét những phụ nữ dùng thủ đoạn tiếp cận, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ thấy một cô gái tinh thông pháp thuật từ nhỏ mà mới bước vào trang viên đã hoa mắt chóng mặt cần dìu bước, càng đừng nói đến trong quá trình dìu đi còn chủ động làm ra các hành vi khiến người khác buồn nôn.

"Vậy làm sao bây giờ?" Harry ngẩng đầu nhìn Voldemort.

Voldemort thấy ánh mắt chờ mong của cậu, bật cười, hắn cúi đầu cắn cắn môi Harry, thanh âm tràn ngập hương vị mê hoặc: "Vậy ngươi muốn ta làm thế nào? Harry thân yêu của ta, chẳng lẽ đóng cửa trang viên không cho quý tộc tiến vào?"

Harry bĩu môi:" Tốt nhất làm cái bảng, viết quý tộc có con gái và cẩu không được tiến vào."

Voldemort cười ha hả, hắn vươn tay nhéo mũi Harry: "Ngươi chắc chắn?"

"Hừ." Harry hừ lạnh một tiếng, quay đầu, "Nghĩ cũng biết là không thể."

"Kỳ thật cũng có cách." Voldemort bắt lấy cằm Harry, làm cậu nhìn thẳng vào mình.

"Cái gì?" Harry mở to mắt, tò mò hỏi.

"Bọn họ làm như vậy vì hy vọng cùng hậu duệ của Slytherin đám hỏi, chỉ cần chúng ta có hôn ước, loại tình huống thế này sẽ không xảy ra nữa." Voldemort vuốt ve mái tóc đen của Harry, giọng điệu và vẻ mặt đầy nghiêm túc.

"Ô, ngươi điên?" Harry gần như nhảy khỏi chân Voldemort.

"Ngươi không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta?" Voldemort ôm chặt Harry, không để cậu tránh thoát.

Harry ôm sát cổ Voldemort, nhỏ giọng nói: "Sao ngươi nghĩ vậy chứ, ta rất muốn nói cho mọi người ta yêu ngươi, bắt bọn ngu ngốc kia cách xa ngươi. Nhưng, Voldy, ngươi cũng biết, hiện tại không phải lúc." Harry vùi đầu vào cổ Voldemort, thở dài thật sâu, tại thế giới phù thủy, hôn nhân đồng tính rất ít, càng huống chi hai người là anh em, tuy quý tộc thường có đám hỏi gần huyết thống, nhưng chưa từng nghe anh em ruột kết hôn, trước khi thế lực của Voldemort ổn định, cậu không muốn điều này ảnh hưởng tới uy tín của hắn, càng không muốn vì mình mà khiến Voldemort lưu lại nhược điểm cho kẻ thù.

"Nhưng Harry, ta không muốn đính hôn với bất kì ai ngoài ngươi." Voldemort nhún vai, nói xong liền cúi đầu xem phản ứng của Harry.

Harry không nói gì, cậu cũng không muốn đính hôn với người khác, lại càng không muốn Voldemort đính hôn với người khác, chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu phát điên.

"Ngươi định làm gì?" Harry ngẩng đầu, hạ quyết tâm, nếu Voldemort dám nói giả vờ đính hôn với người khác, liền cho hắn một thần chú hóa đá, sau đó đưa ra trang viên triển lãm.

Voldemort thấy vẻ mặt uy hiếp của Harry, từ cổ họng phát ra tiếng cười vui vẻ: "Điều ngươi nghĩ sẽ không xảy ra, ta đã nói rồi, ta sẽ không đính hôn với bất kì ai ngoài ngươi. Nhưng, chúng ta không nhất định phải dùng diện mạo thật đính hôn a."

"Ý ngươi là?" Harry mở to mắt, nhất thời hiểu rõ.

"Ừm, ta muốn mở yến hội trong trang viên, mời mọi người đến, sau đó giới thiệu vị hôn thê của chúng ta." Voldemort đột nhiên đứng lên, đặt Harry ngồi trên ghế, quỳ một gối xuống, vươn tay hướng Harry," Không biết ta có vinh hạnh mời ngươi trở thành vị hôn thê kiêm bạn nhảy của ta không?"

Harry âm thầm rơi lệ, sớm biết thế dạ hội lần trước cậu không hại Voldemort, cuối cùng còn tự hại mình, bị thư tình quấy nhiễu nửa tháng chưa nói, bây giờ còn bị nhắc lại chuyện cũ.

Nhưng hình như cũng không phải chuyện xấu, so với nhìn thấy Voldemort ôm người khác tốt hơn. Mà, nếu cậu là vị hôn thê của Voldemort, vậy "Harry Riddle" và vị hôn thê của "Harry Riddle" thì làm sao bây giờ?

Tựa hồ cảm giác được suy nghĩ của Harry hỗn loạn, Voldemort cong khóe môi, giọng nói dịu dàng nhưng khiến người khác không thể hoài nghi: "Đều giao cho ta."

Harry thoáng sững sờ, cảm thấy mọi thứ phức tạp vì lời của hắn mà tan thành mây khói, xung quanh yên tĩnh, cậu chỉ nghe tiếng tim mình đập rất nhanh, cảm động dâng lên khiến cậu không để ý hết thảy mà đặt tay vào lòng bàn tay Voldemort: "Đương nhiên."

Voldemort mỉm cười, cúi người hôn lên tay Harry: "Vinh hạnh của ta."

"Đại nhân Harry, Eileen đến..."

Một cái đuôi tráng kiện mở cửa phòng, Nagini trợn mắt há mồm nhìn chủ nhân Voldemort quỳ gối trước mặt đại nhân Harry, địa vị của đại nhân Harry trong lòng tăng vùn vụt, dưới ánh nhìn chết chóc của Harry cùng Voldemort, cả người cứng ngắc, nhất thời dũng khí chạy trốn cũng không có.

"Voldy, gần đây Nagini lại to thêm nha." Cho rằng Nagini nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, đặc biệt là chuyện yến hội, Harry tính toán nên làm thế nào mới có thể hủy diệt Nagini.

Voldemort kéo khóe miệng, bị bắt gặp quỳ một chân trước mặt người khác, thầm nghĩ nên làm thế nào để Nagini không mở miệng được: "Ừm, có vẻ vậy."

"Ta nghĩ nên bắt nó giám béo, ngươi thấy thế nào?" Harry không chút biểu cảm rút tay về.

Voldemort cũng phối hợp, đứng lên: "Giao cho Basilisk, bảo hắn mang Nagini đến nước Đức, lúc nó trở về, có lẽ sẽ gầy."

Chờ nó trở về yến hội đã qua.

"Rất có lý." Harry gật gật đầu.

Có lẽ đi nửa đường nó đã bị hủy diệt.

Ô, không cần a......

Nagini rơi lệ, rốt cục, cứu tinh nó trông mong đã tới.

Cô gái đi theo Nagini chậm rãi đến gần cửa, cười với Harry cùng Voldemort: "Không cần phiền toái như vậy, tặng nó cho tôi làm dược liệu đi."

Cuộc đời của nó, thật sự là cô đơn lạnh lẽo, cùng với một chút ý thức cuối cùng, Nagini hôn mê ngã xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play