Chương 69: Lễ vật

Thẳng đến đêm trước Lễ Giáng Sinh, cuối cùng tất cả quà của Harry vàVoldemort cũng tặng hết toàn bộ, đương nhiên, quà đều Voldemort lựa chọn, Harry chỉ phụ trách gửi đi mà thôi.

Kỳ thật chọn quà cho nhóm quý tộc của Slytherin cũng không khó khăn, hơn nữa là đối với người thừa kế hai khối tài sản không lồ như Harry cùng Voldemort.

Nhưng chọn quà cho bạn bè thì không dễ dàng, ví dụ như Harry, lúc chọn quà cho Septimus cậu phải phí một phen cân nhắc, muốn hợp sở thích của bạn bè rồi cần duy trì lòng tự trọng cho họ, lại không thể khinh khủng khiến mọi người chú ý, cuối cùng, cậu nghiêm tức từ chối ý kiến xấu xa của Voldemort là đưa một túi Gallons, cậu tặng Septimus hộp đựng đũa phép tuyệt đẹp, có thể đeo trên cánh tay, tiện sử dụng, hơn nữa Harry còn sáng tạo khắc trên hộp đựng đũa phép hình trái Snitch vàng, nó có thể vẫy cánh, bay khắp ngõ ngách, cùng chủ nhân chơi đùa, Harry khẳng định Septimus sẽ thích cái này, bởi vì Septimus và Ron giống nhau, cực kỳ ủng hộ Quidditch, cuối cùng còn có một điều quan trọng Harry không nói cho Septimus , chính là nếu chủ nhân của hộp đựng đũa phép bị tấn công, nó có thể hình thành thần chú phòng ngự trong giới hạn nhất định.

Mà quà tặng Bryan, do Voldemort quyết định, tuy tha thứ Bryan nhưng trong lòng Harry còn có chút khó chịu, dù tò mò về quà, người nào đó mang tâm trạng giận dỗi vẫn không hỏi nhiều, chỉ nhìn Voldemort nở nụ cười "Âm hiểm" giao quà cho Basilisk.

Về phần Nagini, Harry cùng Voldemort tặng nó tiểu thuyết tình yêu mới xuất bản năm nay, vì thế nó thực nghiêm túc nói với hai người, suốt kì nghỉ động nó phải đóng cửa nghiên cứu "Học thuyết tình yêu của phù thủy ", không cần tìm nó.

Tuy Lễ Giáng Sinh sẽ vui vẻ khi nhận được quà, nhưng tặng lễ vật thật sự vất vả, Harry bận rộn một ngày thầm nghĩ như thế, đem mình cuộn tròn trong chăn, cọ cọ ngực Voldemort.

Voldemort nâng cằm Harry, thuần thục tìm được môi cậu, từ khi hai người xác định quan hệ, nụ hôn chúc ngủ ngon đã biến thành hình thức này.

Môi lưỡi kịch liệt dây dưa, Harry cảm thấy lưỡi Voldemort linh hoạt xẹt qua mỗi điểm mẫn cảm trong khoang miệng cậu, không nhịn được tràn ra vài tiếng rên rỉ, Voldemort giữ cằm Harry, mạnh mẽ rời đi, hít sâu một hơi, dùng đầu ngón tay xóa chỉ bạc nơi khóe miệng Harry.

"Ngủ đi."

"Ừm." Harry theo thói quen chui vào lòng Voldemort, ôm chặt eo đối phương, tìm được vị trí thích hợp, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Voldemort chậm rãi vuốt ve mái tóc của cậu bé trong lòng, cảm xúc ấm áp lan tràn thân thể, chưa bao giờ nghĩ, chỉ là ôm đã thỏa mãn như thế.

Khẽ thở dài, ngón tay thon dài của Voldemort vén tóc mai cho Harry, hôn lên cái trán trơn bóng của cậu, ấm áp này làm tâm hắn vừa cảm thấy mỹ mãn, lại cảm thấy sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi, nhưng mà, may mắn, dù chết bọn họ vẫn bên nhau.

Yêu thương ôm lấy cậu bé, Voldemort cũng nhắm mắt, tiến vào giấc ngủ.

Chẳng biết qua bao lâu, hắn bị giấc mộng của Harry đánh thức.

Đột nhiên mở mắt, hắn phát hiện một chân Harry gác lên người hắn, như bạch tuộc cuốn lấy hắn.

"Harry?" Voldemort đẩy Harry, nhẹ giọng kêu lên.

Mày Harry nhíu chặt, không đáp lời Voldemort, ngược lại phát ra vài tiếng nói mớ khe khẽ.

Voldemort đem tai lại gần, cẩn thận nghe Harry lẩm bẩm.

"V...... Voldy."

Voldemort có chút an tâm lại tò mò, Harry đang mơ thấy gì, nhưng lập tức hắn có đáp án, Harry càng nhích lại gần hắn, chân nhẹ nhàng cọ cọ đùi hắn, phát ra tiếng rên rỉ.

Voldemort mẫn cảm nhận thấy, bộ vị nào đó nơi chân đang gần sát hắn của Harry, xảy ra một ít biến hóa.

Tên nhóc ngu ngốc, đang?

Voldemort nhíu mày, đột nhiên muốn nhìn bộ dáng đỏ mặt của Harry, tâm động không bằng hành động, vì thế hắn lập tức cúi người hôn lên môi Harry.

Harry trong lúc ngủ mơ, tựa hồ nhiệt tình hơn bình thường, Voldemort vừa mới chạm vào môi cậu, cậu liền hé mở cái miệng nhỏ nhắn, mời Voldemort tiến vào, cái lưỡi do dự trong khoang miệng Voldemort, càng khơi dậy sự chiếm hữu của hắn.

Đối với loại mời gọi ngọt ngào này, đương nhiên Voldemort sẽ không cự tuyệt.

Vì thế Harry khó chịu vì không thở nổi mà bừng tĩnh, đập vào mắt cậu là cảnh tượng, hai tay cậu ôm chặt cổ Voldemort, môi hai người kịch liệt dây dưa, liên tưởng đến mộng kia, mặt Harry lập tức đỏ lên, cậu luống cuống tay chân đẩy Voldemort ra.

Harry đang ngủ bị chiếm vô số tiện nghi, hoang mang nghĩ: Chẳng lẽ mình vì cái mộng kia mà chủ động cường hôn Voldemort, ô, làm sao bây giờ?

Tiểu Harry lần đầu tiên mộng xuân trong kiếp này, hoàn toàn không nghĩ đến vị trí hai người hiện giờ, sự thật là trừ việc cậu gác chân lên người Voldemort và nói mớ vài câu, thực không làm gì khác.

Mà càng khiến cậu xấu hổ đó là, bộ vị nào đó nơi chân vì mộng mà thức tỉnh một nửa, sưng tấy khó chịu.

Voldemort nhẹ nhàng cười lên, vừa lòng thấy Harry mặt càng đỏ đầu cúi càng thấp, hắn áp sát Harry, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nỉ non: "Lần đầu tiên?"

Harry ngẩn người, lập tức hiểu Voldemort hỏi cái gì, vì thế cậu bối rối gật đầu, lui người sang bên kia giường.

Voldemort không cho phép cậu thoát đi, bắt lấy cổ tay kéo cậu vào lòng, nâng cằm Harry lên, thanh âm mê hoặc lòng người: "Ngươi, mơ thấy ai?"

Vấn đề này làm Harry lúng tùng, vì thế cậu quay đầu cự tuyệt trả lời.

Trong lòng Voldemort biết rõ ràng nhưng không định buông tha Harry, tay Harry từ ngực di chuyển xuống dưới, thẳng đến nơi thứ gì đỏ cách quần ngủ hơi trướng lên, hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nhấn.

Harry bị chạm vào thì hoảng sợ, cơ hồ nhảy dựng lên, lại bị Voldemort giữ chặt, thân thể nhuyễn xuống, trong miệng tràn ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Cậu vội vàng che miệng, vừa lúc thấy trên mặt Voldemort hiện lên nụ cười xấu xa, vì thế cậu giãy dụa muốn trốn thoát, nhưng nơi yếu ớt nào đó bị nắm giữ, giờ phút này Harry toàn rơi vào thế bất lợi.

"Suỵt, đừng động." Voldemort điều chỉnh tư thế ngồi của Harry, để cậu ngồi giữa hai chân mình, một tay gắt gao giam cậu trước ngực, một tay dọc theo quần ngủ của Harry đi vào, "Ta giúp ngươi."

"Không." Harry quay đầu kháng nghị liền bị Voldemort hôn trụ, tạm thời say mê trong kĩ thuật hôn cao siêu của Voldemort, khoảnh khắc bộ vị bị tay Voldemort cầm lấy, khiến cậu hít vào một hơi.

Đôi mắt đỏ thẫm của Voldemort nheo lại, thứ khéo léo trong tay hắn vẫn còn hình dạng của thiếu niên, nhưng đầy khiêu khích tới hắn, tay hắn thỏng thả di động cao thấp, thỉnh thoảng vuốt ve, hô hấp của Harry dần dần dồn dập, tay kia của Voldemort cũng trượt xuống, đầu ngón tay cố ý nhẹ nhàng lướt qua song cầu của Harry, vừa lòng nghe Harry rên rỉ lớn hơn nữa, đôi mắt xanh lá ướt át, phủ sương mù mê mang.

Voldemort buông môi của mình ra, động tác trên tay ngừng lại, ác liệt ghé sát tai Harry: "Hiện tại, có thể tự mình giải quyết chứ?"

Như chứng minh lời của mình, tay Voldemort dần dần rời khỏi hạ thân của Harry.

"Không..." Harry phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

"Cái gì?" Voldemort cắn lên cổ Harry, nhẹ nhàng mút vào, tạo ra hồng ấn.

Harry hít sâu một hơi, thở dài: "Voldy, giúp ta......"

"Giúp ngươi làm gì?" Tay Voldemort sắp rời đi, lại quay về, ác ý ấn lên thứ khéo léo của Harry, làm cả người Harry mãnh liệt run rẩy.

"Giúp ta...... Giải quyết." Harry cảm thấy nói xong những lời này là cậu đã dùng hết sức lực toàn thân.

"Vậy trước tiên ngươi nói cho ta, người ngươi thấy trong mơ là ai?" Voldemort không buông tha cậu, tiếp tục hỏi.

Harry không kiên nhẫn cọ cọ thân thể Voldemort, đứt quãng nói: "Là... ngươi."

May mắn Voldemort không tiếp tục khiến cậu lúng túng, mà nở nụ cười ám muội với cậu: "Như ngươi mong muốn."

Voldemort có được câu trả lời, trở lại cầm lấy ngọc hành của Harry, cao thấp di chuyển, tốc độ dần dần nhanh hơn, ngón tay thỉnh thoảng lướt qua song cầu của Harry.

Không lâu sau, theo một tiếng gầm nhẹ của Harry, lòng bàn tay Voldemort ướt át, Voldemort vừa lòng cong khóe miệng, thu hồi tay, trước mặt Harry mút ngón tay của mình.

"Không." Harry lấy hai tay che mặt, không xem một cảnh tà ác này.

Voldemort kéo tay Harry xuống, đưa ngón tay của mình vào đôi môi sưng đỏ vì hôn của cậu, khiêu khích chiếc lưỡi hồng phấn, phát ra tiếng nước kích thích.

Harry bị Voldemort làm cho ngượng ngùng lúng túng, càng hoảng sợ phát hiện, nơi nào đó kề sát mông cậu, một vật thể từ từ biến ngạnh.

"V— Voldy?" Harry đẩy Voldemort ra, lui tới bên kia giường, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, quả nhiên, như cậu nghĩ.

Voldemort nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Harry, khẽ thở dài, đây là cái gọi hại người hại mình sao?

Hắn lắc đầu với Harry, xoay người chuẩn bị xuống giường: "Yên tâm, trước khi tuổi của ngươi đủ thích hợp, ta sẽ không chạm ngươi."

Voldemort bị chính mình cảm động, hắn đường đường là cựu chúa tể hắc ám, từ khi nào chịu nhẫn nhịn như vậy, vì bảo vệ tên nhóc ngu ngốc đó, không thể không đến phòng tắm tự mình giải quyết, đúng là mộng xuân chết tiệt.

"Voldy." Có lẽ là bị lời Voldemort đánh động, Harry tiến lên giữ chặt tay Voldemort.

"Cái gì?" Voldemort quay đầu, tên nhóc này lại định hỏi vấn đề ngu ngốc nào sao.

"Ta..."

" Cái gì?" Thanh âm như muỗi của Harry làm Voldemort rơi vào nghi hoặc.

"Ta nói." Harry nhắm chặt mắt, dường như không muốn sống hô, "Ta giúp ngươi."

Vừa dứt lời, Voldemort chưa kịp phản ứng, mặt Harry đã đỏ lên.

"Nếu, ngươi không muốn, vậy thôi." Harry bị lời của chính mình hù dọa, một tay cầm lấy chăn, trùm lên trên đầu.

"Không." Voldemort kéo chăn trên đỉnh đầu Harry xuống, ném nó qua một bên, "Ta rất sẵn lòng."

Harry đỏ mặt nhìn nụ cười đầy khiêu khích của Voldemort, cảm thấy vừa rồi chắc chắc mình bị Merlin nguyền rủa, nhưng mà, chuyện đã đến nước này, nếu giờ cậu lật lọng, có lẽ sẽ bị Voldemort cho một cái Avada?

Voldemort nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Harry, mái tóc đen theo đầu vai chảy xuống, vài sợi vương bên cổ, đen trắng giao hòa, đẹp đến động lòng người.

Harry nuốt nước miếng, chậm rãi đến bên người Voldemort, ngón tay run rẩy bắt lấy quần ngủ của hắn, nhẹ nhàng kéo xuống.

Cảm giác tầm mắt nóng bỏng nhìn mình, Harry ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đỏ thẫm bao hàm tình yêu của Voldemort, cậu tiến lên, chạm nhẹ vào môi hắn.

Khẽ hôn một lát, Harry cúi đầu, lại sợ tới mức suýt té xuống giường.

Vì sao?

Merlin, vì sao không công bằng như vậy, rõ ràng là song sinh, của Voldemort...... Lớn hơn của cậu.

"Làm sao thế?" Voldemort thông qua khế ước cảm nhận Harry chịu đả kích, cúi người thổi khí bên tai Harry, nhắc nhở trách nhiệm của cậu.

Harry ai oán ngẩng đầu nhìn Voldemort, vươn tay cầm lấy phân thân của Voldemort.

Voldemort thấy hành động của Harry ngây ngô vô cùng, điều đó khiến hắn vui vẻ, nhưng mà, một khắc tay Harry đụng vào, thân thể của hắn cũng mãnh liệt run rẩy, gần như sắp bắn ra.

Tên nhóc ngu ngốc này, rốt cục có bao nhiêu lực ảnh hưởng với hắn?

Tựa hồ cảm nhận Voldemort thất thường, Harry chớp chớp đôi mắt xanh lá, có chút giật mình, nhất thời dừng lại động tác.

"Ngươi, ngu ngốc chết tiệt." Chỉ chốc lát, bên tai cậu truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Voldemort, "Rốt cuộc định dừng bao lâu?"

Cảm thụ ấm áp trên phân thân, Voldemort nghĩ mình đang quanh quẩn giữa thiên đường và địa ngục, mà tra tấn hắn là thiếu niên trước mặt, hắn có cảm giác như mình đang bị trả thù.

Harry phục hồi tinh thần lại, thẹn thùng cúi đầu, bắt đầu học động tác vừa rồi của Voldemort, cao thấp di chuyển.

Nhìn phân thân của Voldemort trong tay càng lúc càng lớn, Harry có chút khẩn trương, nếu không cẩn thận nó liền rời khỏi tay.

Càng căng thẳng, Harry càng liên tiếp xuất hiện sai lầm, điều này khiến cậu thêm lúng túng, đầu sắp nhét vào trong ngực, mà Voldemort bị tra tấn, thật muốn cười ra tiếng.

Harry nheo mắt, tâm lí không chịu thua trỗi dậy, một khi tay không được, như vậy......

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Voldemort, Harry đột nhiên cúi thấp xuống, cái miệng nhỏ hướng....

Harry muốn làm gì?

Voldemort cảm thấy vui sướng từ trong lòng tràn ra, mỗi một gã đàn ông, đều hy vọng người yêu của mình có thể đối đãi với mình như thế, nhưng Harry vẫn còn là thiếu niện, thực sự muốn làm thế sao?

Harry hít sâu một hơi, mở cái miệng nhỏ hàm trụ phân thân của Voldemort, gần như đồng thời, cậu cảm giác được Voldemort tràn ra một tiếng rên rỉ động lòng người, quả nhiên, không sai?

Tuy chưa từng làm vậy, nhưng Harry cũng biết sơ sơ, vì thế Harry cẩn thận vươn lưỡi, đảo quanh phân thân, thỉnh thoảng khẽ cắn, hai tay bắt chước Voldemort, vuốt ve song cầu của đối phương.

Lúc Harry thực sự mang Voldemort vào thiên đường, cậu lại bắt đầu lúng túng, không biết nên tiếp tục thế nào, mà tay Voldemort luồn qua mái tóc đen của cậu, gắt gao ôm lấy đầu cậu, hóa bị động thành chủ động, mãnh liệt trừu sáp.

Bởi vì là thiếu niên, động tác của Voldemort không làm Harry khó chịu, nhưng miệng cậu có chút tê dại, khóe miệng cũng có chút chua xót, cùng với một tiếng thở nhẹ, Voldemort cảm giác mình sắp giải phóng, vội vàng rút phân thân ra, nhưng lại bị Harry hàm trụ, hắn liền giải phóng chính mình.

Voldemort nhắm mắt thở hổn hển, cảm giác được thiếu niên chậm rãi liếm hạ thân, hắn ngạc nhiên mở mắt, Harry ngẩng đầu mỉm cười, khóe miệng còn vương một chút tinh dịch.

Lửa nóng kịch liệt lan tràn trong lòng Voldemort, một tay hắn giữ chặt thiếu niên đang quỳ gối trên giường, nghiêng người hôn lên.

Tiếng chuông giữa khuya vang vọng.

Hai người vẫn hôn nhau, động tình mà chấp nhất.

Harry khẽ thở dài: "Đây là quà giáng sinh tốt nhất của ta."

Voldemort động tình tìm tòi môi Harry, tựa hồ muốn đem cậu bé trong lòng nhập vào xương tủy: "Ta cũng vậy."

Chương 70: Khung cảnh

Sáng hôm sau, Harry vẫn như cũ tỉnh lại trong lòng Voldemort.

Voldemort đã sớm thức giấc nhưng vẫn không nhúc nhích, bảo trì tư thế, thẳng đến khi đôi mắt xanh lá đang đóng chặt của Harry mở ra, hắn vươn tay nhẹ nhàng nhéo mũi cậu: "Giáng Sinh vui vẻ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry mơ mơ màng màng, tìm đúng môi Voldemort, cắn cắn, đáp lại: "Giáng Sinh vui vẻ."

"Ha." Voldemort cười khẽ một tiếng, không cự tuyệt mời mọc rõ ràng này, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào đôi môi khẽ mở ra vì nói chuyện của Harry, khiêu khích đối phương dây dưa, tới khi hai người đều khó thở, mới luyến tiếc chấm dứt nụ hôn.

Trải qua nụ hôn kịch liệt Harry mới tỉnh táo lại, ký ức tối hôm qua cũng khôi phục, mặt cậu nhất thời biến thành táo đỏ, khẽ giật giật hai chân, không có cảm giác dính dấp, lại nhìn quần áo ngủ trên người, chẳng biết đã được đổi khi nào.

Bị hôn đến buồn ngủ, thật sự là mất mặt.

Harry che khuôn mặt đỏ ửng của mình, liều mạng chui vào chăn.

Voldemort dở khóc dở cười, vươn tay giữ Harry, kéo cậu ra: "Ngươi muốn nằm đây buồn chết sao?"

"Đến xem quà Giáng Sinh." Voldemort vuốt ve mái tóc hỗn độn của Harry, thấp giọng nói vào tai cậu, muốn dùng ngôn ngữ xua đi xấu hổ của thiếu niên.

Nhưng chuyện không như mong muốn, vừa nghe đến quà Giáng Sinh, mặt Harry nóng đến bốc hơi, Voldemort im lặng nhìn thiếu niên tối hôm qua nhiệt tình giờ lại vô cùng thẹn thùng, khiêu mi, xấu xa vuốt ve eo Harry: "Chẳng lẽ, ngươi còn muốn trở về lúc tặng quà Giáng Sinh?"

Harry ngây người chớp chớp mắt, đột nhiên phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đến mức có thể khởi động tàu hỏa, trong ánh mắt đầy ý cười của Voldemort, cậu chỉ tốn ba giây đã vọt vào phòng tắm.

Voldemort cười khẽ ngồi trên giường, vén mái tóc dài trước ngực ra sau, cầm sách bên cạnh bắt đầu lật xem, thỉnh thoảng nghe được phòng tắm truyền đến tiếng đồ vật rơi, bất giác, nụ cười nơi khóe miệng hắn càng lúc càng lớn.

Thoáng nhìn, Voldemort thấy vật màu trắng lướt qua, vì thế buông quyển sách trên tay, đi dép lông hướng tới cửa sổ, tuy tẩm thất của Slytherin nằm dưới lòng đất, lại có thể chứng kiến khung cảnh bên ngoài, không thể không nói là một kỳ tích của pháp thuật.

Cách lớp thủy tinh, Voldemort thấy được bông tuyết bay đầy trời, thần thánh mà trắng noãn, hắn không khỏi nhớ tới một năm kia hắn và Harry vừa tới nhà vợ chồng Steven, trời cũng rơi đầy tuyết như vậy, tay hắn và Harry nắm chặt, bước trên con đường phủ tuyết, con đường kia kéo dài tới tận hôm nay, mà tay bọn họ, chưa từng tách ra.

Áo khoác lặng lẽ đáp lên đầu vai, Voldemort khẽ quay đầu, trên mặt thiếu niên phía sau hắn hiện đầy quan tâm, lại quên chính mình cũng không khoác áo.

Tiếng thở dài cùng tiếng cười vang lên trong lòng Voldemort, hắn giữ chặt tay Harry, kéo cậu lên trước, từ sau lưng ôn lấy cậu, cùng cậu ngắm nhìn trận tuyết đầu tiên của mùa đông Hogwarts.

Dùng xong bữa sáng tại tẩm thất, bọn họ đến bên cây thông Giáng Sinh trong phòng sinh hoạt chung, ở đó đặt đầy quà, như ngọn núi nho nhỏ.

Harry đi quanh vài vòng, không biết bắt đầu từ đâu.

Dưới sự trợ giúp bằng thần chú của Voldemort, bọn họ nhanh chóng phân loại quà tặng, đem quà của nhóm quý tộc Slytherin đặt vào kho tài sản, còn vài cái chính là quà của bạn bè.

Dựa vào lưng Voldemort, Harry thật cẩn thận mở quà của mình.

Quà Septimus tặng làm cậu vui vẻ, thật giống mẹ của Ron – bà Molly Weasley tặng cậu vào năm nhất, là một chiếc áo len màu xanh biếc, nghe nói chính tay bà đan, điều này cũng khiến trán Harry nổi gân xanh, chẳng lẽ nhà Weasley có truyền thống tặng áo len bắt đầu từ thời Septimus sao? Nhưng cái hình xiên vẹo màu vàng gần giống hình cầu trên áo hẳn là trái Snitch, bởi vậy có thể chứng mình, nó xuất từ tay Septimus.

Hắn cũng tặng cho Voldemort một chiếc áo len, chẳng qua là màu đỏ, trên đó có một chữ, không, chắc là một con rắn nhỏ màu vàng, Voldemort nhìn lướt qua, liền lấy đũa phép cho nó về với Merlin.

Sau khi nhận được quà là cấm thư ma dược Voldemort tặng trước, Eileen đã biến mất thật lâu, nhưng cô vẫn không quên tặng quà cho hai người, mỗi người một bình Phúc Lạc Dược, điều này khiến Voldemort có chút giật mình, phải biết rằng, Eileen mới là tân sinh, dù xem rất nhiều sách ma dược của Slytherin, có thể điều chế ma dược cao cấp này, không thể không nói đó là tài năng trời cho.

Nagini nhận được tiểu thuyết, cũng tặng hai người một số dược liệu hiếm thấy lấy từ rừng cấm, trên đó còn dính chút sương sớm, vô cùng mới, dùng giấy xanh biếc gói lại, nơ bướm hơi xiêu vẹo, hẳn là Nagini tự mình hoàn thành, tuy đơn giản, Harry lại cảm thấy rất vui vẻ, cùng Voldemort thảo luận một chút, quyết định tăng thêm đồ ăn cho nó.

Bryan cùng Basilisk, ngoài dự kiến của Harry, bọn họ không tặng cái gì, tựa hồ thấy Harry nghi hoặc, Voldemort nhếch môi, thực bình tĩnh nói: "Bọn họ không có thời gian, sẽ tặng sau."

"Không có thời gian?" Harry nghiêng đầu, có chút không hiểu, sau khi kịp phản ứng liền chồm lên bóp cổ Voldemort, "Nói, hôm qua ngươi tặng họ cái gì?"

Voldemort buồn cười vuốt ve tóc Harry, lại nhéo nhéo hai má cậu: "Muốn biết?"

"Ừm." Harry dùng sức gật đầu.

"Xác định?" Voldemort lại hỏi một lần, đôi mắt đỏ thẫm lóe lên ánh sáng khác thường.

Harry sửng sốt một chút, trực giác nói cho cậu đó là chuyện vô cùng không tốt, nhưng sự tò mò chiến thắng hết thảy, cậu gật đầu.

"Vậy đi thôi."

Voldemort kéo Harry trở lại tẩm thất, trực tiếp tiến vào thư phòng của Slytherin, lấy đũa phép chỉ vào ngọn lửa trong lò sưởi.

"Nhớ ta từng nói, mọi thứ xảy ra ở căn phòng này ta đều có thể thấy."

"Ừm, rồi sao?"

"Kỳ thật không chỉ ở đây." Voldemort cười cười, đũa phép chỉ vào lò sưởi phát ra ánh sáng, "Thông qua nơi này ta có thể thấy tất cả tình huống xảy ra trong các mật thất của Slytherin."

"Cho nên?" Harry co rút khóe miệng, chuyện sẽ không như cậu nghĩ chứ, cậu nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi, "Ngươi đưa cái gì cho Bryan và Basilisk?"

Voldemort nhíu mày, ghé sát tai Harry: "Một bình cố định linh hồn và một bình Dược Lão Hóa."

"Cố định linh hồn?" Harry đột nhiên nhớ tới, cậu từng thấy loại ma dược này trong sách của Voldemort, nó có thể tạm thời cố định linh hồn thoát ly thân thể.

Cố định linh hồn còn thêm Dược Lão Hóa, Voldemort, rốt cuộc làm cái gì?

Không đợi Harry cẩn thận phỏng đoán, cảnh trong ánh lửa biến hóa, dừng lại tại một gian phòng ngừng.

"Vì sợ tẩm thất của Hufflepuff không tiện, ta nể tình mà dành một phòng cho bọn họ." Nụ cười của Voldemort thoạt nhìn trong sáng vô cùng, nhưng Harry lại thề cậu thấy được hai cái sừng nhọn trên đầu Voldemort.

Theo lời Voldemort, cảnh trong lò sưởi dần dần phóng đại, cuối cùng cố định trên một cái giường, hai người đang ôm nhau mà ngủ.

Thiếu niên tóc nâu xám, không thể nghi ngờ là Bryan, mà người ôm chặt Bryan là thanh niên Harry chưa bao giờ gặp, hắn có mái tóc dài xanh biếc, dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt nâu khiến Harry cảm thấy rất quen, lại nhìn đến vẻ mặt quỷ dị của Voldemort, cậu dám khẳng định đây là Basilisk.

Khóe miệng của Basilisk hình người đang nở nụ cười, Harry có thể thấy tay hắn di chuyển trong chăn, chẳng qua một lát, Bryan tỉnh lại, hung hăng đấm Basilisk, Basilisk một tay đỡ, hôn lên đôi môi hồng phấn đang mắng mỏ gì đó, thuận tay vén chăn lên.

Mặt Harry biến thành máy hơi nước, cậu thấy rõ, toàn thân Bryan đầy dấu xanh tím, cậu biết dấu vết này từ đâu mà đến, trách không được...... Muốn dùng Dược Lão Hóa.

"A? Tư thế cũng được." Voldemort chống cằm nhìn Basilisk nâng hai chân Bryan đặt trên vai, cúi xuống lấy lòng phượng hoàng còn đang tức giận, nghĩ xem có nên dùng chậu tưởng ký ghi lại khung cảnh kích tình của bọn họ rồi đem ra bán không, có lẽ nó sẽ trở thành công cụ giáo dục giới tính cho phù thủy.

"Voldy." Trước lúc tay Basilisk di chuyển xuống mông Bryan, Harry đỏ mặt chắn trước Voldemort, "Đừng xem."

Voldemort nhún vai, cười mờ ám: "Ngươi xác định ngươi không cần học tập một chút?"

"Ta mới không cần." Harry xù lông như mèo nhỏ, kéo Voldemort ra ngoài, miệng lẩm bẩm chẳng biết đang nói cái gì.

Đi một hồi, Harry đột nhiên ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Voldemort đi lên trước xoa đầu Harry.

Harry nghiêng đầu tránh tay Voldemort, trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói: "Nếu Voldy rất muốn, ta......"

Voldemort kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt đỏ mặt tới mức có thể nấu chín một quả trứng, đột nhiên cười ra tiếng, một tay kéo Harry vào lòng, vỗ vỗ lưng cứng ngắc của cậu, ghé vào tai cậu nỉ non: "Yên tâm đi, trước khi ngươi sẵn sàng, ta sẽ không......"

Voldemort nhẹ giọng an ủi Harry, lại không biết vẻ mặt thiếu niên trong lòng khá phức tạp – à, có lẽ Voldy thực sợ đau? Xem ra phải tìm Basilisk học hỏi kinh nghiệm. (Chậc, chậc, amen, nghĩ dại thế em)

Nhìn dáng vẻ đầy nhiệt huyết của Harry, Voldemort đột nhiên cảm thấy lưng có chút lạnh, không, là vô cùng lạnh.


Chương 71: Mây mù


Harry cùng Bryan đồng thời đỏ mặt, trốn tránh tầm mắt đối phương.

Voldemort cùng Basilisk trao đổi một ánh mắt, vẻ mặt Voldemort ám muội, khóe miệng Basilisk gợi lên nụ cười đắc ý không che dấu dược, lập tức bị Bryan đỏ mặt xem như cuộn dây mà ném ra xa.

Nagini đang nằm bên kia ăn bánh xem tiểu thuyết, liếc thấy một cuộn dây bị ném đến trước mắt nó, học tập giọng điệu của nhà Malfoy mà diễn: "A, vì sao đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ngươi không thương ta sao? Chẳng lẽ ngươi thực không thương ta sao chứ? Ô..."

Basilisk giật giật khóe mắt, trực tiếp lờ đi hậu bối cuồng tiểu thuyết này, trở lại bên cạnh Ella yêu thương.

"Basilisk, ngươi còn cần bao lâu mới có thể hóa hình?" Voldemort bị Harry trừng đành buông tha việc trêu chọc phượng hoàng, nhìn về phía lục xà nào đó đang cố leo lên đùi Bryan.

Basilisk sửng sốt, miệng đang cắn áo chùng của Bryan khẽ mở, nhất thời sắp rơi xuống, Bryan theo bản năng túm cái đuôi lục xà, nhấc nó đặt lên đùi mình.

Harry thấy được trên mặt lục xà hiện lên nụ cười cực kỳ đáng khinh, trong lòng thầm khen tính tình Bryan thật tốt, nếu là cậu, phỏng chừng sẽ trực tiếp ném nó vào lò sưởi.

Đương nhiên Basilisk không bận tâm ánh mắt khinh bỉ của Harry, hắn hưng phấn cọ cọ trên đùi Bryan, ngẩng đầu đáp: "Có kinh nghiệm của Ella cùng ma dược của chủ nhân, tối đa nửa năm là được."

"Nửa năm sao?" Mười ngón tay Voldemort giao nhau đặt trên đùi, cúi đầu trầm ngâm.

Một lát sau Voldemort ngẩng đầu lên, mỉm cười, đôi mắt đỏ thẫm hiện lên ánh sáng của kẻ độc tôn: "Cách chiến tranh Muggle còn 9 tháng, nắm chắc thời gian cố gắng biến hình đi, đến lúc đó ta cần của sự giúp đỡ của ngươi."

9 tháng, Harry bị lời của Voldemort làm chấn động, cuộc sống an bình khiến cậu quên đã từng đọc về cuộc chiến tranh thảm khốc này trên sách Muggle, mà Voldemort thuận theo tâm nguyện của cậu, việc kết giao với quý tộc cậu không tham dự nhiều lắm, nhưng mà mấy tháng nữa chiến tranh bắt đầu, dù Voldemort có đồng ý hay không, cậu chắc chắn sẽ tham dự, ngay từ lần đầu tiên quyết định, cậu chỉ đứng bên cạnh Voldemort.

May mắn người kế thừa Gryffindor cùng Slytherin là bọn họ, rốt cuộc không cần lo lắng về tiền tài, nếu cần thiết, thân phận người kế thừa càng tăng thêm sức nặng cho bọn họ, nhưng mà, bây giờ chưa phải lúc.

Chiến tranh không xa như Harry suy nghĩ, sự thật, sau khi bắt đầu học kì hai không lâu, cả Hogwarts dần dần lâm vào rối ren, tuy chiến tranh chưa nổ ra tại Châu Âu, nhưng đã khai hỏa ở những nơi khác, ngày 14 tháng 3 năm 1939, Đức tấn công Tiệp Khắc, Italy xâm chiếm Albania, mây đen phủ khắp bầu trời nước Anh.

Học sinh xuất thân Muggle không cần nói, rất nhiều thân thích của họ bị vây trong khu chiến loạn, kể cả Gryffindor cũng bị ảnh hưởng bởi sự u ám trên người họ, không khí đại sảnh không náo nhiệt như học kì đầu.

Đại bộ phận quý tộc nhận được tin tức, sự thật, không ít quý tộc có làm ăn ở Muggle, tuy xem thường Muggle, nhưng bọn hắn không qua được sự hấp dẫn của tiền tài. Chiến tranh sắp bắt đầu, vì không đoán được chiến sự lớn nhỏ ra sao, nên đại bộ phận quý tộc còn ở trong thời kì chời đợi, mà gia tộc Malfoy cùng Seyfried, được Voldemort nhiệt tâm nhắc nhở, đã rút việc làm ăn khỏi thế giới Muggle, trong lòng Voldemort biết bọn họ sẽ không dựa theo mình khuyên bảo mà rút toàn bộ, nhưng nó cũng hợp ý hắn, nói ngon ngọt không bằng làm việc thực tế.

Sắp đến tháng 6, nghỉ hè cũng gần tới, mà sau kì nghỉ, đại chiến khiến thế giới khiếp sợ sẽ chính thức bùng nổ.

Hiện tại cả Hogwarts khiến Harry lo lắng chính là Dumbledore, từ học kì hai bắt đầu, vẻ mặt ông luôn luôn không tốt, có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng Harry từng là đối thủ lớn nhất của Voldemort cũng từng là học trò cưng của ông, cậu liếc mắt có thể nhìn ra, tâm trạng Dumbledore thực không bình tĩnh, càng ngày càng nghiêm trọng.

Harry có chút lo lắng, cậu biết Dumbledore thực chán ghét chiến tranh vô nghĩa, nhưng cậu chưa bao giờ thấy Dumbledore như vậy, liên túc phạm sai lầm trên lớp, lúc làm mẫu thì đem diêm trước mặt Voldemort biến thành gián.

Nếu không phải Voldemort biết được nguyên nhân, chắc chắn sẽ xem việc này là hành động khiêu khích, tức giận cho ông một cái Avada.

"Thực lo lắng sao?" Voldemort ngồi trên sofa, lật tư liệu trong tay, tùy ý hỏi.

"Có chút." Harry dựa vào Voldemort, thuận tay cầm một tập tư liệu, Basilisk đã hóa hình thành công vào tháng 5, sau đó theo mệnh lệnh của Voldemort xâm nhập thế giới Muggle, thỉnh thoảng truyền về tin tức chiến tranh.

Voldemort quay đầu nhìn vẻ mặt chuyên chú lại có chút u buồn của Harry, đột nhiên nhớ tới quan hệ của Dumbledore cùng Grindelwald, hình như hắn chưa nói cho Harry, lúc đầu là định tại thời khắc mấu chốt dọa cậu một phen, sau đó công việc khá rắc rối nên bỏ quên.

Nghĩ vậy, Voldemort liên tục xem văn kiện vài ngày cảm thấy mình khá mệt mỏi, cần tìm chút thú vị an ủi tinh thần, vì thế hắn buông văn kiện trong tay, kéo Harry vào lòng.

"Voldy?" Harry chớp chớp mắt, buông văn kiện, cũng ôm lấy cổ Voldemort.

Voldemort cắn cắn môi Harry, đầy mê hoặc nói: "Ngươi có muốn biết vì sao sắc mặt lão ong mật khó coi như vậy không? Ngươi cũng nhìn ra không chỉ vì chiến tranh nhỉ."

Quả nhiên như Voldemort dự đoán, Harry tràn ngập hứng thú, bắt đầu liên thanh hỏi: "Vậy vì sao?"

Voldemort nhíu mày, bỗng nhiên buông tay ra: "Gần đây đều xem tư liệu, mệt chết đi."

Harry bĩu môi, ngầm hiểu, xoa bóp vai cho Voldemort.

"Có chút đói."

Gia tinh HarryRiddle lập tức gọi đồng loại Mouth của mình, đưa điểm tâm mĩ vị và cà phê cho đại nhân Voldemort.

"Có chút buồn ngủ."

Lần này Harry không hóa thân thành gối ôm như Voldemort dự đoán, mà là vươn hai tay gắt gao bóp cổ Voldemort, nhe răng trợn mắt: "Ngươi nói hay không nói?"

Voldemort bật cười, vươn tay vỗ về con mèo nhỏ xù lông, cảm giác mệt mỏi tan đi, "Nói."

"Vậy còn không nói mau?" Harry bĩu môi, cảm thấy kỳ quái, vì sao cậu và Voldemort cùng tuổi, hình thức ở chung lại như ông cháu.

Voldemort vẫy tay, ý bảo Harry tới gần chút.

Harry quen thuộc ngồi trên đùi Voldemort, mở to mắt chờ câu trả lời.

Voldemort híp mắt, kéo lỗ tai nhỏ của Harry tới: "Kỳ thật, lão ong mật cùng vị đại chúa tể kia có quan hệ."

"Đại chúa tể?" Harry ngẩn người, sau đó liền phản ứng, "Gellert Grindelwald ? Bọn họ có quan hệ gì?"

"Quan hệ gì ư?" Voldemort nhếch môi, cười mập mờ, "Chính là quan hệ như chúng ta."

"Không thể nào." Harry kinh ngạc, thiếu chút từ trên đùi Voldemort rơi xuống.

Hai tay Voldemort ôm chặt eo Harry, phòng ngừa cậu ngã đau: "Nếu không ngươi nghĩ vì sao lão ong mật đột nhiên rời đi vào Lễ Giáng Sinh, còn càng ngày càng nôn nóng?"

Harry che miệng, nửa ngày mới phát ra một tiếng than sợ: "Trời ạ."

Voldemort thưởng thức vẻ mặt giật mình của Harry, có chút vui vẻ nghĩ, cứu thế chủ và chúa tể hắc ám, hai người này thực có duyên phận thần kỳ?

Nhưng dù thế nào, Harry của hắn khác lão ong mật kia, hắn cũng không giống kết cục của Grindelwald là nửa đời sau bị giam cầm, giữa hắn và Harry chỉ có một kết cục, chính là vĩnh viễn cùng nhau, dù sinh hay tử.

"Harry."

"Ừm?"

"Nếu ngươi là lão ong mật, sẽ cùng ta quyết đấu sao?" Voldemort vuốt ve mái tóc đen của Harry, đặt tại chóp mũi, trên đó có hương vị nhàn nhạt do tắm rửa.

Harry sững sờ, lập tức hai tay trụ mặt Voldemort: "Nói cái gì đó? Ta là Harry, ngươi là Voldy, không có nếu."

"Cũng đúng." Voldemort nhíu mày, thiếu niên này luôn có thể dùng phương pháp đơn giản nhất giải quyết nghi hoặc của hắn, luôn chặt chẽ chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn, thực làm hắn......

"Voldy, không được sờ loạn."

Trong tiếng thét của Harry, hai tay Voldemort linh hoạt luồn vào áo cậu, da thịt mềm mại như tơ, làm hắn yêu thích không buông tay.

"Có quan hệ gì." Voldemort ngẩng đầu hôn Harry, "Dù sao đã sờ soạng rất nhiều lần."

"Này......"

Lời kháng nghị của Harry bị môi Voldemort đổ về, vì tuổi hoặc ở chung đã lâu, tình cảm của bọn họ như đôi vợ chồng già, tiếp xúc thân mật nhất dừng lại ở đêm Giáng Sinh, hành vi loại này cũng chỉ ngẫu nhiên, nhưng Voldemort cảm thấy hiện tại hắn càng muốn gần gũi với cậu, để lại trên người cậu dấu vết của mình.

"Sau khi tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn."

Voldemort nhìn ánh mắt kinh ngạc của Harry, đột nhiên mỉm cười, có lẽ bây giờ hắn nên chọn một chiếc nhẫn thích hợp, khóa chặt cậu bé hắn yêu thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play