Đợi Harry nhớ ra phải nhắc nhở Voldemort tới đại sảnh dùng cơm trưa, bữa trưa đã sớm qua, mà môi Harry bị hôn đến sưng đỏ.

Harry oán hận trừng mắt nhìn Voldemort đang phân phó Mouth chuẩn bị thức ăn, bất đắc dĩ dùng thần chú xóa dấu vết bên ngoài, từ lúc thổ lộ tình cảm với Voldemort, thần chú này cậu dùng tới mức thuần thục, Voldemort quả nhiên là sắc quỷ!!!

Voldemort bị khí lạnh phía sau kích thích, xoay người, thấy Harry đang nghiêm mặt, buồn cười, tên nhóc ngu ngốc lại muốn cái gì vậy.

"Không sao, dù gì chúng ta không đến đại sảnh dùng cơm vào thứ 7 đã trở thành thói quen." Voldemort kéo Harry đến bên bàn ăn, vuốt ve mái tóc đen có chút hỗn độn của cậu.

"Nhưng ta và Bryan đã hẹn gặp vào bữa cơm trưa." Hơn nữa, hình như Bryan biết cái gì đó, nếu không tới thì......

"Cứ để con chuột đó đợi đi." Voldemort vô tình nói, sau lần chạm trán trước kia, hắn không hạn chế Harry tiếp xúc với Bryan, nhưng ấn tượng của hắn về Bryan cũng tuyệt đối không đổi, chỉ là có một loại cảm giác kỳ lạ, thiếu niên kia sẽ không tổn thương Harry, hơn nữa nhận lệnh của hắn, mọi bức họa trong Hogwarts đều chú ý nhất cử nhất động của Bryan, một khi cậu ta dám có hành động khác thường với Harry, Voldemort sẽ biết được trước tiên, mà cả Hogwarts cũng sẽ trở thành ô dù che chở cho người kế thừa của Gryffindor.

Harry nhún vai, bạn bè của cậu, trừ Eileen xuất thân Slytherin có thể khiến Voldemort miễn cưỡng chấp nhận, thì Septimus cùng Bryan quả thực ở xa ngàn thược phạm vi chấp nhận của Voldemort.

"Đúng rồi, hôm nay ta hỏi bọn họ kế hoạch nghỉ đông." Harry đoạt lấy miếng bít tết trong đĩa của Voldemort, đắc ý nhét vào miệng.

Voldemort khẽ cong khóe miệng, cắt nhỏ bít tít ra, rồi bỏ vào đĩa của Harry: "Eileen và con chuột kia muốn lưu lại?"

Harry nhìn đĩa trước mặt, sau đó ăn một miếng, cảm giác, tựa hồ còn ngon hơn lúc nãy, hai má cậu đỏ ửng, gật đầu: "Ừm, bọn họ giống chúng ta, muốn ở lại trường."

"Eileen thì không sao." Voldemort nhíu mày, tiếp tục nói, "Dù gì cô ta cũng chỉ ở Phòng Cần Thiết, còn con chuột kia, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện hắn đừng chạy loạn khắp nơi."

"Có ý gì?" Harry nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Voldemort.

"Là thời điểm thả Basilisk ra."

"Basilisk?" Harry cảm thấy cái tên này thực quen tai, lại không nghĩ ra.

"Basilisk do một hắc phù thủy Hy Lạp biết nói xã ngữ tạo ra." Voldemort buông dao nĩa trong tay, cầm lấy khăn lau miệng, "Người này qua nhiều lần thử nghiệm đã phát hiện, đem trứng gà cho một con cóc ấp, sẽ tạo được một đại xà đầy nguy hiểm."

"Ồ, Voldy, đừng nói với ta ngươi muốn thả xà quái nhé." Rốt cục Harry nhớ ra, năm thứ hai kiếp trước cậu bị một con xà quái làm sứt đầu mẻ trán, mà sau khi giải quyết mọi chuyện, Hermione từng nói với cậu, người tạo ra xà quái tên là Basilisk, nhưng cậu không ngờ Voldemort cho rằng tên này là tên của xà quái.

"Sự thật ta định làm vậy." Voldemort nhếch môi, vẻ mặt cao ngạo, "Đây là di sản Slytherin lưu cho chúng ta, đương nhiên chúng ta phải bảo quản."

"Nhưng, nhưng mà......" Harry nhớ rõ Myrtle bị ngộ sát do Voldemort mở mật thất thả xà quái ra.

"Yên tâm đi." Tựa hồ biết Harry suy nghĩ cái gì, Voldemort xoa đầu cậu, thấp giọng an ủi, "Sau khi kế thừa di sản của Slytherin, ta đã là chủ nhân trên danh nghĩa của xà quái, tình huống so với kiếp trước tốt hơn nhiều lắm, tuyệt đối không để nó khiến người hóa đá."

Harry chớp chớp đôi mắt xanh lá, trong lòng đột nhiên có chút vui vẻ, đúng vậy, Voldemort cố ý chọn kì nghỉ đông để mở mật thất, không phải là vì tránh học sinh vô tội như Myrtle bị chết sao? Cậu càng nên tin tưởng Voldemort mới đúng, nhưng là......

"Ta thật sự không muốn vào WC nữ."

Harry bĩu môi, sao mật thất của Slytherin đều kỳ quái như vậy, lúc thì WC, lúc thì bồn tắm, cậu không muốn bị người khác xem là biến thái đâu.

Voldemort gõ đầu Harry, giọng điệu của cậu là ý gì chứ, được rồi, kiếp trước hắn chạy đến WC nữ rất nhiều, nhưng lúc ấy hắn vì cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại của Slytherin, chính là, nữ sinh tên Myrtle kia biến thành linh hồn liền chỉ vào hắn mà hét "Biến thái rình coi cuồng", thật sự khiến hắn ấn tượng sâu sắc, tuy hắn làm cô ta quên hết thảy, nhưng hắn không cách nào quên, may mà bây giờ......

"Cánh của xanh biếc ở thư phòng của Slytherin đi thông tất cả mật thất hắn sở hữu."

"A, vậy được." Harry thực nghiêm túc gật đầu, "Ta cùng đi với ngươi."

Voldemort không nói gì trừng mắt nhìn Harry, hóa ra cậu định để hắn đi một mình sao?

Quyết định xong chuyện này, tuần cuối cùng của học kì thứ nhất cũng nhanh qua, học sinh Slytherin trừ Harry, Voldemort và Eileen, cơ bản đều về nhà, đối với nhóm con rắn nhỏ mà nói, kì nghỉ đông đồng nghĩa tiệc xã giao càng nhiều, vì tương lai gia tộc, lôi kéo đồng minh có lực lượng hùng hậu là sứ mệnh của mỗi một Slytherin.

Sau khi nhiệt tình chào tạm biệt cùng hứa hẹn quà giáng sinh, các vị thủ tịch và sư huynh sư tỷ của Slytherin đều rời khỏi phòng sinh hoạt chung, tiếp đó là học sinh bình thường, bất kì khi nào, Slytherin đều bảo trì trật tự, mạnh làm vua, không chỉ để người khác xem.

Harry nhìn phòng sinh hoạt chung trống trơn, sofa và ghế dựa đều biến mất, điều này khiến trong lòng Harry có chút trống rỗng, nhưng sau đó, lúc Voldemort nắm lấy tay cậu, trống rỗng nho nhỏ liền bị ấm áp lấp đầy, cơ hồ muốn tràn ra.

"Trở về thôi." Voldemort kéo Harry về tẩm thất, để viếng thăm Basilisk, bọn họ cần một số chuẩn bị.

"Ừm." Harry gật đầu, cầm chặt tay Voldemort mà đi.

Xoay người, lại phát hiện Eileen luôn ngồi một góc trong phòng sinh hoạt chung, tóc đen, áo chùng đen, gần như hòa vào căn phòng, cảm giác tồn tại bằng 0.

"Ực......" Harry ngây người, sau một giây vội vàng bỏ tay Voldemort ra, có chút xấu hổ nhìn về phía Eileen.

Eileen khép sách lại, đứng lên, xoay người, yên lặng đẩy cửa đi, dùng hành động giải thích lời của cô: "Đừng quan tâm tôi, các cậu cứ tiếp tục."

"Eileen......" Harry có chút bối rối kêu lên, nhưng bóng dáng Eileen đã biến mất.

"Đừng nhìn nữa, người đã đi rồi." Giọng điệu lành lạnh của Voldemort vang lên bên tai Harry, khiến cậu có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Voldemort bị bỏ tay ra đang nheo mắt, như xà nhìn thẳng vào Harry, Harry rụt cổ: "Eileen, thấy được......"

Voldemort hừ lạnh một tiếng: "Ngươi ngu ngốc sao?"

"Ực......" Harry ngẩn người, rốt cục nhớ ra, cậu và Voldemort thường xuyên nắm tay trước mặt mọi người, dù sao bọn họ cũng là anh em, cái này không có gì to tát, lúc nãy làm vậy là vì trong lòng cậu chột dạ.

"Yên tâm đi, Eileen không phải những kẻ ngu ngốc lắm miệng của Gryffindor."

Harry bĩu môi, trở thành người kế thừa của Gryffindor, cậu đối với Gryffindor cũng có một phần cảm tình như cha mẹ, cho nên mỗi khi nghe Voldemort và Slytherin khác nói vậy, cậu thật muốn tụ tập tất cả Gryffindor của Hogwarts mà phát biểu xúc động, nhưng nghĩ đến Dumbledore cũng xuất thân từ Gryffindor, lập tức cậu bị dội một gáo nước lạnh, trong lòng băng giá.

Voldemort thừa dịp Harry thất thần, kéo cậu trở về tẩm thất.

Hắn không nói cho Harry, hắn sớm ám chỉ quan hệ của hai người cho Eileen biết, dù sao với một cô gái mà nói, rất khó không động tâm với một cậu bé luôn đối xử thân thiết với mình, để chặt đứt phiền toái có thể xảy ra, đó là cách làm tốt nhất.

Mà Eileen thực hiểu ý tứ của hắn, được cô giúp đỡ thêm, những nữ sinh tìm cách dây dưa với Harry đều bị dạy bảo một trận, an phận đi rất nhiều, a, Voldemort hắn, từ trước tới nay đều không phải người hào phóng, một khi có người yêu, hắn phải chiếm lấy mọi thứ của đối phương.

Voldemort nghiêng đầu, nhìn cậu bé bên cạnh đang cắn môi, dám vì một nữ sinh mà bỏ tay hắn ra, nên trừng phát thế nào mới được nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play